Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 29: - Tai Ương



Đừng suy nghĩ nhiều, ta nghiêm túc muốn phục vụ Hà Đại Vương của chúng ta một lần, đáp trả người đối với ta si mê bao nhiêu năm qua."



Tô Tích Nhan nói bí bo như xe lửa chạy, miệng cười ngoác đến mang tai, muốn bao nhiêu đắc ý liền có bấy nhiêu đắc ý. Hà Tĩnh Mạc nheo mắt lại nhìn cô, "Cậu nói cái gì ?"



Nét cười trên mặt Tô Tích Nhan lập tứng đông cứng, sống lưng chợt lạnh, nhìn nét mặt Hà Tĩnh Mạc không tốt, cô nuốt nước miếng, "Mình nói là mình muốn mát-xa cho cậu thư giãn một chút."



"Hừ." Hà Tĩnh Mạc càu nhàu, nàng xõa tóc đi về phòng ngủ, Tô Tích Nhan trông đợi nhìn theo nàng, càng nhìn trong lòng càng cảm thấy Hà Tĩnh Mạc thật sự có tư thế nữ vương, thật là, một người tốt đẹp đến như vậy, trước kia sao lại không cảm giác thấy. Nếu như ra tay sớm một chút, nàng làm sao còn có thể cao ngạo sĩ diện với mình? Còn không cho phép mình hôn, làm khó làm dễ đến thế. Tô Tích Nhan dùng sức lắc đầu, sao lại như vậy, đêm nay rốt cuộc là làm sao, sao lại có nhiều suy nghĩ xấu xa lởn vởn trong đầu.



"Lại đây, không phải đòi mát-xa sao?



Hà đại vương nằm trên sô pha trong phòng khách ra lệnh, mái tóc dài rũ trên sô pha, bộ dạng nhướng mày liếc mắt nhìn người càng ngày càng ra dáng. Nàng nhìn Tô Tích Nhan thong thả chậm chạp cảm thấy thật không hài lòng, Tô Tích Nhan cảm giác người ta không kiên nhẫn, vội vàng đi qua, gật đầu, "Ừ, chờ một chút a."



Nói xong, cô ngồi xổm xuống, lấy ra một lọ tinh dầu từ bên dưới bàn trà trong phòng khách , Tô Tích Nhan mỉm cười, dùng khăn giấy ướt lau tay, "Được rồi."



"Chuyên nghiệp nha."



"Đúng vậy, trước đó đã có chuẩn bị." Tô Tích Nhan tự đắc khoe khoang, nói chuyện không biết suy nghĩ, trực tiếp đem lời thật nói ra.



"Sớm đã có chuẩn bị? Chậc chậc thì ra là biết trước a."



Hà Tĩnh Mạc khinh bỉ khen ngợi, Tô Tích Nhan nghe ra ý tứ của nàng, ngay thẳng gật đầu, "Phải, đã sớm biết sẽ có ngày này. Hôm nay muốn cho cậu được hưởng thụ một chút đẳng cấp phục vụ chuyên nghiệp, tay nghề của mình tuyệt đối không phải là quảng cáo suông."



"Oh? Đã mát-xa qua cho bao nhiêu người mới rèn luyện được tay nghề chuyên nghiệp như vậy a?"



Hà Tĩnh Mạc không kiêng nể hỏi, ánh mắt như bất động trên người Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan sụp đổ, chán nản nhìn Hà Tĩnh Mạc. Cô nói người này làm gì lòng dạ tốt được như vậy, thì ra vẫn còn ôm bực tức với vô.



"Không nói, bắt đầu thôi." Tô Tích Nhan củng cố lại thực lực quét sạch hết thảy khinh bỉ, Hà Tĩnh Mạc gật đầu lật người lại.



Tô Tích Nhan bĩu môi nhìn người ăn mặc chỉnh tề nằm trên sô pha, "Cậu như vậy sao mình mát-xa đây?



"Gì nữa?" Hà Tĩnh Mạc lười biếng, cũng chả buồn xoay lại, "Thế mình phải làm sao?"



"Mình muốn dùng tinh dầu."



Tô Tích Nhan suy ngẫm xem nên dùng từ như thế nào, không muốn để Hà Tĩnh Mạc có ấn tượng không tốt về cô như kiểu cuồng sắc, Giọng Hà Tĩnh Mạc vẫn vậy không có chút tinh thần, một chút tính cảnh giác cũng không có, "Ò, vậy dùng đi."



"......Nhưng mà." Tô Tích lúng túng nhìn nàng, "Cậu mặc quần áo thì làm sao mình dùng tinh dầu được, thoa lên người cậu rồi, đến lúc đó cho cậu đi giặt quần áo à."



"......"



Cái này Hà Tĩnh Mạc nghe là hiểu ngay, nàng xoay người, mặt không biến sắc nhìn Tô Tích Nhan. Tô Tích Nhan bị nàng nhìn đến xấu hổ, lần này thật đúng là oan uổng mà, cô thật sự chỉ muốn mát-xa cho Hà Tĩnh Mạc thư giãn một chút, từ lúc về nhà Hà Tĩnh Mạc vẫn chưa được nghỉ ngơi, lại còn phải làm cơm cho cô, cô dù sao cũng không phải không hiểu chuyện a. Đáng tiếc a, Tô Tích chỉ cảm thấy tuyết rơi đầy trời*, bị chụp lên đầu cái mũ sắc lang này, cho dù như thế nào cũng chịu không nỗi.


*tuyết rơi đầy trời: ý nói bị oan.



"Tĩnh Mạc, cậu đừng nhìn mình như vậy...... Nhìn kiểu châm chọc vậy làm mình bối rối."



"Hóa ra trong lòng cậu vốn không thấy được cái gì tốt hết." Hà Tĩnh Mạctrừng nàng, người này thật sự là muốn ép buộc không buông, Tô Tích Nhan không hài lòng, "Cái gì a, là tự cậu có tư tưởng nhỏ nhen, suy nghĩ về mình sai lệch, mình đơn thuần chỉ là một đứa trẻ có thể làm gì cậu, dù sao mấy năm qua cũng đã vì cậu thủ thân như ngọc* rồi còn gì."


*thủ thân như ngọc: giữ gìn tấm thân.



"Vì mình thủ thân như ngọc?" Lời này thật ra làm cho lòng Hà Tĩnh Mạc thoải mái không ít, Tô Tích Nhan gật đầu, "Còn không phải sao, ngoài cậu ra đâu có ai chạm được vào mình."



"Thôi đi, khi cậu học đại học không phải là có một đám đàn chị đàn em ngưỡng mộ hay sao, tay nhỏ gì cũng có nắm qua hết, cậu có điểm nào giống như cậu nói là băng thanh ngọc khiết* hả." Hà Tĩnh Mạc không ngờ lại không kiểm soát được sự ghen tỵ của mình, Tô Tích Nhan nghe xong vô cùng tức giận. "Cậu sao có thể hoài nghi sự trong sạch của mình a? Mình trước đây đều xem bọn họ là bạn. Bạn bè thì nắm tay có vấn đề gì đây? Ngoại trừ chuyện đó, bất cứ chuyện gì mình cũng chưa có làm!"


*băng thanh ngọc khiết: tinh khiết, cao quý.



"Hừ, nói cũng giống thật lắm." Hà Tĩnh Mạc hoàn toàn đắm mình trong biển dấm chua, bơi ra không được, nàng nhất thời nhớ lại hồi đại học, khi đó Tô Tích Nhan đối với tất cả đàn em đàn chị đều nở nụ cười như ánh mặt trời, gieo mầm vào tim biết bao nhiêu người, lòng của nàng liền đau. Trước kia, nàng không có tư cách ghen, mà hiện tại, nàng có thể quang minh chính đại bốc ra dấm chua được rồi.



Vừa thấy Hà Tĩnh Mạc lại bắt đầu ra vẻ cao ngạo, Tô Tích Nhan ôm đùi của nàng, làm nũng, "Không được, cậu không thề hoài nghi trong sạch của mình. Mình sẽ chứng minh cho cậu xem."



"Chứng minh như thế nào?" Hà Tĩnh Mạc nhíu mày nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan ngẩng đầu, mở đôi mắt to ướt át nhìn chằm chằm Hà Tĩnh Mạc, "Hay là người muốn nô gia đi."



"......"



Hà Tĩnh Mạc nhìn Tô Tích Nhan, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ biến đổi liên tục, Tô Tích Nhan bị bộ dáng quẫn bách xấu hổ này của nàng làm cười đến ngã lăn trên sô pha, nước mắt nhanh chảy ra, ai ui, sao lại có người thẹn thùng đến như vậy. Nhìn người trên sô pha cười đến xoay tới xoay lui, Hà Tĩnh Mạc cười mỉa mai, gật đầu:



"Được thôi."



"Hữ?"



Tô Tích Nhan im bặt không cười nữa, miệng cô còn chưa kịp khép đã kinh ngạc nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc nghiêng người về phía trước, giơ tay, giữ lấy cằm Tô Tích Nhan, "Ngươi đã có lòng thành mời, bổn đại vương cũng không cô phụ thâm tình, đêm nay miễn cưỡng muốn ngươi đi."



"Cậu đùa cái gì vậy hả?" Mặt Tô Tích Nhan nóng lên, cô gạt tay Hà Tĩnh Mạc, ho khan hai tiếng, "Mát-xa mát-xa."



"Cậu không phải nói không cởi quần áo thì không thể mát-xa sao?" Hà Tĩnh Mạc thật có hứng thú nhìn Tô Tích Nhan, không lẽ, ngoài miệng thì xưng anh hùng, vừa động đã không được? Tô Tích Nhan nghe ra được lời nói khiêu khích của Hà Tĩnh Mạc, cô ngẩng đầu nhe răng, "Cậu không phải thuần khiết đến như vậy chứ? Cởi quần áo để mát-xa cũng khó đến thế sao? Loại thuần khiết này nếu đem áp dụng lên người mình, mình thậm chí cũng không thèm chớp mắt đi."



"Thật không?" Hà Tĩnh Mạc cười hỏi, Tô Tích Nhan, "Đương nhiên!"



"Được, vậy để mình mát-xa cho cậu." Hà Tĩnh Mạc xoay người ngồi dậy, cầm lấy tinh dầu trong tay Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan ngẩn người nhìn nàng, "A?"



"A cái gì? Cậu thuần khiết như vậy thì mau cởi đồ đi." Hà Tĩnh Mạc cười tủm tỉm dùng khăn giấy lau tay, Tô Tích Nhan nhìn nàng liếm liếm môi, tiêu rồi, trúng kế.



"Như thế nào, có vấn đề gì sao?"



"Hà Tĩnh Mạc rất ân cần hỏi, Tô Tích Nhan cắn môi, quay cổ qua, "Không có vấn đề!"



Phóng lao phải theo lao, dưới cái nhìn chăm chú của Hà Tĩnh Mạc, Tô Tích Nhan như con trâu già kéo xe, chậm chạp cởi váy.



"Còn lề mề cái gì? Nhanh lên a!"



Hà Tĩnh Mạc không kiên nhẫn đợi, cau mày thúc giục, Tô Tích Nhan cắn môi, sao lại có cảm giác như kỹ nữ đang bị cưỡng bức trong sạch vậy nè.



Rốt cuộc, váy cũng được cởi ra, Tô Tích Nhan chỉ còn mặc áo ngực trên người lập tức thẹn thùng nằm trên sô pha, giả chết nằm yên bất động. Hà Tĩnh Mạc nhìn cô như vậy có chút buồn cười, tay nhéo một cái.



"Chậc chậc, thật đúng là mềm nha."



"Chuyện đương nhiên!" Tô Tích Nhan bị đầu ngón tay lướt qua truyền đến cảm giác tê dại khiến cả người lúng túng, lớn giọng dời đi sự chú ý, một bên Hà Tĩnh hưởng thụ vuốt ve da thịt Tô Tích Nhan bóng loáng như ngọc, một bên than thở, "Cái này nếu đem lên thớt bán, khẳng định là chỉ có chút thịt."



"......"



Tô Tích Nhan cắn răng, hít sâu một hơi, tôi nhịn! Hà Tĩnh Mạc, cậu có bản lãnh thì cả đời này đừng để rơi vô tay tôi! Nếu để tôi bắt được, tôi sẽ ép buộc cậu đến chết!



Hà Tĩnh Mạc say mê nhìn lưng như trong suốt kia, bởi vì thoa lên tinh dầu, toàn bộ bề mặt lưng tự nhiên sáng bóng, dưới ánh sáng của ngọn đèn rọi xuống, tô đậm thêm đường cong quyến rũ, đặc biệt mê người. Trong lúc nhất thời hô hấp có chút khó khăn, Hà Tĩnh Mạc kiên nhẫn vuốt ve, một chút lại một chút, một lần lại thêm một lần.



Tô Tích Nhan bị sờ khiến cả người nóng lên lại không dám phản kháng, mà tay kia càng lúc càng xấu xa bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, cô nhịn không được gằn một tiếng ,"Chỗ nào mà mát-xa như vậy"



"Oh? Vậy nên sờ như thế nào?" Một bên Hà Tĩnh Mạc hỏi một bên bàn tay dùng thêm sức, vuốt ve dọc theo sống lưng, bởi vì tinh dầu rất trơn làm tay thi thoảng trượt xuống khe chết người bên dưới..., đụng tới một khối mềm mại, thật mềm......



Cái này, Tô Tích Nhan đúng là khóc không ra nước mắt, cả khuôn mặt đỏ bừng cũng không nói đi, nơi giữa hai chân, cảm giác ướt át lan tràn. Cô tuy rằng chưa cùng ai làm ra loại chuyện đó, nhưng chung quy cũng biết đây chính là biểu hiện của động tình. Có điều cô lại không muốn bản thân cóbiểu hiện quá mức, dù sao ở trong lòng Tô Tích Nhan, Hà Tĩnh Mạc trước sau thuần khiết rụt rè, sẽ không thật sự có ý câu dẫn dụ cô, tay kia, nhất định là không cẩn thận mà truợt xuống.



Dần dần, Hà Tĩnh Mạc có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Tô Tích Nhan dưới sự vuốt ve của nàng mà biến thành cái xác cua, hai màu trắng và hồng kết hợp lại làm cho dục vọng ở trong lòng nàng nổi lên, nàng cảm thấy miệng có chút khát, cầm lấy chén trà bên cạnh uống một hớp.



"Mình cũng muốn uống." Tô Tích Nhan đáng thương cầu xin, cô hận nhất bản thân mình ăn ở không không có việc gì làm lại đòi mát-xa cho Hà Tĩnh Mạc, cái này giống như là đem cô đặt trên lò lửa chưng nướng trong dày vò đau đớn, một chút khoái cảm của mát-xa cũng không hưởng thụ được.



"Ừm." Việc này Hà Tĩnh Mạc cũng không làm khó cô, rót một chén nước đưa đến bên miệng cô, bởi vì Tô Tích Nhan nằm sấp trên sô pha, cho nên không tiện cầm cái chén, cô nương theo tay Hà Tĩnh Mạc khó khăn uống nước. Hà Tĩnh Mạc nhìn đôi môi cô mấp máy lại cảm thấy tâm tình rối loạn, tay run rẩy, đem cả chén nước đổ lên mặt Tô Tích Nhan.



"......" Tô Tích Nhan muốn khóc, khuôn mặt đầy nước trà nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc vội vàng xin lỗi, tay lau đi, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."



Chuyện này nói ra, không lau cũng không quan trọng, lau xong mặt Tô Tích Nhan dính đầy tinh dầu, tóc dài trên trán đều dán qua một bên, trên mặt nước trà trộn lẫn với tinh dầu, trông như bộ dáng kiệt sức sau khi bị cuồng ngược* trong lúc yêu.


*cuồng ngược: ngược đãi điên cuồng, S



Trong lúc Hà Tĩnh Mạc rối ren hoảng sợ lau mặt cho Tô Tích Nhan thì một tiếng mở cửa "cạch cạch" từ bên ngoài truyền đến, trong đó xen lẫn tiếng cười của Hà Nhiễm Nhiễm và Tô Nam. Hai người cùng lúc cứng đờ, như bị đóng đinh trên sô pha không thể động đậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.