Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 14: - Nói thật




Khoảng cách giữa hai người kéo gần nhau hơn, tim Tô Tích Nhan đập lại càng nhanh không thể khống chế, cô biết rõ làm như vậy là không đúng, lửa cháy trong lòng càng lúc lại càng nghiêm trọng, lý trí kiên định không thể nào áp chế được dục vọng phát tán trong cơ thể, nó thúc đẩy Tô Tích Nhan tiến sát đến Hà Tĩnh Mạc, gần đến hô hấp, gần đến chóp mũi tất cả đều nồng đậm hương khí.



Tuy rằng hai người quen biết nhau rất nhiều năm, nhưng Tô Tích Nhan chưa bao giờ quan sát Hà Tĩnh Mạc ở khoảng cách gần như vậy, giờ khắc này, cô mới biết được Hà Tĩnh Mạc xinh đẹp biết bao nhiêu. Lông mi cong lại nhẹ nhàng rung động, khuôn mặt trắng nõn bởi vì ngủ say hiện lên thản nhiên một màu phấn hồng, làn da như trẻ con vô cùng mịn màng, áo ngủ rộng thùng thình không ôm sát được thân hình gầy yếu, bả vai lộ ra xương quai xanh khiêu gợi cùng với vùng da thịt tuyết trắng, còn có đôi môi căng mọng mê người kia, như là tích một giọt nước trên bề mặt trong suốt, làm cho người ta thèm nhỏ dãi, tóc dài phân tán trên giường, trắng cùng đen mãnh liệt đối lập gây xúc động cảm quan thần kinh.



Hết thẩy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Tô Tích Nhan liếm liếm môi, tầm mắt cuối cùng dán ở đôi môi mỏng manh kia. Gần một chút... gần thêm một chút nữa cậu ấy cũng sẽ không tỉnh lại đâu. Trong lòng nghĩ như vậy, cũng lập tức hành động theo, Tô Tích Nhan một tay nhích bên giường, thân mình theo đó di động, cả người chậm rãi áp sát, môi cũng tìm đến phiến môi mỏng kia, ngay tại thời điểm hai đôi môi cơ hồ áp gần sát nhau cũng là lúc Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, nỉ non một tiếng, "Không được......" Tô Tích Nhan bị dọa đến run rẩy, lui mạnh về phía sau, không kịp chống đỡ, đáp mông xuống đất, "Ây da......"



Hà Tĩnh Mạc nằm mơ thấy Tô Tích Nhan lên máy bay bỏ đi, không có nguyên nhân, Tô Tích Nhan quyết ý rời đi, biểu tình trên mặt quyết tuyệt vô tình làm cho trái tim nàng trở nên lạnh giá, bất luận nàng khóc như thế nào, cầu xin như thế nào, người cũng không chịu ở lại. Nàng thực nóng ruột, lại bất lực, uổng phí công sức nhìn bóng dáng Tô Tích Nhan từ từ rời xa, đến biến mất không nhìn thấy được nữa.



Thất thiểu ngồi dưới đất, lòng tràn đầy khát vọng liền bị dập tắt, Tô Tích Nhan trừng mắt nhìn Hà Tĩnh Mạc trên giường, chưa nghĩ đến việc phát giận, đã bị dọa bởi nước mắt ràn rụa của nàng. Thân mình Hà Tĩnh Mạc không ngừng run lên, chân mày nhíu chặt, cả người co lại bất lực, nước mắt không ngừng rơi xuống. Từ dưới đất đứng lên mang theo một nỗi chua xót, Tô Tích Nhan kéo Hà Tĩnh Mạc vào lòng, không ngừng lay động thân thể nàng "Tĩnh Mạc, Tĩnh Mạc? Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh a."



Nước mắt Hà Tĩnh Mạc tục rơi, cả người cuộn lại không ngừng run rẩy, Tô Tích Nhan thật đau lòng, lại không muốn tiếp lay tỉnh nàng, liền ôm chặt vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng, ôn nhu an ủi: "Tĩnh Mạc, Tĩnh Mạc, đừng sợ, tôi ở đây."



Tô Tích Nhan trấn an, Hà Tĩnh Mạc cuối cùng đã tỉnh, nước mắt còn chưa kịp khô đi, nàng mở to mắt, nhìn trước mắt hết thảy, có chút mê mang không rõ gọi tên theo bản năng: "Tích Nhan......"



"Tỉnh rồi à? Tôi ở đây." Tô Tích Nhan đau lòng ôm Hà Tĩnh Mạc không muốn buông, cô chưa từng nhìn thấy Hà Tĩnh Mạc bị như vậy bao giờ. Ở trong ấn tượng của cô, Hà Tĩnh Mạc luôn là người im lặng âm thầm chiếu cố cô, bất luận là ở phương diện nào, Hà Tĩnh Mạc đều vô cùng kiên cường ẩn nhẫn . Nhưng hôm nay...... Tô Tích Nhan thật đau lòng, cô muốn biết, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì làm cho Hà Tĩnh Mạc trở nên yếu ớt bất lực? Nếu để cho cô biết là ai mà để cho Hà Tĩnh Mạc phải thương tâm như vậy, cô nhất định sẽ không bỏ qua người này! Ngũ mã phanh thây cũng không hả dạ!



"Tích Nhan?" Hà Tĩnh Mạc xác định có chút không bình thường kinh ngạc nhìn Tô Tích Nhan, ánh mắt như cao tăng nhập niết bàn mà dại ra. Nhìn thấy một góc mặt của Tô Tích Nhan, nàng phân vân không rõ đây là mộng cảnh hay sự thật, nỗi sợ sâu thẳm trong lòng không chịu biến đi , liền níu lấy áo Tô Tích Nhan, lo sợ cô sẽ bỏ đi. Tô Tích Nhan nhìn bộ dáng Hà Tĩnh Mạc xót xa vô cùng, không ngừng an ủi: "Không có gì đâu, Tĩnh Mạc, chỉ là ác mộng thôi, được rồi được rồi, không có gì đâu mà, ngoan?"



Hà Tĩnh Mạc không nói chuyện, không chớp mắt nhìn Tô Tích Nhanh, sợ cô bỏ đi, ánh mắt đau lòng nhìn Tô Tích Nhan, mắt Hà Tĩnh Mạc ngấn nước, lòng tràn đầy chua xót đập tan chiếc mặt nặt kiên cường thường ngày, lần đầu tiên, không có chút che dấu, nàng cắn cắn môi, mặc kệ mà rúc thân mình vào lòng Tô Tích Nhan.



Thân thể mềm mại suy yếu không còn sức lực rúc trong lòng mình, ánh mắt Tô Tích Nhan cũng có chút ướt át, "Không sao, không sao." Cô vỗ về Hà Tĩnh Mạc ôn nhu an ủi, không biết vì cái gì, giây phúc nhìn Hà Tĩnh Mạc rơi nước mắt, lòng của cô nhịn không được cũng muốn khóc theo.



Chung quanh im ắng, Hà Tĩnh Mạc liền như vậy dịu dàng tựa vào lòng Tô Tích Nhan, dỡ xuống hết thảy phòng bị, nàng nhắm hai mắt lại lẳng lặng cảm thụ sự ấm áp của cái ôm này. Mấy năm nay, nàng vẫn chờ đợi , muốn chính là cái ôm này tuy không rộng lớn nhưng lại đủ ấm áp, mặc kệ vất vả và trả giá như thế nào, cho dù gặp phải bao nhiêu khó khăn cản trở, nàng cũng sẽ không buông xuôi. Cho dù trước mắt luôn bị người trêu chọc là bất đồng, cho dù lòng tràn đầy đau đớn đem nàng bao phủ, cho dù ban đêm chỉ có nước mắt làm bạn, cho dù miệng nói không cần khiến trong lòng đau muốn chết nàng cũng không muốn từ bỏ, đơn giản vì người kia là Tô Tích Nhan, là người mà cả đời này Hà Tĩnh Mạc yêu.



Còn nhớ rõ năm thứ ba đại học, trên sân thể dục, Hà Tĩnh Mạc bị một nhóm nữ sinh ức hiếp, Tô Tích Nhan đu người trên xà đơn, ngửa đầu, đối với nàng kiêu ngạo nói: "Hà Tĩnh Mạc, sau này tôi sẽ bảo vệ cậu cả đời." Ánh sáng phát ra từ người của Tô Tích Nhan, là như thế chói mắt người, hình ảnh nụ cười ấy mãi mãi ngưng đọng trong lòng Hà Tĩnh Mạc, cho dù năm tháng cố gắng bôi xóa như thế nào, vẫn thủy chung chưa từng phai nhạt.



"Ăn cơm, ăn cơm, mau rời giường! Là heo sao? Heo cũng không có ngủ như vậy! Thanh niên, không nên lười biếng!"



Bên ngoài Tiêu Mạc Ngôn thần thanh khí sảng rống lên một tiếng cùng với tiếng gõ cửa thượng kinh hồn phách, hai người nhất thời đều run lên. Thứ tạp ôm ô nhiễm này vừa cất lên đã đánh vỡ bầu không khí im lặng bao quanh hai người. Hà Tĩnh Mạc trước hết lấy lại tinh thần, nàng lập tức thoát ra khỏi lòng Tô Tích Nhan, quay đầu lấy tay quẹt đi nước mắt chưa khô, Tô Tích Nhan so với nàng lại càng không không biết xấu hổ, nghiêm mặt đỏ lên, muốn nhìn Hà Tĩnh Mạc mà lại không dám nhìn, ánh mắt lạc lỏng không phương hướng.



"Đi ăn cơm." Cuối cùng, vẫn là Hà Tĩnh Mạc mở miệng trước, giọng nói mang theo nồng đậm giọng mũi, Tô Tích Nhan cũng vẫn không dám ngẩng đầu, "Ừ" một tiếng liền đẩy cửa đi ra ngoài. Hà Tĩnh Mạc đi ở phía sau cô, nhìn bộ dáng không được tự nhiên của cô, sâu kín thở dài. May mắn, mắn chỉ là mộng, may mắn, cậu ấy vẫn ở bên cạnh mình.



"Nhạ, hai vị mỹ nữ, đến nếm thử Tiêu đại đầu bếp tôi tự mình xuống bếp làm đồ ăn, mùi vị thế nào?" Tiêu Mạc Ngôn đã sớm khoe khoang chỉ vào trên bàn có thịt có rau món ngon nóng hổi, Hà Tĩnh Mạc mỉm cười, còn Tô Tích Nhan thì khinh bỉ khinh xuy một tiếng, "Thôi đi, chỗ nào là cô làm."



"Ánh mắt nào của cô thấy là không phải tôi làm?" Tiêu Mạc Ngôn hung tợn nhìn cô, người này cùng cô bát tự có phải không không hợp? Sẽ không ở trước mặt vợ mà khinh khi cô đi? Tô Tích Nhan nhíu mày, nhìn chằm chằm quả cầu pha lê, "Vừa nãy tôi đi phòng bếp uống nước hoàn toàn không nhìn thấy cô. Sao có thể là cô làm cho được?" Tô Tích Nhan âm thầm oán trách, Tiêu Mạc Ngôn là thần tiên sao? Trước còn đang bận "yêu", sau có thể làm ra một bàn đầy đồ ăn phong phú?



Hạ Linh Doanh ở một bên uống cà phê đỏ cả mặt, cắn môi giận dữ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, phòng bếp ở gần phòng sách như vậy, người này lại không chịu đóng cửa, Tô Tích Nhan nhất định đã thấy được. Nguyên bản còn chậm rãi mà nói Tiêu Mạc Ngôn có chút khó thở, giật mình, quay đầu, nhìn Tô Tích Nhan, ánh mắt hơi nheo lại.



Tô Tích Nhan đang ăn thịt cảm giác được dòng khí cường đại, cô buồn bực ngẩng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt giết người kia của Tiêu Mạc Ngôn.



......



Cuối đầu thật mạnh, Tô Tích Nhan chột dạ dúi đầu vào bát canh, không dám nói thêm câu nào nữa. Mặc kệ là có ý hay vô tình, nhìn vợ chồng người ta làm việc đó là không đúng. Tiêu Mạc Ngôn nổi giận đùng đùng nhìn cô, da mặt dày cũng ửng lên một chút hồng, Hà Tĩnh Mạc nhìn ba người, trừng mắt, đây là có chuyện gì?



Buổi cơm quỉ dị cuối cùng cũng đã ăn xong, Tô Tích Nhan vẫn không dám ngẩng đầu làm người, chỉ cần cô vừa nhấc đầu Tiêu Mạc Ngôn liền hừ lạnh, Hạ Linh Doanh cũng không ngẩng cao đầu, Hà Tĩnh Mạc rõ ràng đã nhìn ra, môi khẽ giựt giựt, người này, chắc không phải phá hỏng chuyện tốt của người ta chứ?



Cơm nước xong, Thánh Hoàng có việc nên Tiêu Mạc Ngôn phải trực tiếp đi, đứng ở phía trước đối mặt Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn thì thầm vài câu với Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh đỏ mặt đánh cô ấy một cái, một bộ dạng tiểu nữ nhân, Tô Tích Nhan ở một bên trộm ngắm có tật giật mình, Hà Tĩnh Mạc còn lại nhìn chằm chằm cô, trên mặt ý cười càng đậm.



"Cô không phải say máy bay sao, hôm nay cứ nghỉ ngơi trước, có việc gì ngày mai nói sau." Tiêu Mạc Ngôn vẫy tay rời đi, Hạ Linh Doanh cũng lái xe đi nhà đài thu tiết mục, nhất thời trong nhà chỉ còn lại Hà Tĩnh Mạc và Tô Tích Nhan. Ngồi trên sô pha lớn, Hà Tĩnh Mạc đối mặt nhìn cô chằm chằm, Tô Tích Nhan có chút co quắp, cô cầm lấy điều khiển từ xa cúi đầu nói: "Hai mình cùng xem TV đi."



"Cậu đã làm gì khiến Tiêu tổng phải đỏ cả mặt?" Hà Tĩnh Mạc buồn cười nhìn Tô Tích Nhan, căn bản không để ý tới dáng bộ này của cô. Tô Tích Nhan bĩu môi không nói lời nào, chỉ lo đổi kênh, Hà Tĩnh Mạc đứng dậy đến bên người Tô Tích Nhan, vươn hai tay vịn lấy mặt cô, "Nhìn ánh mắt của tôi nè."



Gần như là giọng điệu ra lệnh, Tô Tích Nhan vốn ghét nhất người khác nói chuyện với cô như vậy, nhưng hôm nay người này lại là Hà Tĩnh Mạc, lời nói liền trở nên uy lực vô cùng không thể kháng cự, cô bị bắt nhìn vào ánh mắt Hà Tĩnh Mạc, có chút khẩn trương nói: "Tôi đi uống nước, không cẩn thận thấy hai người họ... chuyện đó..."



"Hai người họ?" Hà Tĩnh Mạc nhìn vào mắt Tô Tích Nhan bình tĩnh hỏi, Tô Tích Nhan nhìn trong mắt Hà Tĩnh Mạc lóe lên hứng thú, cắn răng, hét lên: "Làm chuyện ấy!"



"Hỡ?" Hà Tĩnh Mạc không có nghĩ đến, lắc đầu, tay vẫn giữ lấy hai má Tô Tích Nhan không cho cô cựa quậy.



"Không đúng, da mặt cậu vốn là dày như vậy không thể nào chỉ có chút chuyện của người ta mà cậu đã biến thành thế này. Nói đi, còn có chuyện gì?"





Tô Tích Nhan chăm chú nhìn Hà Tĩnh Mạc, mặt liền ửng hồng, cuối cùng ngay cả lỗ tai cũng bị nhiễm đỏ lên, cô cắn môi không chịu nói, Hà Tĩnh Mạc lại càng thêm tò mò, không chớp mắt nhìn cô, thúc giục: "Nói a, làm sao vậy?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.