Thủ Vệ Cuối Cùng

Chương 3: Vị tư tế không rõ danh tính



Một khắc đấy trong phòng không ai mở miệng, chỉ có Johan và Gaer hai người mắt to trừng mắt nhỏ.


Thời trẻ, Johan đã từng rời khỏi thánh điện một thời gian, qua nhiều năm lưu lạc, trong lúc đấy từng trải qua nguy hiểm vô số lần, nhận thức được muôn hình muôn vẻ của con người. Bằng phán đoán của cậu, cậu cảm thấy đối phương kinh ngạc hẳn là... không phải giả vờ.


Đầu óc cực nóng của cậu thiếu chút nữa lại hỗn loạn lên, này đến tột cùng là tình huống gì?


Chiến tranh với Hắc Bào lan khắp toàn đại lục, không thể có người không biết. Chẳng lẽ bản thân mình vô cớ bay đến đại lục khác sao? Là vì Quyền trượng đen nổ gây nên lốc xoáy? Hay là... Vấn đề xảy ra ở mặt khác? Nhưng ký hiệu ở cổ tay áo của người kia không sai, hắn quả thật là Trị Liệu Sư của thánh điện, chẳng lẽ trên thế giới còn tồn tại thánh điện thứ hai?


Một hồi lâu, cậu mới nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi... Đây là nơi nào?"


"Châu lục Sala, quận Delk, lưng núi..." Gaer chăm chú quan sát biểu tình của thanh niên trước mắt, phát hiện vẻ mặt cậu đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đấy chân mày khẽ cau lại, thần sắc hoang mang chợt lóe qua, vì thế Gaer ma xui quỷ khiến bổ sung thêm một câu "Công nguyên năm 2012."


Trên mặt Johan lập tức trống rỗng.


Không biết qua bao lâu, cậu cảm thấy một bên tay chống xuống giường đã cứng đờ, mới chớp nháy mà mí mắt đã nặng trĩu, suy yếu hỏi: "Công nguyên...gì?"


"Năm 2012" Gaer nói, anh nhặt lên tờ báo Amy ném trong nhà anh ở châu lục Sala, đưa cho Johan "Hôm nay là ngày 17 tháng 11...À, cái này là báo ngày hôm qua."


Johan vươn tay nhận lấy, cậu xác định đồ trong tay không phải tấm da dê, xúc cảm hoàn toàn không giống. Nó hơi giòn, không chắc như vậy, nhưng không hề nghi ngờ đã nhẹ hơn rất nhiều.


Mặt trên có "bức họa" giống như người thật, có cỡ chữ lớn nhỏ chuẩn xác giống nhau, không biết tạo nên mẫu vẽ kì dị gì, chữ xếp đầy ắp và cả ngày "Thứ 6, 16 tháng 11 năm 2012."


"Đây là cái gì?" Con ngươi Johan se lại, cậu ngẩng đầu, ngón tay tái nhợt ấn ở giữa tờ báo, nơi đó có một người đàn ông ôm lượng lớn tiền giấy, bị cậu ấn lõm vào.


Gaer trầm mặc đánh giá cậu một hồi, vươn tay xem lại trán cậu, rồi kéo chăn đắp lên người cậu: "Nhiệt độ cơ thể của cậu còn chưa giảm xuống, hiện tại không thích hợp tự hỏi. Tôi nghĩ cậu tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút, chờ hết sốt hoàn toàn lại nói tiếp."


Ngón tay Johan run rẩy một chút, xem ra là muốn giữ chặt anh, nhưng cậu tự khống chế mình rất nhanh: "Cũng tốt... Mặc kệ thế nào, cảm ơn hai người."


"Là vinh hạnh của tôi." Gaer giữ chặt Amy, hai người cùng nhau rời khỏi phòng.


Johan nằm lại lên giường, nhìn trần nhà tinh xảo, có treo một chùm đèn cổ lưu hành đương thời, trong mắt "người cổ chân chính" thì chúng nó thật không thể hiểu nổi, vì trên đèn cả nửa cây nến cũng không có!


Nhưng mà vậy thì liên quan gì? Cậu đờ đẫn đảo mắt, nhìn "cây nấm" vẫn phát sáng trên đầu giường, nếu cả nấm cũng sáng được thì ngọn nến quả thật không còn cần thiết nữa.


Du hành thời gian...... Cậu biết điều đấy có tồn tại, trong Mật Tông của thánh điện có một ít văn kiện bí mật đã từng ghi lại khái niệm này, bị liệt vào mười Cấm Thuật tuyệt đối.


Vừa mới không lâu cậu cũng sử dụng một trong số 'anh em họ Mười đấy', nhưng cậu không biết về "Thời gian", ghi chép về thời gian không nói kĩ càng, trừ việc nó thật sự tồn tại ra thì khó có thể tìm được bất luận ví dụ và nguyên lý thực tế gì cả.


Vậy thì thế quái nào mà cậu từ chỗ thi thể Satan trực tiếp chạy đến hơn một ngàn năm sau?


Johan khổ sở nhấn nhấn trán, trời ạ, trong vòng một ngày hoàn thành hai Cấm Thuật, cậu cảm thấy mình có thể lưu danh sử sách được rồi.


"Vấn đề là..." Cậu hữu khí vô lực hỏi "Mình mẹ nó rốt cuộc làm thế nào được?"


Gaer lôi kéo Amy ra ngoài, lập tức đi tới thư phòng, anh cầm lên một mớ đồ trên bàn – là áo choàng lột ra từ người thanh niên xinh đẹp kia: "Cậu đến đây xem cái này."


Amy thò đầu lại gần, nhìn nửa ngày, rốt cuộc nhạy bén phun ra một kết luận: "A... thoạt nhìn rất lạc hậu, nhưng mà tôi muốn nói, giống như là cắt vải trải bàn xuống rồi quấn người lại vậy."


Ngực áo choàng bị xé rách, cơ hồ cắt thành hai đoạn, nhưng vẫn có thể thấy được sợi tơ bạc tinh tế thêu lên một họa đồ, dưới kính lúp mơ hồ lóe sáng. Amy sửng sốt một chút, trong nháy mắt đấy, hắn cảm giác được những hoa văn ấy tựa như chuyển động.


"Đây là......"


"Tơ Ala – lấy từ một loại Địch Hủ gọi là 'Ám tinh linh', nghe nói đây chính là mạch máu của chúng nó." Gaer nói "Loại Địch Hủ tên 'Ám tinh linh' này thích chất giọng hay, chuyên ăn yết hầu con người. Nhưng tơ Ala làm từ mạch máu chúng lại có khả năng phòng ngự không thể tưởng tượng nổi, truyền thuyết bảo là do lúc ăn yết hầu con người, chúng cắp được những chất giọng hay, các thanh âm đó chảy vào máu, khiến mạch máu dơ bẩn ấy biến thành màu bạc sáng, cũng có chỗ tốt đẹp."


Amy nhún nhún vai: "Ý của anh là cái người này mặc trên người một bộ đồ cổ giá trị cực cao, còn làm nó nhìn như giẻ lau? Phải biết rằng không có tiền lệ Ám tinh linh vượt qua kết giới, chúng nó đã không xuất hiện 1200 năm rồi."


Gaer ngẩng đầu nhìn hắn, hai người nhìn nhau một hồi, Amy trợn mắt "Từ từ! Anh ám chỉ... Cậu ấy có thể là người du hành thời gian?"


"Tôi không xác định." Gaer nói "Tôi muốn đến thánh diện, thuận tiện tìm Louis, đưa gã xem cái áo choàng này. Đối với mấy thứ này thì gã hiểu biết nhiều hơn tôi... Lúc tôi không ở đây, phiền cậu giúp tôi chăm sóc người nọ một chút."


Mắt Amy sáng quắc nhìn anh.


Gaer bóp thái dương: "Được rồi, tôi sẽ thay cậu hỏi thăm Louis."


Amy "Xoạt" một tiếng, không biết móc ra từ nơi nào một phong thư màu hồng phấn, đôi mắt sáng trưng đưa đến dưới mũi Gaer.


"Cậu cút..." Gaer đau khổ kêu một tiếng "Tôi mới không giống mấy thằng nhóc sơ trung giúp cậu đưa thư tình!"


Amy ngoáy ngoáy lỗ tai: "Cái gì?"


Gaer xanh mặt.


"A..." Amy kéo dài âm thanh "Chậc chậc, tôi vừa nghe cái gì? Ngài Shadden đáng yêu ơi, anh thế mà từ chối một Trị Liệu Sư – kẻ sẽ lột quần áo của mấy người, làm lộ ra thân thể tươi trẻ của mấy người, còn tùy ý làm... là 'quý, cô' Trị Liệu Sư?"


Gaer rùng mình.


Amy: "Hửm?"


Người đàn ông vinh dự trở thành thợ săn ưu tú nhất trong suốt mười năm trầm mặc một hồi, uất ức lặng lẽ nhận lấy phong thư hồng phấn, nhét vào túi, xoay đầu hắt xì một cái – gặp quỷ, cậu phun hai lít thuốc muỗi lên đây hả?


Gaer cuốn áo choàng Johan nhét vào trong túi, phủ thêm áo ngoài rồi ra cửa, trong lòng bi phẫn nghĩ: "Chỉ mong Louis đừng đem thứ quỷ này dán lên mặt mình."


Cơ mà Louis hiển hiên không có hành xử thô bạo như thế, trên thực tế anh chỉ là uy hiếp một chút: "Gaer Shadden, nếu anh dám đem vũ khí hóa sinh này đến trước mặt tôi lần nữa, tôi sẽ khiến anh phải nuốt nó."


Louis Megeert trong mắt công chúng là một học giả trẻ tuổi, đương nhiên có người nói anh là thợ săn mạnh nhất. Nhưng nhiệm vụ gian khổ nhất của anh bây giờ là ở lại thánh điện để huấn luyện thợ săn mới, cũng lấy việc khiến học viên đau đớn muốn chết làm niềm vui, đã thật lâu rồi không tự mình ra ngoài thực thi nhiệm vụ.


Anh có trí nhớ kinh người, vui thích giao tiếp với những nền văn hiến rách nát sớm nên vứt đi cứ liên tục bảo tồn, điều này khiến anh dù chưa già mà đã trở thành món đồ cổ. Đôi mắt xanh biếc mê người tựa biển cả ấy vĩnh viễn chỉ chú ý đến đồ vật chôn dưới bùn.


Gaer cầm áo choàng được cởi ra từ người vị khách thần bí kia đưa cho Louis, cái vị tự cho mình là người học cao nhìn thoáng qua, biểu tình liền trầm trọng, anh nói ngắn gọn: "Đi theo tôi."


Trong văn phòng của mình, Louis dùng kính lúp quan sát từ trên xuống dưới chiếc áo choàng có thể biến thành khăn lau bàn này một lần lại một lần, sau đấy mới ngồi dậy: "Anh lấy nó ở chỗ nào?"


"Anh nói cho tôi biết trước đã, mặt trên có phải là tơ Ala hay không?"


Louis nhướng mày: "Thợ săn Kim Chương à, về chuyện này thì anh hẳn sẽ tin tưởng phán đoán của chính mình."


Gaer kéo ghế dựa ra ngồi xuống đối diện Louis, kể lại chuyện ngày hôm trước nhặt được một thanh niên kì quái.


"Johan Smith..." Ngón tay thon dài của Loius gõ nhẹ vài cái trên mặt bàn "Kỳ lạ."


Ánh mắt Gaer sáng lên: "Nếu thật là người du hành thời gian, anh có nghĩ cậu ấy có khi nào là..."


"Không, nếu anh muốn nói đến Carlos Floryte, thì chưa chắc là người đấy." Louis nghĩ một hồi, lắc đầu. Anh khom lưng, lấy lên một quyển sách ước dừng dày mấy chục cm từ dưới bàn, nện xuống bàn.


Gaer chú ý đến quyển sách vô cùng cổ xưa, làm từ da dê, trên sách có một nhãn tên nhỏ màu xanh lam, chứng minh đây là sách cổ được bảo vệ bởi thánh điện Mật Tông, nhịn không được muốn rớt cằm, cảm giác thịt hơi đau.


"Anh xem cái này."


Gaer thò lại gần, trên một trang da dê ố vàng được mở ra là một tấm áo choàng, có lẽ do họa sĩ bất lương, cái thứ kia thoạt nhìn như bao tải to, nhưng anh vẫn nhận ra họa đồ cổ quái thêu trên áo choàng, tranh này chính là tranh thêu trên cổ tay áo Louis.


Bên cạnh có chú thích: "Lễ phục tư tế chấp kiếm."


"Lễ phục tư tế chấp kiếm ngàn năm trước là như vậy hả?" Gaer hỏi.


"Không, chúng và lễ phục hiện tại cũng không khác gì nhau, này không phải là lễ phục của tư thế trong lúc bình thường." Louis nói "Tôi nghĩ anh biết, tơ Ala là một vũ khí phòng ngự mạnh, nên khi lễ phục này xuất hiện trên người tư tế, thì nhất định ở trong cảnh chiến tranh. Hơn nữa rất có thể là Đại giáo chủ – người trách nhiệm tối cao của thánh điện đã bỏ mình, hoặc vì nguyên nhân nào đó mà lâm vào tình huống mất đi năng lực chiến đấu... Đương nhiên, xét thấy Ám tinh linh đã biến mất mấy trăm năm, nên hiện tại dù là chiến bào của tư tế, cũng dùng pháp trận phòng ngự bình thường thay thế tơ Ala."


Gaer ngẩn người: "Ý anh là, tôi nhặt được một tư tế chấp kiếm đến từ cổ đại?"


"Nên tôi mới nói người đấy không có khả năng là Carlos, dù cả đời Carlos là truyền kì, nhưng đa phần thời gian đều lang thang bên ngoài, không đảm nhiệm bất kì chức vụ gì của thánh điện." Louis đem áo choàng rách nát lát phẳng lên bàn "Mà điều làm tôi cảm thấy kì quái, thánh điện trong lịch sử, tên của Tổng giám mục đương thời và tư tế chấp kiếm đều được ghi chép lại, lễ phục đều được dệt may đặc biệt, trên cổ tay áo sẽ thêu tên chủ nhân và dấu hiệu thánh điện... Anh xem."


Một bên tay áo của áo choàng đã bị rách mất, chỉ còn một bên, ngón tay Louis để trên tay áo, một ánh sáng trắng chợt lóe lên trên đầu ngón tay anh. Tay áo vốn trắng trơn chợt xuất hiện một hình thanh kiếm nho nhỏ, cháy lên, phát ra ánh sáng vàng kim: "Đây là kí hiệu cam đoan không giả mạo thánh điện, nhưng bên cạnh lại không có tên chủ nhân."


"Gaer" Anh nói "Nếu có khả năng, tôi muốn gặp vị khách thần bí này của anh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.