Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 50: - Quyền Độc Chiếm



Điện thoại rơi xuống đất nghe "cạch" một tiếng, Tô Tích Nhan ngạc nhiên khi nhìn thấy người đối diện. Đây...... Đây là tình huống gì?



Hà Tĩnh Mạc vẫn nhìn vào mắt cô, khoanh hai tay từ từ bước ra từ trong bóng tối, nhắm mục tiêu đi về phía Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan nhìn Hà Tĩnh Mạc dần dần đi tới, tim đập nhanh. Tĩnh Mạc không phải đang ở Bắc Kinh sao? Tại sao bây giờ đã trở lại rồi?



Đi đến bên cạnh Tô Tích Nhan, Hà Tĩnh Mạc khom lưng cuối xuống nhặt điện thoại lên, đến khi đứng dậy, nhìn thẳng vào ánh mắt sợ sệt của cô, mỉm cười yếu ớt: "Không nghĩ tới gặp ở đây, bất ngờ lắm sao?"



"Ừm, à......" Tô Tích Nhan vôi vàng nhận lại điện thoại không dám nhìn Hà Tĩnh Mạc, cả người không hiểu vì sao lại bị cảm giác chột dạ bao phủ, Hà Tĩnh Mạc cũng không cho phép cô lúng túng lùi lại, bước về phía trước, tay Hà Tĩnh Mạc giữ chặt Tô Tích Nhan, kéo cô ôm vào trong lòng mình.



Một cái ôm làm lòng Tô Tích Nhan đau xót vô cùng, cô thật sự không biết bản thân đã làm gì đắc tội Hà Tĩnh Mạc để cho nàng hờ hững mình nhiều ngày như vậy, giờ đột nhiên quay trở về ôm cô là muốn cái gì? Làm sao có thể ức hiếp người ta như thế......



Cảm giác được người ở trong lòng căng thẳng, Hà Tĩnh Mạc cọ cọ cằm vào trán của cô, nhẹ nhàng nói: "Mình nhớ cậu, rất nhớ, nhớ lắm."



Hà Tĩnh Mạc dịu dàng yêu thương xóa tan đè nén trong lòng Tô Tích Nhan, cô đưa tay vịn lấy eo Hà Tĩnh Mạc: "Tĩnh Mạc......"



Hà Tĩnh Mạc cảm giác được cảm xúc của cô dịu đi, vỗ về bả vai Tô Tích Nhan, "Chúng ta về nhà nói, được không?"



"Được!"



Tô Tích Nhan thật dễ dàng thỏa mãn, trải qua cái ôm của Hà Tĩnh Mạc, cô đã hoàn toàn sống lại từ trong bầu không khí khó khăn, những gì không thoái mái hay giận hờn đều bị ném đến sau đầu, "Tĩnh Mạc Tĩnh Mạc, thật đáng ghét mà, trở về cũng không nói người ta một tiếng, sao không để cho mình đi đón cậu?"



Biểu tình của Hà Tĩnh Mạc vẫn như trước không có hoàn toàn buông lỏng, ánh mắt phức tạp, rõ ràng có tâm sự, cô có chút không yên lòng nói: "Mình sợ cậu làm việc mệt mỏi."



"Mệt gì đâu chứ? Đúng rồi, gần đây mình có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu."



Vừa nói hai người vừa vào nhà, Tô Tích Nhan cũng không cần thay quần áo liền trực tiếp kéo Hà Tĩnh Mạc lại ngồi trên sô pha phòng khách, tay cô ôm lấy Hà Tĩnh Mạc, giấu đầu cô trong lòng ngực nàng, nhìn nàng nũng nịu, "Cậu ăn hiếp người ta."



"Hồi nào?" Hà Tĩnh Mạc dịu dàng xoa tóc cô, Tô Tích Nhan không hài lòng bĩu môi, "Vậy sao ngày đó cậu lại cúp điện thoại của mình? Mình đâu có làm gì chọc cậu. Còn nữa, tại sao mấy ngày này cậu lại không để ý đến mình? Mình thật khổ sở muốn chết!"



Một khi ở trước mặt Hà Tĩnh Mạc, Tô Tích Nhan liền giống như bị bại liệt, cả người quấn trên cơ thể Hà Tĩnh Mạc không thể động đậy, Hà Tĩnh Mạc tự nhiên cảm giác được ủy khuất cùng bất mãn của cô, mỉm cười, tay nựng ngắt hai má cô, hôn lên, "Ngoan, là mình không đúng, sau này không như vậy nữa, được chưa?"



Tô Tích Nhan được hôn, tâm tình liền cảm thấy tốt hơn nhiều, cô ngẩng đầu tỏ vẻ bất mãn nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Có vậy thôi hả?"



"Chứ cậu muốn sao?" Hà Tĩnh Mạc mỉm cười nhìn cô, Tô Tích Nhan cau mày, lấy tay chỉ chỉ miệng mình, bộ dạng như đứa trẻ đòi uống sữa. Hà Tĩnh Mạc nhìn gương mặt mà mình ngày đêm mơ ước, trong lòng rung động, bao nhiêu bất mãn cùng chua xót đều ném ra sau đầu, một tay nàng quàng qua cổ Tô Tích Nhan, nghiêng người về phía trước, đặt cô trên sô pha mà hôn sâu.



Tiểu biệt thắng tân hôn, câu nói này không sai một chút nào.



Hai người hôn nhau càng lúc càng ra khỏi tầm kiểm soát, Hà Tĩnh Mạc bất ngờ hôn so với xưa lại càng thêm sôi nỗi mãnh liệt làm cho Tô Tích Nhan kinh ngạc, thậm chí bởi vì quá vội vàng làm đau môi của cô. Tô Tích Nhan mở mắt ra, nhìn biểu tình say mê của Hà Tĩnh Mạc, làm sao có thể đẩy được nàng đây, cả cơ thể nhũn ra, mặc nàng muốn làm gì thì làm.



Hà Tĩnh Mạc vừa mới bắt đầu vẫn quy củ hôn môi Tô Tích Nhan, nhiệt độ dần nóng lên, tay nàng từ từ di chuyển xuống, đến xương quai xanh khiêu gợi, nhẹ nhàng vân vê theo hình dạng xương quai xanh. Tô Tích Nhan bị nàng hôn cả người nóng lên, khó chịu vặn vẹo, Hà Tĩnh Mạc tự nhiên cảm giác được cơ thể cô biến hóa, nàng hít sâu một hơi, đứng dậy, uống một ly nước.



"Cậu đang làm gì vậy?"



Tô Tích Nhan nằm trên sô pha buồn bực nhìn Hà Tĩnh Mạc, người này sao có thể làm đến một nửa thì ngừng, không muốn tiếp tục sao? Hà Tĩnh Mạc uống hết một ly nước lạnh mới có thể áp chế được xao động trong lòng, nàng đưa tay vuốt ve mặt Tô Tích Nhan, "Đã lâu không gặp, không muốn nói chuyện với mình sao?"



"Muốn chứ." Ngực Tô Tích Nhan vẫn còn nhẹ nhàng phập phồng, tâm trí cũng không thoát ra được chuyện ấy, "Nhưng mình càng muốn lên giường với cậu hơn."



"...... Tô Tích Nhan!"



"Được rồi, đã biết, tâm sự đi nói chuyện đi, giáo viên mấy người đúng là phần tử trí thức khiến người ta chán ghét, khi nào cũng muốn ăn mặc lịch sự chỉnh tề nói chuyện phiếm, ngày gì mà lại muốn trò chuyện."



Tô Tích Nhan oán giận nói còn chưa xong, mặt đã bị Hà Tĩnh Mạc nhéo, Hà Tĩnh Mạc nghiến răng nhìn cô, "Cậu có để ý sao? Mình thấy cậu giờ như vua một cõi rồi*, bản thân vừa ăn vừa uống lại còn đùa giỡn rất vui vẻ!"


*Ý nói Nhan Nhan ăn chơi phè phỡn, sướng như vua.



"Mình làm gì có......" Giọng điệu Tô Tích Nhan trong nháy mắt liền mềm mỏng xuống, hết cách, mặt ở trong tay nàng, không thể không cúi đầu, Hà Tĩnh Mạc nhìn cô trong bộ dáng đáng thương, thở dài, "Được rồi, ăn cơm trước đi, mình đã làm cơm rồi."



"Đã làm cơm rồi?" Tô Tích Nhan ngạc nhiên, đi theo Hà Tĩnh Mạc vào nhà bếp, không phải chứ, một bàn đầy đồ ăn nằm dưới lồng cách nhiệt, xem ra đã chuẩn bị rất lâu.



"Cậu về khi nào? Sao không gọi điện thoại cho mình?" Tô Tích Nhan ngạc nhiên nhìn một bàn đầy thức ăn, Hà Tĩnh Mạc cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, "Ăn cơm trước đi."



"Ah....."



Tô Tích Nhan vuốt cái bụng vừa ăn no xấu hổ nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc nhướng mày, nhìn cô, "Thế nào, Tô tổng đã ăn rồi?"



"Cậu làm sao vậy, lại gọi Tô tổng nữa." Tô Tích Nhan buồn bực nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Mình đâu có biết cậu trở về nên tự mình ra ngoài kiếm đồ ăn rồi."



"Hừ."



Hà Tĩnh Mạc hừ lạnh một tiếng không thèm để ý cô, ngồi xuống lấy lồng cách nhiệt ra để ăn cơm. Tô Tích Nhan nhìn một bàn đầy đồ ăn đều là món yêu thích của cô, nhất thời có chút náy náy, "Tĩnh mạc, cậu vừa trở về liền làm sao? Cậu ngồi máy bay không thấy mệt sao?"



Không nhắc đến chuyện này thì tốt, nhắc đến làm sắc mặt Hà Tĩnh Mạc trông càng khó coi, Tô Tích Than nghĩ gì nói đó, xấu hổ nói: "Hay để mình ăn một chút."



"Không cần."



Hà Tĩnh Mạc từ chối cũng không ngẩng đầu lên, Tô Tích Nhan tự biết mình sai rồi, không dám cương với nàng, ở một bên cười hì hì để làm lành, "Vậy mình nhìn cậu ăn, Tĩnh Mạc nhà mình rất xinh đẹp, đến cả ăn cơm cũng đẹp đến động lòng người như vậy."



"Ha ha, không dám nhận."



"Dám mà, được mà, nhìn xem Tĩnh Mạc nhà mình nè, đến cả động tác cầm đũa cũng lộ ra khí chất thần tiên, thật sự là tiên tử hạ phàm nha."



Tô Tích Nhan tự mình vừa cười vừa nói không ngừng, Hà Tĩnh Mạc cũng không có phản ứng gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.



"......"



Rốt cuộc cũng cảm thấy tâm trạng Hà Tĩnh Mạc không tốt, Tô Tích Nhan thật cẩn thận nhìn nàng, thử hỏi: "Cậu có ổn không?"



"Ừm."



"Vậy....... Trường học bên đó không có chuyện gì chứ."



"Ừm."



"A, Tiêu không phải lại tìm cậu làm phiền chứ"



"Cô ấy tìm mình làm phiền để làm gì? Lòng của cô ấy đều ở trên người Hạ Hạ, cậu cho là ai cũng giống như cậu dư thừa năng lượng, không có việc gì để làm?"



Hà Tĩnh Mạc đột nhiên hét lên, trừng mắt nhìn Tô Tích Nhan rồi đứng dậy, Tô Tích Nhan bị hét liền khúm núm ở một góc bàn, yếu đuối giải thích: "Mình làm sao dư thừa năng lượng? Gần đây Áng Nhiên đều làm mình đau đầu, lúc trước chậm trễ không ít công việc, mấy ngày nay đầu cũng chưa hết đau."



Sắc mặt Hà Tĩnh Mạc vẫn kém như vậy, không có chút quan tâm ý tứ của Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan suy nghĩ, vỗ đùi, "Đúng rồi, Tĩnh Mạc, mình còn có một chuyện muốn nói với cậu."



"Nói."



Hà Tĩnh Mạc gắp thêm một khoanh cá sốt chua ngọt, Tô Tích Nhan cười tủm tìm nhìn nàng, "Cậu biết không? Trên đời này quả thật có nhiều chuyện kỳ lạ, công ty của mình tuyển một thư ký mới, là Nhan Khả mình có nói qua với cậu, dáng vẻ cũng đặc biệt giống cậu, ah, cũng không thể nói là đặc biệt giống được, chỉ là cách cư xử có cảm giác đặc biệt giống."



"Ha ha, giống nhau như thế nào?" Hà Tĩnh Mạc cười lạnh, đặt đũa ở trên bàn, cơm cũng không ăn, không chớp mắt nhìn Tô Tích Nhan. Tô Tích Nhan thấy nàng cuối cùng cũng chịu để ý đến mình, thở phảo một hơi, nói: "Chính là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy đã nghĩ ngay đến cậu, đặc biệt quật cường hơn, không ham thích phù phiếm. À, vừa rồi là mình mới ăn cơm cùng cô ấy, cô ấy còn có một em gái tên Đậu Đậu, tình cảnh của hai người giống với mình và anh hai năm xưa, thật đáng thương a. Hơn nữa Đậu Đậu thật đáng yêu, cô bé còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, ăn no liền dựa trong lòng mình ngoan ngoãn ngủ."



Tô Tích Nhan nhớ tới bộ dáng đáng yêu của Đậu Đậu, mỉm cười, Hà Tĩnh Mạc nhìn vẻ mặt của cô, lòng đau như cắt, chua xót khó nhịn.



"Tĩnh Mạc, cậu không biết đâu, Nhan Khả có nhiều điểm giống cậu, cô ấy –"



Tô Tích Nhan liền im bặt không nói thêm nữa, cho dù có bị mù cô cũng nhìn ra được sắc mặt Hà Tĩnh Mạc có bao nhiêu khó coi. Tay Hà Tĩnh Mạc vội bấu chặt một góc bàn, biểu tình trông rất kém, kiềm nén cơn giận nhìn Tô Tích Nhan. Tô Tích Nhan liếm liếm môi, "Tĩnh Mạc, mình...... Mình chỉ là cảm thấy cô ấy giống cậu, ngoài ra không có gì khác."



"Mình biết, chị em người ta tiễn cậu về nhà, cậu cũng rất vui vẻ có phải không?"



Hà Tĩnh Mạc rốt cuộc cũng nhịn không nỗi nữa, tâm trạng chán nản cả ngày cứ thế trút ra. Tô Tích Nhan nghe nàng nói điều này, lập tức hiểu được.



"Tĩnh Mạc, cậu sẽ không nghĩ mình với Nhan Khả có chuyện gì chứ?"



Tô Tích Nhan nhìn Hà Tĩnh Mạc có chút sốt ruột, Hà Tĩnh Mạc không chớp mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: "Nếu thật sự có cái gì, bây giờ cậu cũng không thể dể dàng ngồi ở đây."



"......"



Một luồng khí lạnh dâng lên sau sống lưng, Tô Tích Nhan nhìn Hà Tĩnh Mạc, nuốt nước miếng xuống, yếu ớt giải thích: "Tĩnh Mạc, tụi mình thật sự không có gì......"



Hà Tĩnh Mạc không nói gì, sau đó đẩy ghế lùi lại, nàng đứng dậy đi đến bên người Tô Tích Nhan, nâng cằm Tô Tích Nhan, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình.



"Mình lập lại một lần nữa, mình biết. Nhưng nhìn thấy cậu ở cùng một chỗ với người con gái khác, mình thật không vui, Tô Tích Nhan, cậu — nghe có hiểu không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.