Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 65: - Mùi Vị Của Nước Mắt



Cảm thấy mình dường như đã ngủ rất sâu, đã thật lâu không có phóng túng say rượu như thế này, Tiêu Mạc Ngôn rên rỉ một tiếng, xoa đầu ngồi dậy trên giường.


Rượu vẫn cứ trào lên từng đợt, cảm giác chóng mặt còn chưa mất đi, Tiêu Mạc Ngôn cau mày, theo tiềm thức gọi một tiếng: "Vợ ơi?"


Đáp lại cô là là tiếng chim sẻ kêu bên ngoài, Tiêu Mạc Ngôn xoa đầu nhìn xung quanh, tại sao lại cảm thấy có cái gì đó không đúng. Dần dần, tầm mắt của cô nhìn xuống, cho đến khi nhìn thấy những vết son môi nứt nẻ phủ khắp người, Tiêu Mạc Ngôn mới giật cả mình, hoàn toàn tỉnh rượu.


Cái này?!


Xốc chăn lên thô bạo, Tiêu Mạc Ngôn lo lắng nhìn cơ thể mình, trên da thịt trắng như tuyết đầy những vết đỏ kia, từng dấu như thế rõ ràng chói mắt, lòng bàn tay cô nắm chặt chăn bắt đầu đổ mồ hôi, cổ họng giống như mắc nghẹn bánh chưng nói không nên lời.


Quay người lại lần nữa, Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy mảnh giấy ghi chép trên chiếc bàn bên cạnh, cứng ngắc cầm lấy, nhìn chữ viết như rồng bay phượng múa cũng không phải nét chữ của vợ, lòng của cô bắt đầu chùng xuống. Có người thật sự dám chạm vào cô?


Cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, Tiêu Mạc Ngôn thử nhớ lại mọi chuyện của tối qua, nhưng từ đầu đến cuối đã uống quá nhiều, chỉ nhớ được những chi tiết nhỏ nhặt, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra từ sau sống lưng.


Chống đỡ cả người bủn rủn đứng dậy, Tiêu Mạc Ngôn hít sâu một hơi, quấn chăn đi đến sô pha cầm điện thoại di động gọi cho A Sâm.


"Alo, cô chủ."


"Tối qua anh đi đâu vậy?" Giọng Tiêu Mạc Ngôn ảm đạm đáng sợ, Â Sâm tự nhiên có thể cảm giác được, có chút sợ sệt nói: "Là do cô chủ nói tiệc gia đình, nên không cần tôi ở bên."


"Tiệc gia đình?" Nghe nói như vậy, Tiêu Mạc Ngôn có chút ấn tượng, hình như là ở cùng với cặp đôi Tô Tích Nhan và vợ, nhưng sau đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại một mình khỏa thân nằm trên giường, trên người còn đầy dấu son môi ghê tởm như vậy?


"Tối hôm qua vợ tôi có về nhà không?" Giọng điệu Tiêu Mạc Ngôn vẫn không khá hơn, A Sâm rất cẩn thận trả lời: "Có về nhà."


"Mấy giờ?


"Khoảng mười một giờ."


"Anh đi điều tra toàn bộ hành tung của cô ấy cho tôi, còn có ghi chép mướn phòng cả ngày hôm qua của Nam Dương, lập tức lấy hết toàn bộ cho tôi!"


Tiêu Mạc Ngôn gần như rống giận trong điện thoại, A Sâm ở đầu dây bên kia run lẩy bẩy tắt điện thoại, thở dài nặng nề, chuyện này anh ta phải làm sao đây?


"Là Tiêu à?" Hạ Linh Doanh ngồi trên sô pha nheo mắt lại nhìn A Sâm, thái độ giống như đã sớm đoán trước được. A Sâm nhìn Hạ Linh Doanh nuốt nước miếng, "Cô Hạ, cô chủ thật sự rất tức giận......" A Sâm từ nhỏ tới lớn đều đi theo bên người Tiêu Mạc Ngôn, từ rất lâu cũng không thấy tính tình của cô trở nên như vậy, không thể không bị tác động mạnh. Hạ Linh Doanh nhíu mày, nhìn anh ta: "Tôi đã sớm đoán được sẽ như vậy, anh cứ làm theo lời tôi nói là được."


"Nhưng mà......" A Sâm khó xử nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh nhìn anh ta khẽ cười: "Anh yên tâm, cô ấy sẽ không làm gì anh đâu, tôi có thể đảm bảo."


Gặp phải tình huống sếp của sếp* giao cho nhiệm vụ như vậy, A Sâm cuối cùng vẫn nghe theo lý trí mà làm theo. Rốt cuộc, Tiêu Mạc Ngôn cũng không nghĩ ra được gì, đợi đến khi cô ăn mặc chỉnh tề lửa giận ngập trời xuất hiện ở văn phòng của Thánh Hoàng, A Sâm gập người sợ hãi đứng bên cạnh cô.


*Tiêu là sếp của A Sâm, trong mắt A Sâm thì Hạ Hạ là sếp của Tiêu, cho nên sếp của sếp đã ra lệnh thì phải làm thôi ~


"Anh nói tôi ăn cơm với phu nhân xong thì tự mình đi bar?"


Tiêu Mạc Ngôn híp mắt nhìn A Sâm, tại sao lại cảm thấy chuyện này không có khả năng, cô làm sao lại có thể không coi vợ ra gì mà làm chuyện khác người như thế. A Sâm gập người, nói: "Vâng, cô chủ?"


"Anh nói anh nhìn thấy một người con gái xa lạ vào khách sạn với tôi, hơn nữa đối phương còn dùng căn cước giả để đăng ký?"


Tiêu Mạc Ngôn cầm lấy sấp tài liệu vỗ lên bàn, A Sâm run rẩy hít sâu một hơi, "Vâng, cô chủ......"


"Anh nói camera ở khách sạn đúng lúc lại hư rồi, không có quay được gì?" Tiêu Mạc Ngôn cười mỉa mai, mồ hôi lạnh trên trán A Sâm chảy xuống, gật đầu: "Vâng, cô chủ......"


"A Sâm." Tiêu Mạc Ngôn nhìn vào mắt anh ta, A Sâm ngước lên nhìn cô. Không phải Tiêu Mạc Ngôn sinh lòng nghi ngờ A Sâm, chỉ là những chuyện này xảy ra quá đột ngột, nghĩ đến nguyên nhân hậu quả đều thấy có nhiều điểm đáng ngờ. Nhưng A Sâm theo cô mười mấy năm nay, đúng lý sẽ không thể hại cô, lẽ nào đối phương đã có dự tính từ trước, chắc là thế, chân mày Tiêu Mạc Ngôn nhíu chặt lại, dám đụng vào Tiêu Mạc Ngôn cô, nhất định là đã ăn gan báo.


"Vợ tôi có bất kỳ phản ứng kỳ lạ khác thường gì không?"


Tiêu Mạc Ngôn xoa đầu, sắc mặt tái nhợt, A Sâm cúi đầu nói: "Cũng đi làm như bình thường."


"Ừm." Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, nhìn anh ta giao phó: "Tôi mặc kệ anh dùng cách gì, lấy hết toàn bộ camera theo dõi các tuyến đường lân cận đi điều tra cho tôi, chỉ cần là vào mười một giờ xuất hiện chiếc xe nào thì đều phải ghi lại, lúc thích hợp thì qua lại với cảnh sát ở nơi đó, kiểm tra hết toàn bộ người dân khu đó cho tôi, đem hình ảnh về đối chiếu, chỉ cần có khả nghi, toàn bộ đều đưa cho tôi. Còn nữa, theo dõi luôn cả khu vực quảng trường Tam Lý Truân, cũng đừng nói với tôi là camera giám sát ở đó bị hỏng hay gì."


Giọng Tiêu Mạc Ngôn thật lạnh lùng, A Sâm nghe thấy mà tim muốn rớt ra, cảm giác khóc không ra nước mắt, anh ta rất muốn xông lên phía trước nói cho Tiêu tổng biết đây là cô chủ Hạ làm, là cô chủ Hạ làm đó! Lời nói đã đến cổ họng, A Sâm lại cay đắng nuốt vào, cung kính cúi đầu, lui ra ngoài.


Tiêu Mạc Ngôn ngả người tựa vào ghế chủ tịch, đau đến thắt lòng, cô cắn răng, trong mắt lóe lên ý lạnh lùng, nếu để cô tra ra được là ai có gan đến như vậy, cô......


"Tiêu tổng." Thư ký gõ cửa ngoài phòng, Tiêu Mạc Ngôn thở dài, "Vào đi."


Không nghĩ tới đi vào không chỉ có thư ký, còn có người mà giây phút này Tiêu Mạc Ngôn không muốn nhìn thấy nhất.


"A? Vợ à, em đến đây làm gì?"


Tiêu Mạc Ngôn hốt hoảng, lập tức đứng dậy, nhìn Hạ Linh Doanh. Bộ dáng có tật giật mình kia không tránh khỏi ánh mắt của Hạ Linh Doanh, nàng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, khẽ cười: "Em mang canh giải rượu đến, nghe nói tối hôm qua người dự tiệc đã uống không ít."


"Nghe nói? Ai nói?" Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, cô bây giờ giống như một quả bom hẹn giờ, có khả năng nổ bất cứ lúc nào. Hạ Linh Doanh nhìn cô, kỳ lạ hỏi: "Sao vậy? Tại sao người lại có phản ứng lớn đến như vậy?"


"Hả, là do tôi sợ em nhọc lòng thôi." Tiêu Mạc Ngôn cũng cảm thấy bản thân phản ứng quá mức khác thường, tim đập thình thịch thình thịch, cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh lại.


"Uống chút canh đi, người đó, sau này đừng đi ra ngoài uống rượu nữa, uống đến loét bao tử thì phải làm sao đây?" Hạ Linh Doanh tức giận liếc mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh có chút xót xa, chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn, ngồi xuống sát cô. Hạ Linh Doanh xoay qua nhìn cô, tay đưa lên sờ đầu cô, "Làm sao vậy, sắc mặt trông kém như vậy."


"Không có gì." Tiêu Mạc Ngôn ngoe nguẩy đầu, lúng túng né tránh tay Hạ Linh Doanh: "Không có gì đâu, chỉ là say rượu nên đầu có chút đau."


Hạ Linh Doanh cắn môi dưới, nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn hít hà cái mũi, nhìn nàng, gượng cười: "Vợ, thật sự không có gì mà, tôi ăn canh nha."


Chua xót như tràn ra trong lòng, Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu nuốt canh, cô cũng không phải cố ý tránh đi hành động thân mật của Hạ Linh Doanh, chỉ là trải qua buổi tối ngày hôm qua, cô cảm thấy cơ thể của mình rất không sạch sẽ, cho dù đã tắm rửa kỳ cọ vô số lần trong nước, nhưng son môi lòe loẹt kia lại giống như vẫn dính chặt trên người cô. Hạ Linh Doanh ở trong lòng cô là tinh khiết đầy cao quý, Tiêu Mạc Ngôn không muốn nàng bị vấy bẩn.


Uống từng ngụm canh do tự tay Hạ Linh Doanh nấu, mùi vị quen thuộc làm cho hốc mắt Tiêu Mạc Ngôn đỏ lên, cái mũi của cô chua xót, cảm giác tội lỗi nảy lên trong lồng ngực. Khốn khiếp mà, có một người vợ tốt như vậy ở trong nhà, cô còn dám đi ra ngoài uống rượu, vợ đã sớm cảnh báo cô rồi, là cô không biết tốt xấu, không chịu nghe, chuyện này, nếu để cho vợ biết, không chỉ đơn giản là chuyện tức giận dỗi hờn gì nữa, vợ chắc chắn sẽ hoàn toàn từ bỏ cô......


Bất ngờ đánh rơi cái muỗng xuống đất, Tiêu Mạc Ngôn hoảng hốt, vội vàng cúi đầu đi kiếm, Hạ Linh Doanh lại trước cô một bước, nhặt cái muỗng lên. Thành thật mà nói, trong giây phút nhìn thấy hốc mắt ẩn đỏ kia của Tiêu Mạc Ngôn, nàng đã muốn mềm lòng, muốn cứ như vậy mà quên hết, nói thật cho cô biết, nhưng nàng hiểu rõ tính tình của Tiêu Mạc Ngôn, nếu không thật sự cho cô nếm trải mất mát lớn, tật xấu này vĩnh viễn cũng sẽ không sửa được.


"Tiêu, rốt cuộc người làm sao vậy?" Hạ Linh Doanh nhíu mày nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn vẫn né tránh không dám nhìn nàng, lắc đầu nói: "Không có gì, gần đây bận rộn nhiều việc nên có chút mệt thôi thôi."


"Nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút đi." Hạ Linh Doanh vuốt tóc Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn cắn răng gật đầu, "Ừm."


"Muốn ngủ không?" Hạ Linh Doanh dang tay ôm Tiêu Mạc Ngôn vào trong ngực, ngày xưa chỉ cần Tiêu Mạc Ngôn mệt mỏi, Hạ Linh Doanh sẽ ôm cô như vậy ru cô vào giấc ngủ, không cần biết là ngủ bao lâu, Hạ Linh Doanh cũng sẽ không rời đi, đây là cũng thời điểm hạnh phúc nhất của Tiêu Mạc Ngôn. Mà nay, nằm ở trong lòng Hạ Linh Doanh, cảm nhận sự mềm mại kia, hít thở mùi hương trên người nàng, nước mắt chực trào trong đôi mắt Tiêu Mạc Ngôn. Hạ Linh Doanh vỗ về vai cô, dịu dàng nói: "Ngủ đi, em ngủ cùng người."


"Ừm." Tiêu Mạc Ngôn lặng lẽ dựa vào Hạ Linh Doanh, cố gắng đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng. Cô hiểu được, cho dù có điều tra ra rốt cuộc là ai đã làm cũng không có ích lợi gì, chuyện đã xảy ra, tra được không phải còn thấy xấu hổ hơn sao. Nhưng dấu vết kia thật sự ở trên người, hơn nữa đối phương đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến như thế, tất nhiên sẽ không buông tay chịu trói, nhất định đã chụp lại vài tấm ảnh ở hiện trường để có cái uy hiếp. Nghĩ như vậy, lòng Tiêu Mạc Ngôn giống như tro tàn, tay nắm chặt quần áo của Hạ Linh Doanh.


Hạ Linh Doanh tất nhiên cảm giác được nội tâm kích động của cô, hít sâu một hơi, nói: "Tiêu."


"Sao?" Giọng Tiêu Mạc Ngôn có chút khàn, Hạ Linh Dinh suy nghĩ, lại thở dài, không được, phải nhịn, ít nhất phải để qua một ngày, không thể ở đây mà nói sự thật cho cô biết.


Hạ Linh Doanh muốn nói lại thôi làm cho Tiêu Mạc Ngôn bối rối, cô tự nhiên biết Hạ Linh Doanh thông minh, bây giờ cô lo lắng có phải vợ đã biết chuyện gì hay không, nhưng càng như vậy cô càng không dám mở miệng hỏi, sợ hỏi ra câu trả lời mà cô không thể chấp nhận.


Hai người cứ như vậy lặng lẽ một hồi, Tiêu Mạc Ngôn làm sao cũng không ngủ được, cô đứng dậy, gượng cười nhìn Hạ Linh Doanh: "Vợ, em đi làm đi, tôi không sao, tôi còn có rất nhiều việc phải làm."


"Vâng."


Hạ Linh Doanh cho tới bây giờ vẫn như vậy, chỉ cần Tiêu Mạc Ngôn nói đến công việc, cho dù có bao nhiêu vấn đề thì nàng vẫn nghe theo lời cô mà rời đi. Tiêu Mạc Ngôn bất lực nhìn theo Hạ Linh Doanh cầm túi ra khỏi phòng, trên cánh mũi vẫn còn phảng phất mùi hương của vợ, cô chung quy không nhịn được nữa, nước mắt chảy xuống thành hàng.




Ngoại trừ vì vợ, đã rất nhiều năm cô cũng không có khóc, lúc này đây, Tiêu Mạc Ngôn ôm cánh tay của mình cuộn tròn người lại. Cô rất hối hận, hối hận đã không đối xử đàng hoàng với một người con gái tốt như vậy, hối hận không có việc gì làm lại đi bar nhảy nhót uống rượu. Nếu có thể, sau này tan ca cô nhất định sẽ về nhà đúng giờ, bữa tiệc lớn nhỏ gì cũng từ chối hết, chỉ tập trung hầu hạ cho một mình vợ thôi. Đáng tiếc, không có nếu như......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.