Sau đó thái tử lên ngôi, năm sau sửa niên hiệu là Dục Đức. Thái tử lên ngôi cần duy trì ổn định, Dung Nghi thuận thế ở lại Tuy Ninh liên nhiệm Huyện lệnh. Ba năm sau dời sang Hồng Giang Hồ Nam, nhưng không đến một năm Huyện lệnh Hách Chương qua đời, Hồng Giang bị người nhìn chằm chằm vào, Dung Nghi đành bị người ta chuyển đến huyện Hách Chương Quý Châu, cũng may Dung Nghi không để ý lắm, dù sao đảm nhiệm hết lần này hắn cũng ý định mưu cầu hồi kinh, nếu không được từ quan cũng được, dù sao hắn trải qua quyền chức đã đủ rồi.
Dung Nghi đi đến chỗ nào, sẽ đưa lúa móng rồng, mễ, ngô, khoai lang đến chỗ đó. Cũng giống như ở Tuy Ninh, không cần thủ đoạn, không cần lời hay ý đẹp. Mạnh tay hoặc thuê hoặc mượn vài mẫu đất, mời mấy người làm thuê về trồng! Bình thường đến năm thứ hai, thu hoạch sản lượng cao sẽ bắt đầu mở rộng. Năm thứ ba cơ hồ hiện lên tình trạng nổ tung phát sang khu vực chung quanh. Sản lượng lúa móng rồng thật sự vô cùng hung hãn, còn giàu dinh dưỡng chứa các loại vi-ta-min, cho dù hương vị hố cha, cuống họng hơi mảnh một chút sẽ không nuốt trôi. Nhưng thời kì giáp hạt sẽ không bị đói bụng, loại sức hấp dẫn này rất cường đại, lại còn không chiếm ruộng nước, đây mới là điểm quan trọng nhất trong những điểm quan trọng.
Nhưng đến Quý Châu không thông thuận! Lúc đầu còn đỡ, hai năm sau hậu quả xấu xuất hiện! Quý Châu thuộc về địa hình đất dai cao dốc, đất thiếu nước rất nghiêm trọng! Trồng lương thực càng trồng càng xói mòn, mở rộng cao sản căn bản vô dụng. Lúc mở rộng trồng cây ngô, cây ngô cắm rễ rộng, làm cho chất dinh dưỡng thiếu, cái bắp rất nhỏ, hơn nữa càng trồng càng nhỏ. Thế nhưng không trồng thì sẽ chết đói. Không chỉ như thế, Quý Châu còn có đất đá sạt lở, khó khăn mới tích lũy được chút của cải, một hồi sạt lở đất đá tiền tài của mọi người cũng bị sạt theo, mọi người thường xuyên bị nghèo. Đắp bờ bá cũng không dùng được, đê đập căn bản là không ngăn được đất đá trôi từ trên núi. Nông dân đành phải cách xa nước một chút, nhưng trồng lương thực lại không thể xa nước được, quả thực một bộ lịch sử máu lệ!
Dung Nghi cùng nhóm phụ tá không ngừng nghiên cứu, suốt hai năm cũng không có đầu mối. Lúc này cách hắn rời chức cũng chỉ còn hai năm, không khỏi nóng vội. Tuy nhiên cứ như vậy rời chức cũng không có gì, dân chúng Quý Châu đều biết, không có thành tựu mới là bình thường. Thế nhưng mà ở Tuy Ninh hưởng thụ thành tựu cao như vậy, tư tưởng không thu được lại. Không khỏi nôn nóng.
Huyện lệnh tiền nhiệm có phát hiện, nếu như nuôi dê mà nói sẽ không bị đất đá trôi ảnh hưởng. Bởi vì Quý Châu lương thực phát triển không tốt, toàn tốt cỏ dại. Nuôi dê vừa béo vừa khỏe mạnh, quả nhiên là khẩu vị tốt! Thế nhưng mà vấn đề lại tới nữa... Ngươi đúng là nuôi dê rồi, nhưng bán ở đâu? Đúng là dê tự mình đi được, thế nhưng mà đuổi xa như vậy, mang được bao nhiêu lương thảo? Cứ chạy đi như thế, dù cho có chạy được tới nơi bán lương thảo, dê sớm chỉ còn lại bộ xương cốt thôi. Cho nên chỉ có thể tự cấp tự túc.
Được rồi, tự cấp tự túc, thịt cũng có thể làm lương thực. Hơn nữa nuôi dê không có nhu cầu sức lao động nhiều. Thật sự không có cơm ăn, làm giống như cư dân du mục ăn thịt bú sữa được không? Không được!
Quý Châu độ dốc quá lớn, dê rừng giỏi bò lên trên ngã xuống cũng chết, vậy người thì sao? Nữ nhân và trẻ nhỏ sẽ không thích hợp đi chăn dê. Cái này có thể để nam nhân đến làm, nhưng nam nhân còn phải trồng trọt đây này... hết cách! Cuối cùng phát triển thành nuôi dê bổ sung —— dê không nhiều lắm nên người nhẹ nhõm. Bằng không thì một con dê ngã chết, nông phụ đau lòng không chừng cũng đi theo mất. Nữ nhân ở mảnh đất này là tài nguyên quý trọng. Haiz... Cho nên vẫn không có cách nào giải quyết vấn đề căn bản cả.
Cuối cùng, Phạm tiên sinh phát hiện Quý Châu nhiều thảo dược, cây kim ngân phát triển mạnh nhất, còn không ảnh hưởng tới đất đai. Mấy người Phạm tiên sinh vui sướng đến điên rồi! Cây kim ngân tốt hơn dê, nó có thể phơi khô! Nơi đây không khí ẩm ướt, thích hợp thực vật sinh trưởng, kể cả cây kim ngân và nhiều dược thảo khác phẩm chất đều rất tốt. Mang những thứ này tới Quý Dương bán, cũng là một khoản thu nhập.
Dung Nghi lưu manh một chút, ỷ vào hắn là sinh ra từ quân phiệt, bán thảo dược cho Vệ sở = =|||. Vệ sở Quý Châu không ít, làm binh lính sao lại không cần thảo dược chứ? Một huyện dược thảo còn ăn không vô? Đó mới gặp quỷ rồi. Toàn bộ tính vào quân nhu, dù sao số lượng cũng ít, không ảnh hưởng tới thương nghiệp vốn cung ứng. Cái địa phương rách nát này người cướp thực không nhiều lắm. Về phần người huyện khác? Hắn không quan tâm tới được, trực tiếp viết một phong thơ đưa đến chỗ Phạm Thế Tuấn, Phạm Thế Tuấn bây giờ là Lại Bộ Thị Lang, việc này không thuộc quản lí của tỷ phu, nhưng huynh là cao tài sinh còn thường xuyên gặp Hoàng đế, lo quốc lo dân đi thôi! Cảm thấy xong xuôi một đại sự, Dung Nghi cười vui sướng về ôm vợ con.
Dung Nghi đang cố gắng, vậy La Y đang làm gì? La Y đang phối hợp sửa sang lại tư liệu nông học cho Dung Nghi. Trung Quốc cổ đại giao thông không thuận lợi, nhiều khi rõ ràng có kỹ thuật tương đối cao, nhưng nông dân chưa hẳn biết rõ. Bởi vậy Dung Nghi mỗi lần sau khi thu hoạch lúa móng rồng sản lượng cao, lại tiến hành suy nghĩ sửa sang cây nông nghiệp khác. Có lúa móng rồng đi trước, danh dự tuyệt hảo, nông dân cũng nguyện ý nghe, nguyện ý học.
Đồng thời, mở rộng giáo dục. Ba năm thời gian đủ để cho nhóm thanh niên trẻ nhỏ: thoát nạn mù chữ. Cũng giống như ở Tuy Ninh, khi mới bắt đầu học biết chữ chỉ có trẻ con, thậm chí là nữ hài tử. Phụ huynh Trung Quốc rất thú vị, chính mình ngại khó không học, khi có cơ hội nhất định bức bách bọn nhỏ học. La Y cũng tốt, Dung Nghi cũng tốt, chưa bao giờ dạy thứ tình cảm lãng mạn cái gì là Quan quan sư cưu. Sau 《 Tam Tự kinh 》,《 bách gia tính 》,《 Thiên Tự Văn 》, trực tiếp dạy là 《Thiên Công khai vật 》,《 nông chính toàn thư 》, cùng xuất bản của triều đại《 Chiêu Duyên nông thư 》. Những thứ này đối với nông dân mà nói có tác dụng hơn Tứ thư Ngũ kinh nhiều lắm. Hơn nữa ở nơi dân tộc thiểu số tụ tập này, có tộc quy tương ứng, Huyện lệnh nhiều khi chỉ là bày biện đẹp mắt thôi, hai vợ chồng La Y Dung Nghi có rất nhiều thời gian ngồi viết sách. Dùng tiếng thông tục của nơi đây viết về tình trạng của cây nông nghiệp, lại viết ra biện pháp ứng phó.
Ví dụ như La Y viết ra một quyển sách, phía bên trên vẽ, phía dưới viết chữ. Nói thí dụ như lúa nước ngày mùa hè không lớn còn co lại, là vì có nhiều chỗ gần mỏ muối, muối ngấm vượt chỉ tiêu, cần lượng nước lớn tới rửa trôi. La Y viết như bức tranh liên hoàn ở đời sau, vẽ từng bức tranh ra, nông dân không biết chữ, nhưng họ biết xem tranh đúng không? Bọn họ không hiểu được cái gì là muối ngấm vượt chỉ tiêu, nhưng có thể xem hiểu làm cây lúa hồi lại thì cuồng xả nước là được.
Khi La Y mới bắt đầu nhúng tay vào những chuyện này Phạm tiên sinh rất không ưa đấy, hắn thấy La Y đưa ra phương pháp mới, rất không tiện lên tiếng, nghẹn đến khó chịu. Hai phụ tá khác là vãn bối, càng không thể nói gì rồi. Nhưng thời gian dài cũng chầm chậm tiếp nhận, ít nhất được thừa nhận, sau khi La Y đã có kinh nghiệm lần thứ nhất dạy nữ học sinh tiểu học, thủ đoạn càng cao minh hơn. Khi ở Hồng Giang, nàng cầm thêu hoa đi câu tuyển tiểu cô nương. Câu được chúng tiểu cô nương tới, dạy biết chữ dạy vẽ tranh. Quay đầu lại người lớn không để ý, con em ngươi, khuê nữ nhà mình cư nhiên biết rõ thế nào chuyện quan trọng rồi!? Cái đó học hay sao? Nhũ nhân Huyện lệnh dạy đấy! Như ong vỡ tổ chạy tới huyện nha. La Y lại lấy ra cuốn sổ tay nạn sâu bệnh cây nông nghiệp thông thường địa khu Tây Nam từng vẽ ở Tuy Ninh, một bản văn hay tranh đẹp, hố cha chính là còn là bản màu sắc rực rỡ! ORZ... Phạm tiên sinh phục rồi! Không ngờ thuốc màu chuyển từ kinh thành ngàn dặm xa xôi tới đây để làm việc này đấy!? Ngươi trâu! Đoán chừng ở Tuy Ninh cũng có một bản, thảo nào mà lúc rời khỏi Tuy Ninh, đám nông dân khóc như mẹ ruột mình chết. Hắn còn tưởng rằng là quan trường quen dùng diễn trò kỹ xảo, trong lòng còn cười nhạo Dung Nghi ngươi khóc theo cái rắm, hiện tại ngẫm lại bọn họ là thực sự khóc. Nghĩ như thế, lập tức cũng trở nên đằng đằng sát khí... Ách, là chí khí tràn đầy giúp La Y vẽ tranh.
Kỹ xảo bộ dáng thêu hoa của La Y đã được phát huy như thế, đến huyện Hách Chương, kinh nghiệm càng thêm phong phú. Nàng dứt khoát tập trung đám nữ hài tử lại, mỗi người đều vẽ theo mẫu đúng không? Vậy thì tốt lắm! Rất tốt! Vẽ thôi! Vẽ vải lụa! Vẽ đồng ruộng, vẽ giấy, vẽ dược thảo, vẽ bộ dạng cỏ dại—— làm tài liệu giảng dạy. Có vị thần nhân rõ ràng trực tiếp thêu côn trùng có hại và cỏ dại treo trong nhà, La Y lợi dụng thân phận nhũ nhân đặc biệt khen ngợi. Mọi người càng thêm tích cực. Hơn nữa theo La Y từng học sinh nữ tốt nghiệp tại đây đều học nông học cơ bản, chao ôi, được hoan nghênh quá nha. Quả nhiên người tới đề thân đạp nát cánh cửa. La Y càng ngày càng có nhiều đệ tử, tất cả cô nương gia có chút thân phận địa vị của địa phương đều tới chỗ nàng. Ở huyện Hách Chương, huyện nha ở không chứa nổi, nhà giàu trong huyện hữu nghị cung cấp một tòa. Bên cạnh là lớp nam đệ tử của Phạm tiên sinh, ở khu dân tộc thiểu số này, thành tựu nhân duyên cũng không ít!
Vì bọn họ sau khi rời chức tại đây sẽ không có người thay dạy tri thức, La Y cực lực bồi dưỡng đệ tử. Chọn mấy người thông minh nhất dạy thiên vị nhiều tri thức hơn nữa, sau này bọn họ rời chức đi rồi, họ là người địa phương, có thể dạy học cả đời. Thu nhập cũng rất khả quan, bọn họ lại nhận đệ tử, liên tục không ngừng, lớp huấn luyện nông thôn bản nông học nữ tử có thể được kéo thật dài. Lớp nam tử cũng vậy. Hơn nữa địa phương đã làm Huyện lệnh, Dung Nghi nhớ rõ. Với tư cách là quan viên triều đình, yêu cầu triều đình kỹ thuật nông học mới nhất là chuyện đương nhiên. Hắn thông qua trạm dịch đưa tới, mỗi quyển sao một phần, gửi người hành thương hoặc là trạm dịch, đưa đến trong tay tộc trưởng đại tộc địa phương hắn đã từng làm quan. Không phải đoạt công lao với đương nhiệm, hắn chỉ sợ những vật này không đến được trong tay nông dân.
Ngoại phóng hơn mười năm, Dung Nghi thành thục ổn trọng hơn. Nhiều năm qua tận sức nghiên cứu nông học, tựa hồ đầu óc cũng được khai mở. Có lẽ hắn thẳng tính chứ không phải người đần. Ở đời sau có rất nhiều nhà kỹ thuật lúc đó chẳng phải thoạt nhìn rất ngốc đấy thôi? Nhưng bọn họ ở lĩnh vực của mình đại triển thần uy, không thể khinh thường. Dung Nghi sửa sang lại rất nhiều nghiên cứu của người trước và tình huống trước mắt, đánh bản sơ đồ, ra bản chữ viết. Cộng tác cùng La Y, Phạm tiên sinh và hai vãn bối Phạm gia ra văn bản, trưởng tử thứ tử trưởng nữ thực tập.
Hơn mười năm nha, Dung Nghi thỏa mãn phần chức nghiệp này. Nội tâm không còn hư không như trước đây, tới mỗi vùng hẻo lánh đều tràn đầy vui vẻ. Tuy nhiên cũng thường xuyên gặp phải nông dân cực phẩm ánh mắt thiển cận, nhưng bản thân chỉ ghi nhớ vậy thôi. Quan phụ mẫu như cha mẹ, con em động kinh hắn có biện pháp nào đâu? Nhân tính mấy ngàn năm, vùng khỉ ho cò gáy nhiều điêu dân, không phải hắn có thể thay đổi được. Chỉ cần làm được chuyện hắn cần làm là tốt rồi.
Dục Đức năm mười hai, nhậm mãn. Một đạo thánh chỉ, thăng Dung Nghi kinh thành hộ bộ Quý Châu tư viên ngoại lang, chính thất phẩm! Phạm tiên sinh dùng công danh tú tài đảm nhiệm Huyện lệnh huyện Bình Võ Tứ Xuyên, hai vị chất nhi Phạm gia một người bị ném đến Vân Nam, một người bị ném đến Quảng Tây, hai người đều là Huyện lệnh. Người đọc sách trong thiên hạ xôn xao! Dung Nghi thì thôi, 12 năm Huyện lệnh, dưới quyền cai trị không có chuyện đại náo, sinh ra quyền quý từ thất phẩm điều đến thất phẩm, tuy nhiên bình thường mà nói từ nơi khác điều tới kinh thành phải giáng cấp, hắn ngược lại cùng cấp là rất biến thái, nhưng miễn cưỡng có thể tiếp nhận. Nhưng ba người Phạm gia là phụ tá, nói không dễ nghe một chút thì chỉ là người làm công, bọn họ nguyên một đám có thể khảo thi nhân viên công vụ, khảo thi tiến sĩ hộc máu: đám bọn họ ganh đua dài ngắn, con em ngươi ah! Phạm Thế Tuấn Lại Bộ Thị Lang ngươi không cần bất công như vậy chứ? Ngươi làm Thám hoa rất giỏi à! Ta vạch tội chết ngươi! Vạch tội chết ngươi! Lần lượt ăn đòn, con em ngươi ah! Đô Sát viện Tả Ngự sử là cậu em vợ Phạm Thế Tuấn! Ngươi vạch tội cái rắm! Đương nhiên còn có cương trực đấy, thấy Đô Sát viện là Thiệu Y đương gia, càng muốn vạch tội, nhìn xem có phải Phạm Thế Tuấn thanh liêm, có phải Thiệu Y kết đảng.
Thiệu Y thấy người ta dâng sổ vạch tội Phạm Thế Tuấn, không lên tiếng cũng không ngăn cản, còn ở phía sau thúc đẩy, chính mình giả làm người vô tội, như vậy triều đình véo thành một đoàn. Hắn sớm biết như vậy rồi, việc này, nếu nghiêng về một bên thì không có gì. Chỉ sợ véo, vừa véo toàn bộ thế giới đều biết. Thiệu Y sớm bảo La Y đưa các loại sách vở nông học bọn họ xuất bản đưa vào trong kinh, thông qua Phạm Thế Tuấn đưa tới bàn của Hoàng đế. Hoàng đế sau khi xem xong đương nhiên tán thưởng vô cùng, nhìn sổ con của Tuần phủ Quý Châu Hồ Nam! Không ngớt lời kêu to ba tiếng tốt! Còn không thương lượng cùng quần thần đã phát thánh chỉ. Trên triều đình nổ tung, tất cả mọi người đều đi con đường chính quy, dựa vào cái gì ngươi như vậy hả?
Rất nhiều người nói Phạm Thế Tuấn nói gièm pha..., bởi vì Lại bộ Thượng thư tuổi già bệnh nặng, rất nhiều sự tình đều là Phạm Thế Tuấn làm chủ, Hoàng đế lần này phạm hồ đồ là do Phạm Thế Tuấn, vị sủng thần của Hoàng đế xúi giục đấy! Vạch tội ngay!
Nhưng Hoàng đế không nghĩ như vậy, nhìn sổ con của Tuần phủ Tri phủ! Phàm là địa khu dân tộc thiểu số Dung Nghi cai quản đều không có tạo phản —— mọi người đi nghiên cứu lúa móng rồng, dược thảo = =|||. Còn ra nhiều sách nông, mở rộng cây nông nghiệp, nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề sinh tồn mà địa khu đó không trồng trọt được. Vẫn không quên khen ngợi tiền nhiệm phát hiện chỗ tốt của việc nuôi dê. Tuần phủ Tri phủ chỉ có khen thôi, còn nói người này quá trung thực! —— có thể không khen sao? Ah, đổi cho ngươi, ngươi dám che dấu công lao của huynh đệ đồng hao làm lão đại Lại bộ, một anh vợ là lão đại ngự Sử sao? Thật đúng là công lao, chỉ cần báo cáo chi tiết công lao là được. Mịa, sao cha ta lại không cưới người vợ tốt như thế cho ta, nhà mẹ đẻ cho sức lớn thế! Phàm là Hoàng đế đều ưa thích quan tốt đấy. Hắn còn muốn sửa sang lại tư liệu chính thức xuất bản đây, còn muốn xâm nhập nghiên cứu mảnh đất Quý Châu kia nuôi trồng thảo dược như thế nào thành một đầu long đây này. Kết quả trên triều đình túm lên. Cầm lên bản sách nông version VIP bỗng nhiên nổi tiếng, hoàng đế biểu thị rất hỏa đại!
Mà nhóm người Dung Nghi bị thánh chỉ nện vào đầu choáng váng, mấy người hợp lại suy tính, cảm giác, cảm thấy đường này có quỷ rồi! Không phải ai giả truyền thánh chỉ chứ? Phi phi! Lời này không thể nói! Mặc kệ như thế nào, lên chối từ trước! Nói giỡn à, nơi khác hàng chức vào kinh thành không giáng cấp đã là ân điển rồi, mịa ngươi còn điều bằng tiến đến loại nha môn Hộ bộ đầy chất béo này, Cố Dung Nghi hắn muốn hồi kinh đấy, khuê nữ và con trai trưởng của hắn bốn năm trước nhân cơ hội gia đinh tới tặng đồ đưa về kinh rồi, đến nay mới được hai lá thư, hắn nhớ con tới điên rồi, nhưng cũng không phải trở về như thế này! Coi chừng bị người đằng sau chọc dao găm. Vì vậy ra sức chối từ, nói cho bên trên lúa móng rồng không phải hắn phát hiện, là nhạc phụ hắn phát hiện đấy, không phải công lao của hắn vân vân....
Rất tốt! Cha La Y đã trí sĩ rồi! Việc này lại bị người bổ não —— xem đi, nhạc phụ làm quan ở Hồ Nam phát hiện thu hoạch cao sản, thân thể không tốt muốn đưa sĩ, tận tình khuyên bảo ủy thác con rể hỗ trợ mở rộng. Con rể thực sự làm, thành công rồi, được khen ngợi rồi, vẫn không quên công lao của nhạc phụ. Mẹ kiếp, mô phạm nha! Sự tình cứ phát triển quẫn như vậy đấy. Lúc này Phạm Thế Tuấn thanh cao ngay thẳng xem như biết rõ vì sao người ta vạch tội hắn, mà Thiệu Y không ngăn cản còn đặc biệt dùng sức đẩy phía sau. Cậu em vợ này một bụng ý nghĩ xấu, người nhà Tiêu gia cùng một ruột đều thám báo trên người hắn! Mẹ kiếp!
Hoàng đế cao hứng nha! Chao ôi, thằng nhãi này trung thực quá. Đây là ngọn nguồn lúc trước mẹ của hắn thủ tiêu án đấy, lão thái hậu mắt sáng như đuốc nha! Lúc trước chỉ bị liên quan là phải đấy, hay là đám người hoàng gia bọn họ anh minh, đã sớm biết Cố Dung Nghi hắn là người vô tội nhỉ. Nhưng mà theo Phạm Thế Tuấn nói muội phu hắn thực khờ, xem ra không thích hợp làm quan lên mặt, mà thích hợp làm hiện thực. Trước ném ở Hộ bộ học tính sổ, quay đầu lại ném vào Công bộ tạo nông cụ! Thời gian hắn tại vị nếu có thể sáng tạo ra nông cụ mới, sẽ là chuyện lưu danh thiên cổ! Lại nhắc tới trêm đó, phải thưởng cho vợ hắn nha. Dù sao cái bảng màu này là nàng vẽ ra đấy, hoàn toàn chính xác có công. Vì vậy bổ sung đạo thánh chỉ, đặc biệt ngợi khen Cố Tiêu thị huệ chất lan thiền lương thục đức, thưởng bạc ngàn lượng, trân châu hai hộc. Dung Nghi tiếp chỉ lần nữa, nhìn bốn chữ “Hiền lương thục đức” trên thánh chỉ, lại gian nan quay đầu nhìn lão bà đang tính toán vào kinh dạy con gái thu thập nam nhân như thế nào, rơi lệ đầy mặt...