Thú Tùng Chi Đao

Chương 30: Nội ưu



Lúc này mặc dù tân thủ lĩnh Hoa Nghi bắt đầu làm rất ra dáng, nhưng bên trong bộ lạc Cự Sơn lại tràn ngập bầu không khí căng thẳng, sự căng thẳng của loạn trong giặc ngoài.

Thứ nhất, mấy bộ lạc gần đây muốn phái người đến chúc chưa biết là có ý gì.

Thứ hai, đám Hắc Ưng mới gia nhập vẫn lấy Tạp Tá làm đầu, không hòa đồng đã đến bước nhất định.

Tạp Tá là một dũng sĩ sức mạnh vô cùng, làm được chiến được, chỉ là ngạo khí ngút trời, tính tình cũng không tốt, trước kia khi còn ở bộ lạc Hắc Ưng, trên buổi họp chợ một năm ba lần từng xảy ra xung đột với người của Cự Sơn, lúc này càng không xong với dân cư cũ.

Bọn họ từ trừng nhau, ngôn ngữ gây hấn, ra tay xô đẩy ban đầu, rất nhanh chóng lao vào động thủ, tăng lên thành sự kiện đổ máu. Song phương ngươi tới ta đi trên mấu chốt này, ai cũng tự cho là không dễ chọc, chỉ sợ phải đấu tranh đến cùng.

Trừ phi bọn họ gây đến trước mặt mình, nếu không Hoa Nghi quyết định phải giả câm vờ điếc.

Lạc Đồng chính là một người tính tình khá ôn hòa, vị tân thủ lĩnh này so với vị trước còn biết tươi cười nghênh người hơn, cho dù giấu kim cũng là giấu kim trong bông, chẳng bao giờ phách lối, vào bộ lạc càng không thấy y động thủ với ai một lần, thậm chí cả thú văn trên tay cũng chưa lần nào lộ ra.

Hoa Nghi lãnh nhãn bàng quan, biết mình trước mắt tốt nhất là giải quyết êm xuôi chuyện khác, không thích hợp cuốn vào những phiền toái của bọn họ, nhất định phải đến một trạng thái giới hạn chạm vào nổ ngay, mới là thời điểm người làm thủ lĩnh y đây nên đứng ra chỉnh đốn một lần.

Vì thế đến mùng một, theo quy củ thì ngày này mỗi tháng thủ lĩnh phải mời các trưởng lão và dũng sĩ giỏi nhất cùng nhau dùng bữa, thương lượng đại sự trong bộ lạc.

Hoa Nghi bản ý muốn hỏi xem Sách Lai Mộc có muốn làm đại trưởng lão cho y hay không, kết quả nhìn thấy trò khỉ như vậy, nổi giận đến mức quên mất mình muốn nói gì.

Lại còn có kẻ không biết xem ánh mắt như Trường An, dụi mũi hỏi Sách Lai Mộc: “Thần mà ngươi nói ở đâu Sao không đến”

Sách Lai Mộc phủi mông bò dậy, chỉ Hoa Nghi tức giận nói: “Bị y dọa chạy mất rồi!”

Trường An ngẩng đầu nhìn Hoa Nghi, Hoa Nghi gắng sức ép mặt mình ra dáng vẻ hung thần ác sát mà trừng y, ai ngờ ánh mắt không hề có lực sát thương, Trường An chỉ lo vắt nước trên tay áo, vẫn đang nghi hoặc hỏi Sách Lai Mộc: “Thần có khả năng bị y dọa chạy Thế thần này còn có thể có ích lợi gì”

Hoa Nghi: “…”

Sách Lai Mộc thở dài “chao ôi” một tiếng, lắc lư đầu nói: “Ta thật sự hâm mộ ngươi, cái gì cũng chẳng hiểu, mỗi ngày ăn mấy miếng thịt, gặm ít trái cây là sống rất vui – ngươi nghĩ xem, người sống yên lành trên mặt đất, vì sao phải tìm thần linh Đó là bởi vì chúng ta mắt thường thai phàm, cái gì cũng không nhìn thấu, phân phân nhiễu nhiễu, tầm tầm thường thường, bận từ sáng đến tối, linh hồn không tìm được chỗ nghỉ ngơi… Nhóc con, ngươi nghe có hiểu chưa”

Trường An hiển nhiên chưa hiểu, vì thế Sách Lai Mộc cảm thấy rất tiếc nuối rằng “thế gian tuy lớn, khổ vì không tri kỷ”, than thở dùng bàn tay vừa phủi mông đi xoa đầu Trường An, không đợi đụng tới đã bị Hoa Nghi đen sì mặt đập văng.

“Còn động tay động chân là ta phế móng vuốt của ngươi.” Hoa Nghi tức giận nói, “Tránh xa một chút, mình đầy nước rửa chân, ghê tởm chết người – người đang đàng hoàng, đi theo ngươi càng lúc càng không ra sao.”

Nói đoạn y quàng vai Trường An mà lôi đi, dường như không mảy may ý thức được “nước rửa chân” trên người vị này còn nhiều hơn Sách Lai Mộc.

Cái móng gà như củi khô của Sách Lai Mộc lơ lửng không chỗ bám, vì thế ngượng ngùng rụt về, bóp mũi, xì mũi một tiếng thật dài.

Hoa Nghi nghe thấy, thầm nghĩ, kỳ trân dị thú như vậy sao có thể đảm đương người đứng đầu trưởng lão bộ tộc Chẳng lẽ chỉ bằng xì mũi dài hơi hơn người khác hay sao Thật là sầu chết y rồi!

Hoa Nghi tóm Trường An về lều trại, chỉ thấy “trong nhà” Trường An vẫn là gia đồ tứ bích, toàn bộ “tài sản” chỉ có một thanh đại mã đao nằm ngang ở đầu giường.

Hoa Nghi ôm lòng cảm kích và thân cận với y, phái người đưa không ít đồ. Nhưng những bối đáp, châu thạch, da thuộc và một số kỳ trân đó, tất cả đều chỉnh tề xếp ở góc nhà mọc nấm, đủ thấy chủ nhân ngay cả lật cũng lười.

Trường An tự đi làm khô mình, Hoa Nghi cau mày đánh giá nơi y ở, cảm thấy sâu sắc áy náy – là mình ép Trường An ở lại, sau khi giữ được người, lại lơ là vị tiểu huynh đệ này.

Trường An sinh địa không quen đến một bộ lạc xa lạ như vậy, cũng không muốn nói chuyện với người khác, bản thân có thể có ý tứ gì đây Bị Sách Lai Mộc lừa, không phải chỉ là theo hắn đi lêu lổng sao

Vì thế Hoa Nghi hạ giọng nhẹ nhàng hơn, hỏi: “Ngươi bình thường trừ chơi với Sách Lai Mộc thì còn làm gì”

Trường An đưa lưng về phía y, lau qua loa đầu tóc, sau đó thuần thục cởi quần áo ướt sũng, nói: “Luyện đao – ta không chơi với hắn, hôm nay là hắn kêu ta đi giúp đỡ.”

Ánh mắt Hoa Nghi khéo thế nào mà dừng trên người y, chỉ thấy thân thể thiếu niên này khuyết thiếu huyết sắc như mặt, nhưng khung xương đều đặn, có một tầng cơ bắp mỏng mà cân xứng bọc trên xương, trong lúc hoạt động dường như hàm chứa cảm giác sức lực cô đọng, vai không tính là nở nang, song thoạt nhìn cũng coi như không gầy gò, đi xuống một khúc là eo lõm vào, một đoạn nho nhỏ, nằm trong cái quần ướt đẫm…

Hoa Nghi nhìn nhìn, tự dưng cảm thấy mình không nên dòm lom lom người ta thay quần áo như vậy, nhưng y lại đổi suy nghĩ, thầm nghĩ đều là huynh đệ, có gì đáng kiêng dè Đâu phải là ôm lòng quấy rối, cho nên dường như để chứng minh mình không hề ôm lòng quấy rối, lại nhìn tiếp một cách đúng lý hợp tình.

Nhìn một chút, cổ họng bất giác động động, cảm thấy mình hơi đói.

Đúng lúc này, tiếng bước chân vừa nhẹ vừa khẽ truyền đến, một đứa trẻ ốm yếu lặng lẽ vén màn cửa như mèo, chui vào theo khe hở mà không đẩy cửa, tay ôm một bình nước.

Hoa Nghi lúc này mới phục hồi tinh thần, tầm mắt có điểm dừng chân mới, giấu đầu hở đuôi mà chuyển dời đến nơi khác, đánh giá tay chân trống trơn của đứa nhóc này.

Gông xiềng trên người nô lệ suốt đời không tháo, đặc biệt là xích trên tay, cấu tạo cực kỳ lạ, cũng chẳng biết là ai nghĩ ra – chỗ cổ tay có một cái khóa nhỏ, trên treo một cái móc tinh xảo, móc kia được ngâm trong nước lan khô, trực tiếp xuyên vào da thịt nô lệ, chuyên môn cho nô lệ thú nhân có thú văn đeo, có thể khiến hắn không cách nào hoàn toàn hóa thú, tối đa chỉ có thể hóa thành bán thú để thuận tiện làm việc.

Nếu trong nhà chủ nhân có nữ quyến hoặc là á thú, xuất phát từ cân nhắc an toàn, sẽ định kỳ cho nô lệ uống nước lan khô, làm thú nhân hoàn toàn mất đi năng lực hóa thú.

Bởi vậy tháng này qua năm nọ, trên tay những nô lệ đó đều có vết lở loét, một số người tay mưng mủ, trong ngoài nát đến mức nhìn thấy cả xương cốt.

Nhưng người tiểu nô lệ này lại sạch sẽ, nếu không phải Hoa Nghi thấy gã lanh lợi, đích thân quan tâm đưa đến chỗ Trường An nên nhận ra, cơ hồ còn cho rằng đây chỉ là tiểu hài nhà bình thường.

Tiểu nô lệ Lộ Đạt thấy Hoa Nghi, vẫn âm trầm không nói một câu, đặt bình nước lên bàn, sau đó khom lưng nhặt quần áo ướt Trường An thay mà ôm ra ngoài giặt.

Hoa Nghi lúc này mới hỏi: “Gông xiềng trên người gã đâu”

“Chặt rồi.” Trường An nói.

Hoa Nghi kinh hãi hỏi: “Chặt như thế nào”

Trường An vừa mặc quần áo khô vừa nói: “Nhắm ngay mối khóa, lưỡi đao quay một phát là đứt – gã ra ra vào vào kêu leng keng, phiền.”

Hoa Nghi không nói gì, bên cạnh sao có thể dung được nô lệ ôm lòng làm loạn, nói với Trường An là không thể nói rõ được, trên người thiếu niên này có loại dã tính như duy ngã độc tôn, chẳng để ý gì, trong khu rừng đầy rẫy độc trùng dã thú cũng dám nhắm mắt ngủ, đâu thèm để mắt đến một tên nhóc toàn thân không được mấy lạng thịt

Hoa Nghi không nói gì nhưng âm thầm cảm thấy đau đầu.

Chập tối, một nhóm người đang dựng đài lộ thiên, thời gian nghị sự đầu tháng đã đến, nhưng mà lần này dường như đặc biệt long trọng.

Hoa Nghi đặc ý căn dặn Trường An mang đao, ngay cả Sách Lai Mộc cũng mặc đồ mới, một lần nữa sắp xếp tình hình phân bố của từng mảng xanh xanh đỏ đỏ trên mặt, đến cái mũ cao dãi nắng dầm mưa kia dường như cũng đặc biệt được chùi rửa, cơ hồ có thể nhìn ra lớp lót.

Thủ lĩnh ngồi ở chính giữa, mọi người theo thứ tự ngồi xuống hai bên, một cái giá than to tướng gác ngay trung tâm, nướng cả một con hươu, mỡ rơi xuống bắn xèo xèo, hai nô lệ lật nướng, còn một kẻ quỳ bên cạnh dùng bàn chải quết mật ong thơm ngọt, con hươu nhanh chóng vàng óng, màu mùi đều mê người.

Đáng tiếc trừ Trường An thì cơ hồ không ai chú ý con hươu này.

Hoa Nghi ngồi đó, mặt không biểu cảm, chẳng hé răng một tiếng, chỉ chậm rì rì uống một bát rượu, nhưng y chưa giơ bát tỏ ý, những người khác không thể động vào rượu trước mắt, mà vị trí của Ba Thư trưởng lão và Tạp Tá vẫn để trống, mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu ba vị này rốt cuộc diễn vở gì.

Qua giây lát có người chạy chậm vào, thấp giọng nói: “Thủ lĩnh, Tạp Tá và Ba Thư trưởng lão đến rồi.”

Hoa Nghi gật đầu, hất cằm chỉ chính giữa mà nói: “Dọn hết bàn và những thứ vụn vặt trên đó cho ta!”

Mọi người không rõ nguyên do – nào có chuyện chưa ăn cơm đã dọn bàn đi

Hươu đã nướng được rồi, ba nô lệ nhìn nhau một cái, phục tòng mệnh lệnh, dùng một chậu nước dập tắt lửa, quấn lớp da thuộc dày cộp, dọn giá nướng vĩ đại kia đi.

Lúc này Hoa Nghi ngước lên, đột nhiên giơ tay bảo họ đứng lại, sau đó dùng chủy thủ của mình gọt một miếng thịt đùi, đưa cả dao cho Trường An, nói: “Ăn đi.”

Ở đây chỉ có mình Trường An được đãi ngộ đặc thù như vậy, nhất thời ánh mắt mọi người đều tập trung vào y, ngay cả Sách Lai Mộc cũng tròn mắt, đôi mắt xoay một vòng, không khách khí nhỏ giọng hỏi: “Sao ta không có”

Hoa Nghi nhìn quét qua hắn một cái: “Y mấy tuổi, cả xương lẫn thịt cùng phát triển, không thể đói được, ngươi còn phát triển cái gì Nếp nhăn à”

Sách Lai Mộc: “…”

Hoa Nghi hiếm thấy hắn quẫn bách không nói được gì, dường như thoáng tươi cười, có điều nhanh chóng biến mất, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn Tạp Tá và Ba Thư trưởng lão đều tự dẫn theo một đám người hùng hổ đi đến, vừa vặn đi vào chỗ vừa dọn giá nướng trống ra.

Bàn bị chuyển đi, mọi người đều bị ép đứng dậy, độc Hoa Nghi ổn định ngồi đó, chẳng buồn nhướng mí mắt nói: “Mùng một hội nghị, hai vị là có chuyện tày trời gì mà đến muộn, nói ra cho mọi người nghe xem.”

Ba Thư trưởng lão hoành hành không cố kỵ, chẳng hề sợ hãi vị tân thủ lĩnh còn ôn hòa hơn lão thủ lĩnh Lạc Đồng vài phần, mở miệng ồn ào: “Thủ lĩnh, bọn thổ cẩu Hắc Ưng này khinh người quá đáng, chúng ta có lòng tốt thu lưu đám chó nhà có tang bọn họ, không có lấy một chút cống hiến cho bộ lạc thì thôi, còn vô cớ xâm phạm địa bàn của bọn ta!”

Tạp Tá cười gằn nói: “Trưởng lão nói xem, đám ‘thổ cẩu’ chúng ta xâm phạm địa bàn của ông như thế nào”

Ba Thư trưởng lão kêu réo: “Ngươi dẫn đám tay sai kia đến sau lều nhà ta chặn con ta, khiêu khích ngay trước mặt, chẳng lẽ không phải là xâm phạm địa bàn của ta Ngươi thật không coi ai ra gì!”

Tạp Tá lạnh lùng nói: “Thằng con hèn nhát của ông miệng không sạch sẽ, chỉ biết bắt nạt nữ nhân, ức hiếp lên đầu nữ nhân của ta, theo quy củ của chúng ta, ta nên cắt lưỡi hắn!”

Ba Thư trưởng lão nói: “Phi! Ngươi không quản nữ nhân của ngươi cho tốt, dám cắt thảo dược tới tận hậu viện nhà ta!”

Hai người tranh nhau nhục mạ tố giác đối phương, mọi người nhanh chóng hiểu được, tuy rằng đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi nhưng rõ ràng là oán hận chất chứa, mâu thuẫn sớm không biết phải ngược dòng đến tổ tông bao nhiêu đời, căn bản chẳng thể nói được ai đúng ai sai.

Ba Thư trưởng lão ồn ào huyên náo, Tạp Tá đánh trả mạnh mẽ, rất nhanh chóng, song phương không thèm để ý tôn nghiêm của thủ lĩnh, muốn trình diễn múa võ trước mặt Hoa Nghi, ngay cả đao kiếm cũng rút ra một nửa.

Những người khác ôm tâm tư riêng, cũng có kẻ trộm liếc hướng Hoa Nghi, chờ xem trò cười của tân thủ lĩnh.

Hoa Nghi lại chỉ nghe với khuôn mặt không biểu cảm.

Nghe mãi đến lúc Trường An gặm xong thịt rồi, tùy tay ném xương sang bên. Hoa Nghi mới như là nhận được tín hiệu gì, thình lình vẫy tay một cái.

Không biết bao nhiêu võ sĩ thú nhân võ trang đầy đủ đột nhiên chạy ra, bao vây mọi người vào chính giữa, kiến không chui lọt, hàn quang của đao kiếm lập lòe, đầu lĩnh chính là vị Lục Tuyền gõ chậu đồng cho Sách Lai Mộc.

Tạp Tá và Ba Thư trưởng lão không hẹn mà cùng ngừng lại, đồng thời nhìn về hướng Hoa Nghi.

Hoa Nghi rốt cuộc nhướng mí mắt lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn họ một cái, ngắt từng chữ cực rõ ràng: “Hai vị thâm thù đại hận như vậy, ta không biết nên phán xét thế nào, chi bằng cho các ngươi tự mình giải quyết đi vậy.”

Y chỉ giữa sân, cười tủm tỉm nói: “Ta thấy công bằng nhất, chính là các ngươi quyết đấu với nhau một chút, đánh ngay tại đây, bên này đánh chết bên kia mới thôi, sân cũng dọn sẵn cho rồi, không ai vướng chân vướng tay. Hôm nay không chết người, không thấy máu, thì đừng ai mong ra khỏi đây!”

Khi y nói lời này, ánh mắt quét một vòng trên những người đang xem náo nhiệt, mọi người không nhịn được lui ra sau, lại phát hiện chỉ có thể lui đến rìa vòng vây, ra bên ngoài nữa thì không ai nhường đường – chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, ai lại dẫn hết thị vệ tâm phúc đến

Hoa Nghi bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực, nói: “Vậy thì bắt đầu đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.