Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 38: - Tư Vị Đó



Mắt Tô Tích Nhan láo liên, rõ ràng là biểu hiện của chột dạ, hai tay Hà Tĩnh Mạc bưng mặt của cô, nhìn ánh mắt cô, nói như ra lệnh: "Không được né, cậu nhìn mình nè."



Chuyện này, đúng thật không thể trốn được, Tô Tích Nhan nhìn ngược lại Hà Tĩnh Mạc, ngọ nguậy cả buổi, mới ấp a ấp úng nói: "Mình, thật ra chuyện này không có liên quan đến Tiêu tổng, là tại mình muốn cho cậu bất ngờ."



"Cho bất ngờ gì?"



Hà Tĩnh Mạc thắc mắc nhìn Tô Tích Nhan, dựa vào còng tay đó cùng vết thương và thông qua cách nói của Tô Tích Nhan, nàng có thể mơ hồ đoán được chút chuyện, chỉ là không thể khẳng định.



Tô Tích Nhan bĩu môi, "Haizz, cái này không phải là chuyện kích tình giữa hai vợ chồng sao......"



"Hả? Kích tình thế nào?"



Hà Tĩnh Mạc gặn hỏi làm Tô Tích Nhan không cách nào giấu diếm, cô lại không dám nói dối đành phải cắn răng ăn ngay nói thật: "Thì là cởi hết...... Chờ cậu về mở còng cho mình, mình coi được trên TV......"



Tô Tích Nhan rụt rè giải thích, nhưng lại có cảm giác như bản thân không hề lo lắng gì.



"Sau đó thì sao? Tại sao lại liên quan đến Tiêu tổng?"



Hà Tĩnh Mạc cười như không cười nhìn Tô Tích Nhan, đối với việc này, tuy nàng chắc chắn hai người không có làm gì, nhưng ở trong lòng vẫn có một cái gai, nàng muốn nghe Tô Tích Nhan nói rõ ràng sự tình mới có thể thấy yên lòng được. Tô Tích Nhan nuốt nước bọt, những lời này với cô mà nói thật khó để mở miệng mà.



"Rồi cậu lại tăng ca, mình thì bị khóa, sau đó Tiêu tổng thấy nên giúp mình, nhưng mà có điều kiện là bắt nửa đời sau của mình phải gọi cô ấy là Tiêu tỷ tỷ, bị xem khỏa thân đã mất mặt lắm rồi, còn bị khi dễ như vậy nữa, mình ôm hận trong lòng, cho nên mới chơi khăm lại, cô ấy thật sự bị oan......"



Tô Tích Nhan cảm thấy bản thân như bị nướng chín có thể dọn lên bàn ăn được rồi, cô cắn môi cúi đầu không dám nhìn Hà Tĩnh Mạc, chuyện này đúng là xấu hổ, đi đến kết cuộc của ngày hôm nay, giấc mộng áp đảo hoành tráng cũng không còn nữa, ây, làm người cần phải thành thật, mơ mộng hão huyền gì đó, sau này cô không dám nữa. Hà Tĩnh Mạc trầm mặc trong chốc lát, buông lỏng hai tay đang bưng mặt Tô Tích Nhan ra, ngã lên giường, cười đến oằn người.



"Cởi đồ? Còng tay? Mệt cho cậu nghĩ ra được......"



"Cậu sao lại, ăn hiếp người ta!" Tô Tích Nhan thẹn quá hóa giận cầm lấy gối đầu ném về phía Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc chụp được cái gối cười đến run rẩy, đầu nàng đã tự liên tưởng đến cảnh Tô Tích Nhan cởi sạch trơn khẩn trương ngồi ở trên giường ngồi chờ người đến cứu, còn có cảnh tượng Tiêu Mạc Ngôn phát hiện rồi bỡn cợt cô.



"Tay cậu cũng là do cậu tự làm à?"



Hà Tĩnh Mạc cố gắng kiềm chế thu lại nụ cười của mình, tay ôm lấy Tô Tích Nhan, rơi vào cái ôm ấp áp, Tô Tích Nhan ngoan ngoãn vô cùng, gật đầu, "Phải, là bởi vì nghe thấy Tiêu tổng trở về cho nên sốt ruột......"



"Cậu thật muốn đến như vậy?" Hà Tĩnh Mạc không chớp mắt nhìn Tô Tích Nhan, giọng nói mang theo một chút trêu chọc, ngoài dự tính, lần này Tô Tích Nhan không thẹn cũng không giận, cô liếm liếm môi, tham lam nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Ừm, muốn."



Lần này, đến lượt Hà Tĩnh Mạc đỏ mặt, nàng giận liếc Tô Tích Nhan một cái, "Não cậu mỗi ngày suy nghĩ cái gì vậy hả?"



"Nhớ cậu a." Tô Tích nũng nịu ôm lấy Hà Tĩnh Mạc, dụi đầu mình vào trong lòng nàng, một nửa là thẹn thùng một nửa là lợi dụng thời cô để chiếm tiện nghi, Hà Tĩnh Mạc xoa tóc của nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương, "Được rồi, được rồi, mình đã biết, ủy khuất cho cậu phải không?"



"Cũng không hẳn." Tô Tích Nhan dùng ánh mắt làm nũng nhìn nàng, "Ủy khuất lớn nhất, đều tại cậu, ai bảo cậu tăng ca làm chi, nếu không người ta đâu có bị Tiêu tổng xem, nếu không thì xảy ra mấy chuyện này sao?"



"Ngoan, là mình sai rồi, cho mình xin lỗi đi mà?"



Hà Tĩnh Mạc hôn lên má Tô Tích Nhan như dỗ dành một đứa trẻ, Tô Tích Nhan đối với sự yêu thương này vô cùng hưởng thụ, cô nhích thêm vào lòng Hà Tĩnh Mạc, thở dài: "Tĩnh Mạc..."



"Làm sao vậy?" Hà Tĩnh Mạc hôn lên trán Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan nhìn nàng, muốn nói nhưng lại thôi. Hà Tĩnh Mạc biết cô đang suy nghĩ gì, mỉm cười: "Cậu lo lắng không biết Tiêu Mạc và Hạ Linh Doanh đã giảng hòa hay chưa?"



"Ừ, mình...... Mình thật sự không nghĩ hai người họ sẽ cãi nhau, vì bình thường Tiêu tổng cũng hay cà rỡn, không nghĩ tới lần này lại phản ứng lớn đến như vậy, cảm thấy thật có lỗi với cô ấy."



Tô Tích Nhan lại cúi đầu, cô vốn tính trả thù đùa giỡn Tiêu Mạc Ngôn một chút, không nghĩ tới hai người đó thật sự cãi nhau. Biết trước như vậy, cô nhất định sẽ không đùa quá trớn như vậy.



"Được rồi, hai người họ sẽ không thật sự gây gỗ đâu, vợ chồng là vậy, cho dù là đám cưới vàng đám cưới bạc cũng sẽ có lúc này lúc nọ, thời điểm thích hợp ghen tuông một tí coi như thêm chút gia vị cho hai người yêu nhau. Hơn nữa, mình thấy..."



"Cậu thấy cái gì?"



Tô Tích Nhan nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc chăm chú nhìn cô, "Dấm chua thật sự đã ngâm lâu rồi, chuyện của cậu hôm nay cùng lắm chỉ là chất xúc tác thôi, tất cả đều là do Tiêu Mạc tích lũy ngày qua ngày thôi."



"Ai bảo xung quanh cô ấy lúc nào cũng có người vây lấy, cô ấy còn nói chúng ta giống cô ấy nữa, mình sẽ không bao giờ đi gây rối với người khác mà làm cậu tổn thương."



"Được rồi, đừng có mà nói hay lắm, cậu cũng chỉ biết làm mình đau lòng thôi. Mình là không muốn cậu buồn mới nói như vậy, không biết cậu có ngoan nỗi không? Mình nói cho cậu biết, Tiêu Mạc Ngôn chuyên nhất* hơn cậu, nếu mỗi ngày đều có gái đẹp vây xung quanh cậu, e là cậu hận không thể chui hết vào lòng đám người đó đi, cậu có thể còn hơn cô ấy không chừng.


*chuyên nhất: chỉ có một người.



Tô Tích Nhan nhìn Hà Tĩnh Mạc sắp không giữ được bình tĩnh, vội vàng hôn cằm của nàng, "Về sau mình nhất định sẽ thành thật, nếu cậu không thích, mình sẽ không nhìn ai hết, chỉ bảo vệ cậu duy nhất một người."



"Không phải là bắt cậu chỉ bảo vệ mình, mình chỉ muốn cậu hiểu được, ham muốn chiếm hữu cùng ghen tỵ thật ra chỉ là phản xạ theo bản năng mà thôi, cho dù là ai cũng không thể kiểm soát được."



"Ừm."



"Ngoan, vui vẻ lên được không?"



Hà Tĩnh Mạc hôn trán Tô Tích Nhan an ủi, Tô Tích Nhan vẫn chán nản như trước, "Nhưng mà mình cảm giác là Hạ Hạ thật sự tức giận."



"Cô ấy đương nhiên tức giận, nếu là mình, mình cũng sẽ tức giận, cậu cho là khi cậu nói với mình cậu bị Tiêu tổng lợi dụng, mình thật sự không tức giận một chút nào sao?"



Tô Tích Nhan nhanh ngẩng đầu nhìn Hà Tĩnh Mạc, trong mắt đều là kinh ngạc, "Cậu tức giận sao?"



"Đương nhiên." Hà Tĩnh Mạc thương yêu hôn lên trán cô, "Mình sao có thể không tức giận. Bộ cậu nghĩ mình là Thánh à?"



"Nhưng mà mình thấy cậu lúc nào cũng là một bộ dáng đầy tính toán, chuyện gì cậu cũng đều sắp xếp tốt lắm." Về điểm này lòng dạ Tô Tích Nhan có chút hẹp hòi, thật sự, đối mặt với sự mạnh mẽ của Hà Tĩnh Mạc, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, thời gian trôi qua, cảm giác nhỏ bé này lại càng lớn thêm lên.



"Cậu nha." Hà Tĩnh Mạc nhéo nhéo cái mũi của cô, nhìn ánh mắt Tô Tích Nhan nghiêm túc nói: "Tích Nhan, mặc kệ là người phụ nữ mạnh mẽ như thế nào, người yêu mãi mãi vẫn đứng nhất ở trong lòng, cho dù là Tiêu Mạc Ngôn cũng sẽ không có ngoại lệ."



"Mình chỉ biết Tĩnh Mạc nhà mình yêu mình nhất thôi." Tô Tích Nhan nghe được đáp án muốn nở ra hoa, cô giữ chặt hai má Hà Tĩnh Mạc rồi hôn lên đó, Hà Tĩnh Mạc dịu dàng cười, siết chặt tay cô.



Hai người ôm ấp gắn bó, như có dòng điện ấm áp chạy khắp người, dỡ xuống cứng nhắc, mấy loại suy nghĩ xấu xa thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan liếm môi, nhìn về phía Hà Tĩnh Mạc, tâm tư Hà Tĩnh Mạc thì lại không có ở đây, nàng vỗ vỗ lưng Tô Tích Nhan, "Được rồi, tụi mình đi ra ngoài xem sao, đừng quậy."



"Đi ra ngoài xem cái gì?"



Tô Tích Nhan có chút ngây ngốc nhìn nàng, Hà Tĩnh Mạc thở dài, "Cậu đúng là có bệnh hay quên, không phải lo lắng cho hai người kia sao? Tụi mình đi tìm đi. Mình không lo Tiêu tổng, chủ yếu là Hạ Hạ thôi."



"Ừ, cũng phải, Tiêu tổng có vây cánh khắp nơi, nếu thật cãi nhau với Hạ Hạ..."



Tô Tích Nhan càng nghĩ càng thấy lo, đè nén suy nghĩ kì dị trong đầu, cô nhanh chóng đứng dậy, "Nhanh lên, hai mình đi ra ngoài tìm thử, a, đúng rồi, cậu có số điện thoại của Hạ Hạ không?"



"Có, cậu chậm một chút, sao lại hấp tấp vậy? Mặc quần áo lại đàng hoàng cho mình."



"Biết rồi, lão thái bà cằn nhằn suốt ngày!"



"Tô Tích Nhan!"



"......"



Hai người tranh cãi ồn ào xong mới đi ra ngoài, Hà Tĩnh Mạc lấy di động gọi cho Hạ Linh Doanh, điện thoại vẫn không có ai bắt máy, Tô Tích Nhan có chút sốt ruột, lái xe lòng vòng không mục đích ở trên đường để tìm người.



"Tiêu rồi, tiêu rồi, không phải đã gặp chuyện không may chứ?"



"Tập trung lái xe, không được lải nhải, phiền quá đi."



Hà Tĩnh Mạc nghe Tô Tích Nhan lải nhải cảm thấy thật phiền, cầm điện thoại kiên trì không từ bỏ tiếp tục gọi lần nữa rồi lần nữa, rốt cuộc gọi hơn chục cuộc, đầu dây bên kia mới có người nghe điện thoại.



"Alo."



Vừa mở miệng, giọng nói chút run rẩy không như bình thường, Hà Tĩnh Mạc run rẩy trong lòng, xem ra thật sự đã bị miệng quạ đen của Tô Tích Nhan nói trúng rồi.



"Hạ Hạ, là tôi, Tĩnh Mạc, cô đang ở đâu?"



Giọng Hà Tĩnh Mạc sốt ruột làm cho Tô Tích nhan cũng khẩn trương, cô dựng lỗ tai lên lắng nghe.



"Ở đây hả? Tôi cũng không biết, Tiêu đi đâu rồi......"



Giọng của Hạ Linh Doanh mông lung yếu ớt cho người ta đau lòng, Hà Tĩnh Mạc cắn môi, trừng mắt liếc Tô Tích Nhan đang muốn cướp điện thoại, "Hạ Hạ, cô nhìn xem kiến trúc xung quanh chỗ đó có gì đặc biệt không, chúng tôi đang đi tìm cô."



"Người ấy không cần tôi nữa, tôi còn có thể đi đâu."



Giọng nói thê lương tuyệt vọng vang lên trong điện thoại, nhớ tới ánh mắt oán hận của Tiêu Mạc Ngôn trước đi bỏ đi, Hạ Linh Doanh cúp điện thoại, ngồi xổm người xuống, ôm chặt lấy mình.



Đầu dây bên kia điện thoại bị treo làm cho Hà Tĩnh Mạc cũng trở nên nghiêm túc, nàng chưa từng nghĩ đến Tiêu Mạc Ngôn lại có thể làm quá đến mức này, thật sự dám bỏ mặc Hạ Linh Doanh một mình ở nơi xa lạ mà đi, không sợ cô ấy gặp nguy hiểm sao?



"Sao rồi, ở đâu?"



Tô Tích Nhan lo lắng thúc giục Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, "Bị Tiêu Mạc Ngôn vất bỏ."



"Cái thứ tra công* vô lương tâm này! Dám bỏ mặc người vợ xinh đẹp như vậy ở trên đường lớn!"


*tra công: bạn nằm trên xấu xa, đê tiện.



Tô Tích Nhan chửi ầm lên, Hà Tĩnh Mạc trừng mắt nhìn cô, "Rốt cuộc là do ai bày ra hả?"



"......"



Tô Tích Nhan bị quê, cô nghĩ nghĩ, hỏi: "Không nói cho cậu biết ở đâu sao?"



Hà Tĩnh Mạc gật đầu, "Ừm, đã nói Tiêu tổng bỏ mặc Hạ Hạ một mình mà."



"Như vậy..." Đầu Tô Tích Nhan quay mòng mòng, cô đập vào tay lái, "Hai người họ không có lái xe, nhất định cách chúng ta không xa, đi, mình quay lại tìm!"



Hà Tĩnh Mạc không suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy suy đoán Tô Tích Nhan có thể đúng, cũng gật đầu đồng ý.



Tô Tích Nhan nhanh chóng quay đầu xe lại, chạy tới chạy lui xung quanh khu vực đi dạo của tiểu khu không dưới mười vòng, rốt cuộc, cố gắng cũng được đền đáp, tìm thấy Hạ Linh Doanh đang ngồi xổm bên ven đường.



Xuống xe, Tô Tích Nhan nhìn thấy Hạ Linh Doanh một mình ngồi xổm bên kia, gió thêm thổi rối mái tóc dài của nàng, nàng vẫn vậy không cảm xúc, hai tay ôm lấy thân hình gầy yếu, không nói một lời nhìn xa xăm. Hà Tĩnh Mạc lắc đầu, "Mình nhìn thấy còn đau lòng, nếu để Tiêu tổng thấy, không chừng tim cũng muốn rỉ máu."



Hà Tĩnh Mạc nhìn nàng tiều tụy một mình ở trong gió lạnh, nhìn nàng ôm chặt chính mình, lại quay đầu nhìn Tô Tích Nhan.



"Sao vậy?"



Tô Tích Nhan nhận thấy nàng có chút kỳ lạ, dịu dàng hỏi, Hà Tĩnh Mạc nắm tay cô, nhìn ánh mắt cô nói: "Tích Nhan, cám ơn."



"Hả?" Tô Tích Nhan đơ ra, "Sao cậu lại cám ơn mình?"



"Cám ơn cậu cho dù tức giận như thế nào cũng chưa từng để mình lại một mình."



Giọng nói thì thầm nhẹ nhàng của Hà Tĩnh Mạc như rơi vào lòng Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan cười khẽ, nắm ngược lại tay nàng: "Mình yêu cậu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.