Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 49: - Đoàn Tụ



Nhan Khả không nói chuyện, cũng không quay đầu nhìn hai người, cô cắn môi dưới, lộ ra góc mặt quật cường. Cá tính độc lập kiên cường từ nhỏ của cô đã tập quen cho cô không bao giờ nói chuyện trong nhà với người ngoài. Đối với Tô Tích Nhan, tuy rằng chỉ mới tiếp xúc có một ngày, nhưng từ trong đáy lòng cô cảm thấy rất ngưỡng mộ, cả một buổi chiều, Tô Tích Nhan như con quay làm việc không ngưng nghỉ, văn kiện trên bài từng tập lại từng tập, cô ấy thậm chí còn không chớp mắt, chuyện khó khăn cỡ nào cô ấy cũng chỉ nói mấy câu là đã dễ dàng giải quyết được. Bầu không khí và sự giỏi giang này, Nhan Khả chưa từng thấy qua trong giảng đường đại học.



Tô Tích Nhan hiểu được giới trẻ bây giờ có lòng tự trọng rất cao, dựa trên cảm xúc của Nhan Khả, cô cũng không nói gì, mở cửa xe, đi thẳng đến bên người Đậu Đậu.



"Đậu Đậu. Đi ăn ngon nha, chịu không?"



Tô Tích Nhan ngồi xổm trước mặt Đậu Đậu, mỉm cười nhìn cô bé, ngoại trừ Hà Tĩnh Mạc, Tô Tích Nhan rất ít khi cười với người khác như thế, nụ cười này giống như đóa hoa hướng dương, tạo cảm giác thoải mái gần gũi như gió mùa xuân ấm áp. Đậu Đậu mắc cỡ nhưng cứ thích nhìn Tô Tích Nhan, cánh tay quành quanh cổ Nhan Khả không buông, cuối cùng một lớn một nhỏ này vẫn bị Tô Tích Nhan mang lên xe.



Ở trong xe, trái với suy nghĩ của Nhan Khả, Tô Tích Nhan và Đậu Đậu một bên hỏi một bên đáp, nói chuyện thật vui vẻ, ngược lại còn ném Nhan Khả sang một bên. Rốt cuộc Đậu Đậu cũng không có mắc cỡ nữa, cô bé rất thích chị gái xinh đẹp lại còn rất thơm này nha, thậm chí còn từ ghế phụ bò sang chỗ Tô Tích Nhan, bị Nhan Khả một phen giữ lại.



"Đậu Đậu!"



Nhan Khả trừng mắt nhìn Đậu Đậu, Đậu Đậu rụt cổ lại không dám nói gì, Tô Tích Nhan mỉm cười: "Không có sao, con nít đứa nào chả vậy."



"Tô tổng mệt mỏi cả ngày, em đừng làm phiền chị ấy."



"Dạ." Đậu Đậu ngoan ngoãn ngồi xuống, không dám nhúc nhích nữa, Tô Tích Nhan nhìn hai người than thở, "Đậu Đậu thật ngoan, so với tôi ngày xưa nghe lời hơn nhiều. Trước đây, nếu anh trai của tôi dám đánh tôi như vậy, tôi nhất định sẽ cắn đứt ngón tay của anh ấy."



Đậu Đậu ôm cổ Nhan Khả cười không ngừng, Nhan Khả cũng không cố nén cười nữa, tâm trạng chùn xuống cả ngày của Tô Tích Nhan nhờ hai chị em này mà dịu đi rất nhiều, nét cười trên mặt ngày càng đậm.



"Anh trai của chị một tay chăm cho chị?"



Đậu Đậu chớp chớp mắt tò mò nhìn Tô Tích Nhan, lông mi của Nhan Khả hơi run run một chút, nhìn về phía Tô Tích Nhan, lo lắng câu hỏi đường đột làm cho cô không vui. Tâm trạng Tô Tích Nhan không hẳn quá xấu, cô đang giữ vô-lăng, nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Tôi là do một tay anh trai nuôi lớn, gần đây cũng làm không ít chuyện làm cho anh ấy lo lắng tức giận, muốn làm gì là làm thôi, anh ấy đi hướng Đông tôi nhất định sẽ đi hướng Tây, đâu có được như Đậu Đậu ngoan ngoãn như vậy."



Lời này làm cho Nhan Khả có chút bối rối, cô không nghĩ tới Tô tổng thoạt nhìn có cuộc sống sung túc được nuông chiều, tất cả mọi thứ tốt đẹp lại có số mệnh tương đồng giống mình.



"Cho nên mới nói, Đậu Đậu thật ngoan."



Đậu Đậu đáng yêu, cười vui vẻ với Tô Tích Nhan. Tay Tô Tích Nhan sờ nắn khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng, dịu dàng yêu thương. Nhan Khả không phải là người nói nhiều, mà Tô Tích Nhan ngoại trừ với Hà Tĩnh Mạc thì ở bên ngoài cũng không nói nhiều lời, như vậy cũng thật hợp ý. Trên đường đi, cùng nhau nghe nhạc, bầu không khí khi ba người ở chung cũng thật tự do tự tại.



Tô Tích Nhan cố ý lái xe đến Food Square, xuống xe, Đậu Đậu thấy một loại cửa hàng thức ăn ngon, đôi mắt mở to tròn trĩnh.



"Chị ơi, tất cả đều có thế ăn sao?"



Nhan Khả còn chưa kịp nói gì, đã bị Tô Tích Nhan giành trước một bước, cô mỉm cười nhìn Đậu Đậu, "Đương nhiên, Đậu Đậu nhìn xem muốn ăn cái gì?"



Đậu Đậu nhìn chị mình, Nhan Khả lại liếc mắt nhìn ngược lại, tay nhỏ của cô bé liền chỉ về phía trước: "Đậu Đậu muốn ăn một cái bánh rán ạ."



Đậu Đậu hiểu chuyện làm cho Tô Tích Nhan rất xót xa, cô bước lên phía trước, vươn cánh tay bế Đậu Đậu lên, sẵn tiện để Nhan Khả một mực im lặng không lên tiếng đi ở một bên, cô có thể nhìn ra được, Đậu Đậu là sợ người chị này đòi mạng nhỏ, làm gì cũng phải đợi cô ấy gật đầu.



"Bánh rán à? Bánh rán ăn không ngon, để chị đưa em đi Häagen-Dazs*, có được không?"


*Ai không biết kem Häagen-Dazs thì cứ google mà ra, kem mắc nhất ở VN hiện nay, đề cử kem trà xanh và kem cafe cho những ai muốn ăn thử ~



Đậu Đậu lại nhìn Nhan Khả, Tô Tích Nhan bĩu môi chăm chú nhìn Nhan Khả, "Chị nó ơi, em có thể hay không nói ít nhất vài câu đi, không lẽ chỉ có mình tôi nói chuyện với Đậu Đậu."



"......"



Nhan Khả dở khóc dở cười nhìn Tô Tích Nhan, ấn tượng quyết đoán giỏi gianh lạnh lùng mà Tô Tích Nhan cho cô thấy cả ngày hôm nay bây giờ hoàn toàn bị sụp đổ, nhìn người đang ôm Đậu Đậu cười không ngừng, còn điểm nào giống bộ dáng khi ở Áng Nhiên, giống như hoàn toàn hòa hợp thành một thể với Đậu Đậu, trở thành một đứa con nít thích ăn uống.



Tô Tích Nhan ôm Đậu Đậu hiếu động thong dong đi phía trước, cơ thể mềm mại trong lòng cùng với cái giọng thỏ thẻ của con nít hoàn toàn thỏa mãn tình thương của mẹ ngập tràn trong lòng cô.



Bởi vì thời thơ ấu, bản thân đã không có cha mẹ ở bên, Tô Tích Nhan đau lòng cho hoàn cảnh của Đậu Đậu, mà còn vì Đậu Đậu giống với Nhan Khả, cho nên tự nhiên cũng có vài phần giống Hà Tĩnh Mạc, Tô Tích Nhan ôm Đậu Đậu cảm giác giống như ôm phiên bản nhỏ của Hà Tĩnh mạc, trong lòng cô thỏa mãn vô cùng.



Nhan Khả không nói một tiếng nào lặng lẽ đi theo sau hai người, nhìn cảnh tượng một lớn một nhỏ vui vẻ như vậy, tâm trạng cũng cũng tốt lên nhiều.



Tô Tích Nhan và Đậu Đậu đã xem như hoàn toàn đúng chung một mặt trận, hai người trên tay đều cầm một cây kem ốc quế, ăn đến hai má đỏ bừng.



"Ăn ngon không, Đậu Đậu?"



Tô Tích Nhan mỉm cười nhìn Đậu Đậu, Đậu Đậu gật đầu, ăn vui vẻ đến quên trời quên đất, "Ăn ngon ạ."



"Vậy em có thích chị không?" Tô Tích Nhan bắt đầu dụ dỗ cô bé, Đậu Đậu chớp đôi mắt to như đèn flash, chu chu cái miệng thỏ thẻ: "Dạ thích."



Tô Tích Nhan ngoác miệng cười vui vẻ, nhìn đi! Đây chính là sức quyến rũ của người ta nha, cho dù nam nữ già trẻ lớn bé cũng đều vô cùng mê luyến cô.



"Hai người chúng tôi em thích ai a?"



Tô Tích Nhan chỉ chỉ mình với Nhan Khả, vừa nói vừa đem kẹo bông gòn vừa mua hươ hươ trước mặt Đậu Đậu, Nhan Khả nhìn Tô Tích Nhan như vậy có chút muốn cười, Đậu Đậu nhìn chằm chằm kẹo bông gòn cả buổi, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Em thích chị ạ......"



Câu trả lời này làm Tô Tích Nhan mỉm cười, cô ôm chặt Đậu Đậu, lấy kẹo bông gòn đưa cho cô bé, "Đây, đứa nhỏ giảo hoạt*."


*giảo hoạt: không thành thật.



Đậu Đậu mỹ mãn tiếp nhận kẹo bông gòn ăn thật vui vẻ, dù sao cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, ăn xong rồi mí mắt bắt đầu dính lại nhau, Đậu Đậu chu cái miệng nhỏ nhắn chui vào lòng Nhan Khả, Nhan Khả ôm cô bé vào trong ngực, lấy một cái áo từ trong túi xách của mình đắp lên người Đậu Đậu.



"Tôi đưa hai người trở về."



Tô Tích Nhan nhìn Đậu Đậu mỉm cười, trẻ con vẫn là tốt nhất, lúc thì cười lúc thì ăn uống, không có bất kỳ chuyện phiền não nào. Nhan Khả nhìn Tô Tích Nhan, gật đầu: "Làm phiền Tô tổng."



"Đi thôi."



Chở hai người về nhà xong, Tô Tích Nhan cũng trở về nhà mình, ở trên đường, cô nhớ lại bộ dáng yêu thương khi Nhan Khả ôm Đậu Đậu, có chút nhớ nhung Tô Nam. Cô lấy điện thoại ra gọi điện cho Tô Nam.



"Anh."



"Em gái, có chuyện gì mà tối rồi còn gọi điện cho anh a, Tĩnh Mạc không phải là không có ở nhà sao, em lại cãi nhau với ai à?"



Giọng ồn ào cùa Tô Nam từ di động truyền qua, Tô Tích Nhan nghe cảm thấy trong lòng rất ấm áp.



"Không có cãi nhau, chỉ là nhớ anh thôi."



"Nhớ anh? Tại sao, có phải em gặp rắc rối gì không?"



"Em có thể gặp chuyện gì được chứ, anh à, anh thật không phải nha, em gái anh nhớ anh mà anh cũng nghi ngờ sao!"



"Hả, vậy là không có gì, được rồi, em gái, anh đã biết em nhớ nhung anh rồi, bây giờ anh đang rửa chân cho chị dâu của em, em đi chơi đi ha, cúp đây."



"Tút" một tiếng điện thoại bị treo, Tô Tích Nhan nắm di động, trong lòng chua xót, đúng thật là anh trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi, rửa chân cho chị dâu quan trọng hơn nói chuyện với em gái sao? Vẫn là người ta mới là người một nhà thân nhau hơn a.



Tĩnh Mạc......



Tô Tích Nhan lại nhớ đến Hà Tĩnh Mạc, cô trượt nắp điện thoại xuống, do dự cả buổi, cuối cùng cũng ném điện thoại sang một bên, lái xe thẳng về nhà. Hừ, dựa vào cái gì mỗi lần giận dổi đều là cô cúi đầu trước? Mặc kệ đi!




——————-em là phân cách tuyến của Yan tự đề ra cho bớt rối——————-




Hai người không thoải mái hờn dỗi nhau được một tuần, ai cũng không liên hệ người kia, tâm trạng của Tô Tích Nhan vẫn không khá hơn, số lần nổi nóng ở Áng Nhiên ngày càng nhiều, ngoại trừ Nhan Khả, gần như không có ai dám bước vào văn phòng của cô.



Đến giờ tan tầm, Tô Tích Nhan vẫn vậy không có ý ra về, tính tham lam ham công tiếc việc của cô từ sau khi Tĩnh Mạc đi ngày càng nghiêm trọng, đến bây giờ đã muốn phát triển đến tình trạng không ăn không uống, Nhan Khả nhìn thấy lại sốt ruột, nhưng không biết phải nói gì, mãi cho đến 10h tối, Tô Tích Nhan mới chịu buông văn kiện trong tay ra.



Tắt đèn, Tô Tích Nhan đi ra ngoài, không ngoài dự đoán, Nhan Khả vẫn đứng canh ở ngoài cửa, cô thở dài, "Sau này không cần chờ tôi, em ở lại đây, Đậu Đậu phải làm sao?"



"Em ở đây ạ." Tiếng Đậu Đậu thỏ thẻ nhẹ nhàng đến, Đậu Đậu từ bàn làm việc của Nhan Khả đi ra, không biết vừa rồi chơi đùa cái gì làm mặt đỏ bừng. Nhan Khả ôm cô bé, lắc đầu bất đắc dĩ, "Nó nói muốn gặp Tô tổng, mặc kệ tôi nói như thế nào cũng cứ đòi đến đây xem."



"Đậu Đậu lại đây."



Tô Tích Nhan nghe cảm thấy rất cảm động, mặc kệ nói như thế nào, vẫn là có người nghĩ đến cô không phải sao. Đậu Đậu dang hai tay chạy đến bên cô, Tô Tích Nhan ôm cô bé vào trong ngực.



"Chị ơi, chị bị làm sao vậy?"



Đậu Đậu vuốt mặt Tô Tích Nhan hỏi, Đậu Đậu nhớ rõ cuối tuần trước nhìn thấy Tô Tích Nhan không phải như vậy, Tô Tích Nhan mỉm cười yếu ớt, bị làm sao ư? Một tuần rồi Tĩnh Mạc không có liên hệ với cô, cô sắp chết rồi.



"Em đưa chị về nhà ăn cơm nha, chị hai của em làm cơm rất ngon." Đậu Đậu có ý dùng phương pháp của bản thân an ủi Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan nghe xong nhìn sang Nhan Khả, Nhan Khả Nhả thế nhưng lại thản nhiên cười với cô, "Đi thôi."



Trải qua một tuần ở chung, cả hai cũng xem như đã quen thuộc, Nhan Khả đã bắt đầu tiếp nhận tính tình của Tô Tích Nhan trong công việc và cuộc sống là khác biệt, chỉ cần không ở công ty, cô cũng bắt đầu có thói quen gọi tên Tích Nhan thay vì Tô Tích Nhan.



Có Đậu Đậu và Nhan Khả, tối nay Tô Tích Nhan cũng không còn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, vào nhà, Tô Tích Nhan nhìn xung quanh đánh giá. Phòng ốc đơn giản, khoảng chừng 40-50m2, không lớn nhưng rất ấm áp, ở trên tường có treo ảnh khuôn mặt tươi cười của hai chị em làm cho người nhìn cũng cảm thấy yên bình. Tô Tích Nhan nhìn một hồi đã bị Đậu Đậu kéo đi khắp nhà.



Nhan Khả mặc tạp dề đang xào rau, mà hai người còn lại đang ngồi trên sô pha phòng khách chơi búp bê, một lớn một nhỏ chơi đùa vui vẻ vô cùng, Nhan Khả gọi bao nhiêu lần cũng không chịu đi ăn cơm, đến cuối cùng Nhan Khả hết cách cầm lấy cán chảo mà đuổi người.



"Ăn cơm! Ăn xong rồi chơi!"



"Hung dữ quá." Tô Tích Nhan nháy mắt với Đậu Đậu, Đậu Đậu thè lưỡi hiểu ý, hai người bỏ búp bê xuống, đi vào phòng ăn.



Tất cả đều là món ăn thông thường của mọi gia đình, ngay cả màu sắc mùi vị cũng như vậy, cái này làm Tô Tích Nhan vui muốn điên luôn, cô lo ăn cũng không ngẩng đầu lên, từ lúc Hà Tĩnh Mạc đi đến này đã gần một tuần cô không có được ăn cơm nóng, trên cơ bản có thể ngây ngốc ăn thì cứ ngây ngốc, nếu không thì cũng sẽ không ăn. Ăn thịt bò hâm khoai tây thơm ngon, Tô Tích Nhan vui vẻ còn uống hai ly bia.



Đậu Đậu cũng ăn không ít, ở nhà rất ít khi được náo nhiệt như vậy, diễn biến tiếp theo là Tô Tích Nhan cơm nước xong xuôi phải về nhà thì Đậu Đậu khóc quấy không cho đi, Nhan Khả nhìn cô bé có chút tức giận, Tô Tích Nhan mỉm cười vẫy vẫy tay, "Dù sao tôi cũng có uống bia, từ đây đi về cũng không xa lắm, em dắt Đậu Đậu đi dạo với tôi đi, coi như tập thể dục sau khi ăn."



Cái này đậu đậu chịu, vui vẻ lôi kéo tay Tô Tích Nhan đi ra ngoài, sợ Nhan Khả không đồng ý, Nhan Khả bất lực thở dài, khóa cửa kỹ càng, theo sau một lớn một nhỏ dính chặt nhau đi ra ngoài.



Thời tiết cũng khá tốt, Tô Tích Nhan ôm Đậu Đậu đi cùng Nhan Khả trò chuyện qua lại, tâm tình thư thả không ít, tạm thời thoát ra được nỗi chua xót vì Hà Tĩnh Mạc không liên hệ cô. Đến cổng tiểu khu, Tô Tích Nhan thả Đậu Đậu xuống, sờ sờ tóc cô bé, căn dặn: "Ngoan ngoãn nghe lời chị em, cuối tuần sẽ đưa em đi chơi."



"Dạ." Đậu Đậu thật nghe lời gật đầu, Nhan Khả cảm thấy buồn cười, cuối cùng ôm tiểu gia hỏa* cảm thấy mỹ mãn dễ dàng về nhà.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.