Người này thì nếu có làm gì thì chắc hắn ta hầu hạ nàng ta thì có, nhưng Băng Thần lúc này lại nghĩ đến truyện khác, hắn vẫy tay để nàng đến gần mình, cô nàng đi tới gần sau đó ngồi lên đùi hắn ta, Băng Thần cười khổ sau đó chỉ sang chiếc ghế bên cạnh rồi nói:
"Ngươi nguồi qua bên kia ta có chuyện nghiêm túc cần phải hỏi."
Cô gái xấu hổ nhanh chóng ngồi sang bên kia, Băng Thần thấy thế thì trêu ghẹo:
"Bổn công tử thấy ngươi muốn xới ta lắm rồi nhưng không cần phải vội sớm muộn gì ta cũng chiều ngươi."
Cô nàng xấu hổ gần chết muốn mở miệng chửi hắn ta thì lại nghĩ đến thân phận của mình hiện tại thế nên không dám nói lung tung kẻo người nhà gặp họa, nàng nhỏ giọng nói:
"Công tử muốn biết gì thì cứ hỏi?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Trước tiên ngươi tên gì?"
Cô nàng khẽ giọng đáp:
"Thưa công tử ta tên Lữ Vân."
Băng Thần ừ một tiếng rồi cười nói:
"Tên rất đẹp giờ thì kể một chút về hoàn cảnh của ngươi."
Lữ Vân thở dài nói:
"Nhà của ta có bốn người trong đó có cha mẹ cùng một em trai, thực ra ta chỉ là con nuôi chứ không phải con ruột của họ, sau khi được cha mẹ nuôi cứu thì ta được nuôi dưỡng đến bây giờ, ta được gả cho người anh cả trong nhà nhưng huynh ấy chết trong lần ra ngoài săn yêu thú gần đây."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Thế nên các ngươi chưa kịp động phòng?"
Lữ Vân xấu hổ gật đầu nói:
"Đúng thế."
Băng Thần nhẹ giọng hỏi:
"Có gia đình toàn người tốt như thế sao ngươi lại phải bán mình cho Thủy quản sự?"
Lữ Vân lại buồn rầu nói:
"Chính vì họ quá tốt thế nên ta đành phải trả ơn, cha mẹ ta trong lần trước khi đi vào rừng tìm dược liệu để em trai ta tu luyện thì không may đụng với thủ hộ yêu thú, hai người thiên phú khá thấp nên tu vi không cao đụng phải cường đại yêu thú thì suýt chết.
Thủy quản sự bỏ 10 vạn để mua ta đủ để tran trải thuốc men cho cha mẹ, dù cho có phải hi sinh thân mình đi chăng nữa ta vẫn phải làm, chưa kể em trai của ta còn phải đi học tại học viện thế nên ta càng phải làm dù cho họ phản đối.
Băng Thần cười cười nói:
"Thực ra ta rất giàu thậm chỉ ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền chỉ cần ngươi phối hợp thì tương lai của cả gia đình ngươi sẽ rất tốt, cha mẹ người sẽ được chữa lạnh hoàn toàn và sống trong giàu sang, em trai ngươi thì sẽ được học tập ở một nơi còn tốt hơn cả học viện, quan trọng là ngươi như thế nào, còn nếu nghi ngờ thì nhìn này."
Băng Thần lấy ra một tờ ngân phiếu 10 triệu sau đó ngón tay khẽ búng khiến cho ngọn lửa nhanh chóng bao trùm khiến cho tờ ngân phiếu hoàn toàn biến thành cát bụi, Lữ Vân đau lòng gần chết bởi mười triệu có thể khiến cho nàng cùng gia định sống tốt.
Cha mẹ bệnh cũng có thể hoàn toàn chữa khỏi, em trai có thể sống trong cảnh giàu sáng thế nhưng nam nhân này lại có thể mang ra đốt, Băng Thần mỉm cười nói:
"Đau lòng sao?"
Lữ Vân cắn môi khẽ gật đầu nói:
"Đúng thế."
Băng Thần cười nói:
"Bây giờ ngươi tạm thời đợi ở đây sau khi ta bàn xong chuyện thì chúng ta sẽ nói cụ thể hơn, lúc này ta cũng muốn giải tỏa một chút nhưng thời gian có hạn thế nên chúng ta làm cái gì đó đơn giản một chút."
Lữ Vân nhẹ giọng hỏi:
"Công tử muốn làm gì?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi lại đây quỳ xuống trước mặt ta."
Lữ Vân tuy rất nhiều chuyện còn chưa rõ nhưng cơ bản thì một số thứ nàng vẫn bị mấy cô nàng tiếp khách ở đây nhồi nhét vào đầu, chính vì thế nàng biết mình sắp phải đối mặt với cái gì, Băng Thần sau đó thả quái vật của mình ra khiến cho cô nàng trợn mắt há mồm.
Theo miêu ta của mấy người kia thì nam nhân thường chỉ khoảng gần một gang tay thế nhưng thứ này thì lớn và dài hơn rất nhiều, sau đó xảy ra chuyện gì thì ai cũng biết cả, đợi khi đôi tai của Băng Thần nghe thấy tiếng của Thủy quản sự từ phía xa xa vọng lại thì mới kết thúc chiến đấu.
"Ực, ực "
Cô nàng này cảm thấy ngọt ngọt nơi đầu lưỡi thế nên nuốt hết mà không nhả ra, Băng Thần thì chỉ cười mà không nói, hai người sau đó thu dọn nhanh chóng, đợi khi những người kia sắp vào tới thì hắn ta mới nhỏ giọng nói:
"Ngươi có thiên phú đấy."
Lữ Vân xấu hổ gần chết, nàng không thể tin được có ngày mình phải phục vụ một nam nhân như thế này, đã thế không hiểu lúc đó bản thân nghĩ gì lại nuốt hết thứ kia nữa, bây giờ thì làm sao có mặt mũi nhìn tên kia nữa.
Nàng lui ra đằng sau ghế của hắn cúi gằm mặt xuống, cũng vào lúc này cảnh của mở ra và ba người đi vào, một lần nữa hắn ta cùng Thủy Hùng đối mặt, nhị trưởng lão cũng đi cùng, Thủy Hùng cười nói:
"Xin chào công tử."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Vị này có thể cho ta biết thân phận để chúng ta dễ bàn bạc có được hay không?"
Thủy Hùng cười nói:
"Ta là Thủy Hùng gia chủ của Thủy gia còn đây là đệ đệ của ta nhị trưởng lão của Thủy gia."
Băng Thần gật gù nói:
"Chắc Thủy quản sự cũng nói cho Thủy gia chủ biết ý định của ta rồi chứ?"
Thủy Hùng gật đầu nói:
"Công tử đưa ra giá rất cao nhưng thực ra phía chúng ta nếu ngươi có thể bỏ ra 15 tỷ thì sẽ dễ dàng thông qua, có điều ta nghĩ cần thêm chút tiền nữa để bồi dưỡng sứ giả vì họ sẽ ở lại để xem đợt tuyển chọn đầu tiên.
Tất nhiên nếu có tiền thì họ sẽ rời đi thật sớm để cho chúng ta muốn làm gì thì làm, kể cả công tử không muốn làm khảo hạch chúng ta cũng có thể cho ngươi thông qua một cách dễ dàng, không biết ý công tử thế nào."
Băng Thần mỉm cười hỏi:
"Thế ta hỏi ngươi chút tiền là bao nhiêu có được không?"
Thủy Hùng khẽ giọng nói:
"Một tỷ."
Băng Thần nhếch mép nói:
"Không thành vấn đề, thế thì tổng cộng mười sáu tỷ đúng không, ta trực tiếp đưa tiền cho ngài chúng ta cũng không cần bàn bạc nhiều."
Thủy Hùng cùng nhị trưởng lão nhận được tiền quá nhanh thì hơi bất ngờ nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, hắn nhìn Băng Thần rồi nói:
"Công tử đã sáng khoái như thế thì đưa thêm thông tin cho chúng ta về người để cho người đang lo lót cho công tử làm xong việc thì chúng ta cũng thuận lý thành chương cho hắn thông qua, như thế không ảnh hưởng đến uy tín của Thủy gia chúng ta, cái này thì mong công tử hiểu."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Đồng ý thế thì coi như thỏa thuận giữa chúng ta đã xong."
Thủy Hùng đưa tay ra cười nói:
"Hợp tác vui vẻ."
Băng Thần bắt tay hắn ta rồi nói:
"Thế thì ta cũng nên rời đi rồi nhỉ."
Thủy Hùng không cản đường bởi thứ mà hai bên muốn đều đã xong rồi.