Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 24: - Chân Thành Bày Tỏ



Tô Tích Nhan không chớp mắt nhìn Hà Tĩnh Mạc, bởi vì quá mức khẩn trương, cô vô tình nuốt nước bọt xuống, cô cảm giác được cơ thể Hà Tĩnh Mạc vô cùng căng thẳng, ngay sau đó, nhìn thấy tay Hà Tĩnh Mạc dần dần nắm thành quyền, mà chân mày cùng mặt cũng nhăn nhúm lại, dường như cố gắng chịu đựng chuyện gì đó.


"Tĩnh Mạc......"


Giọng nói mang theo một chút nức nở, Tô Tích Nhan cắn môi nhìn Hà Tĩnh Mạc, vẫn không chịu buông, tay cố chấp ôm nàng không để cho đi. Hà Tĩnh Mạc trầm mặc nhìn Tô Tích Nhan, nước mắt vừa rồi còn cuồn cuộn rơi nay im bặt, nếu không phải trên mặt vẫn còn lưu lại nước mắt, thì dường như có thể che đi việc nàng vừa khóc. Hà Tĩnh Mạc đẩy tay Tô Tích Nhan ra, nhìn ánh mắt cô, gằn từng tiếng hỏi: "Tô Tích Nhan, cậu nói cái gì?"


Giọng nói của Hà Tĩnh Mạc ngoài ý muốn thật vững vàng, tay nắm thành quyền lại chặt hơn, nàng như thế nào lại cảm thấy như chính mình bị đùa giỡn. Là chuyện gì đây? Tô Tích Nhan, cậu dám chơi tôi? Cậu sao lại có cái gan dám lừa gạt cảm tình của tôi lừa gạt nước mắt của tôi? Đầu cậu bị cửa đập trúng rồi phải không?


Tô Tích Nhan vẫn đắm chìm trong vô hạn khủng hoảng cùng lo lắng, nhìn đến bộ dáng lãnh khốc của Hà Tĩnh Mạc, cô cũng không còn hào hùng như ban nãy, thận trọng nói: "Mình cảm thấy mình thích cậu......"


"Cảm thấy?" Giọng Hà Tĩnh Mạc lạnh như 8 độ C, nhìn ánh mắt của nàng lãnh đạm giống như hầm băng chứa hàn băng đã ngàn năm. Tô Tích Nhan cắn cắn môi, đổi giọng: "Mình thích cậu."


"Thích?" Nét mặt Hà Tĩnh Mạc lại âm trầm đi xuống, còn muốn cùng cô hỏi cắc cớ? Tô Tích Nhan bị bộ dáng của nàng chọc giận, bẻ cổ, liều mình nói, "Mình yêu cậu, mặc kệ cậu có tiếp nhận mình không, mình cũng không thay đổi quyết định của mình!"


Hà Tĩnh Mạc không nói gì thêm, ánh mắt rơi trên người Tô Tích Nhan, dường như ở trên mặt cô nhìn ra điều gì. Tô Tích Nhan cũng không có đùa giỡn, cô chăm chú nhìn Hà Tĩnh Mạc, trong mắt ánh mang theo sự kiên trì.


Có lẽ, cố gắng một chút, kiên trì nhiều một chút, cậu ấy sẽ...... sẽ bị cảm động, ít nhất cũng sẽ không chán ghét.


Dần dần, Tô Tích Nhan nhìn trong đôi mắt Hà Tĩnh Mạc đang nổi lên một tầng sương, trong tim có chút nhói đau, tầng sương kia lại như biến mất không thấy nữa, đổi lại bằng một thứ ánh sáng nhàn nhạt... Ánh kia kia có chút chói mắt, làm cho Tô Tích Nhan cả người run lên, kinh ngạc nhìn Hà Tĩnh Mạc. Lẽ nào? Lẽ nào không phải chỉ có mình cô tình nguyện? Tĩnh Mạc cũng yêu cô?!


"Nhưng mà tôi không thích cậu."


Không đợi được tinh thần phấn chấn run rẩy đi qua, Hà Tĩnh Mạc lại lãnh khốc vô tình nói ra như vậy, Tô Tích Nhan cảm thấy như tâm tư của mình bị người ta cầm cái cào hung hăng cày xới, lưu lại một lỗ thủng cùng nỗi đau kéo dài vô tận.


"Cậu......"


"Cậu nghĩ rằng tôi thích cậu?" Hà Tĩnh Mạc quay đầu nhìn chằm chằm ánh mắt Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan ảm đạm lắc đầu,"Không có, mình biết cậu đối với mình chỉ là tình cảm bạn bè." Cô chỉ biết là tự bản thân mình đa tình.


Đồ ngốc này! Hà Tĩnh Mạc nắm chạt tay mình thành quyền, vui sướng đến phát điên bất luận như thế nào cũng khó che dấu, nàng yên lặng xoay người, cắn môi, cố nén nhếch miệng cười nhe răng. May mắn, may mắn thay, nhiều năm cố gắng như vậy coi như không uổng phí, chỉ có Tô Tích Nhan, chỉ có thể là cô ấy, làm cho Hà Tĩnh Mạc từ ngã xuống đáy cốc thương tâm vô tận, nay giống như ngồi trên đu quay một phát bay đến đỉnh cao hạnh phúc, cảm xúc chênh lệch lớn như vậy khiến Hà Tĩnh Mạc thấy thật không dễ dàng, nàng quyết định phải đối xử thật tốt với vị công thần Tô Tích Nhan này.


Đáng tiếc, bộ dáng vui mừng bất tận như điên này của nàng Tô Tích Nhan lại không nhìn thấy. Ở góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy Hà Tĩnh Mạc tàn khốc xoay người, chỉ chừa lại một cái ót cứng ngắc, trong lúc nhất thời, lòng Tô Tích Nhan như vỡ vụn, nát đến không còn nguyên vẹn để nhặt lên.


"Vẫn là không thể chấp nhận phải không?" Tô Tích Nhan nản lòng thoái chí* hỏi, Hà Tĩnh Mạc không quay lại, vẫn như vậy lạnh lùng nói: "Tôi không tiếp nhận cậu thì cậu sẽ không buông tha cho tôi đúng không?"


*nản lòng thoái chí: chán nản.


Tô Tích Nhan rụt cổ lại, kỳ thật cô chỉ muốn lau nước mắt rồi chạy đi sau khi nghe được đáp án tàn nhẫn của Hà Tĩnh Mạc, sau đó chỉ muốn trốn trong phòng ngủ yên tĩnh ngủ một giấc tới sáng để tự liếm vết thương của mình. Nhưng vừa nãy nói ra ra những lời hùng hồn như vậy, hơn nữa Hà Tĩnh Mạc cũng đã hỏi như thế, cô làm sao có thể rút lui được đây.


"Ừ, mình sẽ không từ bỏ đâu!"


Một cách vô thức, suy nghĩ của Tô Tích Nhan lại chạy theo Hà Tĩnh Mạc, ánh mắt kiên quyết cương định đứng lên. Hà Tĩnh Mạc cố gắng kiểm soát cảm xúc của bản thân, khóe miệng khẽ nhếch liền hạ xuống, nàng xoay người, nghiêm mặt nhìn thẳng Tô Tích Nhan.


Trước kia không ý thức được cảm tình của bản thân, Tô Tích Nhan chưa bao giờ nghĩ sẽ có cảm giác ngượng nghịu như vậy, mà bây giờ, biết được tình cảm của chính mình, Hà Tĩnh Mạc lại gắt gao nhìn cô như vậy, mặt Tô Tích Nhan nóng lên gấp bội, tim đập kịch liệt, hô hấp cũng thật gấp gáp.


"Nếu tôi cự tuyệt cậu thì sao?"


Hà Tĩnh Mạc ôm cánh tay lãnh đạm vô thường nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan lui người lại, bộ dáng vợ bé ủy khuất như đã làm điều gì sai trái, cô hiện tại căn bản là bất chấp mất hết thể diện, cô chỉ đơn thuần suy nghĩ không muốn mất đi Hà Tĩnh Mạc, không muốn sẽ mất đi nàng.


"Mình sẽ chết."


Tô Tích Nhan cảm thấy Hà Tĩnh Mạc như thế nào cũng sẽ không nhẫn tâm để cô đi tìm cái chết, dù sao cũng có cảm tình nhiều năm qua như vậy, cho dù nàng có chán ghét cô, nghe cô chết cũng sẽ nhịn không được mà mềm lòng, sợ hãi. Ai ngờ tới Hà Tĩnh Mạc nghĩ cũng không thèm nghĩ, ngoéo môi thân mình lui ra phía sau tay chỉ bên kia, "Được, quay qua là cửa sổ, cậu nhảy xuống đi."


Ngoài ý muốn Tô Tích Nhan nhìn Hà Tĩnh Mạc, ánh mắt mở to như cái chuông. Cảm tình của Hà Tĩnh Mạc không một chút dao động, kiên trì nhìn Tô Tích Nhan. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng cảm nhận được sự vui sướng từ nông dân biến thành chủ cả, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Tô Tích Nhan cũng có ngày hôm nay, dù sao ngày này cũng đã đến, nàng đương nhiên sẽ không bạc đãi bản thân, hưởng thụ thật tốt một lần cảm giác "Nhà giàu mới nổi" này, nàng nhất định nhất định phải tra tấn Tô Tích Nhan, để cho cô hiểu mấy năm nay cô có bao nhiêu quá phận*.


*quá phận: quá đáng.


"Được thôi......" Tô Tích Nhan nặng nề gật gật đầu, cô hít sâu một hơi liếc nhìn Hà Tĩnh Mạc, chậm chạp di chuyển, từng bước một tiến đến bên cửa sổ. Mỗi một bước đi, tâm trạng cũng theo đó mà chìm xuống, cô không hiểu, Hà Tĩnh Mạc vì cái gì mà kêu cô làm vậy, ở đây là tầng mười bảy đó, nếu ngã xuống, phỏng chừng óc đều văng ra đất đi.


Hà Tĩnh Mạc nhìn bộ dáng Tô Tích Nhan như con ốc sên cọ qua cọ lại trong lòng có chút buồn cười lại có chút tức giận, người này, lúc trước vì cậu ấy thì chuyện gì bản thân cũng sẽ làm, xem xem cái bộ dáng này của cậu ấy đi.


Đến bên cửa sổ, nhìn xuống thấy bồ câu bay qua bay lại giữa các ô cửa của các tòa nhà cao tầng đồ sộ, Tô Tích Nhan nuốt nước bọt, "Tĩnh, Tĩnh Mạc, mình nhảy a."


"Tôi đang xem đây." Hà Tĩnh Mạc khoanh tay nhìn cô, nhìn chân Tô Tích Nhan không ngừng run rẩy, thật sự chỉ muốn tiến lên cho cô ấy một đá.


"Mình nhảy thiệt đó?" Tô Tích Nhan nhịn không được lại kêu lên, Hà Tĩnh Mạc lại một lần nữa thong thả gật đầu, "Tốt thôi."


Cái này, quả nhiên là dũng sĩ lên đoạn đầu đài, không có đường rút lui.


Mắt thấy Tô Tích Nhan từng bước đưa chân ra ngoài cửa sổ, Hà Tĩnh Mạc cũng theo đó căng thẳng mà đứng lên, tuy rằng nàng biết người này hoàn toàn sẽ không thể nào làm ra trò tự tử vĩ đại như vậy, nhưng nhìn bộ dạng lắc lư run rẩy của cô, thật sự sợ hãi cô không cẩn thận sẽ trượt chân mà ngã xuống.


Tô Tích Nhan cảm thấy như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô từ nhỏ đã sợ độ cao, đứng ở độ cao như vậy sợ tới mức chết khiếp đi được, nhưng lại cố chấp không muốn để cho Hà Tĩnh Mạc xem thường mình, rốt cục, cô cắn răng nhắm hai mắt lại.


Hà Tĩnh Mạc thở cũng không dám thở ra, nhìn biểu tình quyết liệt này của cô làm Hà Tĩnh Mạc nghĩ rằng cô thật sự muốn nhảy xuống, chân tính bước lên kéo cô lại, không nghĩ tới nàng còn chưa đi đến bên Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan đột nhiên xoay người, nhìn nàng, lớn tiếng nói: "Mình nghĩ kỹ rồi, Tĩnh Mạc! Vì yêu mà tự sát đúng là kẻ hèn nhát, mình muốn là người hùng, muốn giữ lại sinh mệnh này để yêu cậu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.