Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 33: - Người Không Thể Quá Phong Tao*



Sau khi đi kiểm tra một vòng, Tô Tích Nhan thở phào, may mắn may mắn là ở cửa sổ không có nhú ra cái đầu nữ quỷ quái gỡ nào.



"Sao hả? Tiểu Tô Tử nhớ ta, có phải bây giờ đang đi tìm bóng dáng của ta hay không?"



Tiêu Mạc Ngôn đoán chuyện như thần từ tốn nói, Tô Tích Nhan đen mặt, nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc cũng nhíu mày, vẻ mặt buồn bực.



"Rốt cuộc có chuyện gì a Tiêu tổng?"



Tô Tích Nhan đối với nữ nhân xuất quỷ nhập thần này thật sự là lo lắng muốn sốt ruột, Tiêu Mạc Ngôn ở đầu dây bên kia cảm nhận được sự sợ hãi của cô, cười quyến rũ. "Ha, gần đây không có nhớ đến em, muốn gọi điện thoại tâm sự thôi."



Tô Tích Nhan làm sao có thể tin tưởng cái cớ này của Tiêu Mạc Ngôn, cô suy nghĩ, bĩu môi: "... Cô cùng Hạ tiểu thư đi du lịch?"



"A ha ha, thật thông minh nha. Đúng vậy, chị đây đang ở sân bay, cần chỗ ngủ gấp lắm, em chạy nhanh tới đón đi."



Nữ vương Tiêu Mạc Ngôn bình thản thốt lên, Tô Tích Nhan nghe xong liền tái mặt, "Không phải chứ, Tiêu tổng, thân thể cô cao quý như vậy mà lại đòi ở nhà bình dân của chúng tôi?"



"Hây, ta cũng nghĩ như vậy a, nhưng mà Hạ Hạ nói, muốn biết một chút cảm giác bình dân, ta cũng chỉ có thể nghe theo, bây giờ là 11 giờ, cho em nửa tiếng đến đón bọn ta, đừng làm cho người con gái của ta phải chờ sốt ruột a, bye."



"......"



Cúp điện thoại, Tô Tích Nhan cùng Hà Tĩnh Mạc hai mặt nhìn nhau, đối với loại người như Tiêu tổng thật bất lực. Hà Nhiễm Nhiễm và Tô Nam kinh ngạc nhìn hai người, "Làm sao vậy, Tiêu này là người như thế nào, sao có thể dọa hai đứa đến như vậy?"



"Cô ta không phải người......"



Giọng Tô Tích Nhan có chút khàn, bóng đèn* trong nhà đã có đủ rồi, nếu hai người đó lại đến, cô và Hà Tĩnh Mạc sao có thể chịu nỗi.


*bóng đèn: kỳ đà cản mũi =))



"Theo như em nói, cô ấy sẽ ở nhà chúng ta? Nếu vậy để anh và Nhiễm Nhiễm ra ngoài vài ngày?" Tô Nam thấy Tô Tích Nhan như vậy cũng có thể đoán được thân phận và địa vị của Tiêu Mạc Ngôn, Tô Tích Nhan nhanh gật đầu, bây giờ cô có thể đuổi được ai đi thì liền đuổi.



Hà Nhiễm Nhiễm và Tô Nam đối mặt nhau đi, Tô Tích Nhan cũng lấy áo khoác mặc lên người đi ra ngoài, Hà Tĩnh Mạc bắt lấy cánh tay cô, "Mình đi cùng cậu."



"Trễ rồi, cậu đi ngủ trước, mình đi là được rồi." Tô Tích Nhan lắc đầu không đáp ứng, Hà Tĩnh Mạc không nói gì, nhìn chằm chằm ánh mắt cô, Tô Tích Nhan bất lực, thở dài, "Được rồi."



May mắn là đã nửa đêm nên không có nhiều xe, không đến nửa tiếng đã đến sân bay, tuy rằng trời đã tối đen, ở trong sân bay lại lớn như vậy, nhưng Hà Tĩnh Mạc liếc mắt một cái vẫn nhận ra Tiêu Mạc Ngôn và Hạ Linh Doanh. Nàng huých cánh tay Tô Tích Nhan, dùng ánh mắt chỉ phương hướng cho cô, Tô Tích Nhan vội vàng vẫy tay.



"Tiêu tổng, Hạ tiểu thư!"



Tô Tích Nhan vẫy tay, Tiêu Mạc Ngôn kéo theo một va lý lớn, nửa đêm còn đeo mắt kính, ôm Hạ Linh Doanh cười tủm tỉm đi về phía hai người, "Ai nha, thật ngại, Tiểu Tô Tử, đã nửa đêm còn làm phiền em."



"Tôi thật không thấy Tiêu tổng có ngại ngùng gì." Tô Tích Nhan nghe lời nhận lấy va li, tuy rằng cô cũng không thân thiết gì với Tiêu Mạc Ngôn, nhưng sau khi tiếp xúc thì ở trong lòng đã vô cùng ngưỡng mộ cùng tán thưởng người phụ nữ này, thậm chí từ trong đáy lòng không ý thức sinh ra ý muốn thân thiết. Tiêu Mạc Ngôn tất nhiên cảm giác được, vì sự hấp dẫn của mình, nháy mắt với Hạ Linh Doanh.



"Mắt Tiểu Tô Tử không tệ nha, tối như vậy cũng có thể nhìn thấy đôi ta."



Tiêu Mạc Ngôn hiếm khi hào phóng khen ngợi, thậm chí khoác tay phải lên vai Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan mỉm cười, "Là Tĩnh Mạc nhìn thấy."



"A? Cô giáo Hà a, không tệ không tệ, không hổ là ánh mắt của cô giáo."



Hà Tĩnh Mạc lạnh lùng nhìn thoáng qua tay Tiêu Mạc Ngôn, vô cảm nói: "Đêm khuya, hắc bạch vô thường, thật dễ nhận ra."



"......"



Tiêu Mạc Ngôn nhìn váy đen của mình và áo trắng của Hạ Linh Doanh, giật mình, nhìn về phía Hà Tĩnh Mạc. Hạ Linh Doanh ở một bên thở dài, "Tiêu, tay của người vẫn còn muốn gì sao?" Hà Tĩnh Mạc là ăn dấm chua, không thua gì so với nàng năm ấy, Tiêu cũng thật là, bản thân mặt dày còn hại nàng cảm thấy xấu hổ như quỉ ám.



"Oops" một tiếng liền thu tay về, Tiêu Mạc Ngôn ngạc nhiên nhìn Tô Tích Nhan, trong một khắc, có chút kinh hỉ hỏi: "Thế nào, Tiểu Tô Tử, hai người quen rồi?" Hai đứa con gái này quen cũng nhanh quá nha, đúng thật là vội vàng chạy theo hạnh phúc a.



"Quen rồi!" Tô Tích Nhan cười muốn biến thành hoa loa kèn, Hà Tĩnh Mạc liếc cô, cô lập tức ho một tiếng, kéo theo hành lý đi thẳng về phía bãi đỗ xe.



Trên đường khi, không khí cũng hòa hảo, Tiêu Mạc Ngôn nói ra lý do cô đến đây, Tô Tích Nhan và Hà Tĩnh Mạc nghe xong muốn khóc không ra nước mắt.



Là bởi vì Hạ Linh Doanh nhà cô ấy hôm qua nằm mơ, mơ thấy Cáp Nhĩ Tân có băng tuyết, khiến cho nàng muốn xem, Tiêu tổng người ta không nói hai lời, vung tay gạt hết công tác đi, vội vàng đến đây. Hà Tĩnh Mạc nghe xong không có phản ứng, còn Tô Tích Nhan giữ chặt vô lăng lái đi thật nhanh, trong lòng âm thầm thề thốt, cô cũng muốn đối với Hà Tĩnh Mạc như thế, cho nàng được sống một cuộc sống như thần tiên.



Đến Tô Gia, Tiêu Mạc Ngôn và Hạ linh Doanh nhìn xung quanh, Hạ Linh Doanh đi đường mệt nhọc nên muốn đi ngủ, Hà Tĩnh Mạc cũng không có tinh thần, còn Tiêu Mạc Ngôn và Tô Tích Nhan thì mua chút đồ nhắm uống rượu, thật có hứng thú vừa xem TV vừa uống.



"Tiểu Tô Tử, không nghĩ tới mấy ngày không gặp em, mặt nhỏ nhắn của em đã nổi lên cảnh xuân*."


*mặt hồng hào tốt đẹp.



"Sao nào sao nào, tốt lắm." Tô Tích Nhan thẹn thùng đáp, trong lòng hạnh phúc không nói nỗi, Tiêc Mạc Ngôn nhìn cô phì cười, "Đều lộ ra hết vui sướng? Nói chị đây nghe, hai người lên giường chưa?"



"Tiêu tổng!" Tô Tích Nhan cắn răng, trừng mắt nhìn cô: "Cô đừng có mà phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này chứ? Sao lại có tư tưởng đồi bại như vậy?!"



Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày nhìn cô, uống một hớp bia, "Ôi, xem cái bộ dạng thẹn quá thành giận này, lẽ nào đòi làm mà bị cự tuyệt?"



"Không có nha." Tô Tích Nhan giống như quả bóng bị xì hơi, bị Tiêu Mạc Ngôn nói một câu liền tức tối, Tiêu Mạc Ngôn xem cô như vậy có chút buồn cười, "Như thế nào, không lẽ là bị ta nói trúng? Không phải chứ, ta xem Hà tiểu thư có tình cảm sâu đậm với em như vậy, sao lại nỡ nhẫn tâm cự tuyệt?"



"Đừng có mà Hà tiểu thư này Hà tiểu thư nọ, nghe giống như làm nghề không lành mạnh, gọi Tĩnh Mạc." Tô Tích Nhan nhíu mày, cô bây giờ đến cái tên cũng muốn kiểm soát, Tiêu Mạc Ngôn nhìn cô, mỉm cười dịu dàng, "Ta nói không phải sao? Ta thấy hai người rõ ràng là đang kiềm chế, hôm nay ta chỉ cần liếc mắt nhìn em một cái, bộ dạng cô giáo Hà như muốn ăn ta đến nơi."



"Thật sao?" Tô Tích Nhan ngạc nhiên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, "Dĩ nhiên."



"Ây da, thì ra tôi thật sự cũng có sức hấp dẫn như vậy a."



Tô Tích Nhan thật ngại ngùng lấy tóc che mặt, xấu hổ vô cùng, Tiêc Mạc Ngôn bị sặc bia, ho khan không ngừng.



Không thể không thừa nhận, bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc cô cũng gặp được đối thủ......



"Ta nói em sao thì em cứ vậy đi, thế nào đi nữa nhà này là phải nghe lời ta!"



Nghe Tiêu Mạc Ngôn nói hai câu khoác loác, Tô Tích Nhan bắt đầu khinh bỉ không chịu thua, Tiêu Mạc Ngôn cũng không chừa cho cô chút thể diện, khinh thường: "Như em hả? Sợ đại gia ở nhà còn hơn sợ chuột, còn bày đặt ngông?"



"Như nhau thôi, so với Tiêu tổng bị vợ quản lý nghiêm ngặt, tôi muốn ở đâu thì ở đó a." Tô Tích Nhan nhe răng đáp trả, Tiêu Mạc Ngôn khinh khỉnh nhìn cô: "Em thì biết cái gì, ta là vợ quản nghiêm sao? Ta là tôn trọng, là tôn trọng phụ nữ!"



"Hừ, vậy tại sao cô không tôn trọng tôi a?"



"Tại sao ta phải tôn trọng em? Em có lên giường với ta không?"



"Tiêu tổng, cô còn có thể vô liêm sĩ đến thế sao?!"



"Đương nhiên có thể, em còn có thể nghĩ ra thứ vô liêm sĩ hơn sao?"



Tô Tích Nhan cuối cùng vẫn bị đánh bại, cô cúi đầu nói không nên lời, Tiêu Mạc Ngôn thỏa mãn vỗ vỗ đầu cô, "Ngoan, biết sai là tốt rồi, để chị truyền thụ cho cưng mấy chiêu, thấy sao?"



"Cô thì có kinh nghiệm gì?" Giọng nói Tô Tích Nhan vẫn vậy mang theo một chút nghi ngờ, nhưng trong ánh mắt toát lên kỳ vọng không thể qua được mắt Tiêu Mạc Ngôn, cô ngoéo môi, ngả người về phía sau, tựa lên sô pha, dùng biểu tình cực kỳ quyến rũ nhìn Tô Tích Nhan.



"Em nhìn ta như vậy để làm gì....."



Mặt Tô Tích Nhan có chút nóng, cô không thể không thừa nhận, Tiêu Mạc Ngôn thật sự là quyến rũ mê người. Dáng người của cô ấy rất đẹp, uống rượu vào làm hai má ửng hồng tự nhiên, chân thon dài khép lại, cứ như vậy tựa vào sô pha, mái tóc dài màu café rũ trước ngực, phập phồng theo hô hấp từng đợt, đường cong kia, bộ ngực hấp dẫn kia......



"Mau đem ánh mắt mê gái của cưng thu hồi đi, nếu để cho Hạ Hạ nhà ta nhìn thấy thì hỏng mất."



Lời nói của Tiêc Mạc Ngôn phá vỡ toàn bộ bầu không khí ảo mộng, mặt Tô Tích Nhan có chút đỏ, giận dữ nhìn cô, "Cô nghĩ rằng tôi thích nhìn cô sao, ai mượn cô dụ dỗ người khác?"



"Ta dụ dỗ?"



Tô Mạc Ngôn nhìn Tô Tích Nhan giễu cợt, "Ta cười em dễ như vậy đã mắc câu, có bản lĩnh em cũng quyến rũ tôi thử xem?"



"Chị nghĩ là tôi dụ chị không được?!"



Tính cạnh tranh của Tô Tích Nhan bị kích lên, cô có thể bị tác phong làm việc của Tiêu Mạc Ngôn thuyết phục, nhưng ở đây lại là phương diện trời sinh khí chất, Tô Tích Nhan xác định ngoại trừ Hà Tĩnh Mạc chính là số một trên vũ trụ, cô so quyến rũ mà thua cái bà già này? Mắc cười, cô tắt đèn phòng khách, mở đèn nhỏ trên tường làm không khí thêm mờ ám, chuẩn bị mọi thứ xong hết, cô bắt đầu dùng sự hấp dẫn của mình cho chiến lược quyến rũ.



Hiển nhiên, biện pháp câu dẫn của Tô Tích Nhan so với Tiêc Mạc Ngôn được trẻ hóa hơn rất nhiều, cô thả tóc dài, một tay mở nút áo trên, ánh mắt quyến rũ nhìn Tiêc Mạc Ngôn, đi đến bên người cô ấy, dưới cái nhìn chăm chú của cô ấy, bắt đầu nhảy điệu cá nhân nhiệt tình.



Phải nói, nhiều năm nay Tiêc Mạc Ngôn gặp qua không ít già trẻ có ý dụ hoặc, nhưng trực tiếp như Tô Tích Nhan như vậy lại là lần đầu tiên, cô cười quyến rũ nhìn Tô Tích Nhan, phối hợp với động tác của cô ấy khởi động thân mình.



Anh hùng gặp nhau, kì phùng địch thủ......



Tô Tích Nhan đem toàn bộ kỹ thuật vũ đạo ra dùng, co người lại lộ ra bụng, mà Tiêu Mạc Ngôn cũng không có cự tuyệt, nâng cầm Tô Tích Nhan lên xấu xa nhìn cô, hai người nhiệt tình vui vẻ, nhảy thật hăng say, "Tách" một tiếng, ngọn đèn snag1 lên chói mắt, hai chất giọng lạnh như băng nghiêm túc vang lên.



"Hai người đang làm gì?"





"OMG!" Tô Tích Nhan bị dọa thét lên một tiếng, cơ thể mất thăng bằng, bất ngờ ngã ngồi trong lòng Tiêu Mạc Ngôn, tay Tiêu Mạc Ngôn theo bản năng đỡ lấy cô. Chuyện này, động tác này...... Quả nhiên là bắt gian tại giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.