Thú Y - Lạc Tân

Chương 10: Trong sách đều có hoàng kim ốc [ ý nói trong sách đều có chứa bảo vật ]



Ba ngày sau, ngưu nhà Trương gia đại hảo, mặc dù còn suy yếu cần phải nuôi thả không thể bắt ép lao động nhưng nơi nơi đi dạo ăn cỏ non. Nguyên bản thôn trang còn phóng đại nói đến mấy ngày, huống chi trước đó còn có người tung tin vịt Triệu Thanh Hà bị điên, sau này còn cứu sống một đầu ngưu. Triệu Thanh Hà lại một lần nữa trở thành nhân vật đề tài trong Thuý Sơn thôn, lần này thanh danh bùng nổ.

Vốn có mấy người không có tin tưởng, chính mắt nhìn thấy trâu Trương gia liền tin là Triệu Thanh Hà xem bệnh được. Nhưng Triệu Thanh Hà là cái dạng gì trước giờ ai cũng biết, sao lại đột nhiên biết xem bệnh?

Thế giới này thú y không nhiều, nhất là ở địa phương nhỏ như bọn họ chỉ dựa vào lang trung chân đất chữa trị đồng thời ngẫu nhiên mà chiếu cố. Không nghĩ đến Triệu Thanh Hà vô thanh vô tức còn có nghề vậy, từ trước cái bộ dáng ghét bỏ súc sinh là vì sao a?

Người trong thôn có vài người lớn mật tò mò, nhìn thấy Triệu Thanh Hà không khỏi hỏi, hắn đều cười đáp: ” Vừa mới bắt đầu học xem bệnh, cũng chỉ biết một hai nên nhìn cái gì giống như có bệnh. Vì thế khi thế không dám lại gần.”

Lời nói này xem như tạm chấp nhận đi đó là không có người nghi ngờ. Cũng có người tò mò là hắn học tài nghệ này ở đâu, mới mười sáu tuổi trước lại chưa từng tiếp xúc, cũng không phải học đồ ở y quán. Hiện tại liền như vậy có một tay nghề thực khiến người ta kỳ quái.

Triệu Thanh Hà cầm lấy quyển sách trên tay nói: ” Trong sách đều có hoàng kim ốc, ta là theo trong đó mà học được.”

Một đại thẩm ngạc nhiên không thôi, ” Trong sách còn có nói điều này?”

Thuý Sơn thôn cũng có học đường, không ít đứa trẻ trong nhà có điều kiện đến trường, học cái gì nghe cũng không hiểu. Ngày thường cùng phu tử nói chuyện cũng rõ cái gì, nửa ngày cân nhắc mới biếg đối phương nói chính là gì.

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Không chỉ có cái này còn có hướng dẫn trồng trọt, còn có hướng dẫn xây dựng phòng ở đêu có trong sách.”

Đám người vây quanh nghe được đều thổn thức không thôi, một lão hán vẻ mặt không thể tin, ” Trồng trọt còn có người viết đến trong sách? Không phải đều là đời đời truyền lại hay sao? Viết vào trong sách làm cái gì?”

Triệu Thanh Hà cười cười, ” Ban đầu phát minh chữ chính là để ghi chép, đem những thứ tổ tông truyền lại cho con cháu xem. Truyền miệng chỉ truyền được ít người còn đẽ dàng bị biến đổi. Đừng nói cái khác, lúc trước còn truyền nói ta là sừng trâu gì đó, cũng chẳng phải là truyền đến truyền đi biến đổi hay sao.”

Nói đến đây cả đám người cười ha ha, ở đây phân nữa đều truyền bá những lời này nguyên bản có chút ngại ngùng, lúc gặp Triệu Thanh Hà cũng không không biết xấu hổ đáp lời. Hiện giờ hắn bộ dáng không thèm để ý, trong lòng cũng kiên định không ít. Mọi người đều cảm thấy Triệu Thanh Hà lần này bệnh nặng đúng là đã thay đổi, trước kia hắn làm sao lấy bản thân mình ra đùa giỡn. Trong lòng cũng nổi lên chút ít thân cận.

Đều là quê nhà hương thân, đi qua đi lại đều là thân thích, ai cũng vui mừng ra mặt.

Triệu Thanh Hà nói tiếp: ” Nên viết trong sách liền có bất đồng rồi, người đầu tiên xem cùng một trăm người xem đều là giống nhau, Thuý Sơn thôn chúng ta trồng trọt người trong kinh thành cũng có thể biết. Chúng ta trồng trọt đều rõ một điều, hoa màu các loại đều không dễ dàng cái gì cũng có môn đạo. Có người ruộng hạ chủng cũng có thể ra tam thạch thậm chí còn nhiều hơn, có người ruộng thượng chủng lại chỉ ra nhất thạch. Bỏ qua thiên tai nguyên nhân linh tinh, đa số đều do phương pháp có vấn đề. Vì thế cần phải viết biện pháp tốt nhất lên sách, thời điểm trồng trọt có thể tham chiếu, về sau có thề làm ra được nhiều lương thực.”

Một câu nói kia kích động tâm lý mọi người, làm cho đám nông dân đối với việc đọc sách viết chữ có nhận thức mới. Nếu có sách như vậy thì về sau muốn học tay nghề khác đều có phương pháp?

Đại Hũu triều chú trọng khoa cử, thịnh hành văn phong nho nhã. Giáo dục học đường đều lấy khoa cử mà phục vụ, từ trước giờ đều cho rằng đọc sách là vì khoa cử, phải làm quan to, đọc sách, biết chữ hai chữ vẫn chưa phân rõ. Cứ đến trường học hai năm đã biết chữ làm ngược khác trợn lọt cả tròng mắt, về sau tìm việc làm nếu biết chữ còn có thể thông qua các loại sách mà học tập các nghề khác nhau.

Cũng không phải người ở đây ngu dốt, mà là do quan niệm cố hữu nghĩ rằng sách bút rất trân quý. Người không đọc sách nên không biết trên này có, người đọc sách lại chỉ để đi khảo cử, đọc đều là ‘ sách thánh hiền’. Triệu Thanh Hà nói những điều này là ‘ sách giải trí’ nên không ai đọc. Đọc sách phí tổn cao như vậy cuối cùng lại về trồng trọt, không nói những người này nhưng ngay cả sinh viên đại học cũng đều như vậy.

Một lão hán thở dài: ” Chăm đọc sách biết chữ là rất tốt. Nhưng cơm ăn còn không đủ no, sao còn có tiền cho lũ trẻ đến học đường a.”

Lời này rơi xuống làm cả đám người thở dài, học phí học đường trong thôn xem đã xem như là mắc, một năm hai lượng bạc còn chưa tính giấy và bút mực cùng sách vở. Số tiền này đều đủ cho chi phí cả nhà sinh hoạt, mà đọc sách lại không thể giúp trong nhà làm việc thì làm gì mà có tiền đây. Dù sao không biết chữ cũng không e ngại trồng trọt nên liền không để ý nữa.

Người có tâm tư nhanh nhạy chen vào nói: ” Thanh Hà tiểu tử, nghe nói ngươi hiện đang dạy mấy đứa nhà Tiếu gia học chữ, vậy có thể dạy Thạch Đầu nhà chúng ta không?”

Một người mở miệng, những người khác cũng sôi nổi lên hỏi. Ai lại không biết tranh thủ điều tốt cho mình, không ngại học phí thu như thế nào nhưng nếu có thể nộp được thì ai cũng vui vẻ cho con mình đi biết chữ.

Trong thôn không dấu được chuyện, mọi người đều biết bọn Tiếu Phúc đến nhà Triệu Thanh Hà học chữ. Lần trước vì nghe đồn hắn bị điên, với cả điệu bộ trước kka nên không ai dám tới cửa hỏi. Giờ nghe Triệu Thanh Hà giảng giải hay, không khỏi có chủ ý. Hắn lại thu tiền ít, cũng không tốn bao nhiêu, nếu con nhà mình biết chữ về sau ở thị trấn cũng tìm được việc tốt. Biết chữ và không biết chữ thì tiền công khác nhau nhiều lắm.

Triệu Thanh Hà trong lòng cũng lộp bộp bàn tính, chẳng qua trong thôn có học đường hắn cũng không dám tuỳ tiện mở một cái nữa sẽ không thoả đáng. Thôn trang cùng thành thị bất đồng, quan hệ qua lại là vô cùng trọng yếu, làm không tốt sẽ bị đuổi ra khỏi thôn trang. Mà nơi này ‘ tông pháp lễ giáo’ thường vượt trội hơn cả pháp luật ban ra, ví dụ như phụ nữa cùng người khác thông d*m có thể bị nhốt vào l*ng heo dìm chết đuối mà không cần báo quan phủ, cũng không bị định tội.

Phu tử trong học đường ở thôn có quan hệ họ hàng với Lý chính, là một tú tài hai mươi tuổi. Một bên khai giảng học đường kiếm tiền, một bên lại đọc sách chuẩn bị khảo cử. Nếu hắn muốn mở học đường thì phải chào hỏi tốt Lý chính với phu tử, nếu hắn thu ít tiền như vậy chẳng khác gì đánh vào mặt người ta.

Hắn cũng không cự tuyệt ngay, chỉ cười nói: ” Ta không phải là phu tử chính thống, học vấn chỉ có thể dạy bọn chúng một ít chữ về sau có cái mà biết xem khế ước thôi. Nếu muốn học đàng hoàng vẫn là nên đến Lý tú tài kia. Hắn học vấn tốt, sẽ không dạy con các ngươi sai lệch.”

Có đại thẩm nhanh nói: ” Tiểu tử thúi nhà ta là cái gỗ mục sao có thể vào mắt Lý tú tài. Nếu ngươi không chê liền giúp đỡ chúng nó nhận biết vài cái chữ là tốt nhất, học không được cũng là do con chúng ta đầu óc chậm chạp.”

Lời này nói thật hay, không chỉ là cho Triệu Thanh Hà yên tâm về sau, còn đem học phí thấp này giấu qua. Người chung quanh cũng sôi nổi phụ hoạ, vẻ mặt mong chờ nhìn Triệu Thanh Hà.

Hắn có chút khó xử: ” Đều là quê nhà hương thân, giúp nhau không thành vấn đề. Nhưng nhà ta không thích hợp chứa nhiều người, hơn nữa chuyện lớn như vậy phải tìm Lý chính thương lượng trước. Còn phải đi chào hỏi Lý tú tài. ”

Vừa nghe có thể, mọi người đều cam đoan chỉ cần hắn gật đầu, bọn họ lập tức đưa con đến đây học. Lại nói cho hắn ở phía đông thôn có cái phòng trống, do bị tuyệt hậu lưu lại. Từ khi lão nhân gia kia qua đời đã khoá cửa luôn. Phòng ở cũng rất lớn, cùng Lý chính thương lượng một chút có thể mượn tạm được.

Triệu Thanh Hà rời đi cũng không cho câu trả lời xác định, chỉ nói cần lo lắng suy xét, chưa nói việc thành công lại không có chỗ dạy.

Kết quả buổi tối đã có người đến cửa tặng đồ, hy vọng hắn có thể cho đứa nhỏ nhà mình đến học chữ. Lý phu tử còn phải đọc sách chuẩn bị đi khảo, dạy không được nhiều đệ tử. Mà dân Thuý Sơn thôn lại nhiều, mà xung quanh thôn cũng không có học đường nên đều đi qua đó, cho nên thu đệ tử đều phải trải qua khảo nghiệm, không phải ai cũng thu. Mọi người đều thích tiện nghi chỉ sợ mình bị thụt lại, một chút gạo mì và trứng gà, thậm chí giúp chẻ củi nấu nước đều có thể lại đây, ai cũng vui vẻ a.

Triệu Thanh Hà thu nhận bảo bọn họ về trước, chờ thật sự thu nói sau. Cũng cam đoan nếu có mở lớp, tuyệt đối không thiếu bọn họ. Những người này nghe nói thể mới ngượng ngùng rời đi, từ khi mở độ khẩu [ Ex: Bữa giờ quên giải thích từ này, đây chỉ trạm trung chuyển tạm thời nghỉ ngơi của thuyền bè qua lại ], người dân Thuý Sơn thôn tâm tư càng thêm linh hoạt, nếu không cũng sẽ không nóng vội như vậy.

” A Phúc, hôm qua ngươi đi thị trấn tìm việc như thế nào?” Triệu Thanh Hà vốn tính toán cùng Tiếu Phúc đi thị trấn, nhưng ngưu Trương gia bị bệnh chưa ổn định, mỗi ngày còn phải qua châm kim nên không đi cùng được,

Tiếu Phúc lắc đầu thờ dài, ” Hiện tại khó tìm việc, sau khi cày bừa vụ xuân mọi người đều đến thị trấn kiếm sống. Tiền công bị hạ xuống đặc biệt thấp, nhà ta không đồng ý. Nói có chút tiền mà làm quá vất vả còn không bằng ở nhà hỗ trợ dưỡng gà đâu.”

Đại cô Triệu Thanh Hà gả cho người cùng thôn, sinh một trai một gái, con gái Tiếu Hà cũng gả trong thôn. Con rể Lưu Thuỷ Sinh là người cùng quê, là cô nhi không cha không mẹ. Phía trên không có người già, Tiếu Hà tuy rằng gả ra ngoài cũng không giống người khác như bát nước đổ đi, hai vợ chồng thường xuyên về nhà đại cô hỗ trợ làm việc. Không ít việc làm cùng nhau, tràng dưỡng gà này cũng có một phần của nhà Lưu Thuỷ Sinh.

Nói đến tràng dưỡng gà Triệu Thanh Hà cũng muốn đền nhìn, kết quả vì đủ chuyện loạn thất bát tao mà vẫn chưa đi được.

” Gà nhà các ngươi gần đây như thế nào? Có dựa vào biện pháp của ta để phòng ngừa tật bệnh không?”

Tiếu Phúc gật đầu nói: ” Mỗi ngày đều dựa theo cữu cứu nói cho bọn hắn uống rượu tỏi, bởi vì thế nhà chúng ta năm nay có thêm nhiều tỏi, nếu không sợ là không đủ dùng.”

Triệu Thanh Hà trong lòng ấm áp, thời điểm hắn nói ra biện pháp này bên ngoài còn truyền hắn bị điên, không ai nguyện ý tin tưởng hắn xem bệnh cho súc sinh. Nhưng nhà đại cô nhìn thấy hắn nói chuyện đều kiên định, lại nghe là nhìn trong sách, hai lời cũng chưa tin nhưng sau cũng làm theo, đây là đối với hắn tín nhiệm cùng cổ vũ.

Lúc trước sợ nhà bọn họ không tin nên hắn dạy biện pháp dự phòng đơn giản nhất, người bình thường ăn như vậy cũng không bị gì. Hiện giờ thanh danh truyền ra, mọi người bắt đầu tín nhiệm tài nghệ của hắn, như vậy mới có thể làm chút động tác.

Tiếu Hoa đã sớm kiềm chế không được giơ tay muốn lên tiếng, đây là Triệu Thanh Hà dạy quy củ, khi người khác nói chuyện không được xen vào, muốn nói thì phải giơ tay. Tiếu Hoa là đứa nhỏ nói nhiều, thích nhất chen vào nói. Tuy bây giờ thật đáng yêu nhưng trưởng thành còn như vậy là không lễ phép, sợ nàng tạo thành thói quen, Triệu Thanh Hà liền lập quy củ này.

Triệu Thanh Hà vừa mới gật đầu, Tiếu Hoa nháy mắt mở to vội vàng nói: ” Cữu cữu, gà nhà chúng ta sinh nhuyễn trứng muối*, đây là gà bị bệnh sao?”

* vỏ trứng lốm đốm có màu trắng nổi lên giống như hạt muối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.