Thu Tư

Quyển 2 - Chương 78



Mỗi một bước đến gần, mồ hôi trên trán Vương Lạc cứ chảy ròng ròng, huyết sắc trên mặt cũng biến mắt không còn lại chút gì, có vẻ vô cùng tái nhợt. Vương Lạc như thế làm Thu Tư hơi lo lắng. “Vương Lạc, anh không sao chứ? Sắc mặt của anh không tốt gì cả, nếu anh khó chịu có thể đến phòng khách nghỉ ngơi một chút, tôi có thể kiểm tra sau được mà.”

Cười gượng vài tiếng, ánh mắt Vương Lạc không dám dừng trên người Thu Tư nên đành phải xem loạn xung quanh. “Ha ha, tôi không sao, không sao cả.”

Thu Tư nghiêng đầu nhìn Tang Mặc Ngôn bất giác lại phát ra khí thế, cậu như hiểu được vì sao Vương Lạc lại như vậy. Thu Tư thở dài, nâng tay vỗ vỗ Tang Mặc Ngôn, trong hành động mang theo lời trấn an dịu dàng làm khí thế lạnh lùng của Tang Mặc Ngôn biến mất trong nháy mắt.

Nhìn Tang Mặc Ngôn đã trở lại bình thường, Thu Tư mới hít sâu một hơi, đưa tay đến hông và kéo quần xuống đến chân. Bộ vị hồi lâu không quen với không khí làm cậu hơi run run, Tang Mặc Ngôn bên cạnh lạnh lùng liếc nhìn Vương Lạc nhưng khi quay sang Thu Tư ánh mắt lại là ấm áp và săn sóc như vậy. Hắn đỡ lấy thắt lưng Thu Tư và giúp cậu cởi quần ra, cảm giác được Thu Tư mất tự nhiên, bàn tay Tang Mặc Ngôn đặt trên lưng cậu càng thêm dịu dàng, cũng thuận thể để Thu Tư gối lên bờ vai của hắn. Thấy Thu Tư đã thoải mái hơn một chút, ánh mắt lạnh băng của Tang Mặc Ngôn quét về phía Vương Lạc đứng đó không xa. “Kiểm tra.”

Hai chữ rét lạnh bật ra từ khóe môi của bạn tốt làm mồ hôi lạnh của Vương Lạc tuôn ra. “Ừ, ừ.” Lau mồ hôi trên trán, anh bước đến bên cạnh bọn họ. Cúi đầu nhìn đôi chân mảnh khảnh của Thu Tư, mồ hôi lại tấm lấm trên trán Vương Lạc, không phải vì làn da trắng nõn đầy rung động của Thu Tư mà vì ánh mắt sát nhân của Tang Mặc Ngôn. Hiện giờ anh thật sự khóc không ra nước mắt, mình còn chưa lấy vợ sinh con, bất hiếu có ba không con là nặng nhất, sao anh có thể đi trước như thế này được?

Thấy Vương Lạc nhìn chằm chằm chân Thu Tư không rời lại không biết đang suy nghĩ cái gì, Tang Mặc Ngôn siết chặt nắm đấm tạo lên những tiếng vang kinh người.

Nhận thấy ‘không khí lạnh’ tự nhiên đột kích, Vương Lạc cuống quýt đi ra khỏi suy nghĩ của mình. Anh mở công cụ khám bệnh được chuẩn bị sẵn bên cạnh, bàn tay hơi run run chẳng giống với thái độ chuyên nghiệp lúc thường của anh gì cả. Dù sao Tang Mặc Ngôn độc chiếm dục mạnh như vậy, lần khám bệnh này còn trực tiếp đụng chạm đến bộ vị muốn mạng người nhất kia, xem ra lần này anh chết chắc thật rồi. “Khụ khụ, cái này, Thu Tư, cậu mở chân ra một chút, khụ…không thì không thể kiểm tra được.” Giọng càng nói càng nhỏ, đầu cũng càng lúc càng thấp, cơ hồ như chui vào trong hộp thuốc của mình.

“A, xin lỗi.” Thu Tư vừa ngẩn người nên cậu không chú ý, nhưng mở chân ra để lộ bộ phận tư mật nhất của mình trước mặt người khác vẫn làm Thu Tư hơi do dự. Chú ý đến vẻ mặt của Thu Tư, bàn tày đặt trên lưng Thu Tư càng thêm dịu dàng trấn an cậu. Hắn nhìn dụng cụ trong tay Vương Lạc rồi đến dây nối liền với máy móc đặt kia. “Có phải đặt cái này trong người Thu Tư rồi dùng dùng máy kia xem kết quả không?”

“Phải.” Dùng ống tay áo lau trán, Vương Lạc gật đầu như ăn phải tỏi. Bị liếc nhìn lạnh lùng như thế, là ai thì đều khó chịu thôi.

Vươn tay cầm lấy dụng cụ trong tay Vương Lạc, Tang Mặc Ngôn kéo chăn lên người Thu Tư. “Tôi làm.”

Vỗ mạnh trán mình một cái, sao anh lại không nghĩ ra nhỉ. “Được, tôi đi nhìn máy.” Như được miễn tội chết, Vương Lạc vôi vàng xoay người sang một bên, khôi phục lại vẻ mặt chuyên nghiệp điều chỉnh thiết bị.

Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng đỡ Thu Tư nằm lại trên giường, kê một chiếc gối mềm mại dưới thân cậu rồi mới nhẹ nhàng tách hai chân cậu ra. Thấy Thu Tư không khó chịu gì cả, tay hắn mới dần dần đi xuống chỗ đó. Dịu dàng trấn an hồi lâu, cảm giác nơi đó có thể chứa dụng cụ trên tay thì Tang Mặc Ngôn mới nhẹ nhàng cẩn thân đưa dụng cụ lạnh lẽo vào trong cơ thể Thu Tư.

Kiểm tra hoàn thành thuận lợi, Thu Tư mệt mỏi đã an ổn ngủ trên giường. Đã không còn chỗ dựa an toàn, Vương Lạc dùng tốc độ nhanh gấp 5 lần bình thường rửa sạch dụng cụ, đang muốn rời đi thì một giọng nói của ác ma hợp thời vang lên bên cạnh anh.

“Vương Lạc, chờ một chút.”

Tiếng gọi lạnh lẽo làm Vương Lạc dừng lại, anh cười gượng. “Mặc Mặc Ngôn, có chuyện gì không?”

“Chúng ta đã lâu không luận bàn rồi, hôm này vừa vặn có thời gian không bằng hoạt động một chút đi.”

“Không được đâu. À, cậu cũng biết bệnh viện rất nhiều việc, tôi phải về thôi.”

“Bác sĩ Lâm đã trở về giúp cậu xử lý rồi, tôi nghĩ cậu không cần gấp như vậy.” Hắn nghiêng người hôn lên môi Thu Tư, ánh mắt ấm áp nhìn cậu. “Anh sẽ trở lại nhanh thôi.” Nhẹ nhàng đắp chăn cho Thu Tư rồi bước ra phòng khám. Mà Vương Lạc tái nhợt mặt ôm hộp thuốc bước đi như một kẻ bị chuyển vào hình thất. (phòng giam trừng phạt)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.