Tin tức này vừa ra, những người có mặt ở đây không ít người kinh ngạc. Kỳ thật, ngay cả Triệu Thanh Hà đã sớm biết được kết cục của cung nữ kia, nhưng cũng học theo những người khác lộ ra biểu tình kinh ngạc, đi theo tất cả cùng nhau diễn trò.
Nghiêm phi hừ lạnh nói: ” Bên này vừa mới nhắc tới, bên kia đã liền thắt cổ tự sát, nếu trong lòng không có quỷ thì cần gì phải như thế.”
Nghiêm phi trừng mắt quét về phía tiểu thái giám, tiểu thái giám vẻ mặt hoảng sợ, đè thấp đầu cả người run rẩy.
Hạ hoàng hậu thái độ thản nhiên, ” Nha đầu kia chết đúng là vừa lúc, hiện giờ chết không có đối chứng, không thể chứng minh Triệu Thanh Hà nói thật được.”
Triệu Thanh Hà không chút hoang mang nói: ” Chân tướng sự thật chỉ có một, chỉ cần đã làm sẽ lưu lại dấu vết. Vi thần dùng tính mạng cam đoan vi thần chưa có một câu nói dối, nếu không sẽ đoạn tử tuyệt tôn. Cung nữ này đã nhọc lòng dẫn vi thần đến tận đây, vừa vặn gặp phải Nghiêm phi nương nương còn bị hoàng hậu bắt được, hiện tại nàng ta ly kỳ chết đi chỉ sợ việc này không đơn giản như vậy. Cầu thỉnh hoàng hậu nương nương thâm tra, cần phải trả cho vi thần một cái trong sạch, hậu cung được yên tĩnh. Nếu không sau này có ngự y nào còn dám vào hậu cung, là thú y giống như ta thì thôi, chẳng qua là chỉ trị bệnh cho sủng vật, nhưng mà nếu như quý nhân trong hậu cung bị nhiễm bệnh, không có ai dám đến cứu trị thì phải làm sao đây.”
Giọng hoàng hậu không được tốt, ” Bản cung tất sẽ điều tra rõ ràng, chuyện hậu cung còn chờ nam nhân bên ngoài như ngươi hoa tay múa chân sao.”
Triệu Thanh Hà chắp tay: ” Vi thần không dám, nhưng là sự tình liên quan đến sự trong sạch của vi thần, cần phải thỉnh hoàng hậu nương nương vì vi thần chủ trì công đạo. Nếu chẳng qua chỉ vì những kẻ nhàn rỗi bày mưu hãm hại thì không sao, nếu là có liên quan đến chuyện khác chỉ sợ có tai ương lớn.”
Triệu Thanh Hà vẻ mặt ngưng trọng, Nghiêm phi không khỏi tò mò hỏi han: ” Ý của Triệu đại phu là sao?”
Nếu như không phải là không đúng trường hợp, Triệu Thanh Hà thật muốn khen ngợi Nghiêm phi một phen, nữ nhân này cùng hắn vô cùng ăn ý, còn vì hắn châm chước bắc cầu.
Trên mặt Triệu Thanh Hà ngưng lại, nhưng mi đầu nhăn lại thành bộ dáng ưu tư vì dân: ” Có ai không biết vi thần hiện giờ là thủ tịch thú y quân Thường gia, y thuật ở Đại Hữu là số một số hai, lại là người am hiểu ngoại khoa nhất. Tất nhiên có thể ở trên chiến trường trợ giúp kỵ binh chúng ta một tay. Nhưng lại còn huấn luyện y tá quân y, đây là sự tình liên quan đến tính mạng của hàng vạn tướng sĩ. Vi thần bất tài, mặc dù không phải là nhân vật quan trọng trong quân nhưng miễn cưỡng cũng coi như là có ích. Mà vào thời điểm mấu chốt này lại xảy ra chuyện, vi thần không khỏi nghĩ, người này làm vậy chắc chắn cho rằng vi thần là chướng ngại vật. Mà người này chính là không muốn để nhân vật như vi thần tồn tại trong quân binh? Vậy thì tất nhiên là người của địch quốc, có thể ở tại hoàng cung gây sóng gió như vậy, tất phải có nội ứng!”
Cái này gọi là suy luận hợp lý hợp tình, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, nếu vừa nãy nghe An ma ma chết thì kinh ngạc có bảy phần giả ba phần thật, hiện giờ nghe những lời này của Triệu Thanh Hà chính là trừng lớn mắt. Hoàn toàn không ngờ Triệu Thanh Hà có thể liên luỵ đến như vậy, nếu là sự thật, thì đây không phải là chuyện của hậu cung nữa mà là án lớn cần có Đại Lý tự nhúng tay xử lý.
Ba ________
Hạ hoàng hậu tức giận: ” Thật to gan! Dám tà thuyết mê hoặc lòng người, lung tung cắn bậy!”
Triệu Thanh Hà vội dập đầu, ” Vi thần không dám, nhưng là, trong luật pháp khi xử án cần phải suy giả thuyết lớn mật không chừa, cần cẩn thận kiểm chứng, hết thảy đều là có thể. Huống hồ vi thần nói không phải là chuyện trên trời dưới đất, mà là suy đoán có căn cứ. Không đúng mới là tốt nhất, nhưng nếu thật là vậy thì cần phải sớm đề phòng tránh cho tổn thất lớn hơn nữa. Còn nếu suy đoán này là sự thật, vi thần bất quá chỉ là một thú y nho nhỏ đã giăng kế hãm hại như vậy, chỉ lo là có tai hoạ lớn hơn.”
Nghiêm phi cũng thập phần lo lắng nói: ” Hoàng hậu nương nương, thần thiếp nghe vậy cũng cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quái. Nếu thật sự là vậy thì liên luỵ rất lớn tới triều đình, hậu cung không được tham gia chính sự, không bằng việc này giao cho Đại Lý tự xử lý.”
Hạ hoàng hậu ngưng mi vô cùng bất mãn, ” Bản cung làm việc còn cần hai người các ngươi nói vào sao? Chẳng qua chỉ là chuyện hậu cung, bản cung còn không xử lý được?”
Nghiêm phi sợ hãi: ” Thần thiếp không dám.”
Hạ hoàng hậu hừ lạnh, đang muốn nói tiếp thì bị một âm thanh ẻo lả thanh thanh vang lên, ” Hoàng thượng giá lâm.”
Chúng nhân sôi nổi quỳ xuống hành lễ, Triệu Thanh Hà tuy rằng cúi đầu nhưng cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc chiếu tới, không cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai. Tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống, trong lòng ấm áp.
Thường Đình Chiêu chau mày nhìn thấy Triệu Thanh Hà quỳ gối trên tảng đá, cưỡng chế lửa giận trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo ác sát.
” Đây là có chuyện gì?” Âm thanh có chút khàn khàn của Hoàng thượng vang lên, chỉ mới một đoạn thời gian ngắn, Triệu Thanh Hà cảm nhận được tinh thần hoàng thượng không bằng như trước.
Nghiêm phi cắn cắn môi một bộ dáng muốn khóc, nước mắt quanh tròng đảo ở hốc mắt cố nén không nói ra uỷ khuất, cứ thế tràn đầy.
Hoàng thượng thấy vậy đau lòng không thôi, ” Ai dám để Phù nhi của ta chịu uỷ khuất lớn như vậy, sao lại quỳ gối trên tuyết thế kia, mau mau đứng lên.”
Thân thể hoành thượng còn nhanh hơn lời nói, bước tới trước mặt Nghiêm phi tự mình nâng nàng dậy. Nghiêm phi kinh sợ, theo bản năng nhìn về phía Hạ hoàng hậu.
Hạ hoàng hậu thấy thế phẫn nộ, giọng không được tốt: ” Hoàng thượng không khỏi bất công, còn chưa biết xảy ra việc gì đã nhận định là Nghiêm phi uỷ khuất, hay là hoàng thượng cho rằng thần thiếp cố ý làm khó dễ hay sao.”
Khuôn mặt Hạ hoàng hậu vốn hà khắc, hiện giờ lại gây sự làm cho Minh đế vô cùng bất mãn, ” Trẫm thật muốn nghe Nghiêm phi là phạm tội gì, có thể bắt nàng quỳ trên băng trong gió tuyết như vậy.”
Hạ hoàng hậu nghe Minh đế che chở càng thêm tức giận vặn vẹo, Nghiêm phi vội vàng nói: ” Hoàng thượng, là thần thiếp nhìn thấy ngài giá lâm nên mới nhất thời kích động quỳ xuống, không phải do bị phạt. Nhưng mà Triệu đại phu quỳ gối trên tảng đá này đã mấy canh giờ, nếu không cho đứng lên chỉ e chân bị phế đi. Triệu đại phu y thuật cao minh, vẫn nên chớ vì hiểu lầm mà làm người bị thương mới tốt.”
Thường Đình Chiêu băng mặt, bàn tay nắm chặt nghe rõ tiếng khớp xương khanh khách rung động. Minh đế làm sao không phát hiện ra, không chờ hắn phát tác liền lên tiếng nói: ” Triệu đại phu còn không mau đứng lên nhanh, không cần đa lễ như vậy.”
Triệu Thanh Hà không có đứng lên mà dập đầu một cái vang: ” Cầu thỉnh hoàng thượng vì vi thần trả lại trong sạch!”
Minh đế khẽ nhíu mày, ” Đây là chuyện gì?”
Hạ hoàng hậu muốn chen vào nói bị Minh đế liếc mắt trừng một cái, giọng không mặn không nhạt, ” Nếu Triệu đại phu có oan khuất, vậy tự mình kễ rõ nguyên nhân trong đó cho trẫm.”
Lúc này Triệu Thanh Hà mới không nhanh không chậm, không có một chút thêm mắm muối mà kể lại chuyện xảy ra, cuối cùng là vì lòng yêu nước mà nói lên ý nghĩ bên trong.
Hai mắt Nghiêm phi hồng hồng nói: ” Cầu thỉnh hoàng thượng trị tội, tình thế lúc nãy cấp bách nên thần thiếp không thực hiện được lời hứa đã đem ước hẹn cùng hoàng thượng nói ra.”
Minh đế vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ” Chuyện này sao có thể trách ngươi, cũng không thể cho ngươi chịu oan uổng như vậy được.”
Nghiêm phi mỉm cười lộ vẻ cảm động, không một hồi lại khó hiểu: ” Việc này thần thiếp chưa bao giờ nói với ai, cũng không đề cập với người bên cạnh. Hàng năm cũng chỉ cho các nàng thưởng mai ở nơi khác, nói với các nàng thần thiếp thích một mình thưởng mai, không biết vì sao năm nay lại trùng hợp như vậy. Nếu như không có ước định như vậy với hoàng thượng, thần thiếp nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch. Hoàng thượng, thần thiếp nguyện dùng tính mệnh của Hân nhi cùng Bội nhi thề, thần thiếp và Triệu đại phu không có nửa điểm tư tình!”
Triệu Thanh Hà lúc này cũng nói: ” Vi thần dám lấy đầu mình ra thề, vi thần tuyệt không có ý nghĩ không an phận này. Vi thần là hảo nam phong mà còn từng vì một nam nhân làm ra chuyện hồ đồ, việc này hoàng thượng có thể cho người đến điều tra ở gia hương vi thần. Vi thần không gần nữ sắc sao lại có can đảm lớn như vậy nhúng chàm nhân vật như Nghiêm phi nương nương, thật sự là vớ vẫn đến cực điểm. Nếu hoàng thượng, hoàng hậu không tin, thì đợi xem mấy chục năm tới vi thần tuyệt đố không cưới vợ nạp thiếp không lây dính nữ sắc, đến lúc đó liền biết vi thần có tron sạch hay không.”
Buổi nói chuyện này lại khiến cho không ít người khiếp sợ, mà ngay cả Hạ hoàng hậu cũng hơi hơi kinh ngạc. Đây chính là đoạn tử tuyệt tôn, ngay cả thái giám có điều kiện cũng muốn tìm cung nữ để d*m ô, Triệu Thanh Hà vẹn toàn nhưng dám nói chuyện như vậy. Triệu Thanh Hà tuy là thú y nhưng cũng có thể nói là phong cảnh tiền đồ vô hạn, nói như thế là bát nước hất đổ khó hốt lại. Ở Đại Hữu có bao nhiêu người giống được như Thập Tam Vương gia, cưới nam thê không thèm quan tâm chuyện gì khác, chuyện này phải cần bao nhiêu dũng khí đây.
Minh đế nhìn về phía Hạ hoàng hậu, ” Hoàng hậu, hai người bọn họ có nói sai không?”
Hạ hoàng hậu lấy lại tinh thần, hít một hơi: ” Chưa từng.”
Lúc này Thường Đình Chiêu mở miệng: ” Hoàng thượng, việc này rất kỳ quái. Đoạn thời gian này luôn có gian tế muốn trộn lẫn vào trong quân, muốn độc hại quân mã. Triệu đại phu thân là coi sóc kỵ binh Thường gia quân, chỉ sợ việc này không có đơn giản như vậy, mong hoàng thượng tra rõ án này.”
Hạ hoàng hậu bất mãn nói: ” Chẳng qua là chuyện lộn xộn ở hậu cung, sao lại liên can sâu xa như vậy, Thường tướng quân nói cho cẩn thận chớ để náo loạn nhân tâm.”
Thường Đình Chiêu cười lạnh, trong giọng nói mang theo ác độc: ” Đến cùng là như thế nào chỉ có điều tra cẩn thận mới biết được, nhổ củ cải phải tận gốc, vừa lúc đem tất cả những người dị tâm một lướt bắt hết.”
Hạ hoành hậu không khỏi cảm thấy sau lưng chợt lạnh, nếu việc này liên luỵ lên triều đình, chuyện này không còn do nàng khống chế được. Đại Lý tự không phải thuộc phe phái Hạ gia, chỉ sợ đến lúc đó tra ra hết mọi chuyện tốt xấu. Nguyên bản cứ ngỡ chỉ là một tên thú y nho nhỏ, nghĩ nhất tiễn song điêu, ở hậu cung này muốn làm gì mà chẳng được, không ngờ Triệu Thanh Hà này xương cốt cứng rắn mà Thường Đình Chiêu còn vì một thú y nhỏ làm đến mức này.
Minh đế lên tiếng nói: ” Trẫm tất sẽ đem chuyện này điều tra rõ, Triệu đại phu mau mau đứng dậy đi, trẫm tin tưởng ngươi là người trong sạch. Hiện giờ quân vụ quan trọng hơn, nên cấp tốc cùng Thường tướng quân hồi doanh. Chiến sự cận kề, chớ để cho một chút chuyện trần tục này quấy nhiễu.”
Hạ hoàng hậu không cam lòng nói: ” Hoàng thượng, việc này vẫn chưa điều tra rõ… “
Minh đế lạnh lùng quét mắt liếc nàng một cái, ” Trẫm còn chưa có hồ đồ đâu, ai thị ai phi trong lòng vô cùng rõ ràng.”
Hạ hoàng hậu nhất thời á khẩu, trong lòng buồn bực không thôi nhưng lại chẳng làm gì được. Từ lúc Nghiêm phi nói ra định ước cùng hoàng thượng, trận diễn này đã bắt đầu không còn tuỳ nàng khống chế rồi, vốn nghĩ nhanh chóng xuống tay xử lý rụng đến lúc đó có truy cứu tới cũng không kịp, không ngờ hoàng thượng đến đây nhanh như vậy.
Thường Đình Chiêu nghe vậy cũng không quản người khác, lập tức mang Triệu Thanh Hà từ trên đất đứng dậy. Chân Triệu Thanh Hà đã muốn không còn tri giác, nếu không có Thường Đình Chiêu chống đã phải lảo đảo ngã sấp xuống.
Thường Đình Chiêu thấy vậy sắc mặt đen đến mức doạ người, trực tiếp ôm cả người Triệu Thanh Hà lên vô cùng lo lắng lao ra khỏi cửa cung, khiến cho cả đám người trợn mắt há mồm.
Hạ hoàng hậu không thể tin được nói: ” Hoàng thượng, ngài xem Thường tướng quân, thật…thật sự là vô lễ… “
Sắc mặt Minh đế cũng hết sức khó coi, ánh mắt nhìn về phía Hạ hoàng hậu nói không hết sự ghét cay ghét đắng, ” Đây còn không phải do ngươi gây ra.”
Vẻ mặt Hạ hoàng hậu uỷ khuất, ” Hoàng thượng, chuyện này sao lại có liên quan đến thần thiếp, thần thiếp chẳng qua là trùng hợp đi đến đây sau đó nhìn thấy tình hình như vậy, sẽ không hiểu lầm… “
Minh đế không khách khí đánh gảy, ” Còn tranh cải?! Ngươi đứng đầu hậu cung, hậu cung lại xảy ra chuyện như vậy, ngươi nói, ngươi quản lý hậu cung này như thế nào?! Nếu như không có khí lực như vậy, không bằng đi ăn chay niệm phật, còn có thể tích chút đức.”
Minh đế không nhìn nàng nữa, trong ngày hôm đó quyết định để Hạ hoàng hậu cùng thái hậu dốc lòng niệm Phật, việc hậu cung tạm thời do Nghiêm phi xử lý.
Việc này làm cho trong triều nổi lên cuộn sóng không nhỏ, tuy hoàng thượng nói thẳng là tích phúc cho tướng sĩ, không phải là đoạt quyền, hoàng hậu vẫn là chưởng quản ấn hậu, về sau sẽ lại thả ra. Nhưng đây dù sao vẫn là đánh vào thẳng mặt, thuộc loại cảnh cáo không hề nhỏ. Chúng nhân không khỏi phân tích, sợ là hiện giờ hoàng thượng đối với bè đảng hoàng hậu có chút bất mãn, muốn mượn việc này gõ vào bè đảng hoàng hậu.
Hậu cung cùng triều đình xưa nay liên quan, việc này là gõ cảnh báo cho Hạ gia, hiện giờ tuy rằng hoàng thượng còn tin vào một bề Hạ gia, có một số việc nhắm con mắt mở con mắt nhưng không có nghĩa là nhất định sẽ thế nào. Người Hạ gia lúc này thấp điệu hơn không ít, dáng vẻ không còn bệ vệ kiêu ngạo.
Triệu Thanh Hà biết việc này thì trong lòng hết sức cao hứng, tuy không đem cả bè lũ Hạ hoàng hậu diệt trừ sạch, thậm chí còn kém xa lắm. Có thể làm cho Nghiêm phi có chút cơ hội đó cũng là vô cùng tốt. Mặc kệ triều đình hay hậu cung, cơ hội ngắn này tuy nhìn không có bao nhiêu lợi hại nhưng có thể bố trí rất nhiều chuyện.
Mà Thường Đình Chiêu một chút cao hứng cũng không có, cả người đều âm u tối tăm, khắp cả quân doanh đều cảm nhận được nộ khí của Thường Đình Chiêu.
Triệu Thanh Hà nắm lấy tay Thường Đình Chiêu, ” Ta thật sự không có việc gì, không phải Tử Bác đã nói chỉ cần điều trị cho tốt sẽ không có lưu lại bệnh chứng sao. Còn có thuốc ngâm chân, hắn nói ngươi cũng có thể dùng, buổi tối chúng ta cùng nhau ngâm chân được không?”
” Ta CMN thật vô dụng!” Thường Đình Chiêu tát mạnh một cái xuống mặt bàn, rắc rắc một tiếng lập tức gãy nát, làm cho Triệu Thanh Hà sợ tới mức nhảy dựng. Triệu Thanh Hà càng thông cảm cho tâm tình của hắn, càng lo sợ Triệu Thanh Hà cảm thấy bản thân mình vô năng. Cái gì cũng không thể làm, còn phải để cho Triệu Thanh Hà khuyên hắn, điều này làm tự tôn của hắn bị đả kích rất lớn.
Vội vàng nắm lấy tay bên kia, tỉ mỉ xem xét, chỉ bị đỏ lên không có gì khác thường, ” Ngươi, ngươi thật sự là… Muốn bỏ tay này luôn sao? Có sức lực không phải là để giày xéo như vậy.”
Thường Đình Chiêu phẫn hận, đem Triệu Thanh Hà ôm vào lòng, ” Nếu ta không có vô năng, sao lại khiến ngươi phải chịu uỷ khuất như vậy. Ta thật sự là nghĩ… “
Triệu Thanh Hà trừng mắt liếc hắn: ” Không lẽ ngươi còn muốn khởi binh tạo phản sao?”
Thường Đình Chiêu nhíu mày, đáy lòng thậm chí đã muốn bắt đầu tính toán.
Triệu Thanh Hà vỗ một phát lên đầu hắn, ” Miên man suy nghĩ cái gì đâu không, còn chưa tới bước đường như vậy đâu. Ta tin tưởng ngươi có khả năng như thế, nhưng mà cái giá phải trả quá lớn. Ngươi không phải là người ham quyền lực, cho dù ngồi lên cái vị trí đó cũng không có nhiều vui vẻ. Chút uỷ khuất ấy không tính là gì cả, hơn nữa trừ chúng ta với hoàng đế, có khi đó là biện pháp làm cho đám người kia không có nổi ngày lành, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn mới đúng. Lần này cũng là do ta sơ suất, bị làm khó dễ như vậy cũng là xứng đáng.”
Thường Đình Chiêu ngồi chồm hổm xuống, giúp hắn xoa xoa đầu gối, âm thanh trầm thấp áp lực, ” Về sau không được phép rời khỏi tầm mắt của ta.”
Triệu Thanh Hà cười gật đầu, ” Được. Đuổi ta cũng không đi, hôm nay lúc nhìn thấy Nghiêm phi làm ta giật cả mình. May mắn trùng hợp một sự kiện như vậy, nếu không thực sự phiền toái lớn. Không ngờ hoàng thượng một bó tuổi rồi, còn thích làm những chuyện đó.”
Thường Đình Chiêu dừng một chút, ” Nghiêm Khác mới gửi thư cho ta.”
Triệu Thanh Hà vừa nghe không khỏi cảm thấy việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy, ” Viết cái gì?”
Nguyên lai Nghiêm phi đã sớm phát hiện có người muốn ám hại nàng, kỳ thật thường ngày nàng có thói quen hay đi một mình. Hơn nữa đúng là gặp gỡ người bên ngoài, chẳng qua không phải là tư tình nam nữ mà là vì Nghiêm gia mưu việc lợi. Hiện giờ Nghiêm gia chính là thời buổi rối loạn, trong triều không ít người muốn đào ngân lượng từ trong tay Nghiêm Bá, Nghiêm phi cùng Nghiêm Khác vẫn luôn âm thầm bố trí.
Hạ hoàng hậu lần này cũng là phát hiện có cơ sở, cho nên mới cố ý khiến cho ra kế sách. Kéo Triệu Thanh Hà vào là chính vì bất mãn Triệu Thanh Hà đem người của bà ta đánh hạ, còn không chịu cùng bọn chúng hợp tác, đem dược liệu Thuỵ quốc cần với quân dược giao hết cho Thập Tam Vương gia phụ trách, làm cho bọn chúng không thu được lợi lộc.
Ghê tởm nhất chính là Thập Tam Vương phi, luôn luôn bắn ra sương mù đạn khói, hư hư thật thật làm người khác không sờ thấy rõ, đem tất cả bàn tính của bọn chúng bị đảo loạn, không chỉ thế có người còn phải bồi tiền vào. Hiện giờ không ít dược liệu khó mà thu hồi lại, bọn họ không có cách nào làm gì vợ chồng Thập Tam Vương gia, hai kẻ này dối trá giống hệt cá trạch, vì thế đem hết tức giận đổ lên người Triệu Thanh Hà. Muốn mượn việc này nhất tiễn song điêu, diệt trừ hai cái tâm phúc gây hoạ lớn, lại mượn cơ hội thôn tính Nghiêm gia. Nếu có tài sản của Nghiêm gia, bọn họ còn lo cái gì.
Nghiêm phi cảnh giác được, mặc dù cũng đoán ra bảy tám phần nhưng cũng không thể xác định. Bởi vậy hôm đó cố ý dẫn tới cơ hội, lợi dụng hoàng thượng chứng minh trong sạch của nàng. Chẳng những có thể áp hoàng hậu một đầu, còn có thể mượn cơ hội tóm ra gian tế bên người. Kết quả Triệu Thanh Hà bị cuốn vào trong đó, còn làm cho hắn quỳ trên băng tuyết lâu như vậy. Nghiêm phi không tiện nói, nên để cho Nghiêm Khác toàn bộ giúp nàng giải thích. Bất kể như thế nào, Triệu Thanh Hà lâm vào tình huống như thế cũng do một phần tính kế của nàng.
Nói là giải thích không bằng nói là tỏ rõ thái độ, hy vọng Thường Đình Chiêu có thể hiểu cho để sau này không có gì ngăn cách, ít nhất không phải là địch nhân.
Triệu Thanh Hà lắc đầu thở dài, ” Đúng là mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, dù có thân phận gì cũng không dễ dàng được, nếu có một ngày ta lúc nào cũng phải đấu đá như vậy chẳng phải là lấy mạng của ta sao. Nhìn xem, một nam nhân cưới nhiều lão bà như thế làm gì, lục đục với nhau căn bản không phải do mình, mà là vì quyền thế phía sau. Vì quyền thế, thậm chí có thể chém bay mạng người, thật là đáng sợ.”
Triệu Thanh Hà rùng mình một cái hoảng sợ cực kỳ, rốt cục bị sắc mặt âm u mấy ngày nay của Thường Đình Chiêu làm cho tỉnh lại.
Triệu Thanh Hà nhéo nhéo mặt hắn, ” Ta bị hại một chút cũng không có bị gì, ngươi lại bày ra bộ dáng như chết cha chết mẹ. Suốt ngày trưng ra cái bản mặt thối này, một chút cũng không làm cho ta bình phục nhanh được.”
” Ta chỉ là… “
Triệu Thanh Hà trợn trắng mắt liếc hắn một cái, cắt ngang: ” Cảm thấy ngươi vô dụng, hại ta bị thương. Vẫn là câu nói kia, ai cũng không phải vạn năng, cứ chui rút vào sừng trâu không bằng hưởng thụ hiện tại.”
Thường Đình Chiêu không nói, chỉ giúp hắn cẩn thận xoa chân. Cái này là do Chung Tử Bác dạy hắn, nói đối với phục hồi có lợi. Chung Tử Bác nghe nói Thường Đình Chiêu muốn học phương pháp xoa tay này thì còn ngẩn người, Triệu Thanh Hà lấy cớ là Thường Đình Chiêu bao che khuyết điểm. Ánh mắt Chung Tử Bác mới không có tiếp tục nghi vấn, mà là không còn đối với việc Triệu Thanh Hà ngủ lại trong phòng tướng quân mà cảm thán Triệu Thanh Hà mệt mỏi hao sức.
Vì giúp Triệu Thanh Hà ngâm chân, Thường Đình Chiêu còn chế tác ra thùng gỗ lớn cao cỡ đầu gối. Mùa đông lạnh lẽo đem chân ngâm vào nước thuốc nóng hầm hập, lỗ chân lông toàn thân đều giãn mở ra, thoải mái vô cùng.
Triệu Thanh Hà ngoắc lại Thường Đình Chiêu, ” Chúng ta cùng nhau ngâm chân đi, thật thoải mái nha.”
Tuy hai người luôn biết ngâm chân có lợi cho thân thể, nhưng trước giờ không từng ngâm chân qua, bởi vậy vì chuyện này mà hai người có thêm trải nghiệm mới.
Thùng nước ngâm chân lớn, nhưng hai đại nam nhân cùng nhau ngâm chân có vẻ chật. Triệu Thanh Hà đem chân khoát lên chân Thường Đình Chiêu, còn giúp hắn xoa xoa, chân Triệu Thanh Hà nhỏ hơn chân Thường Đình Chiêu nhiều lắm.
Miệng Triệu Thanh Hà còn lại gần nói, ” Lực đạo chà xát vậy được chưa?”
Hai người tuy rằng vô cùng thân thiết, nhưng lại chưa từng trải qua như vậy. Triệu Thanh Hà cười nói, ” Tự nhiên ta cảm thấy chúng ta giống như lão phu thê gần trăm tuổi rồi.”
Sắc mặt Thường Đình Chiêu rốt cục cũng trở nên dễ nhìn, ” Về sau chúng ta mỗi ngày sẽ cùng nhau ngâm chân.”
Triệu Thanh Hà thở dài: ” Nguyện vọng này trước mắt khó mà thực hiện được, sắp phải xuất chinh, chỉ sợ khó có cơ hội này.”
Hiện giờ trong triều đã gần như định ra ngày xuất chinh, bất quá mấy ngày nữa phải đi đến biên giới, phải duy trì dang vẻ bệ vệ kiêu ngạo đánh cho Tây Nhung ngóc đầu lên không nổi. Mùa đông nam nay phá lệ rét lạnh, mà Tây Nhung càng hung hăng ngang ngược, dân chúng biên giới lâm vào cảnh lầm than. Vì thế không ít địa phương tụ tập nạn dân chạy nạn, không chỉ có như thế, Tây Nhung còn có ý định một đường tiến thẳng kinh thành, điều này làm cho những kẻ tính toán nhỏ nhặt không muốn xuất binh bắt đầu bối rối, không còn tiếp tục dây dưa, lập tức đồng ý xuất binh.
Nếu Tây Nhung thật sự đánh tới kinh thành, những lợi ích bọn họ tranh thủ được thì dùng cái gì nữa, mệnh còn phải bán gấp.
Thường Đình Chiêu chắc chắn nói: ” Sẽ không.”
Triệu Thanh Hà cười lắc đầu: ” Chúng ta không nên quá nổi bật để người chú ý, dù không cũng không cần phải vội trong chốc lát, chờ đại thắng trở về chúng ta sẽ có thời gian. Nói, ta bây giờ còn tưởng niệm ôn tuyền ở nhà Tân Hồ huyện của ngươi, thật muốn tới ngâm tắm.”
” Chuyện nào có đáng gì, trong kinh cũng có ôn tuyền, đến lúc đó chúng ta xây dựng phủ đệ ở đó là được.”
Triệu Thanh Hà cười đến sáng lạn, ” Nói nghe hay như là chuyện thật, muốn bàn ra ngoài nào có dễ dàng như vậy. Không có ôn tuyền thì mua đại cái bồn tắm thật lớn là được, ngẫu nhiên đến thôn trang ngâm tắm là được. Chỉ cần có ngươi ở thì mặc kệ là ngâm tắm hay ngâm chân, dùng cái gì ngâm, ta đều cao hứng.”
Thường Đình Chiêu ôm hắn lại gần, môi dán lên một cái hôn sâu. Chờ khi hai người tách ra Triệu Thanh Hà chỉ thấy toàn thân không mềm nhũn, không có sức lực tựa vào ngực Thường Đình Chiêu.
Sắp tới là phải xuất chinh, trong lòng hai người đều khó tránh khỏi không yên, lúc này dễ dàng cảm tính nhất. Nếu im lặng làm bạn như vậy, bao nhiêu hỗn loạn thì có bấy nhiêu.
Môi Thường Đình Chiêu hôn lên trán hắn, ” Trận chiến này chúng ta phải đánh thắng cho thật đẹp, sau đó ta đem ngươi cưới vào cửa, tìm một nơi nào đó yên tình tiêu dao vượt qua quãng đời còn lại.”
Triệu Thanh Hà nở nụ cười, ” Dáng vẻ này không giống như những gì Thường tướng quân hay nói, thật không có tiền đồ.”
Thường Đình Chiêu lại thật lòng nói: ” Từ trước giờ hiếu chiến, có thể có thời điểm cũng sẽ nghĩ đến những chuyện này, chém chém giết giết sinh linh đồ thán, lấy cớ có dễ nghe đến đâu thì cũng chỉ là thoả mãn tư dụng của cá nhân mà thôi. An an ổn ổn không phải tốt sao? Đặc biệt từ sau khi ta gặp ngươi, lại càng thích yên ổn.”
Nghe nói như thế, trong lòng Triệu Thanh Hà không khỏi buông lỏng ra, có người trời sinh chỉ thích oanh oanh liệt liệt, đáng tiếc hắn không phải. Hơn nữa hắn sau khi trải qua những tranh đấu này, lại càng phát hiện ra mình muốn làm gì. Nếu Thường Đình Chiêu là người như vậy, hắn là bầu bạn cũng chỉ có thể đuổi kịp bước chân của người này.
Tuy không đến mức cảm thấy quá vất vả, nhưng lại không phải là chuyện hợp ý nhất, nếu Thường Đình Chiêu cũng giống hắn nghĩ đến một đời thanh tĩnh, như vậy còn có gì cầu hơn.
” Thuận theo tự nhiên đi, mặc kệ về sau ngươi chọn con đường nào, ta đều phụng bồi đến cùng.”
Thường Đình Chiêu cầm tay hắn không nói được một lời, lúc này có nói gì cũng có vẻ là dư thừa.
Ngâm chân xong, Thường Đình Chiêu nâng chân Triệu Thành Hà lên cẩn thận lau khô. Mà ngay cả ngón chân cũng không bỏ qua, còn giúp hắn xoa xoa từng ngón chân. Mà bộ dáng này lại không giống như đang xoa ngón chân, ninh mi đầu, hơi thở nóng hổi khẩn trương.
” Uy, Thường Đình Chiêu.”
” Sao.”
” Một lát chúng ta làm đi.”
Thường Đình Chiêu giương mắt, đã nhiều ngày nhớ thương Triệu Thanh Hà, hai người đã lâu không có làm. Tuy bị thương là đầu gối nhưng Thường Đình Chiêu cố chấp không muốn đụng Triệu Thanh Hà, mà là cẩn thận chăm sóc.
Thường Đình Chiêu nhìn chân hắn, trầm ngâm một lát mới nói: ” Y ngươi.”
Triệu Thanh Hà nhếch miệng cười, ” Không được làm ta ngất đi, về sau không cho phép lên giường của ta nữa.”
Khoé miệng Thường Đình Chiêu hơi hơi cong lên, ” Tất cả đều y ngươi.”