Thu Vũ Vi Lương (Mưa Thu Chớm Lạnh)

Chương 18: Khẩn đinh



Chỉ chưa đầy hai ngày mà Khưu Thiên đã thay đổi đến vài loại cảm xúc, từ hy vọng đến vui sướng rồi thích thú, sau là rối loạn, cuối cùng là thản nhiên. Và cả kích thích thần kinh, như kiểu được chơi miễn phí 10 lần tàu lượn siêu tốc.

Khưu Thiên tự an ủi bản thân như vậy đó.

Anh vẫn thích Lâm Nhược Thần, nhưng thích rồi sẽ nhạt đi theo thời gian và từ từ biến mất, và những đau thương như có như không này, những xúc cảm rối ren này sẽ theo nhịp sống mà dần dần tan đi, cuối cùng lại trở về như cũ, toàn bộ quá trình và thời gian anh đều rất quen thuộc, rất nhanh thôi, không cần gì phải vội, qua vài ngày phủi đi bụi đất trên người, lại trở thành một hảo hán đầu đội trời chân đạp đất.

Vì không muốn nghĩ ngợi thêm nữa, anh bắt đầu mè nheo đòi Lý Dĩ Thành đi LB uống rượu, không gian nơi này tựa như BF năm xưa, hai người tựa trên quầy bar, Khưu Thiên bày ra tư thế phong lưu đa tình, oán hận kể khổ với Lý Dĩ Thành. “Cậu xem tui vừa cao lớn đẹp trai, lại thiện lương nhân hậu, vậy mà chủ quán lẩu không chịu mua bán!”

“Đơn phương thì hãy chấp nhận.” Bartender mang rượu đến, bỏ lại một câu.

Khưu Thiên dù đơn phương vẫn rất thực tế, cho nên uống rượu rồi, đau thương rồi, liền bắt đầu mong chờ chuyến đi Khẩn Đinh vào hôm sau.

Sáu giờ chiều gặp nhau ở trạm xe, chưa đến mười giờ, cả hai đã đặt chân trước cửa khách sạn.

Khách sạn ở ngay cạnh biển, hai người thuê một phòng ở lầu ba, Khưu Thiên mở cửa sổ ra đón gió, nhìn ra xa chỉ thấy vùng mênh mông vô bờ, âm thanh sóng vỗ rì rào vọng lên như đang gõ nhịp, Lâm Nhược Thần chọn giường gần cửa sổ, vì ga trải giường hình khối lập phương, chiếc còn lại dựa vào tường in hình hoa hướng dương.

“Hoa hướng dương thật hợp với anh.” Lâm Nhược Thần chân thành nói.

Vì tôi cười lên như mặt trời sao? Dù chỉ đọc bài đăng của cậu đúng một lần, Khưu Thiên vẫn nhớ rõ từng câu chữ.

“Vì tôi mặc quần áo màu vàng à?” Khưu Thiên buông hành lý, đổi dép lê.

“Đúng đúng, hát một đoạn ‘sắc vàng rạng rỡ’ xem nào!” Lâm Nhược Thần cũng đổi dép, cười với Khưu Thiên.

“Sắc í a~ vàng rạng rỡ~” Khưu Thiên làm bộ múa máy, rồi bảo: “Thật ra tôi thích hoa trắng nhỏ cơ.”

Cũng không có gì, nhân lúc thích cậu còn chưa nguôi, hãy nói cho bằng hết.

Hai người dạo chợ đêm ở Khẩn Đinh một vòng, ăn một bữa tối muộn rồi về phòng ngủ. Nhìn gương mặt nghiêng của Lâm Nhược Thần, Khưu Thiên cảm thán. “Lần thứ ba chúng ta cùng phòng, chỉ tiếc đời này không thể cùng giường.”

Ngoài cửa sổ thi thoảng có ánh đèn xe chớp sáng, đem căn phòng sáng bừng lên một khắc rồi lại chìm vào tối tăm, như đau thương trên gương mặt Khưu Thiên.

Lần thứ ba cùng phòng khác với hai lần trước ở chỗ, lúc Khưu Thiên tỉnh lại, Lâm Nhược Thần còn ở.

Nằm trên giường, nghe tiếng nước rào rào trong phòng tắm, tiếng bước chân cậu chạy đi mang bữa sáng, nhỏ nhặt, bình thường, lại khiến ngực Khưu Thiên nhói lên.

Khẩn Đinh tháng bảy, bầu trời ngàn dặm không mây, ánh mặt trời rực rỡ, hai người thay quần áo mùa hè, chân mang dép lê, chậm rãi đi bộ dọc theo bờ biển, đại dương một màu xanh ngắt, gió biển rầm rì, góc áo tóc mai bị gió thổi tung lên, mang theo mùi hương mằn mặn của biển cả.

Hình ảnh này, hương vị này, âm thanh này, cảm giác này... Sao chưa từng có ai miêu tả cho Khưu Thiên?

Hai người thuê một chiếc xe, ăn ý mà cùng chọn một vịnh nước, cửa kính xe mở toang, bên trong nóng hổi, bên ngoài gió lạnh, vừa lái xe vừa nghe nhạc, thi thoảng còn hát đệm theo, tiếng nói cười và tiếng hát đều bị sóng biển át đi, đến nơi hai người trèo lên cồn cát nằm nghe gió biển, nhìn nhau chợt cười, đợi đêm xuống lại vào quán ven bờ ngắm sao.

Trong bữa tối, Khưu Thiên gọi một món cá hấp ngon mắt, Lâm Nhược Thần nhìn nguyên con cá trên bàn cười bảo. “Anh biết không, hồi trung học tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con cá nguyên vẹn, vì em gái tôi học khác trường nên luôn về trước tôi, lúc nào cũng ăn hết một nửa bên, để bên còn lại cho tôi.”

“Bán ngư”. Thì ra là thế. Khưu Thiên đẩy đĩa cá đến trước mặt Lâm Nhược Thần. “Giờ thì cậu có thể ăn cả hai bên.”

Đến lúc lên xe về lại Khẩn Đinh, Lâm Nhược Thần nhìn Khưu Thiên chuyên chú lái xe, đến cột đèn giao thông thứ hai, mới nói. “Dường như anh rất quen thuộc với Khẩn Đinh?”

“Ừ, hè mỗi năm đều đến đây vài lần, tôi thích không khí nơi này, lái xe cũng thoải mái, đường dài lại thẳng băng, như lạc vào một chiều không gian khác.” Dù bạn đồng hành hàng năm đều thay đổi, non nước nơi này vẫn vẹn nguyên.

Thật ra Khưu Thiên không thích Đài Bắc, không khí Đài Bắc ngột ngạt, thiếu hương vị, mỗi người một không gian nho nhỏ mà sống, thi thoảng nhìn lên bầu trời đầy mây bỗng cảm thấy tịch mịch không lời, như vừa đánh mất điều gì đó chôn sâu dưới tầng tầng cảm xúc.

Chỉ là đối với Khưu Thiên, những gì đã chôn giấu dưới tận đáy lòng sẽ không mất đi, chỉ vĩnh viễn không thấy được ánh sáng.

“Nhất định là cùng tình nhân đến chơi phải không?” Lâm Nhược Thần cười trêu, kéo hồn vía anh trở lại mặt đất.

“Hờ hờ.” Khưu Thiên xấu hổ cười hai tiếng, cẩn thận chuyển làn đường. Bị nhìn ra rồi, chết tiệt, có điều người bình thường sẽ nói là bạn gái, ai lại bảo tình nhân…

Khưu Thiên đột ngột phanh xe lại, kít một tiếng trên mặt đường.

“Sao vậy?” Lâm Nhược Thần hoảng sợ.

“Không có gì, quên mất phải chuyển làn ở phía trước.” Khưu Thiên tiếp tục bình tĩnh lái xe, tự mắng bản thân ngu ngốc, trước kia chỉ lo đoán già đoán non xem Lâm Nhược Thần liệu có phải người trong giới, lại quên mất trên người mình yêu khí ngút trời, Lâm Nhược Thần không phát hiện anh đồng tính mới là lạ.

“Những nơi như thế này, nhiều người mới thấy vui.” Khưu Thiên đáp một câu rộng nghĩa.

Lâm Nhược Thần có chút đăm chiêu nhìn phía trước, một lúc sau mới nói. “Thật ra một người cũng rất tốt, tôi thích sống một mình hơn.”

Anh biết, Lâm Nhược Thần đang nói, “tôi chỉ muốn một mình, mong anh đừng thích tôi”.

“Hai người bầu bạn chẳng phải vui hơn sao, tại sao lại thích một người?” Khưu Thiên không phải loại người trốn tránh, nếu Lâm Nhược Thần đã mở miệng, anh cũng không ngại tiếp lời.

“Tự do tự tại, không gì ràng buộc.” Lâm Nhược Thần trả lời như niệm chú.

“Đáp bừa cho có, thiếu thành ý!” Khưu Thiên cười. “Niệm tình cậu mất ba năm mới quen được tôi, giải thích một tí cho tôi nghe nào.”

Lâm Nhược Thần nhìn anh. “Tôi từng làm một bảng đánh giá Ưu-Khuyết giữa cuộc sống một người và hai người, kết quả một người thắng.”

“Vậy bên hai người, cậu có xác định đối tượng không? Hay chỉ đơn thuần là tưởng tượng ra?” Khưu Thiên bắt đầu bày ra vẻ mặt nghề nghiệp.

“Thì tưởng tượng thôi.”

“Bạn học A Phát, vậy thì dữ liệu của bạn không chính xác rồi, nếu để sư phụ tôi nhìn thấy, anh ấy nhất định sẽ đóng đinh bảng số liệu trên trán bạn, bắt bạn về nhà làm lại mười lần. Đây bạn xem, trán tôi bây giờ đầy lỗ đinh.” Khưu Thiên giơ ngón trỏ lên chỉ chỉ.

“Ha ha, đâu để tôi xem thử.” Lâm Nhược Thần cũng vươn ngón trỏ chạm vào trán Khưu Thiên, ngón tay ấm áp như gió biển đầu hạ, khiến Khưu Thiên run lên một chút.

“Phía hai người, phải tùy đối tượng mà xem xét, kết quả cho ra có thể hoàn toàn khác nhau. Nếu đối tượng là Thái hậu nhà tôi, ưu khuyết điểm cộng trừ bằng không, nhưng sẽ gặp phải ác mộng; Nếu là Tiểu Thành, ưu điểm cũng bằng không, khuyết điểm không đáng kể, nhưng dù sao nó cũng có đầy tớ theo hầu rồi; Nếu là bản thân tại hạ, khuyết điểm là cao lớn đẹp trai ngời ngời, ưu điểm là cùng ăn lẩu xem phim làm phiên dịch phụ mô hình đi Khẩn Đinh ôi ôi viết đầy một xấp giấy A4 cũng không hết.”

Khưu Thiên vận dụng năm thành công lực, nói ào ào như thác.

Lâm Nhược Thần dường như không lường được Khưu Thiên sẽ nói vậy, ngây người ra một lúc mới trả lời. “Có lẽ cũng đúng, nhưng với bản thân tôi thì ưu khuyết điểm chỉ là phụ thôi, cái chính là tôi cảm thấy mình hợp với cuộc sống độc thân.”

“Như vậy sẽ bỏ qua một số việc tốt đẹp trên đời.” Khưu Thiên sâu xa nói.

“Có một số việc, bỏ qua mới tốt.” Lâm Nhược Thần cười, nụ cười này Khưu Thiên đã nhìn thấy trên gương mặt Thái hậu, tiêu dao tự tại, xem mọi sự như nước chảy mây trôi.

Chạy đến trước cửa khách sạn, tắt máy xe, lúc Lâm Nhược Thần mở cửa chuẩn bị bước xuống, Khưu Thiên đột nhiên nói. “Xem như cậu lãng phí ba năm mới quen được tôi, lúc về hãy giúp tôi làm một bảng ưu khuyết điểm nhé?”, ngữ khí nhẹ tênh như bạn bè tán gẫu.

“Được.” Lâm Nhược Thần trả lời rất nhanh, không che giấu, không lảng tránh.

Hai người tách nhau ra, Lâm Nhược Thần xuống phố mua đồ uống, Khưu Thiên đi mua quà lưu niệm. Chọn tới chọn lui, cuối cùng anh mua một bình thủy tinh cát, bên trong chứa đầy vỏ sò màu sắc lấp lánh, đẹp đẽ thuần khiết, như cô em phố núi ngày hôm đó.

Khưu Thiên ra khỏi quán, đứng ở cửa chờ Lâm Nhược Thần, khi nhìn thấy bóng dáng cậu một tay mang đồ uống, một tay giơ lên vẫy, xuyên qua đám đông ồn ào mỉm cười bước về phía anh, cảm xúc vốn bắt đầu nhen nhóm từ đêm trăng ở thành phố núi rồi dần dần vun đầy đến hiện tại, vỡ toang ra khỏi ngực Khưu Thiên.

Anh muốn người này, người trong gió biển Khẩn Đinh tháng bảy, mặc áo sơ mi màu xanh, mỉm cười vẫy tay chào với anh.

Ý nghĩ đó, khiến Khưu Thiên đau đớn nhắm mắt lại.

———

T/N: À thì anh chính thức rơi vào lưới tình rồi đó, và cũng thất tình tại chỗ luôn, ôi Mùa Thu à…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.