Thú Y - Lạc Tân

Chương 45: Bệnh nhà giàu



Thời gian này có bài poker, hành trình không còn buồn tẻ chán nản như trước, không đợi mọi người chơi chán đấu địa chủ đã đến kinh thành, làm hại Triệu Thanh Hà chưa kịp chỉ dạy cách chơi khác.

Không giống với người khác đối với tương lai chờ mong mà hưng phấn dị thường, Triệu Thanh Hà cùng Thường Đình Chiêu có chút lưu luyến khó rời, tưởng tượng từ bây giờ về sau, hai người hàng đêm vắng vẻ cùng thời gian chờ đợi sẽ không ngắn.

” Ta đã sai người giúp các ngươi tìm được người hướng dẫn tốt nhất kinh thành, hắn sẽ giúp các ngươi tìm được nơi ở thích hợp.” Thường Đình Chiêu ôm Triệu Thanh Hà không muốn buông ta, thấp giọng nói nhẹ nhàng.

Triệu Thanh Hà tuy sẽ không mượn dùng lực lượng phủ Định Quốc Công, sẽ không đến ở lại bất động sản trên danh nghĩa Thường Đình Chiêu nhưng cũng không cự tuyệt ý tốt lần này của hắn. Dù sao đoàn người bọn họ đều là người nhà quê, mới vào kinh thành thật sự không có nhiều ý nghĩ, hơn nữa cũng không cần thiết muốn cái gì mà dựa vào năng lực bản thân mà từ chối trợ giúp từ Thường Đình Chiêu.

” Ân.” Triệu Thanh Hà đồng dạng không tha, rúc vào l*ng ngực Thường Đình Chiêu.

Tuy nói hành vi hai người như vậy có chút buồn nôn, cũng không phải sinh ly tử biệt, ngày thường còn thường xuyên nhìn thấy cứ ngọt ngọt ngào ngào như vậy thật sự không phù hợp tính tình hai người bọn họ. Nhưng mà hai người nhịn không được như thế, không thể khống chế cảm xúc mà cũng không muốn khống chế.

Thường Đình Chiêu lại đưa cho Triệu Thanh Hà mấy tờ giấy mỏng, Triệu Thanh Hà nhìn thấy là ngân phiếu nơi này, tính toán sơ sơ cũng phải một ngàn lượng, ” Làm cái gì vậy? Trên người ta có bạc.”

Thường Đình Chiêu vẫn cố đưa cho hắn, ” Biết ngươi có khả năng tất nhiên không cần ta cứu tế, nhưng mà trên người có tiền thì bản thân cũng kiên định chút. Ngày sau hai ta không có cách nào thường xuyên gặp, nếu có việc gấp cũng có thể lấy ra. Ngọc bội kia nếu không đến vạn bất đắc dĩ chớ lộ ra ngoài, rêu rao có khi ngược lại là hoạ.”

Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ cuối cùng cũng chịu nhận lấy, nhéo y phục của hắn nói: ” Chớ có nghĩ là cho ta một ngàn lượng bạc là có thể đuổi ta được, nếu để ta nghe được tin tức gì không đứng đắn, hanh hanh.”

Thường Đình Chiêu cười rồi hôn trên môi hắn một cái: ” Biết ngươi lợi hại, ta nào dám có tâm tư này. Hơn nữa ta lần này sợ không bao lâu nữa sẽ vào ở trong quân doanh, nơi đó toàn là các đại lão gia, ta dù có muốn tâm tư nào đó cũng không không được a.”

Triệu Thanh Hà liếc mắt, ” Hiện tại ngươi chính là hảo nam phong.”

Thường Đình Chiêu ế ế, nhớ tới vài cấp dưới của mình, sắc mặt có chút vặn vẹo, vẻ mặt ghét bỏ nói: ” Đừng nhắc tới bọn họ, mỗi lần nhớ tới cái mũi đều ngửi được mùi mồ hôi chua loét.”

Triệu Thanh Hà ha ha nở nụ cười.

Thường Đình Chiêu híp mắt nói: ” Chớ nói ta, ngươi không được nơi nơi rêu rao trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhìn cái bộ dáng nho nhỏ của ngươi bị ta dưỡng đến tuấn tú động lòng người, ta coi mấy ánh mắt của đám đồ đệ ngươi có chút quái lạ, về sau không được phép cùng bọn họ thân cận quá biết không. Thật sự bây giờ muốn đem ngươi mang về nhà, đỡ phải lo lắng đề phòng.”

Triệu Thanh Hà tức giận trừng liếc hắn một cái: ” Ở đó nói hưu nói vượn, ngươi nghĩ ai cũng như ngươi chắc.”

Thường Đình Chiêu nhếch miệng cười, môi lại gần cắn cắn vành tai Triệu Thanh Hà: ” Cũng không biết đến khi nào mới có thể tận hứng gây sức ép một phen, mấy ngày nay thật khó khăn, ngày ta trở lại lập tức lấy bù về.”

Triệu Thanh Hà ôm chặt thắt lưng hắn nói: ” Đầu óc toàn những thứ loạn thất bát tao này.”

Thường Đình Chiêu cắn tiếp vành tai hắn, ở trong tai l**m lộng một vòng khiến toàn thân Triệu Thanh Hà rùng mình một cái, lỗ tai là điểm mẫn cảm nhất của hắn, mỗi khi bị đụng vào cả xương cốt thắt lưng đều mềm nhuyễn.

Thường Đình Chiêu sắc mặt nghiêm túc: ” Nói thật, lúc ngươi tìm phòng ở nhớ chọn cho mình cái phòng hẻo lánh, tiếng kêu của ngươi thật sự rất lớn cẩn thận lại quấy nhiễu người khác.”

Triệu Thanh Hà tức giận không thôi, ôm cổ hắn nhón mũi chân lên cắn trên môi hắn, ai nói thân thể thấp hơn khi hôn sẽ rất đáng yêu, ngưỡng cổ thật vất vả có biết không!

” Triệu ca! Phía trước chính là kinh thành… A, ta cái gì cũng chưa thấy, các ngươi cứ tiếp tục.” Hầu ca nhi cao hứng phấn chấn vọt tiến vào, vừa nhìn thấy cảnh hương diễm thì vội vàng xoay người chạy ra ngoài, mặt đỏ như bốc hơi nước.

Có chút không khí cũng bị Hầu ca nhi đánh nát, hai người bất đắc dĩ tách ra, Thường Đình Chiêu thở dài: ” Nhìn, phòng này ở hẻo lánh cũng không ngăn được sát phong cảnh.”

Hầu ca nhi xuống thuyền mặt còn đỏ rực, cúi đầu thật thấp thiếu chút nữa đụng vào người khác, hoàn toàn không giống ngày thường nhìn đến cái gì cũng hô to gọi nhỏ.

Chu Lộ khó hiểu nói: ” Thằng nhóc ngươi hôm nay sao lại thành thật như vậy?”

Hầu ca nhi nhìn chung quanh, ” Có sao, ta vẫn luôn hàm súc như vậy a.”

Cái này ngay cả Thường Đình Chiêu nghe được cũng nhịn không được quay đầu nghiêng một bên.

Bến cảng người đến người đi, bọn họ tìm chỗ yên lặng, Thường Đình Chiêu cùng bọn họ chấp tay từ biệt, ” Ta có việc phải đi trước, Thanh Hà về sau cần các ngươi chiếu cố một chút.”

Ở chung hơn nữa tháng, có một số việc dù chưa đâm thủng cửa sổ nhưng trong lòng đều biết rõ ràng. Mấy người Chu Lộ nghe nói như thế sao lại không ứng, vội chấp tay hành lễ đáp lễ.

Hầu ca nhi vẫn không dám nhìn hướng Thường Đình Chiêu với Triệu Thanh Hà, nghe nói xong liền vội vàng ngẩng đầu hỏi: ” A, ngươi phải cùng Triệu ca tách ra a?”

Nguỵ Viễn Chí hấp tấp kéo tay áo hắn nhưng lời đã nói ra, Hầu ca nhin xem sắc mặt mấy người là lạ, vò đầu không biết như thế nào cho phải. Dù sao tuổi Hầu ca nhi còn nhỏ, tuy rằng cũng đoán được thân phận Thường Đình Chiêu không đơn giản nhưng nhìn hai người thân thiết như thế, còn hôn miệng nhau nha. Theo lý không phải ở cùng nhau sao, sao mới rời thuyền đã tách ra? Nếu người này chạy, Triệu ca nhà hắn phải làm sao bây giờ?”

Không khí có chút xấu hổ, Triệu Thanh Hà mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc, ” Về sau sẽ gặp lại.”

” Nga.” Hầu ca nhi cúi đầu không dám nói chuyện.

Trong lòng Thường Đình Chiêu lại yên tâm không ít, bên người Triệu Thanh Hà có ba người quan tâm, hắn không có ở bên người cũng có thể bớt lo.

” Các ngươi mới đến chưa quen thuộc nên ta đã an bài trước, một lát các ngươi ngồi xe ngựa đến khách đ**m trước. Khách đ**m này sạch sẽ an toàn cũng không đắc, chờ các ngươi rửa mặt xong sẽ có người tên Lưu Tam Nhi đến tìm sẽ mang các ngươi đi kiếm phòng ở. Hàng quán kinh thành đông đúc, các ngươi dù thi đậu đệ tử phủ mục dưỡng giam sợ là không thể an bài trụ sở, cho dù có cũng thập phần đơn sơ. Huống hồ các ngươi còn muốn đi theo Thanh Hà học tập, vẫn là tự mình thuê phòng ở sẽ tự do hơn.”

Chu Lộ cũng Nguỵ Viễn Chí không nghĩ tới nhân vật như Thường Đình Chiêu có thể suy nghĩ cẩn thận thay bọn họ như vậy, đoán là do coi trọng Triệu Thanh Hà mới thế, tuy không quá xem trọng hai người nhưng cũng cảm nhận Thường Đình Chiêu chân tình thật lòng. Tuy rằng thật sự rất mơ hồ nhưng cũng không phải có lừa dối.

Nguỵ Viễn Chí chắp tay nói cảm tạ, ” Đa tạ Ân công tử, chúng ta sẽ xem xét cẩn thận.”

Trước mặt bọn họ Thường Đình Chiêu lấy họ mẹ xưng hô, phu nhân Định Quốc Công họ Ân nên bọn họ gọi hắn là Ân công tử.

Thường Đình Chiêu lại dặn dò vài câu lúc này mới cỡi ngựa rời đi, ngay sau đí xe ngựa đến đón bọ họ cũng đã tới. Xe tới là xe ngựa bình thường đón đưa khách, không có phô trương.

Mấy người ngồi trên xe ngựa, Hầu ca nhi rốt cục nhịn không được nói: ” Triệu ca, Ân công tử còn có thể trở về sao?”

Triệu Thanh Hà vỗ vố bờ vai của hắn: ” Biết ngươi lo lắng cái gì, không cần lo lắng, ta trong lòng đã có tính toán.”

Nói đến nước này cũng không cần hỏi thêm, ánh mắt mấy người dần dần bị phồn hoa trong kinh thành hấp dẫn qua đi. Không hổ là kinh thành, so với thành thị bọn họ đi ngang qua náo nhiệt hơn nhiều, tường thành cao v*t làm lòng người tồn tại kính sợ.

Thường Đình Chiêu an bài khách đ**m không phải ở khu náo nhiệt, phải đi vào trong hẻm nhỏ mới có thể tìm thấy, có chút hẻo lánh lại vô cùng tĩnh lặng, bài trí khách đ**m thập phần giản dị đơn giản khác hẳn hoàn toàn với vẻ tráng lệ của các cửa hàng mặt tiền. Cái này làm Nguỵ Viễn Chí với Chu Lộ thở phào một cái, nếu Thường Đình Chiêu an bài khách đ**m xa hoa thì bọn họ ở không nổi. Lại không muốn chiếm tiện nghi Thường Đình Chiêu, nếu không sau này Triệu Thanh Hà sẽ khó xử, bọn họ cũng không mặt dày như vậy.

Đ**m tiểu nhị vừa thấy bọn họ xuống xe ngựa vội vàng tiến lên đón, khuôn mặt tươi cười thành thật: ” Bốn vị khách quan nghỉ trọ hay ở trọ ạ?”

Triệu Thanh Hà nói: ” Chúng ta trước đó đã đặt trước, ta họ Triệu.”

” Nguyên lai là Triệu công tử, đã sớm chờ các ngươi, thỉnh vào bên trong.” Đ**m tiểu nhị ân cần mang bọn họ đi vào, còn tích cực giúp bọn họ nâng đồ vật.

Đ**m tiểu nhị trước để bọn họ ngồi xuống, lại dâng trà cho bọn hắn.

Chu Lộ chà xát tay hỏi: ” Không biết các ngươi có nhiều loại phòng không? Không dối gạt ngài, chúng ta đều xuất thân nhà bình thường, trong nhà không có dư dả gì.”

Tuy Thường Đình Chiêu an bài thoả đáng nhưng vẫn nên hỏi rõ ràng.

Đ**m tiểu nhị cười nói: ” Khách quan đến nơi này của chúng ta là đúng nơi rồi, giá cả chúng ta là tiện nghi ít có ở kinh thành. Hơn nữa phòng khách vô cùng sạch sẽ, chẳng qua do hẻo lánh một chút nên người bên ngoài không tìm được.”

Đ**m tiểu nhị tỉ mỉ nói cho bọn họ, tổng cộng có năm loai phòng: một loại là giường chung lớn có thê ở tám người, giá một ngày rất rẻ chỉ cần mười văn tiền; loại thứ hai là bốn người một phòng cần hai mươi văn; loại thứ ba là phòng hai người cần năm mươi văn; loại thứ bốn là phòng đơn cần năm mươi văn, còn có một loại phòng không chỉ có thể đãi khách còn có phòng bếp nhỏ, giá là ba trăm văn tiền một ngày.

Mấy người nghe xong đều chậc chậc sợ hãi than, Hầu ca nhi trừng lớn mắt, ” Đắt như vậy a! Chỗ chúng ta giường chung cả đêm chỉ cần năm văn tiền nha.”

Đ**m tiểu nhị cũng không ngạc nhiên phản ứng của mọi người, mới đến kinh thành đều là vậy, giải thích: ” Chúng ta đây là tính rất rẻ rồi, nếu bên ngoài giá giường chung lớn đều là mười lăm văn thậm chí hai mươi văn. Nếu vào kỳ thi mùa xuân còn có thể tăng gấp hai mà còn chưa chắc tìm được chổ ở. Các ngươi vừa lúc bốn người trụ ở phòng bốn ngươi kia là thích hợp, giá cũng không mắc, giường lớn chung cùng người quen biết cũng tiện lợi.”

Trách không được nhà nghèo khó ra nhân tài, trước không nói đọc sách chi tiêu nhiều hơn, lên kinh đi thi chi tiêu phí đi đường phí dừng chân đều làm người ta táp lưỡi, rất nhiều người gánh không nổi như vậy, nuôi một người đọc sách có thể táng gia bại sản.

Bốn người cũng không nghi ngờ đ**m tiểu nhị sẽ lừa bọn họ, thứ nhất đây là an bài của Thường Đình Chiêu tất có thể tin tưởng, thứ hai bọn họ trên đường lại đây nghe tiếng thét to hai bên đường, rất nhiều đồ vật so với địa phương nhỏ của bọn hắn mắc hơn không ít.

Bốn người không biết ở đến bao lâu, nghe theo lời đ**m tiểu nhị ở phòng bốn người. Quả thật trong phòng vô cùng sạch sẽ, bố trí tuy đơn giản nhưng vô cùng thoải mái.

Nguyên bản Triệu Thanh Hà còn lo lắng bọn họ biết hắn thích nam nhân trong lòng sẽ không được tự nhiên, còn định đi ở một phòng riêng thì bị ba người ngăn cản. Còn tận tình khuyên bảo hắn là kinh thành chi tiêu cái gì cũng đắc, cần phải tiết kiệm. Làm cho Triệu Thanh Hà dở khóc dở cười nhưng trong lòng thập phần ấm áp. Bọn họ không bởi vì tính hướng của hắn mà xem là ngoại tộc, xem hắn không giống người bình thường, đây là điều hắn hy vọng nhất.

Đợi bọn hắn rửa mặt xong cũng lấp đầy bụng, Lưu Tam Nhi theo lời Thường Đình Chiêu xuất hiện. Bộ dáng Lưu Tam Nhi có chút thấp bé, nhìn rất thông minh, ánh mắt luôn lấp lánh giống như đang cười khiến cho người khác cảm thấy được vô cùng dễ gần.

” Mấy vị công tử một đường vất vả, cảm thấy kinh thành chúng ta thế nào a?”

Hầu ca nhi than thở nói: ” Còn chưa đi nhiều nên không biết, bất quá những thứ kia thật đúng là đủ đắt tiền.”

Một bữa cơm bọn họ ăn đến nhe răng há miệng, quả thật trong lòng vừa chảy máu vừa ăn.

Lưu Tam Nhi nở nụ cười: ” Dưới chân hoàng thành chính là như vậy, các ngươi ở đây đã rất rẻ rồi, nếu ở chỗ náo nhiệt một chút giá còn phải thêm vài lần, đồ vật cũng chưa chắc tốt.”

Chu Lôk vẻ mặt sầu khổ, ” Chúng ta là người nhà quê ở kinh thành như thế này chẳng phải khó sống sao? Tiền thuê nhà cũng rất đắt đi?”

Lưu Tam Nhi nói: ” Ở đâu cũng không dễ dàng, kinh thành chi tiêu lớn nhưng cũng kiếm được nhiều, các ngươi nếu có thể thi vào mục mã giam thì chi tiêu bình thường không thành vấn đề.”

Nguỵ Viễn Chí kinh ngạc: ” Ngươi sao biết rõ ràng như vậy?”

Lưu Tam Nhi cười nói: ” Biết rõ ràng mới có thể giới thiệu cho các ngươi thích hợp, các ngươi nhìn xem mấy nơi ta tìm được, đều là gần mục mã giam. Nhin các vị đều là đại phú đại quý chắc chắn sẽ thi đậu, về sau cũng thuận tiện. Hơn nữa những chỗ này cũng không đắt, mục mã giam lui tới không ít súc sinh cho nên tiền thuê nhà rất phù hợp, cũng có thể đổi nơi khác, chỉ kaf muốn tìm giá rẻ khá khó khăn, hoặc là phải ở rất xa dù đi xe ngựa cũng phải ngồi một lúc lâu.”

Mục mã giam lệ thuộc Thái Bộc Tự, bởi vì có tính chất đặc thù này cho nên cần phải xây dựng ở nơi hẻo lánh, cùng các nơi làm việc khác không giống nhau.

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Chúng ta chính là thú y sao có thể ghét bỏ, ngươi giới thiệu cho chúng ta phụ cận mục mã giam đi.”

Lưu Tam Nhi đã sớm dự đoán được sau đó giới thiệu cho bọn hắn, cuối cùng bốn người coi trọng một chỗ. Khoảng cách với mục mã giam không xa, xây thành một viện, tiền thuê nhà so với giá cả kinh thành phi thường rẻ chỉ cần hai lượng bạc một tháng. Lưu Tam Nhi dẫn bọn hắn đi xem thực tế, càng thêm vừa lòng.

Là kết cấu tứ hợp viện, sân không tính lớn nhưng thu thập vô cùng tinh xảo khác biệt, trong sân còn trồng vài gốc cây hoa cỏ. Trừ bỏ khu chính còn có sương phòng này nọ, chổ cửa còn có phòng hai bên có thể cho người ở lại, vừa lúc bốn phòng.

” Nơi này so với các chỗ khách cách mục mã giam xa chút, nhưng thắng ở nhân khí lại không có tranh cãi gì âm ĩ. Hộ gia đình bên cạnh bình thường còn có thể giúp đỡ như là tìm người giặt quần áo hoặc đầu bếp nữ đều tìm được người. Trong sân còn có cái giếng, rửa mặt uống nước đều thuận tiện. Mấu chốt nhất là giá cả hợp lý, tiền thuê hai lượng bạc được cái sân viện như vậy cũng coi như các ngươi chi tiền thoả đáng.”

Lưu Tam Nhi lời này quả thật không giả, phòng ở nhìn có vẻ mới, đồ vật đầy đủ hết, có thể trực tiếp xách giỏ vào ở. Khoảng cách trong phố không xa, cuộc sống tiện lợi. Nhưng mà dù phụ cận mục mã giam cũng khó có thể có giá này, rẻ đến mức bọn họ không tin được.

Triệu Thanh Hà sợ trong đó có điều gì ẩn giấu, liền hỏi: ” Vì sao có thể rẻ như vậy?”

Lưu Tam Nhi thở dài: ” Ta cũng không lừa các ngươi, nơi này từng xảy ra đổ máu.”

Nguyên bản còn cao hứng phấn chấn đang lắc lư Hầu ca nhi nhảy dựng lên, ” Gì? Có người chết?”

Đột nhiên hét lớn khiến mấy người hoảng sợ, Triệu Thanh Hà tức giận nói: ” Có cái gì ngạc nhiên, nhà ai mà không có người chết.”

Lưu Tam Nhi lắc đầu nói: ” Không phải như thế, lúc ấy không có chết nhưng mà bị đánh đến đầu rơi máu chảy, người mặc dù hấp hối cũng không có chết.”

Mấy người nghe xong liền thở phào một cái, chỉ cần không chết là được, bọn họ tuy là đại phu nhưng đối với cái này vẫn có kiêng kỵ.

Triệu Thanh Hà cũng thắc mắc: ” Nếu không có chết người sao tiền thuê nhà lại không tăng?”

Lưu Tam Nhi nói: ” Lúc ấy máu chảy rất ghê gớm, nhiễm một phòng, tất cả mọi người đều nhìn thấy rồi truyền ra ngoài cái gì cũng khó nghe. Ta tuyệt đối cam đoan không có chết người nhưng mà phòng ở quả thật không gặp thời. Trước đó ở đây là tình nhân được nuôi bên ngoài, chính thất biết được sau đó tới đây nháo thiếu chút nữa hại mất mạng người. Mà người hiện tại cho thuê là chính thất, mọi người luôn cho là chính thất kia bá đạo hung ác không dễ sống chung, cho nên không thích ở đây.”

Mấy người tỉnh đại ngộ, Chu Lộ nói: ” Nguyên lai là như vậy, vậy phòng ở đã xử lý thoả đáng đi? Chớ đợi đến khi ở một nửa thì bị người đuổi ra ngoài.”

Lưu Tam Nhi vội vàng cam đoan, ” Này tuyệt đối sẽ không, kỳ thật chính thất tuy là đanh đá lại hay ghen nhưng không phải giống như mấy lời đồn đãi ác độc này nọ. Nam chủ nhân này là ở rể, nhưng không an phận luôn nháo với chính thất nên mới có hôm nay. Kết quả đúng là bên ngoài nuôi tình nhân, cho nên mới tức giận quá độ mà vung tay.”

Nguỵ Viễn Chí đối với việc này hết sức hài lòng, tuy nói mới đến nhưng cũng biết giá cả như vậy có thể ngôi nhà này đúng là rất tốt, lại nói: ” Chúng ta là muốn lập khế ước cũng không sợ chủ nhà càn quấy, nếu ba người không có ý kiến thì chúng ta quyết định nhà này đi?”

Bốn người đều đồng ý định ra khế ước, nhà ở kinh thành Đại Hữu cho thuê còn phải đến quan phủ lập hồ sơ. Lưu Tam Nhi tay chân lanh lẹ rất nhanh làm thoả đáng, ngày hôm sau có thể bàn tiến vào.

Triệu Thanh Hà ở tại gian chính, Chu Lộ cùng Nguỵ Viễn Chí phân biệt ở hai bên sương phòng, mà Hầu ca nhi lại ở phòng gần cửa, tiền thuê nhà của hắn cũng là tiện nghi nhất chỉ có một trăm văn. Triệu Thanh Hà chín trăm văn, Chu Lộ cùng Nguỵ Viễn Chí lần lượt là năm trăm năm mươi văn với bốn trăm năm mươi văn.

Phòng ở vốn đã được quét tước thật sạch sẽ, cho nên cũng không cần chuẩn bị gì nhiều liền có thể trực tiếp vào ở. Trừ bỏ Triệu Thanh Hà thích nhẹ nhàng thì những người khác đều mang theo chăn đệm giầy rơm tử từ dọn tới, thật sự đúng là xách giot vào ở.

Hiện tại chính là đùa mùa hè, thời tiết có chút nóng bức, chỉ cần một cái chiếu phủ lên giường là có thể sống được. Đem đồ vật cất kỹ, Triệu Thanh Hà dẫn Hầu ca nhi lên phố đặt mua vật dụng cá nhân.

Lên phố lại cảm nhận được Lưu Tam Nhi cùng đ**m tiểu nhị nói quả là thật, kinh thành cái gì cũng mắc đến doạ người. Ở Tân Hồ huyện một cách màn thầu trắng chỉ cần ba văn, ở trong này năm văn, cơ hồ gấp hai.

Hầu ca nhi vẻ mặt đau khổ nói: ” Xong rồi, như thế nào lại mắc như vậy, ta mang tiền không nhiều lắm, sợ là không mau đi tìm việc làm thì chẳng có cơm mà ăn.”

Triệu Thanh Hà dùng ngón tay búng trán hắn một cái: ” Có ca ở đây còn sợ để bụng ngươi đói sao? Như vậy đi, ngươi mỗi ngày giúp ta giặt quần áo nấu cơm, phòng của ngươi với tiền cơm ta đều trả cho ngươi, như thế nào? Nếu ta thi đậu có thêm thu nhập, mỗi ngày trả cho ngươi thêm mười văn tiền tiêu vặt.”

Hầu ca nhi ngượng ngùng vò đầu: ” Ta giao một trăm văn tiền thuê nhà đã là rất tiện nghi rồi, nào còn có thể tính như vậy, một chút việc này sao đáng tính.”

Triệu Thanh Hà lại búng trán hắn: ” Người ta thuê người gác cổng còn phải bao ăn bao ở còn trả tiền công, ngươi giúp ta giặt quần áo nấu cơm còn không có lấy tiền, chỉ có ngươi ngây ngốc mới cho là buôn bán lời. Bất quá ngươi yên tâm, chờ ca xông ra tên tuổi nổi danh nhất định sẽ mang theo ngươi ăn hương uống lạt, mua mấy chục nha hoàn hầu hạ chúng ta, hiện tại chúng ta trước cứ gian khổ mộc mạc.” [ Ex: à, thật ra bớt ‘làm’ vài lần tiết kiệm tiền mua dầu cao là cưng có thể như vậy rồi ]

Hầu ca nhi ngây ngô cười hắc hắc, ” Triệu ca, ngươi lại nằm mộng hão huyền.”

Một thú y thì có năng lực như thế nào, làm sao có thể có ngày chói sáng đó.

Triệu Thanh Hà đứng đắn nói: ” Có mơ mộng còn hơn là không có, có mơ mộng tức là có lý tưởng, vẫn có chút hy vọng.”

Ngã tư đường ở kinh thành vừa phồn hoa vừa rộng lớn, hai người đi đến chân rã rời còn chưa đi được hết, cặp mắt bị cảnh tượng phồn hoa biến thành hoa cả mắt.

Đi đến một chỗ, Hầu ca nhi đột nhiên nói: ” A, nơi này hình như là thú y quán.”

Triệu Thanh Hà ngẩng đầu vừa thấy bảng hiệu treo trên cao viết ba chữ to ____ An Thọ Đường, quả nhiên là kinh thành, khí thế bất phàm. Nhưng mà đây là y quán tư nhân so với bệnh viện công của tiểu thị trấn bọn hắn còn lớn hơn.

Lúc này trong y quán đầy người tranh cãi ầm ĩ không ngớt, tựa hồ là chủ nhân mang súc vật tới khám cãi nhau với đại phu y quán, tiếng gầm gừ cứ nhẹ nhàng tuông ra, làm cho người bên ngoài nghe được rõ ràng.

” Lang băm! Thật sự là lang băm! Con ngựa của ta mỗi ngày đều được hầu hạ, thiếu chút là y hệt như hầu hạ Bồ Tát, các ngươi lại nói con ngựa này do cưỡng bức lao động quá độ mà sinh bệnh. Như vậy nhìn còn không ra còn muốn kê đơn đắt đỏ, có phải muốn chữa cho chết mới xong! Con ngựa của ta nếu chết, bán các ngươi cũng không đủ bồi thường! Cái gì mà thú y quán tốt nhất kinh thành, phi! Tiểu gia ta hôm nay không đem y quán của ngươi không huỷ không được, đỡ phải hại người!” Một thân quần áo tơ lụa màu vàng, nam tử tuấn tú đầu đội kim quan chỉ vào mũi đại phu trong tiệm chửi thẳng.

Đại phu kia liên tục lau mồ hôi, sợ tới mức bị hù doạ nặng: ” Công tử không được a, lão đầu ta tài học hạn hẹp, quả thật chỉ nhìn thấy là bị cưỡng ép lao động quá độ mới bệnh…”

Vị công tử kia giơ roi quất qua, giận quát liên tục: ” Ngươi còn dám nói, còn dám nói!”

Một đại phu khác vội vàng kéo đại phu kia che xuống: ” Công tử bớt giận, công tử bớt giận.”

Công tử kia ánh mắt sắc bén, hung hăng nói: ” Muốn ta bớt giận, các ngươi phải nói cho được con ngựa này bị cái gì? Nên trị như thế nào?”

Đại phu nuốt một chút nước miếng, yếu yếu nói: ” Ta coi xác nhận là lai giống quá độ, tinh khí tổn hao, khiến phân thân không thể co rút lại, mớ có thể lộ ra ngoài không thu… A____”

Công tử kia trực tiếp đá lên ngực đại phu, đại phu lăn thật xa, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

” Thật sự là nói hưu nói vượn! Con ngựa của ta còn là một xử*! Làm sao nói lai giống quá độ! Còn dám nói lung tung như vậy, roi trong tay ta là chuyên dùng để quất lang băm như các ngươi!” [ * xử: còn nguyên tem đấy ạ! Ex: ngựa nguyên tem, chủ nó vẫn còn nguyên tem =]] ]

Lần này không có đại phu nào dám bước lên phía trước, tất cả đều hận không thể chạy trốn đi, chỉ sợ quý công tử này giận lên đốt luôn y quán.

Vị công tử này tức giận thở không ra hơi, giơ roi da, quát: ” Nếu tất cả đều vô dụng như vậy, y quán này còn giữ làm gì, huỷ đi! Hết thảy huỷ cho ta!”

Một đám hộ vệ dũng mãnh xông vào y quán, nhất thời y quán kêu rên một mảnh.

Hầu ca nhi sợ tới mức cả người run run, trước giờ chưa gặp qua cảnh tượng như vậy! Ở bệnh mã giam Tân Hồ huyện cũng gặp không ít quý nhân, tuy thái độ không được tốt nhưng cũng chưa thấy người nào dã man như vậy, quả thật là kinh thành cái gì cũng so với địa phương nhỏ của bọn họ bá đạo hơn nhiều.

Triệu Thanh Hà đang muốn cất bước, Hầu ca nhi liền vội vàng kéo cánh tay hắn, lắc đầu nói: ” Triệu ca, không cần dính vào việc này a, người này thật đáng sợ.”

Triệu Thanh Hà vỗ vỗ bàn tay hắn, ” Không sao.”

Hầu ca nhi gắt gao túm chặt cánh tay hắn, lắc đầu không chịu buông ra, cặp mắt đáng thương hề hề.

Triệu Thanh Hà thở dài: ” Không có gì đáng sợ, về sau vào mục dưỡng giam gặp quý nhân càng nhiều, đến lúc đó cũng tránh sao.”

Hầu ca nhi vẫn lắc đầu như cũ, này đưa lên cửa bị người đánh cùng buột bất đắc dĩ là hai chuyện khác nhau.

Triệu Thanh Hà sờ sờ đầu của hắn: ” Trong lòng ta có chừng mực, không phải là làm việc lỗ mãng. Đều là đồng nghiệp, ngươi cũng không hy vọng nhìn bọn hoi xui xẻo đi?”

Hầu ca nhi thấy y quán một mảnh hỗn loạn, mặt đại phu không còn chút máu, lúc này mới khẽ cắn môi thả tay. Nếu sau này mình cũng như thế, tất nhiên cũng sẽ hy vọng có người tài ba giúp mình một phen, nếu có thể giúp, vì sao không giúp. Nhưng miệng vẫn lẩm bẩm nói: ” Vậy ngươi kiềm chế chút, nếu thấy tình thế không ổn chúng ta lập tức chạy.”

Triệu Thanh Hà cười cười, cũng không vội vào y quán, mà là đi nhìn con ngựa trước mặt. Chỉ thấy con ngựa nằm dưới đất không dậy nổi, phân thân không thu vào, hô hấp suyễn thô, mồ hôi chảy như suối. Mở miệng ngựa ra lại thấy miệng lưỡi đỏ tươi, bắt mạch lại thấy mạch chìm.

Công tử kia nhìn thấy Triệu Thanh Hà bên này khác thường, quát: ” Ngươi đang làm gì đó!”

Triệu Thanh Hà vỗ vỗ tay, từ đâu lấy ra khăn tay xoa xoa, thản nhiên nói: ” Ta biết ngựa của ngươi bị bệnh gì.”

Hoa y công tử kia hừ lạnh, đưa roi ra nói: ” Hừ, ngươi lúc nãy có nghe thấy, roi của ta chuyên quất lang băm.”

Triệu Thanh Hà không sợ hãi chút nào, ” Nghe thấy.”

Hoa y công tử hí mắt, ” Thật có lá gan lớn, không biết là y thuật của ngươi có thể chống đỡ được đảm đương như thế. Nếu trị không được, chớ trách ta không khách khí.”

Triệu Thanh Hà sờ sờ cằm, ” Thế gian này không có bệnh nhất định phải trị khỏi, ta dù có thể trị được bệnh này, nhưng công tử lại nói như vậy cũng là cố ý để đám thầy thuốc đó không dám xuống tay. Thôi, nếu công tử không muốn trị, ta cần gì phải tự mình đa tình.”

Nói xong, Triệu Thanh Hà nhấc chân rời đi. Hoa công tử kia nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt hắn: ” Ngươi có ý tứ gì, ta khi nào thì nói không cho trị! Không được, ngươi đến trị cho ta!”

Triệu Thanh Hà nở nụ cười, ” Nếu ta không trị hết thì sao? Tuy ta có thể trị nhưng không bảo chứng có thể chữa hết, giống như người bị nhiễm phong hàn, có người uống mấy thang thuốc là khỏi, có người lại chính là biến thành ấm sắc thuốc cũng không xong. Nếu là như vậy, phải làm thế nào?”

” Ngươi____ ngươi đùa giỡn ta!” Hoa y công tử nộ trừng hắn.

Triệu Thanh Hà chắp tay, ” Không dám, thầy thuốc không phải thần tiên, vô luận là ai cũng không dám xưng tuyệt đối thuốc có thê chữa hết. Cho dù có người mang hiền danh này, cũng chỉ là thế gian quý kính mới nói ngoa như vậy.”

Hoa y công tử xuy một tiếng: ” Há mồm ra thật lợi hại, rõ ràng không biết trị thế nào không nên tới tìm ra ra vẻ, roi của ta không chỉ quất lang băng, còn chuyên môn quất loại người rảnh rỗi đi tìm việc!”

Triệu Thanh Hà mí mắt cũng chưa nâng, chậm rãi mở miệng, ” Ngựa của ngươi ngày thường có phải cho ăn rất nhiều, bỏ vào rất nhiều thuốc bổ. Lúc đầu bệnh thì chân nhuyễn, đi lại không lanh lợi, đứng lắc lư không thẳng được; sau đó chân co rút, thắt lưng cứng lên, bốn chân khó đứng, chân sau bị liệt, tiểu tiện còn mua theo dịch trắng?”

Hoa y công tử đang muốn giơ roi thì bị những lời này làm trừng lớn mắt, thị tòng một bên nghé vào lỗ tai hắn nói: ” Công tử, tiểu đại phu này nói câu nào cũng chuẩn xác a.”

Hoa y công tử đau lòng con ngựa này nhất làm sao lại không biết, ngày thường con ngựa này bị gió thổi hướng nào hắn cũng rõ. Ném roi qua một bên nắm lấy tay Triệu Thanh Hà, ” Ngươi có thể trị phải không? Mau, mau cứu Phong nhi của ta.”

Triệu Thanh Hà bất động thanh sắc rút tay mình về, khoé miệng nhịn không được co rút, đặt cái tên quái quỷ gì vậy!

” Nê ta mới nói, ta sẽ trị bệnh này, những là không thể cam đoan có thể chữa khỏi. Ta sợ hãi cây roi da của công tử, cho nên vẫn là thôi đi, bệnh này chẳng qua là sướng quá hoá khổ, nghĩ đến rất nhiều đại phu có thể trị, không nhất định ta phải ra tay. Cáo tử!”

Nói xong Triệu Thanh Hà xoay người rời đi, công tử kia làm sao đồng ý, vội vàng ngăn cản hắn lại, vẻ mặt thành khẩn với lo lắng, ” Không, không, ta tin ngươi. Ngươi có thể chuẩn xác nói ra bệnh này, chỉ có ngươi mới trị được. Chỉ cần ngươi tận tâm, mặc kệ như thế nào cũng không so đo với ngươi.”

Triệu Thanh Hà chọn mi: ” Không được, ta là người rất sợ chết,nhất định phải có văn bản chứng minh.”

Công tử kia liên tục đáp ứng, làm sao còn nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo lúc nay nữa, một đôi mắt ướt sũng to tròn, biểu tình thành khẩn vô cùng. Nếu lúc nãy không nhìn thấy dáng vẻ ương ngạnh, còn tưởng là một người dễ ở chung.

Có văn bản cam đoan, Triệu Thanh Hà mở miệng nói: ” Ta chỉ đi ngang qua không có châm.”

Vị công tử lại quát rống lên: ” Mấy người trong y quán còn sống không, còn sống thì mang châm đến cho vị tiểu thần y này.”

Triệu Thanh Hà lắc đầu, người này tánh khí đúng là bá đạo.

Tiểu nhị y quán đem châm đưa tới, Triệu Thanh Hà nói: ” Ta muốn châm cứu, còn cần tiểu ca hỗ trợ đốt châm.”

Tiểu nhị liên tục kêu đáp ứng, chờ chuẩn bị cho tốt thì Triệu Thanh Hà châm ở huyệt bách hội, đại khố, khúc trì. Sau đó lại châm lên tĩnh mạch cho máu chảy, con ngựa này Triệu Thanh Hà đoán chừng làm chảy hơn hai lít máu làm vị công tử kia đau lòng không thôi.

” Ngươi sao làm chảy máu nhiều như vậy? Ta không có ý cản ngươi, chỉ là hỏi một chút, hỏi một chút.”

Triệu Thanh Hà mới uy hiếp hắn, nếu hắn đang trị liệu dám ngăn cản se lập tức ngưng lại, cho dù đánh chết hắn cũng không tiếp tục trị liệu, cho cho con ngựa này trôn cùng hắn.

Triệu Thanh Hà cũng không phiền, giải thích: ” Cho dù là cho lão nhân ăn uống nhưng không cho cử động cũng sẽ bị chuyển xấu. Huống chi con ngựa vốn thích chạy trên đất, bởi vì các ngươi cho ăn quá nhiều thứ tốt lại ít cho nó vận động, thuốc bổ là bảy phần lợi ba phần độc, quá tốt mà sinh bệnh.

Đại phu y quán trước đó nói cũng không sai, có con ngựa khí huyết dương cương quá độ cũng sẽ mắc bệnh này, nhất thời hiểu lầm cũng là bình thường, dù sao sống an nhàn sung sướng nhiễm bệnh so với cưỡng bức lao động mà nhiễm bệnh cũng khó gặp.”

Công tử kia vò đầu: ” Dưỡng quá tốt cũng có thể nhiễm bệnh a?”

Có thể còn nặng hơn! Ba phần độc này không có đùa giỡn.

Triệu Thanh Hà sắc mặt lạnh nhạt, ” Sinh mệnh ở chỗ vận động, mặc kệ là ngươi hay là súc sinh. Ta lát nữa khai cho các ngươi phương thuốc, liên tục năm ngày có thể lành bệnh. Nhưng mà ngày thường chớ có hầu hạ như thế nữa, cho nó vận động nhiều. Ngựa của ngươi mua về không phải là để trang trí, về sau không cho nó chạy nhảy, cho dù là giống tốt cũng biến thành phế mã.”

Hoa y công tử nhất thời đỏ mặt, hắn khó khăn lắm mới tìm được bảo mã như thế, bởi vì quý trọng nên quá mức cẩn thận, vì thế không bị ít lời chê cười.

Triệu Thanh Hà nhìn con ngựa kia lại nói: ” Mang về để trong chuồng lót nhiều đệm một chút, tốt nhất dùng đai yên cố định đứng lên, phòng ngừa nó té ngã.”

Hoa y công tử đá tiểu tư bên cạnh: ” Còn không mau ghi nhớ! Nếu có gì sơ suất xem ta như thế nào xử ngươi.”

Tiểu tư vội vàng tiến đến bên người Triệu Thanh Hà, hỏi cụ thể phải làm như thế nào. Hỏi cẩn thận không sót một chữ, nghe được đến cẩn thận, bởi vậy mới biết được ngày thường khác lạ như thế nào, chỉ sợ con ngựa chạy một chút đã kêu to gọi nhỏ sợ gặp chuyện không may.

Triệu Thanh Hà đem phương thuốc viết xong, công tử kia ghé mắt thấy, mặt nhất thời nhăn lại: ” Muối ăn năm lạng, cốt phấn một hũ, bột vỏ trứng một cái, chỉ như vậy?”

” Đúng vậy, như vậy là được, rất tiện nghi.” Triệu Thanh Hà có chút đắc ý nói. Chăn nuôi gia súc cũng như cây nông nghiệp, trị liệu bình thường tất nhiên phải xem xét phí tổn, nếu phí tổn quá lớn vượt quá giá trị của nó thì không bằng từ bỏ, còn không hơn đi mua con vật khác.

Công tử kia nhất thời hô to gọi nhỏ: ” Như vậy sao được! Sao có thể tiết kiệm như vậy! Ngựa của ta làm sao có thể dùng loại thuốc rẻ tiền! Không nên không nên, ngươi đổi loại quý giá một chú, ngựa của ta sao có thể lung tung dùng những thứ này. Không cần sợ tiêu tiền, chỉ sợ không tiêu tiền, nhấg định phải thêm vào chút loại đắt tiền mới được, mấy thứ này sao xứng với Phong nhi cua ta.”

Triệu Thanh Hà thiếu chút nữa muốn chửi ầm lên ngươi là đồ ngốc, ngẫm lại hắn vừa rồi cùng Hầu ca nhi đi dạo phố đều há hốc mồm, lại nhìn người này tài đại khí thô, có tức giận cũng không thể nào bộc phát được.

Đây chính là cái loại nhà giàu mới nổi đáng ghét!

Triệu Thanh Hà chịu đựng tức giận lại một lần nữa viết phương thuốc, phương thuốc có chích mai rùa, chích miết giáp, cao hổ cốt, phí tổn lập tức tăng lên không ít. Hoa công tử kia nhìn thấy phương thuốc nhất thời sắc mặt vui vẻ, hớn hở kêu chương quầy mỗi thứ lấy năm cân.

Triệu Thanh Hà khoé miệng co giật, đáy lòng thẳng giơ ngón giữa lên, nhưng không nhịn được nhắc nhở: ” Vị công tử này, dược không thể ăn bậy, ăn nhiều cũng sẽ có chuyện không may.”

Hoa y công tử không có là đúng: ” Không có việc gì, ăn một nửa ném một nửa, ta thích mua một đống để đó nhìn cho vui.”

Nói chuyện thật thiếu đánh mà!

Triệu Thanh Hà tức khí hò hét xoay người rời đi, gặp tên ngốc như vậy thực bực bội, đồ nhà giàu mới nổi chết tiệt!

” Ai nha, tiểu đại phu, ngươi đừng vội đi a.” Hoa y công tử liền vội vàng kéo Triệu Thanh Hà.

Triệu Thanh Hà sắc mặt không tốt, ” Còn có chuyện gì?”

Hoa y công tử khó hiểu, không rõ vì sao Triệu Thanh Hà từa hồ tức giận với hắn, nhất thời vẻ mặt vô tội, ” Tiểu đại phu, ta đắc tội ngươi?”

Ngươi không trêu chọc ta, tiền của ngươi chọc giận ta.

” Ta sốt ruột về nhà ăn cơm.”

Hoa y công tử nhếch miệng nở nụ cười, ” Tiểu đại phu trị Phong nhi của ta, bữa cơm này ta nhất định phải làm ông chủ. Tiểu đại phu không thể không đồng ý nha, hơn nữa phí khám bệnh còn chưa lấy đâu.”

Triệu Thanh Hà chấp tay, ” Không cần, bổn phận thầy thuốc thôi. Chẩn bệnh hai mươi văn, hạ châm mười văn, đơn thuốc mười văn, cho ta bốn mươi văn là được.”

Kỳ thật dựa theo bình thường không có nhiều như vậy, bất quá người ta giàu có, không làm thịt thì thật có lỗi với bản thân. Triệu Thanh Hà thật không có y đức quyết làm thịt một phen, trong lòng thầm than vãn vẫn là không đủ nhẫn tâm a.

Hoa y công tử trừng lớn mắt, ” Như vậy sao được! Cũng không phải ra chợ mua củ cải trắng, tiểu đại phu, ngươi thật sự là khiêm tốn!”

Triệu Thanh Hà lần đầu tiên có xúc động muốn bóp chết một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.