Thứ Xuất Thứ Xuất

Chương 30: Thời gian



Bên trong thật ra vẫn còn thái bình, bên ngoài lão thái gia cầm chặt chén trà rồi lại buông. Kẻ trước mắt này, từ đầu chính là tên thất học! Thậm chí ngay cả Luận ngữ cũng chưa đọc qua!!! À, đúng là đã từng đọc sách, mẹ kiếp Tam Tự Kinh còn đọc lắp bắp cũng được gọi là đã từng đọc sách à!? Bảo viết chữ, ngay cả Thiệu Y cũng che mặt, La Y được vớt ra từ nước còn viết dễ nhìn hơn hắn.

Lại nhìn đối đáp, Thiệu Hi hỏi: “Muội phu hằng ngày có tiêu khiển gì?”

Dung Nghi đáp: “Nghe hí.”

”Không biết thích nghe hí nào.”

Dung Nghi mặt mày hớn hở: “Thanh Y Hồi Xuân Đường hoá trang tuyệt vời, thật sự là phong lưu tận xương, Tiểu Đán thì bình thường balabala.”

Lại còn làm con hát... Thiệu Hi nhịn cơn tức tiếp tục hỏi: “Còn có yêu thích gì nữa?”

”À...” Dạo thanh lâu không tiện nói với nhạc gia: “Rượu và thức ăn Thái Bạch Lâu không tệ...”

”Hằng ngày ở nhà làm gì vậy?”

”Đọc, đọc sách.” Như thế thật sự, tộc học mỗi ngày ít nhất đi nửa ngày, nhưng mà hắn thường xuyên trốn học là được.

Lão thái gia càng gan đau, đừng làm bẩn hai chữ “Đọc sách” được không? Uống một ngụm trà lấy hơi, giương mắt vừa thấy, chén trà thiếu chút nữa rớt xuống đất - - tên Dung Nghi kia cư nhiên nhìn coi trọng nha đầu pha trà tới ngây người! Còn cực đáng khinh nhìn chằm chằm mông người. Đó là nha đầu văn chương của lão thái gia ông!!

Đại gia Thiệu Thế đã không muốn nói chuyện nữa, muội phu như vậy không phải dọa người bình thường. Không khỏi oán giận muội ruột, muội không thể tìm một người đáng tin được một chút sao?

Đợi đến khi tiểu bối mang theo Dung Nghi đi rồi, Tam gia mới trầm trọng nói với Lão thái gia: “Phụ thân, khi nào thì Đại tỷ tỷ khởi hành về Thiểm Tây?” Dưới áp bách của hiếu đạo, ngộ nhỡ nữ nhi của hắn gây ra chút gì, nàng dâu sẽ làm thịt hắn!

”Ngày mai.” Lão thái gia cũng tức không chịu được. “Học mà không suy nghĩ giả vội, suy nghĩ mà không học tắc đài“. Vừa rồi Dung Nghi đọc Luận ngữ... Ngẫm lại cháu gái nhỏ nhất cũng học thuộc lòng được Tứ thư, tuyệt đối nôn ra máu. Con trai trở về không phải oán chết lão mất thôi, lão không nên để bạn già làm loạn! Vô cùng hối hận lúc ấy trong lòng cân nghiêng một chút. Chung quy cháu gái xa một tầng so với con gái ruột. Hơn nữa người bên trong khó có thể lựa chọn, luôn theo quán tính nghĩ tới mặt tốt đẹp nhất. Lão biết tôn nữ tế quần áo lụa là, lại không ngờ rằng khoa trương như vậy. Điều này không trách được Lão thái gia, tử tôn huân quý một thế hệ không bằng một thế hệ, quả thật khiêu chiến nhận thức của bọn họ. Lão thái gia cảm giác sâu sắc xin lỗi La Y, đành phải tâm lý mặc niệm: cháu gái à, nhất định phải sớm sinh con trai, ông nội tự mình nắm đao chỉ dạy thay cháu!

La Y trở lại nhị phòng, nhìn thấy Trương di nương đứng chờ ở cửa viện, nước mắt xôn xao chảy xuống. Cho dù có chuẩn bị tâm lý nhưng đả kích quả thực quá lớn. Không phải không thừa nhận, nàng ban đầu cũng như Lão thái gia vẫn mong một tia hy vọng - - trong tiểu thuyết không phải luôn nói con vợ lẽ giả ngu tránh được mẹ cả nghi kỵ sao? Nhưng khi thấy ánh mắt Dung Nghi nhìn nha đầu đã biết hắn không phải giả ngu, mà là thật sự ngốc. Huống chi giả bộ cũng không cần thiết ngày hôm sau đã đi vào phòng di nương. Cùng một chỗ với tên nam nhân bỉ ổi, nghĩ đến về sau còn phải XXOO tranh thủ sinh con, cảm thấy nội tâm thật lạnh thật lạnh.

Khóc đúng một tiếng, La Y mới chậm rãi dừng lại. Vu thị thổi cốc trà cho nàng, Trương di nương vội vàng đưa khăn, La Y lau khô nước mắt, chậm rãi uống hết bát trà lớn, ăn hai viên kẹo hạt thông, cảm xúc mới chậm rãi ổn định lại. Miễn cố cười nói: “Đã khóc rồi thoải mái hơn.”

Một câu nói ra làm Trương di nương thiếu chút nữa lại khóc lên, Vu thị cũng đỏ mắt: “Tam muội muội, muội chịu khổ.”

La Y không biết nên nói cái gì, đột nhiên cảm giác được cả đời thật sự rất dài, đáng tiếc nàng thật không có dũng khí chết.

Trong phòng trầm mặc, không biết nên nói với nhau cái gì. Có thể dặn trước hôn nhân đã dặn dò rồi, sau hôn nhân thành như vậy, oán giận cũng lười nhắc tới.

Bên ngoài cũng trầm mặc giống như vậy, người của hai thế giới càng nhìn nhau không vừa mắt. Theo trình tự ăn cơm xong, Dung Nghi và La Y chuẩn bị cáo từ đi về. Trước khi đi La Y còn xin nhờ Tam thái thái và Vu thị, bảo bọn họ hỗ trợ xem nơi nào có đất bán, thời gian trong Hầu phủ không ít, rảnh rỗi không có việc làm. Nói xong thì cáo từ. Hạ nhân truyền nhàn thoại không khỏi làm cho Tiêu thị biết. Hoa Chương áy náy bất an như trước vậy, Tiêu thị đương nhiên là đắc ý hả hê. Nhưng đêm đó không được ra ngoài, lão thái gia trực tiếp truyền lời bảo bọn họ thu dọn hành lý, ngày mai sẽ xuất phát, một ngày cũng không thể trì hoãn. Lão thái thái thấy lão thái gia thật sự nổi giận, không dám lên tiếng nữa.

Hoa Thải tuyệt vọng một trận, Tiêu gia là gia đình quy củ. Ở trong này ngây ngô, mẹ cả ít nhất sẽ không quá mức. Trở lại Thiểm Tây... Chỉ nghĩ như vậy thôi cũng thấy rùng mình một cái. Đệ đệ chết như thế nào? Mới đầu không chiếu cố, bệnh lâu không chữa. Trong lòng Hoa Thải hò hét: ba mẹ con các ngươi là tang môn tinh! Ầm ĩ trong tộc ở chưa thôi, ồn ào tới người nhà mẹ đẻ hận không thể giết. Ta nhìn ngươi ngày sau có kết cục tốt gì! Nhưng mà cũng biết, muốn ba người mẹ con bọn họ đều không có kết cục tốt, nàng thứ nữ này càng là mặc người chém giết. Ta sao lại mệnh khổ như vậy? Hoa Thải nghĩ như thế. Không khỏi lui ở trong góc âm thầm nỉ non, không dám phát ra một chút ít động tĩnh.

Ngày thứ ba lại mặt, cuộc sống chính thức tiến vào quỹ đạo. La Y có nhiều thời gian hơn đi hiểu thêm cái gia đình này, trước mắt biết nàng sân tên là Thanh Quỳ Viện, theo lý mà nói đám hạ nhân đều phải nói cho một tiếng, nhưng mà hiển nhiên quy củ Thanh Quỳ Viện đã loạn đến cảnh giới nhất định, không thể dùng lẽ thường nhìn tới.

Dung Nghi ở bữa cơm Tiêu gia kia ăn cực kỳ không vui, từng người dùng ánh mắt khinh bỉ và cười nhạo nhìn hắn. Làm con vợ lẽ An Dương Hầu phủ, có đôi khi thật sự là kiêu ngạo và tự ti cùng tồn tại, thật sự rất quen thuộc loại ánh mắt khinh thường này. Lại hồi tưởng lão bà mình một chút, cũng là ánh mắt như thế, nháy mắt cảm thấy La Y xinh đẹp giáng xuống tới đáy cốc. Từ đầu đã không nể mặt của hắn, cố ý ngày ngày nghỉ ở phòng Lục di nương.

La Y sừng sững bất động, Lục di nương quả nhiên là chuộc thân từ thanh lâu. Theo như truyền thuyết không cưới, không nạp thiếp kẻ không sạch. Nhưng trên thực tế nhà trong sạch không có lý do đặc thù không đồng ý làm thiếp, huống chi pháp luật quy định thiếp thông nô tì. Vậy thì tốt rồi, bất kể là không phải là nhà trong sạch hay không, một khi làm thiếp, đều là tiện tịch, chế định luật pháp thực bi. Hoặc là thiếp quý tộc không như nô tì sao? Cái này không quan trọng, quan trọng nhất là thiếp xuất thân thanh lâu không có tư cách uy hiếp địa vị của nàng. Mà là bốn đóa hoa của Dung Nghi kia - - thật đúng là bốn đóa hoa mà - - nước chua cũng bắt đầu hắt tới Lục di nương. Đương nhiên thuận tiện xem thường nàng. Lục di nương là người nào? Xuất thân hồng bài, bởi vậy, ngươi tới ta đi rất náo nhiệt.

Tào thị đương nhiên biết đủ loại ở Thanh Quỳ Viện, bà ta vốn không phải là mẹ chồng thân thuộc mới lười trông coi nhiều như vậy. Vốn không muốn gặp con vợ lẽ, không tận lực nuôi hư đã tính không phụ lương tâm với trời rồi. Nếu đã cưới vợ càng lười biếng nhúng tay, dù sao mẹ chồng sẽ không ai đi trông coi chuyện phòng con, nếu không cưới vợ tới làm chi? Thái phu thật ra đã nói vài lần nhưng mà một đứa thứ tôn, yêu thương có hạn, lại cảm thấy tuổi trẻ thiếu niên háo sắc có sao? Dù sao La Y chính là nàng dâu, không phải là người nhà bọn họ, quan tâm nhiều như vậy làm gì? Vì thế Thanh Quỳ Viện hỗn loạn, ở khắp nơi cam chịu, vậy mà vẫn kéo dài.

Muốn nói cuộc sống ở An Dương Hầu phủ thật xa hoa, hằng ngày uống trà không nói, chỉ riêng điểm tâm thôi đã ngay cả một tuần lễ không lặp lại. Thảo nào từng tên nha đầu liều mạng chui lên trên. Tuy rằng làm vợ chồng tóc húi cua tốt, nhưng làm được đại a đầu, cẩm y ngọc thực đã quen, bỗng nhiên một đêm trở lại trước giải phóng, mặc dù gả chính là quản sự, cũng không có khả năng được thoải mái như ở trước mặt chủ nhà thế này. Càng miễn bàn cô nương chưa lập gia đình muốn chiều chuộng chút, nếu làm thiếp, trình độ chiều chuộng nào đó cũng được bảo đảm chắc chắn - - đứa nhỏ sinh ra chính là chủ tử không cần mình nuôi, nhà không phải trông, chỉ để ý bồi nam chủ nhân, chỉ cần đủ thành thật, vợ cả hình như cũng lười thu thập, quả thực chính là hưởng thụ quyền lợi cách sống không phải gánh vác trách nhiệm tuyệt đối tốt. Chỉ một thoáng, rảnh rỗi đến nhàm chán La Y hiểu!

La Y thực rảnh rỗi, mẹ cả kỳ thực không muốn gặp bọn họ. Hôn sau quá “Từ bi”, chỉ gọi bọn họ mùng một và mười lăm đi thỉnh an. Bởi vậy La Y mỗi ngày ở trong phòng Thái phu nhân hai lần chào hỏi, thừa lại thật sự không có chuyện gì làm. Đồ ăn An Dương Hầu gia đều có phân lệ, đến thời gian chỉ để ý tới phòng bếp bưng đi ra từng phần của mình là được. Quần áo vớ giày đều có người châm tuyến, nàng tối đa chỉ tự mình làm chút vật nhỏ, thí dụ như hầu bao tặng người linh tinh, còn lại có một phòng nha đầu làm cho.

Lật sách sao, vừa không có tiểu thuyết xem. Tứ Thư Ngũ Kinh nàng không trâu bắt chó đi cày đọc quá một lần, thật lâu không xem lại quên rất nhiều, nhưng quyết định không muốn xem lần thứ hai. Học nấu cơm, phòng bếp nhỏ không mở, đi phòng bếp còn chưa đủ thêm phiền. Đành phải cầm châm tuyến tiếp tục phấn đấu đáy giày của nàng - - đời người thật sự là tịch mịch như tuyết! Đương nhiên ngoại trừ nha đầu bà tử không để nàng vào trong mắt ra.

”Phanh!”

Bỗng nhiên truyền đến một trận giòn vang, La Y sợ nghiêng ngả, kim đâm ở trên ngón tay, đau chết!

”Sao vậy?” Dữu Tử đi tới phướng hướng tiếng vang.

Chỉ thấy Tử Đằng đang chỉ vào một tiểu nha đầu quỳ trên mặt đất thống mạ: “Tìm đường chết hả! Động tay động chân, đồ vô dụng! Còn không thu dọn lăn xuống đi!!”

La Y rút rút khóe miệng thầm nghĩ: này phổ bày đấy, còn lớn hơn cả nàng nãi nãi ở nhà giữa đây. Muốn giẫm giẫm hay không? Nhưng nàng thật sự lười đấu lắm. Hơn nữa trọng điểm là không phạm đến đầu nàng, phổ nhà giữa này không phải bày ra ngoài. Nói tới phổ nhà giữa, La Y lại bắt đầu nhức đầu, theo như truyền thuyết nữ nhân cổ đại chí ít có hơn hai đứa con trai mới có thể vững bước, dưa chuột công cộng... áp lực như núi!

”A ~~” một tiếng biến đổi bất ngờ trầm bổng, xốp giòn đến tận bên trong, không cần phải nói nhất định là Lục di nương: “Tử Đằng cô nương lửa giận thật lớn nha, ở trước nhà nãi nãi phát tác. Biết đến là ngươi thay nãi nãi phát tác hạ nhân, không biết...” Lục di nương cố ý dừng lại một chút, sóng mắt vừa chuyển: “Còn nói phải... Cô nương không để nãi nãi vào mắt đấy~~”

”Di nương lời nói này kỳ quái ghê!” Tử Đằng giả cười: “Việc đánh chửi tiểu nha đầu này, chẳng lẽ còn phải nãi nãi tự mình ra tay à? Mất thân phận.” La Y lại rút, được, ngươi một tên hai chim, còn không quên thuận tiện chèn ép ta một chút.

Lại nghe Tử Đằng nói tiếp: “Nhưng thật ra di nương, vốn chỉ nên ngẫm nghĩ hưởng phúc, sao hôm nay lại đi để ý việc này thế?”

”Lời này ta nghe không hiểu.” Lục di nương cười: “Ta chỉ là sợ cô nương ở trong viện nãi nãi đánh gà trách móc chó, ầm ĩ đến nãi nãi mà thôi. Có bao nhiêu địa phương không chửi được à? Lại ở bên trong chính viện! Cẩn thận phu nhân cho ngươi cái tội danh nô đại khi chủ! Ta đây cũng là vì tốt cho cô nương. Cô nương nên tâm lĩnh mới đúng chứ!”

Dữu Tử tức mặt nghẹn tím lại: “Cô nương!! Bọn họ!! Bọn họ!!!!!”

Quất Tử trực tiếp xông ra ngoài gầm lên: “Đủ rồi! Ở trong viện chủ tử đấu miệng đấu lưỡi, còn có quy củ không!”

Không nói lời nào còn đỡ, Quất Tử nói một câu này, chọc Lục di nương và bọn nha đầu cùng chung mối thù, bảy miệng tám lời cùng nhau chèn ép lên. Dù sao tứ nãi nãi là Bồ Tát, bình thường không ra tiếng nào, nhưng mà tức giận chết người. Toàn bộ nha đầu bà tử qua đường vây quanh Thanh Quỳ Viện xem náo nhiệt, trong lúc nhất thời Hầu phủ giống như một góc chợ. Dữu Tử thấy mọi người không để La Y vào mắt, nước mắt chảy ào ào.

La Y một tay chống cằm, nghiêng dựa vào tường, nhìn trò khôi hài bên ngoài không lên tiếng. Trong phòng nha đầu và ma ma của hồi môn vội đến bốc lửa. Ngay cả Dương ma ma bình tĩnh vạn năm cũng không nhịn được nói: “Cô nương... Ngài đừng chỉ lo xem thôi! Này, này... Ta cả đời cũng chưa thấy qua chuyện loạn như vậy, ngài vẫn nên quản lý một chút đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.