Thú Y - Lạc Tân

Chương 76



E&B: Strangers Ex

Triệu Thanh Hà dẫn nhóm thợ thủ công tiến hành thêm vài lần thí nghiệm, xác định không có sai sót mới cho sản xuất số lượng lớn. Chiến sự khẩn cấp, như vậy không chỉ cần lượng lớn tài liệu mà còn cần rất nhiều nhân thủ. Tài liệu thì không lo, đã hơn một năm nay liên tục chuẩn bị tốt chỉ chờ đến ngày hôm nay.

Lại nói, ít nhiều cũng là nhờ tài lực của Nghiêm gia cùng Vân Hi duy trì, việc này vốn dĩ là triều đình phải ra tiền nhưng triều đình hiện nay lại cho bè đảng hoàng hậu nắm giữ, hoàng thượng ngày càng mê luyến chế luyện tiên đan, mà ngay cả chính vụ đều giao cho Lục hoàng tử xử lý, nếu trình báo lên thế nào cũng bị tiết lộ ra ngoài.

Thời gian trước Minh đế vốn để thái tử giám quốc, tuy nói thái tử đã phạm không ít sai lầm dần dần làm mất lòng hoàng thượng, những chuyện xấu gì cũng dính dấp vào danh tiếng của thái tử, Minh đế lại niệm phần tiên hoàng hậu nên vẫn tín nhiệm như cũ. Nào ngờ thái tử không ngừng thất bại, chọc cho Minh đế dần dần càng không thích, cuối cùng là việc xử lý giúp nạn dân thiên tai nhưng lại khiến cho mấy vạn dân chúng không còn nhà để về thiếu chút nữa rước lấy bạo động, Minh đế nóng giận trực tiếp cấm bế thái tử, đổi thành Lục hoàng tử giám quốc. Nếu không phải Tây Nhung xâm phạm khiến trong triều lâm nguy, hiện tại chỉ sợ thái tử đã muốn xuống ngựa.

Thường Đình Chiêu với Triệu Thanh Hà càng không tín nhiệm người Hạ gia, huống hồ loại chuyện mơ hồ này muốn bọn họ ủng hộ là không có khả năng. Chiến sự kéo dài hơn một năm đã làm cho trong triều có phê bình kín đáo, lại thêm thiên tai càng cảm thấy Thường Đình Chiêu không thể tốc chiến tốc thắng thật sự hao tài tốn của, bình thường quân phí hết sức khẩn trương, nếu mà còn đi nghiên cứu những thứ không thực tế gì đó, trong triều càng như nồi rang trên bếp.

May mà có Nghiêm gia cùng Thập Tam Vương gia âm thầm ủng hộ mạnh mẽ, nếu không thì thật đúng là chơi nổi cái này. Chớ có xem vài lần bọn họ thí nghiệm nổ đến thống khoái, mỗi một lần tiếng vang rung trời là thêm một lần tiền tài chất chồng lên. Triệu Thanh Hà quản lý tài liệu, mỗi lần nổ là trong lòng đau như cắt sao lại thoải mái cho được.

Thập Tam Vương gia ủng hộ Triệu Thanh Hà cũng không ngoài ý muốn, dù sao có Vân Hi tất nhiên là biết lợi thế của món đồ chơi này. Không ngờ là Nghiêm gia chủ động thêm một chân làm cho Triệu Thành Hà không nghĩ tới, nguyên lai Thập Tam Vương gia cùng Nghiêm gia không biết từ lúc nào đã âm thầm lui tới, hiện giờ hai nhà ngoài mặt không có liên quan, thực tế là đã sớm “ám thông mương mán”. Triệu Thanh Hà cũng là có nghe thấy việc này, cũng vô cùng vui vẻ, hai nhà đều là bằng hữu của hắn, nếu có thể liên hợp lại với nhau, về sau bàn tính cái gì thì phần thắng cũng lớn hơn một chút.

Thường Đình Chiêu nắm chặt đá vụn trong tay, ánh mắt lộ ra hưng phấn, bọn họ cố ý đến khe núi thí nghiệm nổ bom, đúng là làm nổ nát bấy cả khối đá lớn. Đem cái thứ đồ chơi này ném vào địch quân Tây Nhung, càng nghĩ càng làm cho người ta hưng phấn không thôi.

Triệu Thanh Hà đã thí nghiệm qua vô số lần, cho nên kết quả này không hề ngoài ý muốn, trong khoảng thời gian này vẫn luôn không dám bắt đầu sản xuất chỉ vì lo lắng tính ổn định mà thôi, trước đã có không ít pháo lép.

Thường Đình Chiêu cất đá vụn vào túi, Triệu Thanh Hà khó hiểu, ” Ngươi cất cái này làm gì?”

Khoé miệng Thường Đình Chiêu cong lên, ” Cho phụ thân ta nhìn một cái, hắn nói cái này là bàn môn tả đạo, bây giờ cho hắn nhìn thấy uy lực của cái gọi là bàn môn tả đạo này.”

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Vậy không bằng ngươi để cho quốc công gia tự mình chứng kiến đi, bảo đảm chấn động hơn nhiều.”

Từ lần náo loạn tiếng vang trước, dẫn tới Hạ giám quân tò mò, nên Triệu Thanh Hà mỗi lần thí nghiệm đều chạy tới nơi hoang vu hẻo lánh. Không chỉ là phòng Hạ giám quân, cũng là tránh cho Tây Nhung đoán được cái gì. Từ lúc biết được Vân Hi là người xuyên qua, Triệu Thanh Hà cảm thấy có khả năng còn có những người khác xuyên qua, cho nên những thứ hắn nắm được không phải là độc nhất vô nhị, hết thảy đều phải cẩn thận mới tốt.

Thường Đình Chiêu lại nói, ” Như thế không hấp dẫn, chờ đến lúc dùng trên chiến trường mới mang lại kinh hỉ lớn.”

Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ nhưng cũng biết Thường Đình Chiêu không phải là con nít tuỳ hứng, tất cả đều có tính toán. Quốc công gia tuy là Nguyên soái, kỳ thực ngoài việc chắn bên ngoài cho Thường Đình Chiêu, những chuyện trên chiến trường không bao giờ nhúng tay vào, thứ nhất là muốn tôi luyện Thường Đình Chiêu, thứ hai là trong quân chỉ có duy nhất một tướng lĩnh tối cao. Trừ khi Thường Đình Chiêu phạm vào sai lầm lớn nếu không tuyệt đối sẽ không lên tiếng, bảo đảm Thường Đình Chiêu có được quyền lực lớn nhất.

” Hiện tại bom không thành vấn đề, xác suất thành công trên chín phần, tài liệu cũng được liên tục chuyển đến nên có thể bắt đầu sản xuất rồi, nhưng nhân công tìm ở đâu đây?”

” Cứ tuyển người là được, dân chúng phụ cận vì Tây Nhung quấy nhiễu nên hết sức nghèo khó tất nhiên sẽ muốn một công việc, người bình thường cũng làm được đúng không?”

Triệu Thanh Hà khẽ nhíu mày, ” Ta đem trình tự công việc phân ra, người bình thường học nửa ngày là có thể học được. Nhưng mà tuyển người sợ không dễ như vậy, mọi người sẽ cho là trưng binh.”

Thường Đình Chiêu cười nói: ” Ngươi không cần lo lắng, ta tất sẽ có an bài thoả đáng. Ngươi chỉ cần bảo vệ tốt công thức, chớ để những kẻ dị tâm trộm được. Nếu ngươi không am hiểu những chuyện này, có thể học tập đồng hương kia của ngươi.”

Thường Đình Chiêu đối với sự nghiệp của Triệu Thanh Hà trước giờ là ủng hộ vô điều kiện, đôi khi sẽ chỉ điểm vài câu chứ không nhúng tay vào, tuỳ ý Triệu Thanh Hà phát huy, đây cũng là điều ăn ý giữa hai người. Mặc dù cả hai là một thể, nhưng có một số việc không nên khuấy chung một chỗ mới tốt.

Triệu Thanh Hà gật gật đầu, ” Trước ta đã cùng hắn lãnh giáo, hiện giờ sẽ không có vấn đề gì, giai đoạn phối chế quan trọng đều do các thợ thủ công hoàn thành. Cho dù có kẻ cắp lẻn vào thì nhiều nhất cũng chỉ biết được thành phần, không biết liều lượng bao nhiêu, coi như là công cốc.”

Việc này đã quyết định, rất nhanh liền bắt đầu sản xuất, tuy rằng mời đến không ít người nhưng vì nguyên nhân công cụ lạc hậu, muốn chế tạo số lượng nhiều vẫn cần kéo dài thời gian. Trong khoảng thời gian này Tây Nhung vẫn không ngừng quấy rối, mà Đại Hữu cẩn thận đối phó chứ không giống như cũ muốn quy mô tiêu diệt.

Cũng không chờ bom phát huy tác dụng, Hạ giám quân đã mang về một quả ‘bom’.

Định Quốc Công nghe ý chỉ của hoàng thượng nhưng phải nói chính xác là của Lục hoàng tử do Hạ giám quân mang về, không khỏi tức giận, ” Đánh giặc không phải là múc bùn, một năm hai năm là chuyện bình thường, Lục hoàng tử như vậy không thấy ép người quá đáng sao!”

Trận này đánh đã hơn một năm không hề có tiến triển, Hạ giám quân văn chương điêu ngoa, trong triều đã sớm không kiềm chế được. Nguyên bản hoàng thượng quản sự còn chưa thế nào, nhưng mà hiện tại Minh đế trầm mê tiên đan vừa muốn xây dựng hành cung cần lượng lớn tiền tài, bởi vậy muốn bỏ tiền vào đây thì quốc khố phía trên khó tránh khỏi khẩn trương. Mà hiện tại là Lục hoàng tử giám quốc, lại nghe Hạ giám quân hội báo như vậy liền trực tiếp hạ lệnh Thường Đình Chiêu nội trong ba tháng chấm dứt trận chiến tranh này, cần phải làm cho Tây Nhung đầu hàng không dám tái phạm, nếu không trực tiếp bãi miễn, đổi nhân sĩ tài ba tiếp nhận.

Hạ giám quân mí mắt cũng không nâng, ” Định Quốc Công lần này nói vậy là không được, Lục hoàng tử một lòng yêu dân, chiến sự kéo dài thời gian như vậy phải hao tốn lượng lớn tiền bạc nên ngài ấy không đành lòng. Một năm nay Đại Hữu gánh chịu thiên tai, quốc khố trống không, nhưng tiền bạc không thể chơi đùa vậy được.”

Thường Đình Chiêu chọn mi, cười lạnh nói: ” Hạ giám quân nói thật buồn cười, ở trong mắt ngươi đối kháng ngoại xâm là chơi đùa? Lời này mà truyền ra bên ngoài còn không làm lạnh tâm các tướng sĩ chiến đấu đẫm máu hăng hái.”

Thái độ Hạ giám quân vẫn thảnh thơi như cũ, ” Các tướng sĩ quả thật vất vả, cho nên còn phải thỉnh Thường tướng quân dùng sức, có bao nhiêu bản lĩnh cứ việc xuất ra đánh cho Tây Nhung hoa rơi nước chảy, chớ có kéo dài lâu thì trừ bỏ đốt tiền không ngừng mà chẳng được gì.”

Định Quốc Công nghe vậy liền nổi giận, ” Như thế nào là kéo? Hay là Hạ giám quân cho là chúng ta cố tình?”

Hạ giám quân cười nói: ” Đến cùng như thế nào thì các ngươi rõ ràng nhất, Lục hoàng tử đã cho các ngươi đủ mặt mũi, trả cho các ngươi kỳ hạn ba tháng, đây đều là vì Lục hoàng tử nhân nghĩa thông cảm các ngươi vất vả. Nếu thật sự báo lên hoàng thượng nào còn có cơ hội cho các ngươi.”

” Ngươi nói vậy có ý gì?” Định Quốc Công vỗ án. [ bàn ]

Hạ giám quân quét mắt liếc hai người một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng thống khoái, đứng dậy vỗ vỗ quần áo, ” Có sức lực như vậy thì hai vị mau nhanh nhanh đề ra ý tưởng làm thế nào đối phó Tây Nhung đi, chớ nên có ý niệm không phải ở trong đầu. Lục hoàng tử tuy rằng lương thiện, nhưng tuyệt không để khi nhục chủ. Hoàng thượng tín nhiệm tài giám quốc của Lục hoàng tử, Lục hoàng tử tất sẽ không để cho hoàng thượng thất cũng không phụ hoài vọng.”

Dứt lời nghênh ngang kiêu ngạo bước đi, Định Quốc Công nhiu chặt mi, Hạ giám quân này lúc trước còn cố kỵ hắn, hiện giờ thái độ như vậy chỉ sợ trong triều lại nổi phong vân.

Thường Đình Chiêu thấp giọng nói: ” Phụ thân, nghe nói thái tử bạo bệnh chỉ sợ không qua khỏi cuối tháng này.”

Định Quốc Công trợn mắt: ” Tin tức này chính xác?”

Thái tử tuy làm cho Minh đế thập phần thất vọng, nhưng đến nay vẫn chưa bãi chức vị thái tử chỉ sợ là vẫn còn niệm tình cũ. Thái tử còn tồn tại một ngày cũng có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, nếu thật sự vong, vậy hoàn toàn không có khả năng.

Thường Đình Chiêu gật đầu, Định Quốc Công nhíu mi, thân thể thái tử vẫn luôn kiện khang nhưng vào thời khắc mấu chốt này lại bạo bệnh thật khiến người hoài nghi. Mấy năm nay không phải không có người muốn đối phó thái tử, nhưng Minh đế luôn che chở nên không thể thành công. Hiện giờ tình hình như vậy chỉ sợ Minh đế không còn như trước. Trong triều chỉ sợ là đã bị bè đảng Lục hoàng tử chiếm cứ, cho nên mới kiêu ngạo muốn xuống tay với quân Thường gia.

” Tiểu tình nhân kia của ngươi đã làm được pháo đốt sao?” Định Quốc Công im lặng nửa ngày mới mở miệng nói, không nghĩ tới lại nói ra lời gây sợ hãi như vậy.

Thường Đình Chiêu nở nụ cười, cũng không ngoài ý muốn Định Quốc Công biết được quan hệ của hai người. Vẻ mặt thản nhiên nói: ” Cha, ngài tìm ngày hoàng đạo đi, chúng ta thử một chút uy lực của pháo đốt.”

Định Quốc Công tà mắt liếc hắn một cái, ” Trách không được bị Lục hoàng tử nói là cố ý diễn trò, nào có đánh giặc khinh suất như vậy, nếu tín [thư] này là sự thật thì chúng ta còn đánh trận cái rắm.”

Nói là như vậy lại bắt đầu có tính toán, đã hơn một năm nay hai bên đối chọi không phải là không có thu hoạch, hai bên đem tính tình của nhau mò ra nhất thanh nhị sở. Lục hoàng tử hạ lệnh như vậy, Tây Nhung chắc chắn sẽ nắm được tin tức, khẳng định đoạn thời gian này sẽ cố ý dẫn đại quân tới cùng quân Thường gia đánh khó phân cao thấp, sau đó lại bắt đầu lượn lờ, hai bên cứ không thắng không thua.

Tây Nhung thật đúng là vô cùng nhẫn nại, vì chờ đợi ngày này mà kéo dài hơn một năm. Nguyên bản cho là Tây Nhung trực lai trực khứ, nào ngờ cũng có thể nghĩ ra chiêu trò như vậy. Trước giết hết những người tài khiến cho Đại Hữu vô dụng, sau sẽ dễ dàng bắt Đại Hữu, bàn tính này vỗ tới vang dội. Chỉ tiếc Tây Nhung ngàn tính vạn tính thật không ngờ bọn họ có đại sát khí, trận chiến này tất sẽ đánh cho bọn chúng hoa rơi nước chảy.

[ “trực lai trực khứ”: chỉ những người hào sảng, thẳng tính bộc trực, luôn nói thẳng không thích vòng vo. ]

Tuy rằng Định Quốc Công trên mặt không xem trọng cái pháo đốt gì đó, thực tế luôn im lặng chú ý. Vốn dĩ đối với Triệu Thanh Hà còn có chút không vừa lòng, lại không nghĩ tới người này thật ra có chút năng lực, không nói y thuật kinh người, có thể nghĩ ra đồ vật nguy hiểm như vậy thật hiếm có. Chỉ tiếc thích ai không thích lại thích nam nhân, còn một lòng một dạ muốn gả cho nhi tử mình, đầu óc đúng là bị nước vào mà. Nhân tài như vậy về sau tất sẽ có đất dụng võ, bởi vậy cũng không phải là tự bẻ cánh chim của mình. Chỉ tiếc Triệu Thanh Hà không phải là nữ tử không thể sinh con, nếu không thì đúng là con dâu tốt, có tiềm chất vượng phu. Bắt quá nếu thật sự là nử tử, dù có tài trí này cũng sẽ bị mai một, chỉ có thể giống như mẫu thân Thường Đình Chiêu…

Quả nhiên không ngoài sở liệu, ba ngày sau Tây Nhung tiến công quy mô lớn, ba mươi vạn đại quân chạy gần đến dưới thành, trang bị vũ khí đều tốt hơn so với Đại Hữu, kỵ binh lại nhiều hơn Đại Hữu gấp mấy lần. Liếc mắt một cái thực làm cho người ta kinh sợ, mà Đại Hữu cũng không giống như trước, đóng cửa không ra, hết sức im lặng.

Tây Nhung không khỏi tò mò, đây không phải là tác phong quân Thường gia, nhưng vừa mới bị cưỡng chế phải chiến thắng trong ba tháng. Hiện giờ lẽ ra phải liều chết một trận mới đúng, sao ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu.

Chính là nghi hoặc, đột nhiên oanh một tiếng vang, nhất thời tiếng kêu thảm thiết máu văng tung toé cánh tay bay loạn khắp nơi. Tất cả quân mã đều hoảng sợ, ngửa mặt lên trời thét dài, không nghe chỉ huy chạy trốn lung tung. Kết quả lại là tiếng gầm rú liên tiếp, ngay cả người lẫn ngựa đều bị nổ khiến cho máu thịt lẫn lộn, đến một cánh tay đầy đủ cũng tìm không được.

Đây là chuyện gì?

Trước có nghe được Đại Hữu trên đất bán cái thứ đồ chơi gì, hiện tại xem ra là tiết mục này đi! Cứ nghĩ rằng chỉ là bụi gai chướng ngại, hiện giờ xem ra không phải đơn giản như vậy!

Định Quốc Công đứng trên cao, cầm thiên lý nhãn nhìn Tây Nhung bị nổ tung đến đầu óc đảo điên, nhất thời cười ha ha, ” Tốt! Ta xem Tây Nhung còn phách lối nữa không, cái này còn không nổ cho bọn họ mơ hồ đi! Đồ chơi này đúng là thứ tốt, xa như vậy cũng có thể thấy rõ ràng.”

Định Quốc Công cầm thiên lý nhãn không chịu buông, trong lòng sung sướng nhìn cánh tay binh lính Tây Nhung bị nổ bay khắp nơi.

Thiên lý nhãn này là do Vân Hi vất vả nghiên cứu chế tạo ra, toàn bộ Đại Hữu hiện giờ chỉ có duy nhất một cái, hơn nữa còn là thuỷ tinh vô cùng trân quý.

Thường Đình Chiêu cười nói: ” Đây chỉ là khúc nhạc dạo, trò hay còn ở phía sau.”

Định Quốc Công buông thiên lý nhãn, ánh mắt nhìn về phía Thường Đình Chiêu có chút thâm ý khác thường, Thường Đình Chiêu bị nhìn không hiểu gì, ” Làm sao vậy?”

Định Quốc Công trực tiếp đấm một đấm tới, ” Không biết xấu hổ còn ở đây đắc ý, trận này thắng với ngươi chẳng có cọng lông gì quan hệ. Đánh giặc còn phải dựa vào tức phụ, Thường gia ta thật sự bị ngươi làm mất hết thể diện.”

Hai mắt Thường Đình Chiêu sáng lên, ” Cha, ngài đây là đồng ý rồi?”

Định Quốc Công hanh hanh, lại cầm lấy thiên lý nhãn không thèm nhìn hắn, ” Người như vậy ngươi thật sự có thể cưới về sao? Ta coi so với ngươi đều không thua kém, gả cho ngươi không sợ bị thua thiệt?”

Thường Đình Chiêu nhếch môi cười sáng lạn, không chút để ý mình bị phụ thân châm chọc. ” Cha, ngài chờ đi, nhi tử của ngài cho dù đánh giặc không được nhưng hoàn toàn đủ tư cách làm tiểu bạch kiểm.” [ Ex: nhịn không nổi mà, cho tui vài giây khinh bỉ tên này chút ]

Định Quốc Công tức giận đá hắn một cước, ” Còn không mau cút cho ta, thật muốn cho tất cả mọi người biết trận này phải nhờ tức phụ tương lai của ngươi chống đỡ sao?”

Thường Đình Chiêu vui vẻ chạy đi, còn không quên cướp thiên lý nhãn trong tay Định Quốc Công.

Định Quốc Công nhìn bóng dáng đi xa của Thường Đình Chiêu, không khỏi thở dài một hơi, sau lập tức lại cười lên.

Trận này đánh hết sức đẹp, địa lôi nổ còn thêm ném bom, đánh cho Tây Nhung nổ đến nở hoa. Kỳ thật uy lực của bom không đủ để nổ chết nhiều quân địch như vậy, Tây Nhung cũng không phải cọc gỗ đứng cho bị nổ. Nhưng vừa mở đầu đã làm rối loạn thế trận của Tây Nhung, vốn là mạnh binh biến thành tạp quân không người chỉ huy, Thường Đình Chiêu nhân cơ hội dẫn binh đánh ra, trực tiếp một trận tiêu diệt.

Hạ giám quân đang ở trong Vệ Thành được mỹ nhân vây quanh, vừa nghe được tin tức này lập tức nhảy dựng khỏi ghế, không thể tin được hỏi lớn, ” Cái gì? Một trận diệt sạch? Ba mươi vạn quân lính Tây Nhung đều diệt sạch?”

Người tới nói: ” Đúng, trước dùng pháo đốt đánh cho Tây Nhung tan rã, sau đó Thường tướng quân dẫn binh trực tiếp một lưới bắt hết.”

” Pháo đốt? Pháo đốt mà có thể làm Tây Nhung sợ tới mức chết khiếp?” Hạ giám quân khó có thể tin, Tây Nhung khi nào thì yếu ớt như vậy?

Người tới vội vàng giải thích, ” Pháo đốt này không phải là pháo bình thường chúng ta thấy, nghe người ta nói có thể làm người nổ banh xác, ngay cả một cái toàn thây cũng không tìm được. Nói là đầu tiên chôn ở dưới đất, giẫm một cái là nổ mạnh khiến con ngựa chạy loạn lên dẫn đến đạp trúng liên tiếp, khi đó đã hù cho Tây Nhung hoảng sợ, chờ cho trường thương Thường Đình Chiêu đến trước mặt còn có thể làm gì nữa.”

Hạ giám quân ngưng mày, lúc trước đã cảm thấy tiểu tử Triệu Thanh Hà cổ cổ quái quái, không ngờ có thể nghiên cứu chế tạo ra thứ đồ nguy hiểm như vậy. Trước đã muốn điều tra nhưng lại không có biện pháp, nhưng thật ra cũng không có nghĩ nhiều như vậy, ai ngờ lại lợi hại như thế.

Lục hoàng tử còn chưa đứng vững gót chân, Thường gia lại lập công lớn thật sự là không ổn. Cứ nghĩ rằng mượn cơ hội lần này diệt trừ Thường Đình Chiêu, không nghĩ tiểu tử này vận khí quá may mắn. Chỉ hận Thường gia đúng là một khối sắt, làm cho hắn không cách nào xuống tay được, hiện tại lại lập công càng không thể nhúc nhích.

Hạ giám quân hừ lạnh, ” Thường Đình Chiêu này đúng là có vận khí, lập tức khó mà giết chết được ngay.”

Người tới vẫn chưa nói chuyện, chỉ đè thấp đầu, nên nghe thì nghe không nên nghe thì không nghe.

Hạ giám quân ngáp một cái, ” Ngũ thạch tán của ta đâu, mau mau lấy đến.”

Quản sự hầu hạ ở một bên nói: ” Quốc cữu gia, ngài hôm nay đã ăn vài lần… “

Hạ giám quân trừng mắt liếc hắn, ” Chẳng lẽ ta không dậy nổi nữa?”

Quản sự vội vàng nói: ” Làm sao có thể a, nhưng mà cái này không thể ăn nhiều được, nếu không sẽ tổn thương thân thể.”

Hạ giám quân nghiện lên sao có thể quản nhiều như vậy, ” Mau lấy đến cho ta, ta đều có chừng mực.”

Quản sự bất đắc dĩ chỉ có thể cho người trình lên, Hạ giám quân không kịp đợi lập tức uống vào, nuốt hết vào trong toàn thân thoải mái không tả được, trên mặt hiện lên ánh sáng khác thường, ôm mỹ nhân bên người lăn ra giường.

” Trận này đã thắng?” Triệu Thanh Hà nhất thời không bình tĩnh kịp, giằng co hơn một năm, không nghĩ tới nhanh như vậy đã lấy được toàn thắng, mau đến mức khó mà tin được.

Thường Đình Chiêu cười nói: ” Đó là tất nhiên, pháo đốt của ngươi đúng là khó chơi. Chẳng những có thể nổ bay Tây Nhung, còn nổ phá can đảm của bọn họ. Một khi đã mất đi sĩ khí, rối loạn lòng quân, mặc kệ quân đội có lợi hại đến cỡ nào cũng không chịu nổi một kích.”

Những thứ bom đất này chẳng phải là cái loại bom nổ khủng bố như hiện đại, uy lực cũng không quá lớn, nhưng mà thắng ở chỗ Tây Nhung trở tay không kịp. Ngay lúc bọn họ chưa kịp phản ứng, Thường Đình Chiêu liền mang theo binh sĩ thừa thắng xông lên, một trận diệt sạch. Đó cũng là nguyên nhân vì sao Thường Đình Chiêu giữ bí mật như vậy, trận này đánh hoặc là không đánh, một phát phải đánh cho Tây Nhung ngóc đầu không dậy nổi. Nếu không, một khi Tây Nhung có điều đề phòng, suy nghĩ kế sách ứng phó thì muốn thắng không phải dễ dàng.

Mặc dù Triệu Thanh Hà ở trên chiến trường đã hơn một năm, nhưng vẫn không xem được quang cảnh chém giết, mà cũng chẳng có thời gian để đi nhìn. Nhưng từ những người bị thương đến dân chúng lưu lạc khắp nơi cũng có thể thấy được sự tàn khốc của chiến tranh, nếu có thể ngừng lại thì còn gì tốt hơn.

” Tây Nhung hàng, chúng ta mau trở về đúng không?”

Chuyện phía sau không phải chuyện bọn họ nhúng tay, bồi thường ký kết hiệp nghị như thế nào đều có người chuyên môn phụ trách. Nhưng mà nơi này chẳng phải vùng đất tốt đẹp gì, vô cùng hoang vắng khô cằn, hoặc là lạnh chết hoặc là nóng chết, nước lại hiếm hoi, một tuần có thể tắm một lần đã là không tồi, nào có thoải mái như kinh thành.

Thường Đình Chiêu đem Triệu Thanh Hà kéo vào lòng, ” Rốt cục đã có thể cưới ngươi vào cửa!”

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Ngươi lần này lập công lớn, sẽ không bị chỉ hôn chứ?”

Thường Đình Chiêu cứng đờ, cắn cắn chóp mũi hắn, ” Nói bừa cái gì đâu, nếu ta không có hậu đại mới hợp lòng bọn họ.”

Triệu Thanh Hà nghĩ đến một đống chuyện ở Thường gia, không khỏi lắc đầu nói sang chuyện khác: ” Ta lần này cũng coi như là công thần đi? Không biết có được ban thưởng toà nhà không?”

Thường Đình Chiêu ngưng mi: ” Ngươi muốn toà nhà làm gì? Thành thân với ta tất nhiên ở một chỗ với ta.”

Triệu Thanh Hà trợn trắng liếc hắn một cái, ” Ta phải đem hai cụ Triệu lão hán tới kinh thành phụng dưỡng, nếu không có nhà thì làm sao được. Nói thế nào thì ta cũng chiếm thân xác con của bọn họ, cũng nên vì nguyên thân mà tẫn hiếu. Hai người đều là người tốt, ta cũng vui vẻ làm như vậy. Trong nhà có người, trong lòng không hoảng hốt.”

Thường Đình Chiêu sờ sờ đầu của hắn, gật đầu nói: ” Một mình đi vào dị thế này quả thật khổ ngươi, nhiều người thương cũng là tốt, việc này cứ để cho ta lo liệu đi.”

Triệu Thanh Hà không chút khách khí tiếp nhận, đây cũng là quân công của hắn đấy, cười nói: ” Không khổ, trừ bỏ không có điện không có nhiều trò giải trí, nơi này càng làm cho ta thích.”

Thường Đình Chiêu cực kỳ đắc ý nói: ” Là bởi vì có ta ở đây đi.”

Triệu Thanh Hà hôn hắn một ngụm, ” Đó là đương nhiên.”

Thường Đình Chiêu đang muốn ôm hắn hung hăng hôn môi, lại bị người đánh gãy.

” Tướng quân, Nghiêm công tử tới chơi.”

Nghiêm công tử? Hai người còn chưa lấy lại tinh thần thì từ bên ngoài truyền đến một âm thanh quen thuộc, ” Thanh Hà, ta tới rồi! Có nhớ ta không nha, mau mở cửa ra, ban ngày ban mặt đóng cửa chơi cái gì bên trong!”

Thường Đình Chiêu với Triệu Thanh Hà co giật khoé miệng, đây ngoài Nghiêm Hoảng thì còn ai!

” Sao ngươi lại tới đây?” Triệu Thanh Hà nhìn thấy Nghiêm Hoảng nói trong lòng không kích động là giả, người này tuy có chút ngốc, nhưng vẫn là bạn rất tốt. Nếu không có Nghiêm gia bọn họ hỗ trợ, chế tạo bom cũng sẽ không thuận lợi như thế.

Nghiêm Hoảng muốn nhào qua thì bị Nghiêm Khác ôm trở lại, Nghiêm Hoảng không thèm để ý chút nào, vẻ mặt vẫn hưng phấn, ” Hắc hắc, không thể tưởng tượng được đúng không! Kinh hỉ đi!”

Biên quan không phải là nơi ai muốn tới là tới được, hơn nữa Nghiêm gia bị chú mục, Nghiêm Hoảng ở kinh thành một nửa là do hoàng thượng cố ý là để dưới mắt nhìn. Nhưng sao hai người có thể xuất hiện ở trong này, làm cho Triệu Thanh Hà ngạc nhiên không thôi.

” Các ngươi sao lại tới đây, trước một chút tin tức đều không có.”

Nghiêm Hoảng cũng không sốt ruột trả lời, ánh mắt sáng lấp lánh, hưng phấn nói: ” Nghe nói các ngươi dùng pháo đốt nổ cho Tây Nhung không biết cha mẹ luôn, thật lợi hại nha, đi để cho ta nhìn một cái đi.”

Triệu Thanh Hà nhịn không được trợn trắng mắt liếc hắn, ” Ngươi cho là pháo đốt có thể tuỳ tiện đem ra chơi sao?”

Nghiêm Hoảng bỉu môi, ” Ta chỉ muốn nhìn một cái thôi.”

Thường Đình Chiêu nhìn về phía Nghiêm Khác, ” Hai người các ngươi sao lại đến đây?”

Nghiêm Khác thái độ thản nhiên, ” Tới đây du lịch, thuận tiện nhìn một chút.”

Thường Đình Chiêu nâng mi, nếu đơn giản như vậy mới có quỷ, bất quá có cho bọn họ cũng không dám có tâm tư gì khác. Bởi vậy cũng không sốt ruột truy vấn, dẫn hai người vào doanh trướng.

Nghiêm Hoảng líu ríu vây quanh Triệu Thanh Hà nói không ngừng, còn phi thường đắc ý báo cáo một năm nay không hề hoang phế y thuật, thậm chí còn tự mình cứu mấy đầu ngựa đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.