Chu Y Liên từ trong mộng bừng tỉnh lại, khi nàng cảm giác được khung cảnh
xung quanh mình hoàn toàn lạ lẫm thì không khỏi hoảng sợ. Chu Y Liên
sửng sốt ngây ngốc một hồi, nương nhờ ánh trăng cùng ánh nến trong phòng mới lờ mờ nhận ra một tiểu cô nương búi tóc hai bên đang nằm sấp ở bên
cạnh giường mình, trong tay nàng còn truyền đến cảm xúc mát lạnh, nhẵn
nhụi của tơ lụa. Chu Y Liên bình tĩnh nhắm mắt lại, haiz, xem ra dạo này đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi, lại còn có thể mơ thấy bản thân xuyên
không! Ừm, ngủ tiếp! Nhưng Chu Y Liên còn chưa kịp nhắm mắt lại thì tiểu cô nương đang nằm sấp ở bên cạnh giường đã ngẩng đầu lên, đối mặt nhìn
nàng hai giây liền kêu to một tiếng: “Cô nương, người đã tỉnh rồi?”
“Hả!” Giấc mơ này chân thực thật nha! Không phải vẫn nói nằm mơ thì không thể nhìn rõ mặt sao? Tuy rằng ánh sáng không được tốt cho lắm…
“Cô
nương tỉnh rồi?” Lại thêm một tiểu cô nương nữa tiến đến trước giường,
nước mắt tuôn ào ào, nghẹn ngào cầm lấy cánh tay của nàng: “Cô nương tốt của em, người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, chúng em chỉ sợ người…”
“Ách…” Giấc mơ này cũng cảm xúc quá nha.
Sau đó… Một đám người liền xông tới, trong phòng nháy mắt liền biến thành cái chợ.
Sau đó nữa, Chu Y Liên mắt mở trừng trừng nhìn trời sáng dần.
Sau sau đó nữa, một bà lão chạy tới nhìn chằm chằm nàng một hồi, nói một
đống những lời khó hiểu sau đó khóc ướt hết một cái khăn.
Sau sau sau đó nữa, tiếp tục thấy một người phụ nữ trung niên chạy tới khóc
thêm một hồi, tiếp tục hy sinh thêm một cái khăn tay nữa.
Sau sau sau sau đó nữa, lại thấy một tiểu mỹ nữ mặc váy lụa ngồi thêu hoa bên
cạnh giường của nàng, lúc đó đã là chính ngọ*(giữa trưa), bụng Chu Y
Liên liền rất thức thời réo vang.
Méo nó! Mơ gì mà lâu quá zậy?
Tiểu mỹ nữ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Chu Y Liên hồi lâu. Chu Y Liên giống như người mộng du cũng ngơ ngác nhìn lại tiểu mỹ nữ.
“Tam muội muội?” Tiểu mỹ nữ chần chừ kêu lên. Chu Y Liên thầm nghĩ, bé
Lolita này lớn lên nhất định là một mỹ nữ nha, chậc chậc, hoa này thêu
cũng thật đẹp. “Tam muội muội?” Tiểu mỹ nữ nắm lấy bả vai Chu Y Liên lắc lắc. Chu Y Liên tiếp tục rất bình tĩnh, haiz, càng ngày càng đói bụng,
không biết mẹ già đã làm bữa sáng chưa nữa.
Tiểu mỹ nữ đột nhiên la hoảng lên: “Mai Tử! Nhanh đi kêu mẫu thân! Tam muội muội biến ngốc rồi!!!”
“Hả?” Một đám tiểu mỹ nữ lập tức hỗn loạn vây quanh Chu Y Liên, tiếp đến một
đám người nữa lại ào tới khiến nàng hoa cả mắt, căn bản là không nhìn rõ ai với ai.
Chu Y Liên vén tay áo lên không nói hai lời dứt khoát bấm mình một cái. “Á! Đau, đau, đau, đau, đau!” Chu Y Liên đau đến chảy nước mắt, trong lòng chợt lạnh, má ơi, không phải là thực sự xuyên qua
đấy chứ!
Nàng vẫn còn đang thất hồn lạc phách thì chợt bị kéo vào trong lòng một người: “Con của ta, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi, con muốn hù chết bộ xương già này sao!”
“Lão thái thái, người đừng lo lắng! Tam cô nương chẳng qua chỉ là bị kinh hãi, điều dưỡng hai ngày sẽ khỏe thôi!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Bla bla bla!” Chu Y Liên bị bà lão ôm vào trong ngực thiếu chút nữa nghẹn chết. Đệch, quả nhiên là xuyên qua rồi!
**********
Sau khi bị một đống người lôi lôi kéo kéo, ăn xong hai bữa cơm Chu Y Liên
rốt cục cũng chấp nhận số mệnh, lão nương thực sự xuyên qua rồi! FUCK
YOU! Tất cả những thứ cẩu huyết trên internet cũng không miêu tả được
tâm trạng đau khổ của nàng lúc này.
“Cô nương.” Nha đầu Dữu Tử
khẽ gọi: “Chờ uống thuốc xong hay là người qua chỗ lão thái thái thỉnh
an một chút đi. Vì người đổ bệnh mà lão thái thái đã khóc hết nước mắt
đấy.”
“Ta cũng không nhớ ra được cái gì a!” Chu Y Liên hồi hồn, đau khổ nói.
“Cô nương thật là ngốc.” Nha đầu Quất Tử cười nói: “Đều là ruột thịt một
nhà, chẳng lẽ còn có ai chê cười người hay sao? Nếu như không nhớ được
thì nhận thức lại từ đầu là được rồi.”
Chu Y Liên nghẹn lời,
những cổ nhân này cũng mạnh mẽ quá đi, thể loại mất trí nhớ khó hiểu như vậy mà tiếp nhận cũng thực là dễ dàng.
“Không có phép tắc gì hết.” Dữu Tử trừng mắt “Cô nương là người để ngươi ăn nói như vậy sao?”
Quất Tử hướng về phía Chu Y Liên cố nói thêm một câu: “Tỷ xem, cô nương không phải là lại ngốc ra đó sao?”
Chu Y Liên thở dài, đây là chuyện gì với chuyện gì đây? Còn nữa, tên của hai nha đầu này là do ai đặt vậy? Quá tài tình rồi!
“Cô nương.” Quất Tử dậm chân
“Hả?”
Quất Tử đưa ra một trang giấy: “Nhị cô nương nghe nói người không nhớ rõ
những người trong nhà liền đặc biệt chép lại một danh sách để cho người
xem trước.”
“Ừm.”
Chu Y Liên nhận lấy, vừa liếc nhìn trong nháy mắt tâm tình liền sụp đổ. Méo nó, ước chừng phải bốn trang giấy a, hàng cuối cùng còn viết là chi thứ không có ở trong kinh thành, tạm
thời không cần ghi nhớ!
“Hay là đến thượng phòng, ghi nhớ từng
người một trước đi.” Chu Y Liên hữu khí vô lực nói “Chỉ cần các trưởng
bối không để tâm là tốt rồi.”
“Không đâu, không đâu!” Dữu Tử cười nói: “Lão thái thái nói, người còn nhỏ, hồn phách còn chưa đầy đủ, mơ
mơ hồ hồ hai ngày sẽ khỏe thôi. Ai mà không có thời điểm mơ hồ chứ?”
Chu Y Liên nghĩ thầm: vị tổ mẫu trên trời rơi xuống này thật đúng là đủ
hiền lành, khoan dung, hừm, ngày tháng sau này chắc cũng không đến nỗi
khổ sở lắm. Ánh mắt nàng nâng lên liền vừa vặn chạm vào cái giá thêu để
cách đó không xa, nhất thời lệ rơi đầy mặt, còn phải công dung ngôn
hạnh, tam tòng tứ đức, thuận tiện khuyến mại thêm tiết mục bó chân nữa,
về phần đèn điện, máy tính, tiểu thuyết YY, tất cả đều là mây bay a! Rốt cuộc là cái tên bệnh thần kinh nào lại khiến cho ta xuyên qua hả? Ta
XXX**** họ hàng thân thích cả nhà các ngươi! Méo nó!
Tuy vậy nhưng bạn nhỏ Chu lại tương đối sợ chết, đành phải hít sâu ba lượt, nắm chặt nắm tay đến thượng phòng thỉnh an.
Chu Y Liên mang theo hai nha hoàn sặc mùi hoa quả, phía trước còn có thêm
một Dương ma ma dẫn đường, đoàn người chậm rãi tiến vào chính phòng.
Nhìn cảnh vật xung quanh, quả nhiên lão thái thái cổ đại ở tại phía Tây, trước cửa chính phòng có mấy tiểu nha đầu vén áo thi lễ sau đó vén rèm
lên thông báo: “Tam cô nương tới.” Chu Y Liên ngây ngốc đi theo Dương
mama bước vào, sau khi dập đầu thì hoàn toàn không biết phải nói gì.
Lão thái thái vẫy tay: “Tam nha đầu, lại đây!”
Chu Y Liên chỉ vừa mới bước tới, còn chưa đứng vững đã bị lão thái thái kéo ngồi xuống bên cạnh: “Con đã khỏe hơn chưa? Chuyện trong nhà đã nhớ
được chút gì chưa?”
“Hồi tổ mẫu.” Chu Y Liên nhỏ nhẹ nói: “Con vẫn chưa nhớ ra được điều gì, làm cho tổ mẫu lo lắng, là cháu gái bất hiếu.”
“Bất hiếu hay không bất hiếu cái gì.” Lão thái thái cười vỗ vỗ “Chỉ cần các các con khỏe mạnh là ta an tâm rồi.”
“Nói ra thì đám hài tử nhà chúng ta đều rất khỏe mạnh.” Một người phụ nữ
trung niên cười nói: “Trừ Tam nha đầu bị rớt vào trong hồ ra thì không
có ai từng gặp phải chuyện gì hung hiểm.” rồi lại điểm nhẹ lên đầu Chu Y Liên “Báo hại khiến cho tổ mẫu, mẫu thân cùng tỷ tỷ con thương tâm một
trận, lần sau không cho bướng bỉnh như vậy nữa!”
Chu Y Liên y
theo kinh nghiệm đúc kết từ N tiểu thuyết xuyên không liền đứng lên khẽ
phúc thân*(kiểu cúi chào thời xưa), ách, khoan, mà vị này là ai ta!?T_T
Cái gì mà linh hồn xuyên qua nhất định tinh thông tất cả mọi thứ, đúng
là lừa người mà! Nhị tỷ tỷ Cẩm Tú phì cười: “Đây là Tam thẩm thẩm! Nhìn
muội kìa, lại quên rồi!”
“Đa tạ Tam thẩm thẩm chỉ bảo, làm phiền trưởng bối phải lo lắng cho con, con nhất định không dám thế nữa!”
À, Tam phu nhân Lưu thị, trên tờ giấy đó cũng có viết, rốt cuộc cũng biết là ai rồi.
Cẩm Tú lắc đầu nói: “Chỉ sợ rằng nha đầu này nhất thời còn mơ mơ hồ hồ, để con nói lại cho muội ấy một lượt vậy.”
Cẩm Tú vừa nói vừa kéo lấy Chu Y Liên: “Tổ mẫu thì muội nhất định đừng có
nhớ lầm đó.” Rồi lại chỉ vào người phụ nữ nghiêm trang đứng thẳng lưng
bên cạnh lão thái thái: “Đây là Đại bá mẫu, Đại tỷ tỷ đã xuất giá rồi
sau này lại mặt muội sẽ gặp sau.”
Đại bá mẫu, hình như là họ Từ?
Cẩm Tú tiếp tục nói: “Bên cạnh Tam thẩm chính là Tứ muội muội cùng Ngũ muội muội.”
Hai nha đầu này thì nàng nhớ được, đặc biệt là Tứ muội muội, tên là Sa
Chức*?! Quá tàn ác! Muốn không nhớ rõ cũng khó! Ngũ muội muội còn kinh
khủng hơn, tên Bảo Lạc, ặc, Chương Ngư Bảo Lạc** Khụ! Đúng rồi, bản thân nàng kêu là La Y, cũng không tính là quá kỳ quặc. Nữ hài tử của nhà này đều lấy tên của tơ lụa để đặt tên, chẳng lẽ ý muốn ám chỉ tất cả đều
được sinh ra trong gia đình danh môn sao? Thật kiêu ngạo! Chu Y Liên âm
thầm khinh bỉ.
*Sa Chức: tên một nhân vật trong anime
**Chương Ngư Bảo Lạc: phiên âm tên tiếng Trung của bạch tuộc Paul là một con
bạch tuộc nổi tiếng toàn thế giới vì dự đoán chính xác kết quả thi đấu
quốc tế của đội tuyển bóng đá quốc gia Đức, đặc biệt là trong giải vô
địch bóng đá Thế giới 2010
“Còn đây là Đại tẩu tử, là con dâu của Đại bá mẫu.” Cẩm Tú lôi kéo Chu Y Liên cúi chào. Tẩu tử họ là gì a?
Quên mất tiêu rồi = =||| Thôi, để nhớ sau vậy.
Còn có một tiểu
nha đầu mới được năm tuổi, tên Thịnh Mai, là nữ nhi của Đại tẩu tử, một
tiểu tử nữa tên Thịnh Xuân, cũng là trưởng tử của Đại tẩu tử! Cuối cùng
Chu Y Liên cũng ghi nhớ được hết toàn bộ chủ tử ở trong phòng.
Cẩm Tú thấy Chu Y Liên dường như có chút hoa mắt chóng mặt liền không tiếp
tục giới thiệu đám nha đầu, để ngày khác lại nói tiếp. Lão thái thái
nhìn một vòng xung quanh, khóe mắt ướt át liền dùng khăn chấm chấm nước
mắt: “Nhìn thấy Nhị nha đầu như vậy khiến cho ta lại nhớ tới thời gian
lúc trước cùng với tỷ muội nơi khuê phòng. Ngày hôm nay, người thì đã
mât, người thì ly tán chỉ còn lại một mình ta, không còn có thể gặp lại
nữa rồi.”
“Lão tổ tông, nhưng lời này của người con không đồng
ý.” Cẩm Tú xoay người lại hướng về phía lão thái thái cười nói: “Mấy tỉ
muội chúng con nhất định phải ở cùng một chỗ, không chia lìa nhau, người không được hứa lung tung với người khác!”
Lão phu nhân cười nói: “Được, được! Ở một chỗ, ở một chỗ! Ta và phụ thân các con đã nói qua,
sẽ không hứa gả các con đến nơi khác, hết thảy đều đến kinh thành được
chứ?”
“Lão tổ tông!” Cẩm Tú ôm lấy cánh tay lão phu nhân lay lay làm nũng.
“Ôi a, bộ xương già này của ta cũng sắp rã cả ra rồi! Không nói nữa, không
nói nữa!” Mọi người liền ở trong phòng cười đùa náo loạn hồi lâu, sau đó mới theo trật tự rời khỏi thượng phòng.
Cẩm Tú đi theo Chu Y
Liên trở về phòng, tìm lại tờ danh sách viết ngày hôm qua, cười nói:
“Muội mau mau ghi nhớ kĩ cho ta. Mấy ngày nữa là tới sinh thần của Đại
bá phụ, sẽ mở tiệc chiêu đãi tân khách. Nhà người khác không giống như
nhà chúng ta, đừng biến mình trở thành trò cười!”
“Dạ!”
Chu Y Liên nhìn Lolita trước mặt, trong lòng cảm thấy ấm áp, vị tỷ tỷ này thật là xứng chức.
Nàng đột nhiên nhớ ra: “Tỷ tỷ, tên đám nha đầu nhà chúng ta là do ai đặt
vậy? Giống như là…” quỷ chết đói đầu thai vậy! Đương nhiên nửa câu sau
nàng rất thức thời nuốt vào trong bụng
“Là Đại tỷ tỷ!” Cẩm Tú hé
miệng cười nói: “Ta lúc ấy còn chưa hiểu được gì nhiều, chỉ nghe trưởng
bối nói, Đại tỷ tỷ là một con mèo tham ăn, viết ra một loạt tên của mười mấy loại hoa quả, không những tự mình chọn lấy hai cái tên cho nha đầu
của mình mà còn một đường sắp xếp xuống dưới. Chúng ta có tất cả năm tỷ muội, không phải là vừa đẹp đó sao?”
Chu Y Liên khóc thét囧: “Vậy đám tiểu nha đầu trong nhà đều là tên đồ ăn!?”
“Còn không phải sao!” Cẩm Tú bất đắc dĩ nói: “Hai tiểu nha đầu bên cạnh Đại
tỷ tỷ không phải kêu bằng Đậu Bao (bánh nhân đậu) và Hoa Quyển (bánh bột mì) đó sao?”
“Vậy của tỷ thì sao?”
“Liên Dung (bánh trung thu), Tảo Nê (mứt táo), Đậu Sa (bánh đậu), Đản Hoàng (lòng đỏ trứng
gà).” Cẩm Tú tỏ vẻ không còn gì để nói với trình độ đặt tên của Đại tỷ
mình.
“Còn nha đầu của muội?” Chu Y Liên kinh hồn táng đảm hỏi.
“Ha ha, yên tâm, đó là do bản thân muội tự mình đặt!”
“Gọi là gì?” Chu Y Liên kích động hỏi.
“Lệ Chi (vải), Bồ Đào (nho), Sơn Tra, Tì Bà.”
“Phốc!” Cái này không phải là một nhà đồ ăn sao!!!
Hết
*Hắc: Còn tên của hai nha hoàn kia nữa Quất tử = Quýt, Dữu Tử = Bưởi
Tên của các chị em La Y đều là vải vóc: La Y = áo lưới; Cẩm Tú = vải lụa; Sa Chức = vải dệt…….