Triệu Thanh Hà với Gia Cát Như nghe được tin tức này đều kinh hoảng cực kỳ. Gia Cát Như nhào tới kéo áo binh sĩ, lớn tiếng quát lên, ” Ngươi nói cái gì?”
Binh sĩ kia bị doạ đến, nhưng cũng lập lại đầy đủ một lần nữa: ” Binh Tây Nhung tốc chiến tốc thắng, vừa mới tiêu diệt trạm kiểm soát phía đông, năm vạn đại quân đã chạy thoát được! Đại quân chúng ta đuổi đến nơi thì đã không kịp, toàn bộ tướng sĩ thủ vệ ở đó toàn quân bị diệt, Lục tướng quân cũng vong.”
Gia Cát Như vẻ mặt không thể tin được, kế hoạch hoàn mỹ như vậy làm sao thất bại được! Từng trạm kiểm soát đều có người gác, nếu xuất hiện khác thường sẽ bắn khói hiệu để binh lính thủ ở đây đến trợ giúp, sao lại một chút tin tức đều không có đã bị người đào lỗ trống?
Trạm kiểm soát Lục tướng quân thủ quả thật số người không nhiều bằng chỗ khác, nhưng cũng bởi vì địa thế hiểm yếu dễ thủ khó công, có thể nói là một mình đứng vững, hơn nữa viện quân Tây Nhung vẫn chưa tới cho nên mới yên tâm như vậy. Nào biết được binh Tây Nhung từ nơi nào đột phá! Này thật sự là…
Gia Cát Như mặt mày xanh lét, lần này để cho đại quân Tây Nhung chạy thoát, lần sau còn muốn không hao binh tổn tướng tiêu diệt như vậy khó còn hơn lên trời. Chắc chắn phải chiến đấu đẫm máu cực lực tổn thất thảm trọng mới có thể thắng lợi.
Gia Cát Như trực tiếp đá văng binh sĩ kia nhanh chóng chạy về doanh trướng tìm Thường Đình Chiêu, Triệu Thanh Hà vội vàng nâng binh sĩ bị té ngã dậy, ” Quân sư cũng là vì tình thế cấp bách, ngươi chớ nên trách hắn.”
Binh sĩ kia lắc đầu nói, ” Việc này quà thật làm người tức giận, ai, hơn một ngàn huynh đệ, đã như vậy không còn! Còn có Lục tướng quân, thế nhưng cũng không có.”
Binh sĩ này không phải là quân Thường gia mà là binh lính bản địa, Lục tướng quân dẫn dắt đều là binh lính bản địa là huynh đệ sớm chiều ở chung, hiện giờ cũng bị mất. Lục tướng quân đúng là người rất tốt, chưa bao giờ cắt xén quân lương bọn họ, xem bọn họ là anh em mà đối đãi. Cho nên ai cũng nói hắn như thần linh, hiện giờ đã không còn nữa.
Triệu Thanh Hà thở dài vỗ vỗ bờ vai hắn, đây chính là chiến tranh, trước giờ xem tivi sách báo công bố bao nhiêu nhân số tử vong hắn cũng chỉ xem là con số cũng không sâu sắc cảm nhận được cái gì. Hiện giờ đã phát sinh ngay bên người hắn, là một đám sinh mệnh sống sờ sờ, làm cho hắn khó mà thích ứng theo.
” Sư phụ! Mau, mau đi qua nhìn một cái, có người còn sống!” Chu Lộ chạy vội tới, ở thật xa đã kêu lớn lên.
Triệu Thanh Hà không dám trì hoãn nhanh chóng chạy qua, vừa chạy vừa hỏi Lô Khả tình huống như thế nào. Mới vừa đi dọn dẹp chiến trường thế nhưng phát hiện có người còn sống, nghe nói lúc ấy đi nhà vệ sinh kết quả tránh được một kiếp. Nhưng sau đó vẫn là bị phát hiện, trong lúc chạy trốn bị lăn xuống vách núi, binh Tây Nhung không kịp đuổi theo nên coi như kiếm về được một mạng. Dù thế, khi lăn xuống đã bị đá nhọn đâm thủng bụng, hiện giờ dữ nhiều lành ít.
” Tình huống thế nào?” Triệu Thanh Hà vội vàng chạy tới trạm chữa bệnh, hỏi ngay.
Một quân y lắc đầu nói: ” Máu chảy không ngừng, ruột bị tổn hại, ai, mấy người chúng ta đành là bất lực, Chung đại phu cũng đang ở bên trong.”
Triệu Thanh Hà nhăn mi, binh sĩ này là người duy nhất biết tình huống khi ấy, Tây Nhung nội ứng ngoại hợp như thế nào, tại sao có thể đào thoát khỏi hiểm cảnh như thế chỉ sợ có binh sĩ này biết. Thất bại lớn như vậy, Hạ giám quân dù cho không ở đây cũng sẽ bày vẽ thêm rồng rắn, người này nhất định phải cứu sống!
Triệu Thanh Hà không chậm trễ làm tốt công tác tiêu độc mới bước vào phòng giải phẫu, bởi vì không có giống cái ngày người bệnh ồ ạc nên điều kiện trong phòng giải phẫu vô cùng tốt.
” Như thế nào?”
Chung Tử Bác lắc đầu, ” Máu tạm thời không ngừng chảy nữa, nhưng mà ruột tổn hại, lại mất máu quá nhiều chỉ sợ khó trị.”
Trước đó cũng gặp phải binh lính nội tạng bị thương nhưng đa số đều trị liệu không có hiệu quả đều chết đi, ngẫu nhiên vận khí tốt có thể sống sót đều vì vết thương không quá nặng. Người này bị thương quá nghiêm trọng, nếu là lúc trước còn có thể bất đắc dĩ buông tha cho, nhưng hiện tại mọi người đều biết người này nhất định không được chết, hơn nữa bọn họ có điều kiện có không gian, nhất định phải moi hết lực lượng cứu sống.
” Thử xem khâu lại tá tràng được không, bây giờ đã đến mức này rồi ngựa chết cũng như ngựa sống.”
Chung Tử Bác thở dài: ” Mấy hôm trước ta đã thử qua, thất bại.”
Triệu Thanh Hà nhíu mi, ” Thử lại đi, lần này ta cùng với ngươi tiến hành.”
Có Triệu Thanh Hà bên người, Chung Tử Bác cảm thấy vô cùng kiên định, ánh mắt phát ra ánh sáng.
Triệu Thanh Hà gọi Nguỵ Viễn Chí, ” Ngươi đem cái thứ ta nhét dưới đáy hòm ra chuẩn bị đi, một lát nữa có lẽ phải dùng đến, cứ mặc kệ hết đi, hiện giờ chỉ có thể đánh cuộc vận khí.”
Nguỵ Viễn Chí giật mình, không nói hai lời lập tức đi tìm.
Dụng cụ giải phẫu tất cả đều được chuẩn bị tốt, mổ chính là Chung Tử Bác, Triệu Thanh Hà phụ trách hỗ trợ.
Triệu Thanh Hà không ngừng dùng nước tiêu độc súc miệng vết thương, sau đó dùng ống tiêm hút đi nước tiêu độc với máu pha nước, sử dụng công cụ vạch ra miệng vết thương để Chung Tử Bác thấy rõ ràng hơn.
Chung Tử Bác gắp ra phần ruột bị tổn hại, mồ hôi rơi như mưa, Lô Khả ở một bên giúp hắn nhẹ nhàng lau mồ hôi, mọi người đều ngừng thở, không dám phát ra một chút tiếng động sợ Chung Tử Bác không cẩn thận một cái là trượt tay.
Triệu Thanh Hà đem kim với chỉ cho Chung Tử Bác, Chung Tử Bác đối với cái này cũng không xa lạ, mấy ngày trước đây liên tục diễn luyện làm cho hắn vô cùng thành thạo. Chung Tử Bác cẩn thận khâu lại, mà người bệnh đã sớm ngất đi, nếu không phải có người vẫn luôn quan sát hô hấp với tim đập, Triệu Thanh Hà đã cho là người này chết rồi. Như vậy cũng tốt, đỡ phải để người bệnh cảm nhận được đau đớn, thuốc tê này không thể đổ vào trong bụng, chỉ có thể bôi ở ngoài, hiệu quả gây tê cũng không tốt.
Khâu lại xong, Chung Tử Bác bố trí lại kết thúc. Giải phẫu xong, tất cả mọi người ở đây giống như vừa mới ngâm mình bước ra từ trong nước, làm sal còn nghĩ được đây là mùa đông rét lạnh. Mấy ngày trước tuy trị liệu không ít thương binh, nhưng ca tri liệu nghiêm trọng kéo dài như vậy là trận duy nhất. Không phải bọn họ lúc ấy vô tình, chính là không thể làm gì hơn, tỷ lệ sống sót đã vô cùng nhỏ bé, vào loại thời điểm đó đều lựa chọn buông tha, đem hy vọng lưu lại cho người có thể sống được. Ở điều kiện gian khổ nhân thủ không đủ, chỉ có thể vô tình như vậy.
” Như thế nào?”
Mấy người từ phòng giải phẫu đi ra, những quân y khác đều sôi nổi xông tới.
Chung Tử Bác gỡ khẩu trang xuống, sắc mặt rất khó xem, ” Đã đem ruột tổn hại khâu lại, người này chỉ còn có một ngụm khí, nếu muốn qua được… “
Chung Tử Bác không khỏi lắc đầu thở dài, không cần phải nói mọi người cũng tự hiểu được. Bị thương như vậy tất nhiên không thể bôi thuốc, cũng không thể ăn được, đã vậy trước đó còn chảy nhiều máu như thế mà bây giờ còn ngất đi, nếu có thể chống đỡ vượt qua có thể nói là kỳ tích.
” Sư phụ, dụng cụ đã chuẩn bị xong!” Nguỵ Viễn Chí chạy vội tới mang theo một bình nước, ánh mắt phát sáng.
Chúng nhân khó hiểu, không khỏi hỏi thăm: ” Đây là vật gì?”
Triệu Thanh Hà cười khổ nói: ” Xem như là phiên bản nước muối sinh lý đơn giản đi, chẳng là cái này làm không được tốt lắm nên nếu không phải thời khắc cấp bách ta nhất quyết không dám sử dụng, hiện giờ chỉ có thể thử xem. Bệnh nhân mất quá nhiều máu nhất định phải bổ sung, nhiều ngày tới không thể nào ăn cơm được chỉ có thể làm như vậy xem có chống đỡ qua được không.”
Một lão quân y khó hiểu: ” Nước muối? Cũng là thuốc?”
Triệu Thanh Hà lắc đầu, ” Không phải, không thể chữa bệnh, chỉ có thể cung cấp một ít năng lượng để duy trì cơ thể. Bây giờ đã là lúc ngựa chết cũng như ngựa sống, cái gì có thể bảo mệnh được cũng phải thử.”
Chúng nhân cũng hiểu được, đây chỉ là hành động bất đắc dĩ, trách không được trước đó Triệu Thanh Hà không có lấy ra dùng. Nước muối sinh lý là do Triệu Thanh Hà nghiên cứu chế tạo ra, muối ở thế giới này không đủ tinh khiết, hắn phải nhờ đến Nghiêm Khác tìm muối tinh khiết nhất. Hắn dù sao cũng không muốn làm vậy, cái này có công dụng hay không cũng khó mà nói trước cho nên ngày thường giấu kỹ căn bản không nói cho ai biết hắn làm thứ này, chỉ sợ có người hiểu lầm thì mất còn hơn được. Bởi vậy chỉ nói cho miệng nghiêm chặt, làm việc cẩn thận nhất là Nguỵ Viễn Chí, là chuẩn bị cho thời khắc này.
Triệu Thanh Hà nói cho Chung Tử Bác giúp người bệnh ghim kim vào bình, mọi người nhìn thấy kim tiêm nho nhỏ đâm nghiêng vào, sau đó cái chai kia hợp với cái ống dẫ chất lỏng trong suốt tiến nhập vào trong thân thể người nọ.
Ánh mắt Triệu Thanh Hà gắt gao nhìn chằm chằm bệnh nhân, tạm thời không có phản ứng gì bất thường, làm cho Triệu Thanh Hà tạm thời thở ra. Tất cả mọi người sôi nổi cảm thấy thần kỳ, không nghĩ tới còn có cách đem nước vào trong cơ thể như vậy.
” Hạ giám quân đến đây! Nghe nói là tới chất vấn Thường tướng quân.” Lúc này bỗng có người chạy tới.
Chúng nhân lập tức thổn thức, trận này vốn dĩ có thể thắng kết quả lại thất bại thảm hại, chỉ sợ Hạ giám quân sẽ hành động điêu ngoa, hoàng thượng bên kia khó mà nói trước.
Triệu Thanh Hà lo lắng hỏi: ” Hiện tại thế nào?”
Người nọ lắc đầu nói: ” Hạ giám quân nói là phải bẩm báo hoàng thượng, nói là tướng quân chỉ huy bất tài, tình hình như vậy mà còn có thể làm cho quân địch chạy ra thật sự là… “
Vô dụng. Người tới còn chưa nói xong, hai chữ này so với trong lời nói của Hạ giám quân còn dễ nghe hơn nhiều. Trước đó chật vật đào binh, hôm nay trở về không chỉ là không biết ngượng ngùng, ngược lại còn vênh váo tự đắc, thật sự là làm cho người ta tức giận.
Không phải vô dụng chính là cố y lâm vào. Tóm lại lúc này không chỉ không tiêu diệt được năm vạn quân địch mà còn mất đi cả ngàn quân bản địa. Hạ giám quân không khỏi hoài nghi Thường Đình Chiêu cố ý thả nước mới có thế như vậy, những trạm kiểm soát khác đều có hơn vạn binh sĩ, nơi đó sao lại chỉ chưa đến hai ngàn binh. Nếu nói dễ thủ khó công, nhưng hiện tại chẳng phải là bị dẹp sạch rồi sao, tất cả đều do Thường Đình Chiêu tính toán sai lầm, mới có thể đưa tới tổn thất lớn như vậy.
Thậm chí còn nói Thường Đình Chiêu chỉ biết lo cho tính mệnh quân Thường gia, các binh sĩ khác thì hoàn toàn không để ý, cố ý khiến cho Lục tướng lĩnh lâm vào khốn cảnh, biến biên cảnh thở thành thiên hạ của quân Thường gia, sau còn nói tiếp những lời đồn trước đó. Tóm lại nói Thường Đình Chiêu lần này thất sách khó có thể đảm nhận nhiệm được tướng soái toàn quân, hiện tại Hạ giám quân muốn triệt hạ vị trí Nguyên soái này.
” Đại phu! Người này hình như không ổn! ” Y tá đang chiếu cố thương binh kia reo lên.
Một lão quân y vội chạy qua, bắt mạch nhíu chặt đầu mi lắc đầu thở dài: ” Còn thế nào, mất máu quá nhiều nên nhiệt độ cơ thể giảm xuống, mạch đập thưa dần, tay chân đông lạnh, sợ là người này chống đỡ không bao lâu nữa.”
Chúng nhân liên tiếp thở dài, giằng co lâu như vậy là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Đây là người duy nhất có thể biết rõ tình hình lúc đó!
Triệu Thanh Hà nặng nề hỏi: ” Nếu người này mất máu không nhiều, có hy vọng sống không?”
Chung Tử Bác giật mình, nghĩ nghĩ nói: ” Nếu trong khoảng thời gian này không bị cảm nhiễm, chịu đến lúc có thể uống được thuốc thì đại khái sẽ sống được.”
Thân là đại phu mà nói như vậy thật sự là không có trách nhiệm, nhưng hiện tại có ai so đo. Chỉ cần một phần một vạn thành công, cũng phải nếm thử.
Triệu Thanh Hà hít sâu một hơi, ” Chúng ta cược một phen.”
Chung Tử Bác nghĩ tới điều gì, trừng lớn hai mắt, ” Sư phụ, người không phải là… “
Đôi mắt Triệu Thanh Hà sáng quắc, ” Hiện giờ không còn biện pháp nào khác, mất máu quá nhiều nếu không được bổ sung chỉ có một đường chết, liền xem người này có vận khí hay không.”
Quân y một bên nghe không hiểu, ” Đây là ý gì?”
Triệu Thanh Hà vẫn không giải thích, chỉ làm cho Nguỵ Viễn Chí đi chuẩn bị. Triệu Thanh Hà cuốn lên ống tay áo, ” Tử Bác, đến đây đi.”
Chung Tử Bác vội vàng ngăn cản lại, nói: ” Sư phụ, sao có thể dùng máu của ngài được, dùng của ta đi!”
Triệu Thanh Hà lắc đầu, không phải do hắn muốn thể hiện mà là đời trước hắn nhóm máu O, đời này không biết, nhưng dựa theo duyên phận của hắn với nguyên thân thì khả năng lớn cũng là nhóm máu O. Tuy hiện đại đã chứng thực đây không phải là nhóm máu vạn năng, xác suất hoà tan với các nhóm máu khác thấp nhưng cũng là gia tăng tỷ lệ sống. Dù sao có thể cứu trị ngựa chết thành ngựa sống, nếu hắn đã nói, vậy để hắn thừa nhận đi.
” Ta đều có đạo lý, dùng của ta đi.”
Chung Tử Bác không khuyên hắn được, chỉ có thể làm theo. Vì phòng ngừa máu đọng lại, trước đó thiết kế dụng cụ truyền máu liền trực tiếp truyền đi qua. Dụng cụ này là trước lúc lâm trận Triệu Thanh Hà nhịn không được đã tìm Vân Hi thiết kế ra, vốn tưởng cả đời này không dùng đến, chỉ là mang theo để cầu cho tâm bình an, nào ngờ bây giờ đã dùng tới.
” Đây là gì?” Các quân y khác tò mò không thôi, thầy pháp cũng có dùng máu, hay là Triệu Thanh Hà gấp gáp quá độ nên đầu óc bị ma nhập, tin tường vào thầp pháp.
Triệu Thanh Hà giải thích: ” Nếu hắn thiếu máu, ta thử xem đem máu mình truyền qua, xem có thể sống hay không.”
Một quân y chụp đùi, ” Chuyện này là không được! Tổ tiên của ta cũng đã thử qua nhưng kết quả đối phương chết ngay lập tức! Vô dụng, mau mau ngừng lại, chớ để bản thân mình cũng nguy khốn theo.”
Triệu Thanh Hà lắc đầu, ” Hiện giờ không còn biện pháp nào, coi như đánh cược một trận, nếu thua cùng lắm là mất một chút máu, về sau bổ trở về là được. Nếu thắng là cứu được một mạng người, buôn bán này có lãi.”
Nói như thế những người khác tuy rằng không đồng ý nhưng cũng không có ngăn cản lại, chỉ có thể chờ vận mệnh phán xét. Triệu Thanh Hà cũng không biết mình sẽ mất đi bao nhiêu máu, Chung Tử Bác nhìn thấy sắc mặt hắn có chút tái nhợt vội vàng bắt ngưng lại.
Một khắc đồng hồ qua đi, người nọ không có phản ứng khác lạ. Nửa canh giờ qua đi, sắc mặt người nọ đúng là dần dần hồng nhuận…
Không có phản ứng khác lạ! Không chết, cược thắng!
Toàn doanh nhất thời hoan hô lên, tuy khoảng cách thắng lợi vẫn còn một đoạn đường dài nhưng ít nhất trận đầu bọn họ đổ thắng, ít nhất khúc sau bọn họ còn cơ hội cược tiếp.
Triệu Thanh Hà uống xong chén thuốc bổ máu mà quân y vì hắn dốc lòng ngao chế, cả người cũng đã muốn hồi thần trở lại. Nhưng chỉ một chút máu này vẫn chưa đủ, hắn nhất định còn phải truyền máu thêm cho người bệnh này.
Mấy đồ đệ đều ngăn cản hắn lại, nói thế nào cũng không chịu cho hắn truyền máu nữa. Thân mình xương cốt Triệu Thanh Hà miễn cưỡng cũng coi như khoẻ, nhưng không phải là vô cùng tráng kiện, cứ tiếp như vậy làm sao chịu được.
Lữ Song Nguyên nói thẳng: ” Sư phụ, chuyện này tuyệt đối không được, người nếu tiếp tục thì thân thể xem như là huỷ đi!”
Chu Lộ vươn cánh tay của mình, ” Sư phụ, vẫn là để ta đến đi, chúng ta thân cao mã đại, máu nhiều!”
Triệu Thanh Hà nở nụ cười, khoát tay nói: ” Ta cũng sợ kim tiêm, nhưng là truyền máu không phải trò đùa, các ngươi cũng nghe thấy có người trước thử truyền máu, kết quả máu không xứng đôi, đối phương lập tức chết. Máu của ta vừa vặn thích hợp, cho nên vẫn cứ dùng máu của ta thôi, nếu lại cược thêm lần nữa mà bị thua thì máu ta truyền trước đó coi như là uổng phí.”
Mấy đồ đệ đều sáng tỏ, biết máu người chia ra nhiều loại khác nhau nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Triệu Thanh Hà thân thể không cường tráng lại rút thêm một lần máu, thật sự là không đành lòng mới phải nói ngăn cản. Hiện giờ thật sự là tiến thối lưỡng nan, không biết làm gì mới phải.
Đến khi Thường Đình Chiêu nghe được tin lập tức lao ra khỏi đại doanh chạy về phía trạm chữa bệnh, nhìn thấy Triệu Thanh Hà lúc đó cả người đều là trắng bệch.
Thường Đình Chiêu cũng không quản ánh mắt của người khác, trực tiếp vọt đi qua, ” Sao lại biến thành bộ dáng như thế này!”
Triệu Thanh Hà nhìn thấy hắn khẽ mỉm cười, âm thay suy yếu nói: ” Hết cách, máu có thể bổ trở về được, may mắn trước đó ta có chuẩn bị một ít tam thất.”
Chu Lộ chạy nhanh sáp lại gần, che chắn giữa hai người, cũng không quản ánh mắt sắc lạnh của Thường Đình Chiêu, ” Đa tạ tướng quân quan tâm, hiện tại sư phụ ta thân thể hư nhược cần phải nghỉ ngơi, hết thảy còn phải chờ sau này mới nói.”
Chu Lộ liều mạng nháy mắt ám chỉ cho Thường Đình Chiêu, nếu lúc này Thường Đình Chiêu làm ra hành động sai lầm nào, về sau Thường Đình Chiêu thì không có gì, nhưng tình cảnh sư phụ của hắn vô cùng xấu hổ.
Thường Đình Chiêu tuy là cực kỳ lo lắng, nhưng cũng ráng nhịn xuống. Giọng nói vô cùng uy nghiêm mạnh mẽ: ” Triệu đại phu không tiếc hy sinh tánh mạng của mình cứu trợ người bệnh, Thường Đình Chiêu ta kính nể nhất là anh hùng như vậy. Triệu đại phu nếu không chê, Thường Đình Chiêu ta tự mình đem ngươi trở lại đại doanh.”
Nói xong, không quan tâm phản ứng của Triệu Thanh Hà như thế nào lập tức ôm người đi lên, nhất thời tại đây tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Quân y nguyện dùng tính mạng cứu trị người bệnh, tướng quân chiêu hiền đãi sĩ, quân đội như vậy làm sao không khiến người ta an lòng được!
” Lần sau không được phép tuỳ tiện như vậy!” Thường Đình Chiêu đem Triệu Thanh Hà đặt ở trên giường, nhịn không được nói câu khiển trách. Nếu có thể, Thường Đình Chiêu thật muốn hiện tại đem Triệu Thanh Hà đưa trở về, mới mấy ngày không gặp đã làm ra cái chuyện hoang đường như vậy. Bây giờ là truyền máu, lần sau có phải là muốn đổi thận luôn không!
Triệu Thanh Hà vuốt ve gương mặt lạnh lùng của Thường Đình Chiêu, ” Trong lòng ta rất rõ ràng, không phải là muốn thể hiện. Cơ thể mất một chút máu không có sao đâu, đều là sự trao đổi chất mà thôi. Ngày trước ta còn đi hiến máu, mỗi lần lĩnh được một hộp sữa, chứ không có giống như lúc này có thể cứu được một mạng sống.”
Thường Đình Chiêu hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, ánh mắt sắc bén, ” Còn nói!”
Triệu Thanh Hà nhanh tay che miệng hắn lại, ban ngày trong doanh trướng không có đốt đèn, người bên ngoài không nhìn thấy được tình hình bên trong. Triệu Thanh Hà can đảm hôn lên trán Thường Đình Chiêu, hôn hôn bĩu môi làm nũng nói: ” Ta cam đoan không có lần sau, lần này không phải là tình thế bắt buộc sao.”
Thường Đình Chiêu làm sao không rõ, thấy bộ dáng hắn như vậy trong lòng càng khó chịu, nhưng ngữ khí vẫn không thể nào tốt được: ” Lão công ngươi vô dụng như vậy sao? Chút chuyện này nếu xử lý không xong còn đánh trận cái rắm gì! Công lao đều bị người ta cướp đi, còn phải rơi đầu, ta khờ hay sao còn chạy ra chiến trường.”
Triệu Thanh Hà rúc vào trong l*ng ngực của hắn cười nói: ” Ta đương nhiên tin vào năng lực của ngươi, cũng chưa bao giờ từng hoài nghi mưu trí của ngươi, huống chi còn có phụ thân ngươi ở đây. Chính là, mạng người quan trọng, không thể nào trơ mắt nhìn người chết đi được.”
Thường Đình Chiêu thở dài thật sâu, ôm chặt lấy hắn, ” Gặp được ngươi là may mắn dữ dội của ta.”
Triệu Thanh Hà cười đến ánh mắt loan loan, nhắm mắt lại tựa vào l*ng ngực cứng rắn của Thường Đình Chiêu, tham luyến cái ôm lúc này.
Triệu Thanh Hà nghĩ đến cái gì đột nhiên ngồi thẳng dậy, ” Ngươi đột nhiên chạy tới đây, Hạ giám quân bên kia… “
Thường Đình Chiêu hừ lạnh, ” Lão nói được một nửa liền nhịn không được đi uống thuốc, bây giờ sợ là đã chạy về tới Vệ Thành rồi.”
Thường Đình Chiêu nói cho Triệu Thanh Hà biết là đoạn thời gian này vẫn luôn cho Hạ giám quân uống thuốc, nhiều ngày nay Hạ giám quân ở Vệ Thành vô cùng tiêu diêu tự tại, hưởng thụ diễm phúc được mỹ nữ vờn quanh. Ngũ thạch tán có khả năng sinh long hoạt hổ như thế, sao lại không trầm mê cho được.
Triệu Thanh Hà trừng lớn mắt, ” Nhanh như vậy đã nghiện?”
Ngũ thạch tán này Triệu Thanh Hà cũng biết, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã làm người ta nghiện, đây quả thật là vượt qua cả thuốc cấm của kiếp trước.
Khoé miệng Thường Đình Chiêu cong lên, ” Phương thuốc điều chế có một chút thay đổi, hiệu lực ở phương diện tráng dương có thể nói là xứng với xuân dược, đồng thời càng dễ gây nghiện. Lão thất phu này tuổi không nhỏ nhưng lại vô cùng háo sắc, mấy ngày nay hưởng lạc thú đến mức hận không thể ở luôn trên giường, không nghiện mới lạ.”
Triệu Thanh Hà không khỏi chậc chậc nói: ” Mới có mấy ngày đã chịu không nổi, đừng nói là đến lúc đó chết luôn trên giường đi.”
Thường Đình Chiêu nở nụ cười, ” Nếu do bảo hộ không chu toàn bị chết ở đây ta sẽ không thoát được liên quan, nhưng nếu vì như vậy mà chết, thì có liên can gì đến ta. Tốt xấu gì cũng là ca ca của hoàng hậu, chuyện này lại chẳng phải vinh quang gì, chắc chắn sẽ đem chuyện này giấu diếm lại cũng chẳng liên luỵ ta. Hơn nữa thuốc này không phải do ta trình lên, là thái thú Vệ Thành đưa.”
Thái thú Vệ Thành cũng là bè đảng hoàng hậu, trách nhiệm này bị đẩy sạch không còn một mảnh, Triệu Thanh Hà cũng yên lòng.
” Thất bại lần này khẳng định Hạ giám quân sẽ khoa trương báo lên, không biết hoàng thượng bên kia có động tác gì?”
Thường Đình Chiêu khẽ nhíu mày, lần này bỏ qua cơ hội, lần sau chỉ có thể chính diện nghênh địch, lấy binh lực hiện tại của Đại Hữu muốn diệt sạch Tây Nhung là không dễ. Có thể có bọn họ canh giữ ở biên quan, Tây Nhung muốn công tiến vào là suy tâm vọng tưởng.
” Trước mắt hoàng thượng sẽ không làm gì, nhiều nhất là ghi nhớ sai lầm của ta, rồi sau đó thưởng phạt tính ra. Nhưng mà nếu trận chiến này kéo dài quá lâu, hao tài tốn của… Ta đến bây giờ nghĩ cũng không ra, Tây Nhung làm như thế nào nội ứng ngoại hợp phá vây! Mẹ nó, Tây Nhung lợi hại cỡ đó sao!” Thường Đình Chiêu hung tợn nói, đúng là nhịn không được chửi tục. Nguyên bản là kế hoạch này thập phần chu đáo, thiên thời địa lợi nhân hoà, còn tưởng rằng nắm chắc nhưng kết quả lại làm mình tổn thất hai ngàn, thực làm người ta bực bội, bị hoàng thượng xử phạt cũng đáng.
Triệu Thành Hà chụp lấy tay hắn, ” Chớ có sốt ruột, nếu binh sĩ kia được cứu sống, sẽ hiểu được. Đến lúc đó dù bị hoàng thượng trách cứ, cũng có thể biết được mình sai sót ở đâu.”
Thường Đình Chiêu không trì hoãn bao lâu phải rời đi, sai người đưa tới dược liệu bổ máu.
Ba ngày sau, thương binh kia kỳ tích vượt qua được! Tuy rằng suy yếu nhưng vẫn nói chuyện được, đem tình hình khi đó nói rõ ràng.
Căn cứ theo thương binh này nói lại, ngày hôm đó bọn họ canh giữ ở trạm kiểm soát đột nhiên từ trên núi đi xuống bốn dân chúng. Nói là vì tránh né Tây Nhung nên mới trốn vào núi, nào ngờ người vợ khó sanh nên vô cùng lo lắng xuống núi tìm kiếm đại phu. Lúc ấy là bốn người, một nữ nhân mang thai, một lão phu nhân, một người trẻ tuổi cùng với một ông lão. Diện mạo người Tây Nhung với người Đại Hữu khác biệt rất lớn, hơn nữa khẩu âm cũng khác, nhưng bốn người này hoàn toàn là bộ dáng với khẩu âm người Đại Hữu, cho nên Lục tướng quân không có hoài nghi.
Hơn nữa lúc xem xét, Lục tướng quân còn tự mình sờ bụng nữ nhân kia quả thật cảm nhận được động tĩnh. Mạng người quan trọng, Lục tướng quân nhất thời mềm lòng nên thả nữ nhân ra ngoài. Để bảo hiểm cam đoan còn giữ lại hai nam nhân, phái bốn binh sĩ đưa bọn họ đi chạy chữa, nhưng lại chỉ có duy nhất một đường nhỏ cho bọn họ di chuyển, mà đường nhỏ này cũng thành con đường lấy mạng bọn họ.
” Lũ Tây Nhung này thật gian xảo!” Gia Cát Như nhịn không được mắng chửi, chủ ý như vậy cũng nghĩ ra cho được, mấu chốt là bọn chúng làm thế nào tìm được những người này diễn trò?!
Lục tướng quân nổi danh yêu dân như con. Không giống những quan binh khác, thời khắc vì bảo trụ tính mạng của mình mà không chịu xuất binh. Lục tướng quân chỉ cần có tin tức sẽ dẫn binh đi cứu trợ, làm cho không ít dân chúng may mắn thoát khỏi nguy hiểm. Không ngờ lúc này vì nhất thời mềm lòng, cuối cùng tán mệnh.
Quốc công gia lãnh đạm nói: ” Lần này Tây Nhung xâm lược Đại Hữu đã sớm có chủ ý, mới có thể chuẩn bị chu đáo như vậy, chỉ sợ trận này so với dự tính càng thêm gian nan.”
Vốn cho rằng Tây Nhung là bởi vì thiên tai thiếu lương thực nên mới đốt giết bắt người cướp của, hiện tại xem ra không phải đơn giản như vậy. Dã tâm lần này so với lần trước lớn hơn nhiều, muốn thôn tính Đại Hữu.