Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 47: - Người Không Nên Quá Xấu Xa



Tiêu Mạc Ngôn cười gian tà nhìn Tô Tích Nhan ngoắc ngoắc tay, "Lại gần đây."



Hành động như muốn nói chuyện bí mật này gây cảm giác kích thích cho Tô Tích Nhan, cô đến bên cạnh nghiêng đầu sang Tiêu Mạc Ngôn.



"Tiểu Tô Tử, em không cảm thấy cuộc sống hiện tại của em và cô giáo Hà có một chút buồn tẻ nhàm chán à?"



Tiêu Mạc Ngôn giỏi nhất là nhìn thấu lòng người, cô nhìn thế nào cũng thấy Hà Tĩnh Mạc và Tô Tích Nhan đem lại cảm giác như một cặp vợ chồng già, nếu là hai vợ chồng già, rất khó để tránh khỏi gặp phải cùng một vấn đề. Quả nhiên, Tô Tích Nhan hăng hái gật đầu, "Cũng thấy vậy, không có kích tình."



"Không kích tình là phải rồi!" Tiêu Mạc Ngôn theo thói quen tính khoác tay lên vai Tô Tích Nhan, nhưng cuối cùng tay lại treo lơ lửng giữa không trung, bây giờ cho dù không có hứa hẹn hạn chế với Hạ Linh Doanh, cô cũng dần dần học được cách kiểm soát bản thân, dù sao, tổn thương vợ mình, cô càng đau đớn hơn.



"Phải làm sao bây giờ?"



Tô Tích Nhan tha thiết chân thành nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn cười rồi nói: "Đừng nóng vội, em không thấy tôi và vợ tôi sao? Cũng không phải đã trải qua nhiều năm hay sao, tôi có rất nhiều kinh nghiệm.



Tô Tích Nhan đảo mắt một vòng, lẩm bẩm: "Nhưng mà mấy hôm trước cãi nhau một trận cũng phải chia tay a."



"Vợ chồng nhà nào mà không có rắc rối gây gỗ một chút a!" Tiêu Mạc Ngôn thẹn quá hóa giận nhìn Tô Tích Nhan, tại sao mới cãi nhau một tí mà lực uy hiếp của cô đã giảm xuống nhiều như vậy, thật đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền đi ngàn dặm. Tô Tích Nhan tự biết cô nói đến làm Tiêu Mạc Ngôn đau lòng, gật đầu, "Ò, vậy chị nói tiếp đi."



"Em có biết vì sao nhiều năm như vậy tôi cùng vợ cho dù có cãi nhau như thế nào cũng chưa từng rời xa nhau không?"



Tiêu Mạc Ngôn thật kiên nhẫn chỉ dạy, thần kinh Tô Tích Nhan hoàn toàn đi theo cô, "Tại sao?"



"Là bởi vì chúng tôi luôn luôn giữ khoảng cách a!" Một câu này của Tiêu Mạc Ngôn, bắt đầu tiến vào chủ đề, cô chỉ Hạ Linh Doanh ở xa xa, nói: "Em cũng biết, vợ phải rời khỏi tôi bất quá là vì muốn cho đôi bên nhiều thời gian để suy nghĩ. Hai người cứ phải đợi chờ nhau trong một khoảng thời gian dài, sẽ cảm thấy quá đủ mỏi mệt, có mới nới cũ là chuyện thường tình, chỉ có luôn giữ khoảng cách mới đem lại xúc cảm mới mẻ, cảm tình mới có thể mãi mãi lâu dài."



"Nói như vậy là Tiêu tổng chán ghét Hạ Hạ sao?"



Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn Tô Tích Nhan, Tiêu Mạc Ngôn bị cô nhìn có chút mất tự nhiên, "Haizz, dù sao nhìn thấy nhau nhiều năm như vậy, có chút va chạm cũng sẽ khơi dậy lửa giận, em vốn không hiểu, vợ chồng già đều có tật xấu này."



"Oh, thì ra là đã chán ghét." Tô Tích Nhan có chút đăm chiêu gật đầu, Tiêu Mạc Ngôn trừng mắt, "Em nói tôi để làm gì? Tôi đang nói em và cô giáo Hà mà!"



"Ò, thì vậy." Tô Tích Nhan nhìn Hạ Linh Doanh ở xa kia mà gật đầu, Tiêu Mạc Ngôn nhìn cô tiếp tục nói: "Em yên tâm, nhìn thấy em có lòng giúp tôi và Hạ Hạ giảng hòa, người chị như tôi sao có thể gạt em. Em xem em và cô giáo Hà, thời gian quen biết cũng không ít đi, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, mỗi ngày nhìn có một gương mặt không thấy chán sao?"



"Không thể nào."



Tô Tích Nhan thở dài, "Đúng thật là, chúng tôi gần như không có tách ra trong mấy năm qua."



Tiêu Mạc Ngôn vỗ tay, tăng tốc: "Cho nên, em phải nắm bắt cơ hội lần này."



"Cơ hội gì?" Tô Tích Nhan nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn nhìn vào mắt cô nói: "Cô giáo Hà không phải đi công tác sao?"



"Sao chị lại biết?" Tô Tích Nhan ngạc nhiên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Chị không phải luôn đi tìm Hạ Hạ sao, làm thế nào lại biết Tĩnh Mạc đi công tác?"



"Tôi là ai a." Tiêu Mạc Ngôn cười đắc ý, "Tôi không chỉ biết cô giáo Hà đi công tác, còn biết em làm sao mà tìm được đến đây, là Phong Uyển Nhu nói cho em biết, tôi nói có gì sai không?"



"Ò......" Tô Tích Nhan không thể không bội phục Tiêu Mạc Ngôn, mắt có thể nhìn hai đường tai có thể nghe chuyện tám hướng, cái này làm Tiêu Mạc Ngôn ưỡn ngực thật cao, "Em nghe tôi nói, giữ khoảng cách với cô giáo Hà, đừng mỗi ngày như đứa nhỏ đeo bám cô ấy, khoảng cách sinh ra cái đẹp em không hiểu sao?"



"Tôi làm gì mỗi ngày đeo bám cậu ấy." Tô Tích Nhan bĩu môi, hôm nay cô mới gọi điện cho Hà Tĩnh Mạc có hai lần, nhắn có mười cái tin thôi mà. Tiêu Mạc Ngôn thở dài, "Không phải tôi nói xấu cho em, trước kia tôi ở Áng Nhiên có quan sát em, em ở công ty là người rất nguyên tắc, ăn nói lưu loát vững vàng, nhưng tại sao cứ nhắc đến cô giáo Hà thì trong nháy mắt em giống như đang mặt tả lót, miệng ngậm núm vú cao su vậy*? Em tự nhìn gương mặt đáng thương của mình đi, chậc chậc, có gì khác so với mấy bạn nhỏ đâu."


*ý ám chỉ Tích Nhan luôn như đứa con nít trước mặt Tĩnh Mạc.



Tiêu Mạc Ngôn nói móc cũng đã có tác dụng, Tô Tích Nhan nhíu mày, nghĩ lại thấy đúng là như vậy, bình thường cô đúng là cứ quấn quít lấy Hà Tĩnh Mạc, tại vì không kiềm chế được thôi, cô nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nói: "Phải giữ khoảng cách như thế nào, nếu duy trì lâu dài sẽ thật sự xa cách thì phải làm sao, với lại, tôi không rời Hà Tĩnh Mạc được nha......"



Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, khinh bỉ nhìn cô, "Nhìn em như vậy là muốn cả đời ở bên cô giáo Hà à, nếu cô ấy giống như vợ tôi, bỏ em thì em không phải sẽ đi chết sao?"



"Chắc luôn! Không ngờ Tiêu tổng có học tâm lý học nha, nhìn lòng người thật chuẩn." Tô Tích Nhan dõng dạc gật đầu, không có ý che giấu. Ở trong lòng cô, Hà Tĩnh Mạc chính là trời, không có trời, cô còn giữ hơi tàn để làm gì.



"......"



Tiêu Mạc Ngôn im lặng cả buổi, người gì không biết, da mặt còn có thể dày hơn nữa không?



"Tại sao tôi lại cảm thấy em cứ vòng vo với tôi vậy, rốt cuộc em có nghe hay không?



Tiêu Mạc Ngôn cau mày có chút mất kiên nhẫn, thật là, giờ này vợ chắc đã vào nhà ngủ, cô cũng phải dưỡng tinh thần cho tốt để ngày mai còn tiếp tục cắm mặt rình vợ.



"Được rồi, tôi nghe lời chị, chị nói tiếp đi." Tô Tích Nhan cảm giác được Tiêu Mạc Ngôn cáu kỉnh, vội vàng nghe lời, Tiêu Mạc Ngôn nhìn cô nói: "Nếu em thật nghe lời tôi, mấy ngày này ít liên hệ với cô giáo Hà lại một chút, khoảng cách lạnh nhạt giúp duy trì sự ái muội đẹp đẽ này.



Tô Tích Nhan không buồn nghĩ ngợi liền trả lời: "Chúng tôi cũng đã thừa nhận ở bên nhau, còn cần gì ái muội."



"Ok, là do tôi nói quá tắt. Tóm lại, tùy thời điểm em vẫn phải duy trì cảm xúc mới mẻ với cô ấy, tất nhiên, cũng không phải kêu em hoàn toàn không để ý đến cô ấy, này cũng không phải, chỉ là em phải kiên trì hơn cô ấy, để cho cô ấy cảm giác được vị trí chủ động trước, để cho cô ấy phải sốt ruột lo lắng vì em.



Tô Tích Nhan nghe lời này cười híp cả mắt, "Tiêu tổng, đây không phải là kinh nghiệm của chị sao, tại sao tôi lại cảm giác chị bây giờ với Hạ Hạ chính là tình trạng này. Lúc đầu là cô ấy quản lý chị, hiện tại chị lại giống như cái đuôi đeo bám cô ấy."



"Em nói cái gì đâu không?" Tiêu Mạc Ngôn nổi giận, "Cái này tôi gọi là phong độ, không chấp nhặt với phụ nữ, em đã gặp qua người xinh đẹp như vậy đi theo đuôi sao? Rốt cuộc em có nghe hay không?"



"Nghe mà nghe mà, Tiêu tổng tiếp đi, giữ khoảng cách xong rồi thì sao?"



"Sau đó à." Hai mắt Tiêu Mạc Ngôn sáng lên, cô nhếch miệng cười xấu xa,"Sau đó em phải tùy lúc mà mãnh liệt đẩy ngã, để cho cô ấy cảm nhận được em quyến rũ bốc lửa, ngay cả thần tiên cũng phải chìm đắm trong dục vọng đó đến chết, cái này gọi là nóng lạnh có đủ, hòa hợp lẫn nhau."



"Mãnh liệt đẩy ngã? Tôi làm gì có kinh nghiệm như chị a." Tô Tích Nhan cúi đầu, Tiêu Mạc Ngôn tự hào vỗ vỗ bả vai cô, giả vờ khiêm tốn: "Nói chung tôi cũng có kinh nghiệm, nếu mà xếp loại kỹ năng ăn nói, chắc đứng thứ ba cả nước. Em cứ từ từ học rồi sẽ vượt qua."



"Đứng thứ ba cả nước?" Tô Tích Nhan trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Vậy Hạ Hạ thật có...... Thật có nhiều may mắn nha......"



"Cái đó đương nhiên." Miệng Tiêu Mạc Ngôn đã muốn ngoác lên tới trời rồi, "Cô ấy rất hạnh phúc, mặc dù bây giờ cô ấy lạnh lùng với tôi, nhưng chỉ cần tôi tấn công, cô ấy tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lời."



"Phải không? Vậy lần này trước khi bỏ đi Tiêu tổng không có tấn công sao? Tại sao không giữ lại được Hạ Hạ? Có phải hay không tấn công không thành?"



Tô Tích Nhan cong môi lên cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn nhận thấy có chút không đúng, nhìn Tô Tích Nhan hơi hơi nheo mắt lại.



"Tô Tích Nhan, em bỡn cợt tôi?"



Tô Tích Nhan rốt cuộc nhịn không được cười lên thành tiếng, cô vỗ tay cười đến khom lưng, "Tiêu tổng sáng suốt, rốt cuộc đã nhìn ra."



"Tô – Tích – Nhan –"



Tiêu Mạc Ngôn nghiến răng gằn từng chỗ tên cô, toàn thân bốc lửa, lần đầu tiên trong mấy năm qua cô đem chuyện của mình ra chỉ dạy cho người ta lại bị đùa giỡn như vậy, mặt mũi này còn biết để đâu. Tô Tích Nhan sớm biết cô nhất định sẽ phản ứng như vậy, cầm điện thoại hươ hươ đắc ý trước mặt Tiêu Mạc Ngôn.



Tiêu Mạc Ngôn cau mày nhìn điện thoại trong tay Tô Tích Nhan, dưới cái nhìn chăm chú của cô, Tô Tích Nhan nhấn nút play. Ngay sau đó, từ trong di động phát ra một giọng nói quen thuộc.



– để cho cô ấy cảm nhận được em quyến rũ bốc lửa, ngay cả thần tiên cũng phải chìm đắm trong dục vọng đó đến chết,


......


– cô ấy rất hạnh phúc, mặc dù bây giờ cô ấy lạnh lùng với tôi, nhưng chỉ cần tôi tấn công, cô ấy tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lời.



Tiêu Mạc Ngôn đỏ mặt, nhanh tay tính giựt lấy, Tô Tích Nhan cũng không phải chậm, cô ở một bên rống lên: "Tiêu tổng, tôi biết mình đánh không lại chị, nếu chị tiếp tục sấn tới, tôi lập tức gọi điện cho Hạ Hạ!"



Một câu này thôi, Tiêu Mạc Ngôn thật ngoan ngoãn, cô đứng yên tại chỗ, lửa giận ngập trời nhìn Tô Tích Nhan.



"Đê tiện!"



Tô Tích Nhan bị mắng cũng không có một chút khó chịu nào, cô tủm tỉm cười nói: "Không ah, Tiêu tổng, đối phó với loại người lòng dạ hẹp hòi lại mang thù oán cá nhân không thể không đê tiện được. Chị không biết, kể từ khi chị với Hạ Hạ có mâu thuẫn, tôi chưa có một ngày được ngủ ngon, chỉ sợ chị nghĩ biện pháp chơi khăm tôi. Tôi như này thì gọi là đê tiện sao, cái này tôi gọi là bản năng muốn sinh tồn, ha ha, có đoạn ghi âm này, có thể bảo đảm bình an cho tôi."



"Tiểu Tô Tử, em mau xóa đoạn ghi âm, tôi cam đoan, tuyệt đối xóa bỏ những chuyện trước kia."



Tiêu Mạc Ngôn nghiêm trang nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan nhe răng cười với cô, "Tiêu tổng, vừa rồi trước khi chị dạy tôi, chị cũng hứa sẽ không hại tôi."



"Tôi có hại em sao?"



"Chị còn không có hại tôi sao? Tôi mà nghe lời chị nói, Tĩnh Mạc trở về còn không rút gân tôi đi!"



"......"



Tiêu Mạc Ngôn bối tối nhìn Tô Tích Nhan, nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô ấy, Tô Tích Nhan thu lại điện thoại, vẫy tay chào, "Được rồi, Tiêu tổng, giờ cũng đã trễ rồi, hai ta quả nữ mồ côi* cũng không cần tâm sự nữa, để mắc công Tĩnh Mạc nhà tôi lo lắng. Chị yên tâm, chỉ cần chị đừng kiếm chuyện, tôi tuyệt đối không để hàng ma vòng**, lời tôi đã nói chị có thể yên tâm."


*quả nữ mồ côi: góa phụ, ý nói hai người đang không có người yêu/vợ bên cạnh.


**hàng ma vòng: vòng chế phục yêu ma.



"......"



Tô Tích Nhan kiêu ngạo cười lớn rồi bỏ đi, cô không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được vẻ mặt méo mó của Tiêu Mạc Ngôn, cô cười đi đến bên cạnh xe, Tô Tích Nhan không thể chờ đợi liền lấy di động gọi qua cho Hà Tĩnh Mạc.



"Alo?"



Giọng Hà Tĩnh Mạc bên kia mang theo một chút giọng mũi, chắc là đang ngủ, Tô Tích Nhan quá mức phấn khích, căn bản không có để tâm, "Tĩnh Mạc, Tĩnh Mạc, mình cho cậu biết một tin tốt, mình mới vừa chơi khăm Tiêu tổng xong."



"Mới vừa? Tiêu tổng?"



"Đúng vậy, cậu không biết được biểu tình của chị ấy đâu, chị ấy –"





Tô Tích Nhan hả hê khi người gặp họa nói còn chưa xong, ở bên kia Hà Tĩnh Mạc nháy mắt đã tỉnh táo, giọng nói tràn ngập lửa giận đã muốn phun trào, "Tô Tích Nhan, cậu đang ở đâu? Hơn nửa đêm tại sao cậu lại ở cùng một chỗ với Tiêu Mạc Ngôn! Mình vừa mới đi một ngày cậu đã thong dong đi chơi? Cậu nói rõ ràng cho mình!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.