Triệu Thanh Hà nhìn ngoài phòng nhịn không được thở dài, Thường Đình Chiêu đã muốn ba ngày chưa trở về, đây là lần đâu tiên hai người ở cùng lại bị tách ra. Ngày thường không phát hiện, bây giờ không thấy người nọ đáy lòng có chút trống rỗng, còn có chút tưởng niệm.
Nhớ tới mấy ngày trước đây hai người còn chuẩn bị cùng nhau làm một chuyện thập phần trọng yếu, bởi vì không chuẩn bị đầy đủ chỉ có thể gác lại ngày hôm sau. Ai ngờ được Thường Đình Chiêu nửa đêm nhận được bồ câu đưa tin, nói quặng sắt bên kia có bất thường, Thường Đình Chiêu đành phải đuổi suốt đêm đi điều tra.
Lúc gần đi, Thường Đình Chiêu còn hăng hái ồn ào, ” Ở nhà ngoan ngoãn chờ, gia lập tức trở lại làm ngươi.”
Khi ấy hắn trả lời như thế nào nhỉ, nga, hắn đạp cái tên ồn ào một cước, cho tên này cả đời đừng hòng quay trở lại.
Nguyên bản nói đùa thôi, nhưng đã ba ngày còn chưa về khiến Triệu Thanh Hà trong lòng dâng lên dự cảm xấu. Ngày trước Thường Đình Chiêu rời đi lúc đêm đen, sáng ngày hôm sau sẽ trở về, chưa bao giờ ở bên ngoài lâu như vậy. Hơn nữa lúc đi còn nhắn nhủ, bảo hắn ngày hôm sau rửa mặt sạch sẽ, chờ hắn về làm việc. [ Ex: sao em giống oán phụ dữ vậy =)) ]
Nói như vậy nghĩa là sẽ nhanh trở lại mới đúng, chẳng lẻ xảy ra chuyện gì? Nhớ tới lần đầu tiên cả hai gặp nhau, sau lưng Thường Đình Chiêu tiễn đâm vào thật sâu, Triệu Thanh Hà đánh cái giật mình, toàn thân lạnh toát.
Sẽ không xui xẻo như vậy!
Dựa theo khuôn mẫu điện ảnh, chỉ cần nhân vật trong đó nói: đây là lần cuối cùng ta xxx, sau đó có thể về hưu; hoặc là ngươi đợi ta trở về, cuối cunbf đều chết oan uổng!
Triệu Thanh Hà càng nghĩ càng thấy đúng, cái ngày Thường Đình Chiêu nói lúc rời đi, như thế nào cũng giống như diễn trong phim điện ảnh! Nhưng có phá lệ là hôn trán của hắn, trận này nghĩ thế nào cũng thấy bi tráng, nửa đời sau của hắn không thể quên được cảnh tượng này, mỗi khi nhớ lại đều ảm đạm rơi lệ. [ Ex: tiểu Thanh Hà làm ta buồn nôn quá, em ý xem phim nhiều quá chăng? ]
” Triệu ca, Triệu ca? Ngươi làm sao vậy? ” Hầu ca nhi thấy mặt Triệu Thanh Hà trắng bệch, kinh hô la toán lên.
Lúc này Triệu Thanh Hà mới phục hồi lại tinh thần, trái tim bùm bùm nhảy liên hồi, ” Không có việc gì, ta suy nghĩ một việc.”
Hầu ca nhi vẻ mặt quan tâm, ” Thật không có chuyện? Ta coi khí sắc của ngươi không tốt lắm.”
Triệu Thanh Hà lắc đầu, trong lòng ngầm bực bản thân miên man suy nghĩ quá nhiều, chớ nói đây không phải là điện ảnh, nếu phải thì bộ dáng Thường Đình Chiêu chắc chắn là vai chính!
” Vấn là rất nhàn a.” Triệu Thanh Hà lắc đầu thở dài, so với trước của của mấy vị đại phu khác, hắn mặc dù không đến mức vắng vẻ như chùa nhưng cũng có lắm thời gian miên man suy nghĩ, hắn nhất định phải tìm chuyện làm.
” Hầu ca nhi, ngươi có nguyện ý theo ta học cách phẩu thuật cho súc sinh?”
Ánh mắt Hầu ca nhi lượng lượng nhảy đến trước mặt hắn, vẻ mặt kích động, ” Triệu, Triệu ca, ta thật sự có thể học sao?”
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Có gì không thể, chỉ là ta hiện tại chưa từng làm cái giải phẫu nào, sợ ngươi không tin ta có chiêu thức ấy thôi.”
Trên đời này có rất nhiều giải phẫu ngoại khoa, nhưng đối với Hầu ca nhi thì chính là mổ bụng phá bụng. Triệu Thanh Hà cũng không sửa đúng, đầu hắn nhất thời xơ cứng nghĩ không ra từ thay thế mổ bụng phá bụng, chỉ có thể đâm lao theo lao.
Hầu ca nhi liên tục gật đầu, ” Ta tin, ta tin, ta đương nhiên tin!”
Triệu Thanh Hà nhìn hắn mãnh liệt học hỏi vừa lòng gật đầu, ” Ta đây đi nói cho tổng quản một tiếng, cho ngươi mỗi ngày có chút thời gian rảnh rổi theo ta học. Trước đó ta tính sai, vốn nghĩ ta bộc lộ tài năng mới truyền cho ngươi, cũng để cho ngươi giải phẩu là như thế nào mới quyết định muốn hay không muốn học. Nhưng hiện tại nghĩ lại, nếu thật sự phải giải phẫu thì một mình ta đảm đương là không được, phải cần có người phụ tá.”
Hầu ca nhi nén hưng phấn trong lòng, ” Triệu ca, ngươi nói ta đều tin. Ta sẽ học thật tốt, đến lúc đó cũng có thể thực hành công việc, khiến cho mọi người nhìn thấy năng lực của ngươi.”
Triệu Thanh Hà nghe nói như thế trong lòng ấm áp, không quên nhắc nhở nói: ” Giải phẫu đa số trường hợp đều có máu, ngươi chịu nổi không?”
Hầu ca nhi không cho là đúng, ” Nếu là người thì ta sợ đúng là ta không hạ thủ được, súc sinh thì không sao, trong ngày thường ta còn giúp sát gà giết heo đâu. Huống hồ chúng ta đây là chữa bệnh, là tạo phúc, có gì đáng sợ.”
Nghe nói như thế Triệu Thanh Hà yên tâm, giải phẫu ngoại khoa không phải tất cả mọi người đều có khả năng tiếp nhận, không ít người ghét bỏ máu me không muốn làm. Thương lượng tốt sau đó tìm tổng quản giúp Hầu ca nhi có chút thời gian, tổng quản hiểu được trực tiếp đem Hầu ca nhi phân cho hắn, về sau chỉ chuyên nghe phân phó của hắn.
Ở bệnh mã giam trừ bỏ đồ đệ của các đại phu thì những người khác đều học lung tung, Hầu ca nhi không nghĩ tới hắn thêd nhưng có đãi ngộ giống các đại đồ đệ, mừng rỡ cười híp cả mắt.
Triệu Thanh Hà nhắc nhở hắn, ” Ngươi ngày thường thời gian rảnh cũng phải đi hỗ trợ, học lung tung cũng có thể học được rất nhiều đồ vật, chớ để nhàn hạ.”
Hầu ca nhi liên tục gật đầu, trong lòng đắc ý cũng tán đi một ít, đoạn thời gian hắn học lung tung tất nhiên hiểu được môn đạo trong đó.
Triệu Thanh Hà đem tất cả khí cụ giải phẫu Thường Đình Chiêu đánh chế cho hắn mang ra, bày đặt lên bàn, Hầu ca nhi nhìn đến hoa mắt, không nghĩ đến phẫu thuật cần nhiều chú ý như vậy. Nhìn một cái này nọ là đao có vài cái, kéo, nhíp cũng đa dạng vài cái không ít, trong lòng càng tin tưởng Triệu Thanh Hà là không đồng nhất bàn.
Đang định giảng giải khí cụ cho Hầu ca nhi, ngẩng đầu thấy Chu đại phu cùng Nguỵ đại phu đến, thần sắc lộ ra quẫn bách, phía sau còn có nhi tử hai người Chu Lộ với Nguỵ Viễn Chí.
Triệu Thanh Hà cười chào hỏi, ” Chu đại phu, Nguỵ đại phu, tìm ta có việc?”
Chu đại phu cùng Nguỵ đại phu liếc nhau, cả hai đối cúi đầu hành lễ với Triệu Thanh Hà, Chu Lộ với Nguỵ Viễn Chí phía sau cúi đầu thật sâu. Triệu Thanh Hà không hiểu, chỉ có thể chờ bọn họ giải thích.
” Hai vị đại phu đây là làm sao?”
Chu đại phu nói: ” Nghe nói Triệu đại phu trao tặng Hầu ca nhi thần kỹ mổ bụng phá bụng, hai người chúng ta mặt dày muốn đến hỏi một chút, có thể thu hai nhi tử chúng ta làm đồ đệ?”
Vẻ mặt Nguỵ đại phu cũng thành khẩn: ” Nếu Triệu đại phu nguyện nhận lấy hai khuyển tử, hai người bọn hắn tất sẽ làm lễ bái sư, sẽ không bái nhập môn hạ khác, sau này chỉ có ngươi làm thầy, cũng cam đón sẽ không truyền thuật này ra ngoài.”
Triệu Thanh Hà nở nụ cười, còn tưởng chuyện gì. Chắc là lúc hắn nói với tổng quản, sau đó tin tức bị lộ ra ngoài. Danh khí hiện tại của hắn vẫn không đủ để ai cũng tìm hắn xem bệnh, nhưng ở bệnh mã giám cũng có chút địa vị. Rõ ràng chưa từng làm giải phẫu, có người vô điều kiện tin tưởng hắn như vậy, trong lòng Triệu Thanh Hà vô cùng kích động, cũng càng phải cẩn thận về sau.
Triệu Thanh Hà hướng tới hỏi Chu Lộ cùng Nguỵ Viễn Chí: ” Hai người các ngươi là bị phụ thân ép tới, hay là thành tâm cùng ta học tài nghệ?”
Chu Lộ mày rậm mắt to diện mạo đôn hậu thường ngày cũng hay tiếp xúc thấy được hắn bên ngoài cũng thành thật hàm hậu. Thời điểm Triệu Thanh Hà mới tới, Chu Lộ cũng là một trong số ít đối với hắn thân cận, chỉ là ngày thường ít tiếp giao, không giống Hầu ca nhi quen thuộc. Mà Nguỵ Viễn Chí nhã nhặn ngại ngùng, ở bệnh mã giam nổi danh là chịu khổ hiếu học. Bối cảnh hai người đều có chút thực lực, Chu đại phu với Nguỵ đại phu thập phần coi trọng bọn họ.
Chu Lộ nói: ” Là phụ thân đề nghị, ta cũng nghĩ muốn học.”
Nguỵ Viễn Chí cũng nói: ” Tài nghệ này đã sớm thất truyền, nếu có thể học được vậy cuộc đời này xem như không uổng.”
Triệu Thanh Hà gật đầu, hắn không phải người bản địa sẽ không có cái gì mà tuyệt kỷ truyền ra ngoài, dạy đồ đệ chết đói sư phụ linh tinh. Hắn cho rằng nếu mỗi người đều cất giấu như vậy chỉ biết cố thủ tự phong khó có thể tiến bộ. Hắn tiếp nhận giáo d*c mở ra, vui lòng chỉ dạy, chính là muốn xem thiên phú mỗi người hay cá nhân cố gắng hay không.
Triệu Thanh Hà tự tin y thuật của hắn ở rất nhiều phương diện so với đại phu ngồi ở đây cao minh hơn, không phải bởi vì hắn thông minh mà bởi vì sở học của hắn này nọ tất cả là cổ nhân sáng tạo hậu nhân tổng kết mà thành. Hiện tại hắn trước tiên truyền tri thức đến cho bọn họ, làm cho càng nhiều bệnh hoạn có thể chữa khỏi, cớ sao mà không làm.
Đương nhiên, hắn cũng không có vĩ đại như vậy, chẳng qua bây giờ không lo ăn không lo uống, cho nên hào phóng mà thôi. Nêdu hắn truyền thụ tài nghệ thật sự sẽ làm bản thân đói chết, vậy hắn tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.
Triệu Thanh Hà không sốt ruột, lại hỏi: ” Ta chưa từng trình diễn tài nghệ này, các ngươi căn bản không biết nó bộ dáng ra sao như vậy cũng muốn bái ta làm thầy, có cảm thấy quá mức qua loa?”
Ở đây bái sư chính là đại sự, một khi đã định phần lớn sẽ không có khả năng ‘ đi ăn máng khác’, đối với sư phụ giống như phụ mẫu mình, mà ngay cả kết hôn cũng hỏi sư phụ. Nếu tìm trúng cái sư phụ không ra gì, cả đời này coi như bị chậm trễ.
Chu Lộ thành thật nói: ” Triệu đại phu ở nhiều mặt khác y thuật đều đáng ta cho học tập.”
Nguỵ Chí Viễn hơi hơi đỏ mặt, nhìn khí cụ giải phẫu trên bàn, ” Trước đó quả thật có chút không yên, nhìn đến mấy thứ trên bàn này trong lòng hoàn toàn kiên định.”
Hai người đều thành thực, Triệu Thanh Hà phi thường vừa lòng. Theo hắn mà nói người thông minh là thứ yếu, quan trọng nhất là nhân phẩm. Hắn cũng không phải là lão sư đại học, chỉ cần có thể dùng để thi đều dạy, chẳng sợ có người đi học đều ngủ hay chơi di động, nhân phẩm có ra sao thì càng không đi quan tâm.
” Ta có thể dạy các ngươi, nhưng bái sư thì không cần.”
Chu Lộ cùng Nguỵ Viễn Chí đều giật mình, hấp tấp nhìn về phía Chu đại phu với Nguỵ đại phu.
Chu đại phu sốt ruột nói: ” Triệu đại phu cảm thấy bọn họ đều không đủ tiêu chuẩn?”
Triệu Thanh Hà cười lắc đầu, ” Cũng không phải, ta hết sức hài lòng. Nhưng là học tài nghệ này của ta không cần bái sư, Hầu ca nhi cũng là như thế. Nhận đồ đệ đối với ta là trách nhiệm quá nặng, ta bây giờ còn chưa nghĩ tới, cho nên chỉ truyền tài nghệ không thu đồ. Hai người các ngươi hứng thú thì có thể lại đây cùng nhau học.”
Hai mắt Chu đại phu với Nguỵ đại phu đều trừng lớn mắt, kích động đến mức nhất thời không biết nói gì mới tốt. Biểu hiện của Triệu Thanh Hà trong thời gian này bọn họ đều xem trong mắt, trong lòng đều rất bội phục. Rõ ràng mới mười sáu tuổi, thế nhưng có thể kiến giải cùng tài nghệ như vậy, nếu thời gian càng về sau khẳng định trở thành danh y cả thế hệ.
Cho nên nghe nói Triệu Thanh Hà muốn dạy Hầu ca nhi tuyệt kỹ mổ bụng phá bụng, trong lòng không khỏi động tâm. Tuy rằng chưa tận mắt thấy Triệu Thanh Hà thi triển, nhưng thường ngày liền nhìn ra Triệu Thanh Hà không phải loại người miệng chỉ nói khoát, nhất định là có chút năng lực. Hiện tại Triệu Thanh Hà còn chưa nổi danh chắc thu đồ đề cũng sẽ không hà khắc, nếu đợi về sau chỉ sợ rất khó khăn.
Hai người bọn họ đã có môn sư tất sẽ không đi kế thừa tài nghệ này, mà muốn giúp hai nhi tử phương diện y thuật có chút hiểu biết đi cầu. Nếu có thể học được, nhờ bọn chúng mà toàn gia rạng rỡ. Không nghĩ tới Triệu Thanh Hà tâm lớn như vậy, hoàn toàn không tàng tư, chỉ dạy tài nghệ không bái sư.
Tuy trong lòng kích động, nhưng Nguỵ đại phu vẫn cảm thấy không ổn, ” Này, này chỉ sợ không được tốt đi.”
Chu đại phu cũng tỉnh táo lại, hắn tuy rất muốn học chính là biết tuyệt kỹ sao lại dễ dàng như vậy, Triệu đại phu vẫn là trẻ tuổi. Cũng lắc đầu nói: ” Triệu đại phu ngài rộng rãi phúc hậu, chúng ta không thể như vậy mà chiếm tiện nghi, lời này vẫn giữ lại thôi.”
Triệu Thanh Hà nói thật lòng: ” Mọi người không cần như thế, nếu không thể truyền ta sẽ không làm việc lung tung, thêm nhiều người học cũng làm cho bệnh nhân có thêm cơ hội sinh tồn. Nhưng tuyệt kỹ này yêu cầu rất cao, các ngươi nếu muốn học cần phải thề trước khi ta tuyên bố xuất sư, không thể dùng tuyệt kỹ này.”
Hai lão đại phu thấy Triệu Thanh Hà như vậy biết hắn không thèm để ý, lúc này mới an lòng quyết tâm, dân theo nhi tử của mình cùng nhau thề với trời.
Mấy người dù chưa làm lễ bái sư, Chu Lộ cùng Nguỵ Viễn Chí ngày thường đối đãi với Triệu Thanh Hà như sư phụ, nếu không phải Triệu Thanh Hà ngăn cản thì hai vị lão đại phu cũng muốn như thế. Hành động này làm bệnh mã giam nhấc lên một mãnh náo động, không ít người cảm thấy hai lão đại phu điên rồi, nhất là Tào đại phu trực tiếp chỉ vào hai đầu bọn họ nói lão hồ đồ.
Hai vị đại phu vẫn cố chấp, mỗi ngày đến giờ cố định đên nơi của Triệu Thanh Hà học tập.
Thường Đình Chiêu rời đi ngày thứ năm, Triệu Thanh Hà rốt cục nhịn không được hướng Thanh Đại hỏi.
” Thanh Đại, gia vẫn chưa về?”
Thanh Đại hé miệng nở nụ cười, ” Công tử thật đúng là biết nhịn, đến bây giờ mới chịu hỏi.”
Triệu Thanh Hà khó hiểu, Thanh Đại lại nói: ” Gia mấy ngày trước truyền đến lời nhắn, nói là có chuyện quan trọng cần chạy về kinh thành một chuyến, đi lại phải cần một tháng, dặn ngươi không cần lo lắng còn căn dặn chờ khi ngươi hỏi mới nhắc cho.”
Triệu Thanh Hà cắn răng, hỗn đản này! Làm hại hắn nhiều ngày lo sợ tên đó gặp chuyện không may, đúng là còn dám đùa giỡn hắn, đợi trở về xem hắn có ngược cho chết không!
Tuy có được tin tức, Triệu Thanh Hà hàng ngày vẫn không yên. Thanh Đại không phải là thân tín, Thường Đình Chiêu truyền cho nàng tin tức không nhất định là thật, cũng không biết thực hư như thế nào.
Một ngày lại một ngày qua đi, ban ngày thì thôi, bận đến mức không có thời gian nhớ tới cái gì. Đến buổi tối trở về biệt viện nơi hai người từng vui đùa ầm ĩ, vốn từng náo nhiệt bây giờ im lặng làm người phát sợ, làm hắn cả đêm dài mới chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm dậy luyện võ, không có người giám sát lại tịch mịch khó hiểu. Vốn đã quen có người làm bạn, hiện giờ một người có chút không quen được.
Triệu Thanh Hà không khỏi thở dài, nếu Thường Đình Chiêu không trở lại nữa, chỉ sợ cần thời gian rất lâu hắn mới thích ứng được. Nếu vừa mới động tình mà kẻ này lại biến mất, vậy hắn thật đúng là đủ bi ai, nhất định không nên luyến ái a.
Càng nghĩ càng tưởng tượng, càng thấy bản thân giống như oán phụ, trong lòng bỗng chốc kiên định không ít.
” Cái này gọi là phương pháp áp chỉ còn gọi là phương thức hạ đao, lấy ngón tay ấn một phần ba sau sống đao, dùng lực cổ tay với ngón tay cắt. Áp dụng như vậy mở ra làn da, màng bụng cát tổ chức lớp biểu bì.” Triệu Thanh Hà một bên làm mẫu vừa giảng giải. ” Đây gọi là phương thức chấp bút…”
Chu Lộ nhịn không được cắt ngang, ” Sao lại gọi chấp bút?”
Triệu Thanh Hà lúc này mới phản ứng cầm bút máy khác với bút lông, giải thích: ” Thuật này được truyền từ hải ngoại, người nơi đó dùng là bút lông ngỗng, phương thức cầm bút không giống với chúng ta.”
Vài vị lớn nhỏ đệ tử bừng tỉnh đại ngộ, ghi chép xong đều cầm đao trong tay thể nghiệm.
Triệu Thanh Hà dạy bốn dạng phương thức cầm đao phẫu thuật, Chu đại phu cảm thán, ” Không học không biết, không nghĩ tới một cách cầm đao có nhiều chú ý như vậy.”
Nguỵ đại phu cũng thở dài: ” Còn có cách thắt đa dạng như vậy, thật không hiểu ai nghĩ ra được quả đúng là tinh tế chuẩn xác.”
Triệu Thanh Hà cười mà không nói, những người này học được rất nhanh, nhớ lại lúc hắn ban đầu đi theo ông ngoại học thắt, mấy thiên tài này ông ngoại sẽ rất vừa lòng a. Những người này vô luận ngày hôm trước học cái gì còn trúc trắc, ngày hôm sau làm cho hắn gật đầu khen ngợi. Không đến một tháng, những người này đã hoàn toàn có thể trợ thủ cho hắn lúc làm giải phẫu.
Nhưng thao tác thực tế vẫn còn cách xa chưa đủ, Triệu Thanh Hà nói: ” Thao tác giải phẫu cần xem nhiều luyện nhiều, qua một đoạn thời gian nữa chúng ta tìm ếch hoặc con thỏ làm vật sống thí nghiệm thử, tăng trí nhớ nhanh cùng thuần thục độ thao tác, lúc đó mới xem như bước vào khoá đầu tiên.”
Chu Lộ với Nguỵ Viễn Chí hai người mặt đỏ bừng hưng phấn, nếu phía trước còn không cảm thấy gì thì bây giờ là tâm phục khẩu phục. Bọn họ học ở Triệu Thanh Hà càng sâu, càng cảm thấy Triệu Thanh Hà không đồng nhất bàn. Hiện tại bọn họ lại đây học thật sự là đến đúng rồi, chỉ tiếc Triệu Thanh Hà không chịu thu nhận bọn họ làm đồ đệ, khiến bọn họ có chút tiếc nuối. Bất quá như vậy cũng đã khiến thoả mãn, chỉ cần có thể học được bản lãnh thì cái khác không trọng yếu. Mà những ai cười nhạo bọn họ là kẻ ngốc về sau tất sẽ phải hối hận.
Nguỵ đại phu vẻ mặt cũng hưng phấn nói: ” Nhà ta có phương thuốc tổ truyền ma hồn tán, mặc dù không bì được với ma phí tán thất truyền của Hoa Đà nhưng cũng coi như dùng được.”
Nguỵ đại phu nói thật khiêm tốn, kỳ thật ma hồn tán không hề bình thường, Nguỵ gia y thuật là dựa vào nó để nổi danh.
Triệu Thanh Hà đang lo việc không có thuốc mê lại vừa đúng lúc. Trước giờ hắn quen dùng thuốc mê tây dược, tuy rằng cũng biết một ít công thức thuốc mê nhưng chưa thí nghiệm qua, nếu phải dùng tới còn cần thí nghiệm lâm sàng xem công hiệu, còn muốn ghi lại thời gian kéo dài của liều thuốc, thực sự khó khắn, có Nguỵ đại phu ra tay như vậy bớt không ít việc.
” Yêu, đây không phải thánh thủ ngoại khoa Hầu đại phu sao, hôm nay đã làm bao nhiêu cái giải phẫu, cứu nhiều ít súc sinh?” Tào Khoan huýt sáo đùa cợt nói.
Hầu ca nhi đem mặt lườm qua đi, không thèm phản ứng hắn. Nhưng Tào Khoan lại dây dưa không tha, ” Yêu yêu, còn chưa có gì mà đã tác phong khinh người, về sau phát đạt chắc sẽ đem chúng ta ném đến sau đầu chăng? Chẳng qua a, ngày này ngươi không đợi được, ha ha ha.”
Tào Khoan kiêu ngạo cười nhạo, một ít học đồ cũng ồn ào theo, phần lớn học đồ tiểu công thì lại vãnh tai nghe náo nhiệt.
Triệu Thanh Hà mặc dù không tư tàng dạy bảo bọn họ, nhưng Chu đại phu cùng Nguỵ đại phu đều dặn dò bọn họ không tham náo nhiệt truyền đãi bên ngoài. Bọn họ vẫn cảm thấy Triệu Thanh Hà tuổi trẻ không lõi đời, có tuyệt kỹ là vạn phần không nên truyền ra ngoài, sống bao năm nay bọn họ biết đạo lý này, cũng không thể để Triệu Thanh Hà tại đây chịu thiệt thòi lớn.
Triệu Thanh Hà tuy không thèm để ý, nhưng ở đây điều kiện kém, cho dù giỏi thuật này thì xác xuất thành công cũng không cao, nếu chỉ nửa vời chỉ sợ không phải là chữa bệnh mà là đòi mạng. Bởi vậy cũng cự tuyệt hảo ý của hai lão đại phu, ngày thường dạy học đều là kiêng kỵ.
Cho nên ngày thường bọn họ học cái gì, người ngoài không biết được. Hiện giờ ở bệnh mã giam sôi nổi suy đoán, không biết những người này đang bày trò đùa giỡn cái gì, thập phần tò mò. Chu đại phu cùng Nguỵ đại phu thì bọn hắn không hỏi thăm được, Chu Lộ với Nguỵ Viễn Chí cũng kín miệng, chỉ có thể nhắm vào Hầu ca nhi nhỏ tuổi địa vị thấp. Cho nên Tào Khoan châm chọc khiêu khích bọn họ không hỗ trợ, cũng muốn nhìn xem có thể nghe thấy được cái gì.
Hầu ca nhi tức giận mặt đỏ bừng, nhưng hắn được dạy bảo tuy sinh khí sẽ không nói chuyện lung tung, liền chỉ hừ lạnh một tiếng rồi tránh ra. Tào Khoan muốn ngăn, Hầu ca nhi lập tức giương cổ họng quát to, ” Chó ngoan không cản đường, lại cứ thích theo đuôi, nhà ai thả chó quên không xích lại a, chó sủa chọc người phiền.”
Nhân lúc Tào Khoan sợ run, Hầu ca nhi liền giống như con khỉ lách qua khiến Tào Khoan tức đến giậm chân.
Thấy vậy, Triệu Thanh Hà cười tươi, ” Hầu ca nhi, không nghĩ tới thanh âm cổ họng của ngươi thật hay a, xướng nghe lên thật vui tai.”
Hầu ca nhi vò đầu cười hắc hắc: ” Chổ chúng ta yêu thích sơn ca hót cũng không chú ý gì, chính là thuận miệng loạn lên, tự mình xướng thoải mái truyền đi, cha ta cùng nương ta như thế mà kết duyên đâu.”
Triệu Thanh Hà hứng trí, ” Các ngươi còn có phong tục này?”
Hầu ca nhi gật đầu cười nói: ” Chúng ta ở gần dị tộc trong núi, cho nên có một ít tập tục giống vậy.”
Đại Hữu triều gọi dân tộc thiểu số thống nhất là dị tộc, không ít địa phương quan hệ có chút hoà hợp.
” Thật là có ý tứ, các ngươi có ngày ba tháng ba?”
Hầu ca nhi nhãn tình sáng lên, ” Triệu ca, ngươi còn biết ba tháng ba a?”
Triệu Thanh Hà không nghĩ tới thật sự là có, ” Ta coi trong sách, không nghĩ tới là có thật.”
Hầu ca nhi gật đầu, ” Là vậy, mỗi ba tháng ba chúng ta với dị tộc sẽ tụ tập lại, mặc phục sức xinh đẹp nhất ca hát khiêu vũ. Hơn nữa dị tộc kia cũng không có tính bài ngoại, còn mời chúng ta đến nơi bọn họ nha. Ngươi không biết ngày đó rất có ý tứ, vừa hát vừa múa còn ăn ngon. Ngoại trừ lễ mừng năm mới ta còn ngóng trông ngày này. Dị tộc thập phần hiếu khách, người lại nhiệt tình ở chung rất tốt, không giống như người khác nói.”
Đại Hữu triều đối với dị tộc vẫn có chút thành kiến, đều gọi bọn họ là man tộc. Hơn nữa phần lớn dị tộc nghèo khó, cho nên càng xem thường.
Triệu Thanh Hà càng cảm thấy hứng thú, đời sau cũng có nơi làm ba tháng ba, nhưng hương vị đã biến đổi hoàn toàn không còn không khí như vậy, ” Nếu được ta cũng muốn đi nhìn một cái, từ lúc biết đến đều thèm đi xem.”
Hầu ca nhi thấy có người cùng nhận thức, ánh mắt cười híp thành đường chỉ, ” Ai, ai, hiện tại đường thuỷ thông, chúng ta chỉ cần ba ngày ngồi thuyền, ngồi thêm hai ngày xe ngựa là tới, rất nhanh,”
Triệu Thanh Hà khoé miệng co giật, ni mã, này thật đúng là nhanh.
….
Hầu ca nhi từ sau viện trở về, lắc đầu thở dài, ” Chung lão đại phu cùng tiểu Chung đại phu đúng là gặp phải đại xui.”
Triệu Thanh Hà để cây viết trong tay xuống, ” Sao lại thế?”
Nguyên lai trước đó Chu đại phu bị phái đi cứu trị quan mã, nhưng khai dược không có hiệu quả. Nếu chỉ là một hai con ngựa thì thôi, hai mươi mấy con đều xảy ra chuyện, hiện tại không có cách trị liệu, phía trên khẳng định trách tội xuống.
Trách không được gần đây không thấy Chung lão đại phu với Chung Hưng Nguyên, hoá ra là đi trị liệu quan mã, Triệu Thanh Hà nghi hoặc, ” Đến cùng là bệnh gì lợi hại như vậy?”
Hầu ca nhi lắc đầu, ” Kể lại ta cũng không rõ ràng, chính là nghe người ta nói có chuyện như thế, tiểu Chung đại phu mới vừa rồi còn trở lại một lúc bộ dạng nhìn không ra dạng.”
Đại Hữu triều đối với ngựa thập phần trân trọng, nhất là quan mã, nếu chăm sóc không chu toàn sẽ bị đánh roi. Trong luật chữa trị có quy định, dựa theo mức đôi mà truy cứu, người nuôi dưỡng phải chịu trừng phạt, một đầu ba mươi roi, thêm ba đầu tăng mười roi, quá ba đầu thì một trăm trượng, mười đầu thì lại thêm một trăm, hơn nữa thì bị bỏ tù ba năm, liền thấy được khắc khe ra sao.
Nếu chỉ cứu trợ bất lợi một hai con ngựa cũng không có gì, hai mươi mấy đầu ngựa thì quản ngươi bệnh vô pháp trị hay như thế nào, đều đổ xuống trên đầu thú y. Bệnh mã giam là thú y viện do quan lập, đại phu bên trong có nghĩa vị trị liệu quan mã không thể tránh né. Ngày thường đại phu như dạo chơi ngắm cảnh, tới thời điểm này thì vội đến muốn chết.
Đang nói, Chu Lộ chạy tiến vào vẻ mặt lo lắng, ” Triệu đại phu, lần trước ngươi trị mắt ngưu nhiễm trùng bệnh, không biết mắt ngựa nhiễm trùng có trị được không?”
Triệu Thanh Hà dừng một chút, trả lời: ” Bệnh đó là mắt nhiễm trùng?”
Chu đại phu cũng đi phía sau chạy lại đây, cả giận nói: ” Hồ nháo, tại sao có thể làm cho Triệu đại phu bị dính vào hỗn độn. Triệu đại phu, ngươi mặc kệ đừng để ý đến hắn.”
Chu Lộ mặt đỏ bừng, lại không nói thêm nữa.
Triệu Thanh Hà cũng đoán ra một hai: ” Chính là quan mã bị bệnh?”
Chu đại phu thở dài thật sâu, gật đầu nói: ” Cũng không biết đạp trúng cái vận gì, mấy con ngựa đều phát bệnh một lúc. Chung lão đại phu đã khai dược trị một ít, nhưng còn có hơn phân nữa không thể đem con sâu giết chết, hiện giờ càng không tốt đã có một con bị mù. Tuy chỉ bị mù một con mắt, nhưng ngựa này làm sao có thể dùng được nữa. Có thể sử dụng quan mã thì đâu phải kẻ đầu đường xó chợ, hoặc là có chuyện trong người, đâu thể nào cho bọn họ kỵ ngựa mù.”
Chu Lộ cùng Chung Hưng Nguyên quan hệ tốt lắm, tỷ tỷ Chu Lộ là thê tử Chung Hưng Nguyên cho nên vừa nghe có việc liền sốt ruột chạy lại đây tìm Triệu Thanh Hà. Nhưng mà như vậy Triệu Thanh Hà nếu đi xem chẩn sẽ bị cuốn vào. Có thể chửa hảo mọi sự đại cát, nếu không thể cũng bị đánh chết.
Chu đại phu tuy là tín nhiệm y thuật Triệu Thanh Hà, nếu bình thường tất nhiên là để hắn đi xem chẩn, nhưng đây là liên luỵ quan mã, trên đời không phải bệnh nào đại phu trị cũng được, hắn không thể để cho Triệu Thanh Hà mạo hiểm như vậy, cho nên mới ngăn cản Chu Lộ lại.
Triệu Thanh Hà nghe được mấu chốt, ” Mù một bên mắt? Mắt nhiễm trùng kia đa phần chỉ ở một bên mắt?”
Chu Lộ vừa nghe liên tục gật đầu, ” Phải a, nói đến cũng lạ, trừ bỏ một hai đầu cơ bản chỉ có một bên mắt.”
Triệu Thanh Hà trầm mặt một cái, lại nói: ” Các ngươi có đi xem qua không?”
Chu đại phu thở dài: ” Ta đi nhìn qua, nếu không có Chung lão đại phu phù hộ, chúng ta đã phải cùng nhau chịu phạt.”
Thân gia này không thể chê, hắn cũng muốn hỗ trợ nhưng lại không muốn liên luỵ những người khác, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Cho nên biết rõ Chu Lộ sẽ chạy đi tìm Triệu Thanh Hà cũng không cảnh báo trước, mà là chạy đến nơi mới ngăn lại, hắn cũng có tư tâm.
Triệu Thanh Hà sao lại không rõ, chỉ là con người bình thường thì làm sao có khả năng nhìn bạn tốt bị hại mà thờ ơ được, ” Ngươi đem bệnh trạng nói rõ ta nghe một chút,”
Hy vọng của Chu đại phu tăng cao, đem bệnh trạng tỉ mỉ nói ra.
Mắy nhìn đỏ bừng, rơi lệ, sinh ra màng trắng che đậy con ngươi, dịch mắt khàn khàn chảy dịch thối, hình như bạch tuyến, giác mạc trũng xuống, trong mắt có di động lên xuống, trạng nhược ‘ giao long hí thuỷ’.
Triệu Thanh Hà nghe đến mấy cái này, trong lòng nhất thời xác định, bệnh này hắn xác định có thể trị, bảo Chu đại phu dẫn đường hắn muốn đi xem chẩn.
Chu Lộ mừng rỡ, vẻ mặt kích động. Chu đại phu lại khẽ nhíu mày, ” Triệu đại phu, ngươi quả thật nắm chắc? Nếu thật sự qua đó, khó có thể thoát thân được”
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Chung lão đại phu nếu trị không hết, đại phu bệnh mã giam chúng ta dù không tham dự, nhiều thất mã nhiễm bệnh mà trị không được không phải sẽ cùng nhau tai ương sao?”
Chu đại phu cũng hiểu được như vậy, nhưng phía trên sẽ không phạt nhiều người như vậy, nếu không bệnh mã giam còn tiếp tục thế nào. Cho nên có thể tránh một ít trách phạt, ít nhất danh sách đánh chết không có nhiều.
Nhưng Triệu Thanh Hà nói như thế hắn cũng không hề giả dối thoái thác. Hắn đáy lòng cũng lo lắng Chung lão đại phu cùng Chung Hưng Nguyên thật sự. Khuê nữ của hắn hiện tại đang mang thai, vẫn gạt không dám nói, nếu thực sự có chuyện khuê nữ không biết sẽ khổ sở như thế nào. Thai khuê nữ vốn không định vị, phải tránh những chuyện không may mới tốt.
Chu đại phu đối với Triệu Thanh Hà cúi đầu bái thật sâu, ” Đa tạ Triệu đại phu ra tay, đại ân đại đức người Chu gia ta khắc sâu tâm khảm.”
Chu Lộ cũng muốn đi theo cúi đầu, Triệu Thanh Hà vội ngăn lại, ” Bổn phận thầy thuốc thôi, hơn nữa cũng là vì chính mình, không cần dùng lễ lớn như vậy, chữa bệnh quan trọng hơn. Các ngươi mau đi tìm mấy cái tú hoa châm, kim may đến, chúng ta đem theo xuất phát.”