Thú Y - Lạc Tân

Chương 89



E&B: Strangers Ex

Triệu Thanh Hà gả cho Thường Đình Chiêu đã được hơn nửa năm, mỗi ngày trôi qua coi như là an ổn. Trong viện bị thanh lý sạch sẽ, nhân số ít lại có Lưu Ly với Lưu Tô nhìn chằm chằm, không có người dám gây chuyện. Những người khác cũng không dám tiến vào trong viện, cho dù là lĩnh mệnh lại đây truyền tin tức thì chỉ đứng ngoài cổng, vô luận thế nào cũng không dám bước vào. Không phải là bọn họ thức thời, mà là bị doạ sợ.

Hiện tại ngay cả người bên ngoài cũng biết, phủ Định quốc công có hai nơi không thể đi, một là viện của Thường Đình Chiêu và hai là viện của Thường Đình Ân. Hai người có thể so với phủ đệ của Thập Tam Vương gia, cực kỳ nguy hiểm.

Tuy là trước kia Triệu Thanh Hà cùng với Thường Đình Chiêu tiến hành rửa sạch trong viện, nhưng vẫn có không ít người muốn mượn đủ các loại cớ tiến vào trong viện. Dù sao luyện võ doạ người không tính là thủ pháp cao minh, bọn họ cũng không phải ngu ngốc, sao lại không biết dù có luyện võ mỗi ngày không phải ai cũng biến thành nữ tử cường tráng, huống chi mỗi buổi sáng chỉ luyện một canh giờ mà thôi, không đáng kể chút nào.

Thái Hoà uyển thì là vậy, mỗi ngày Triệu Thanh Hà cùng Thường Đình Chiêu ở nhà thời gian không nhiều, nữ tử muốn lôi kéo làm quen cũng không dễ dàng, mà bên Thường Đình Ân thì bị làm phiền không thôi. Trong đó lại có Thường lão phu nhân âm thầm ủng hộ, nữ tử có lòng dạ đều muốn từng lớp từng lớp nhảy vào bên trong. Tuy nói chỉ cần giữ mình trong sạch cũng không sợ chuyện gì, nhưng nhìn cũng khiến người thấy phiền lòng. Vô luận là nam nhân nào bị coi là công cụ gây giống, trong lòng sao có thể thoải mái, rất tổn thương tự tôn.

Trong lúc này, Thôi Vân Thiền ở trong miếu từng mấy lần thiếu chút nữa bị người hại chết, nếu không có Thường Đình Chiêu âm thầm sai người bảo vệ, Thôi Vân Thiền không biết đã chết bao nhiêu lần. Thường Đình Ân sao lại không biết miêu mị ở bên trong, Thôi Vân Thiền tuy vào từ đường, nhưng vẫn là thê tử của hắn, hắn không có khả năng cưới người khác nữa. Chỉ có Thôi Vân Thiền chết đi, những người khác mới có cơ hội. Mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, Thường Đình Ân không hi vọng Thôi Vân Thiền chết, chỉ có thể nhờ Thường Đình Chiêu phái người bảo hộ. Nơi đó bị chấn thủ vững chắc, lúc này mới từ từ yên tĩnh lại, nhưng tình huống bên phía Thường Đình Ân càng thêm ác liệt.

Thường lão phu nhân thấy thân thể Thường Đình Ân chuyển biến ngày càng tốt, Thôi Vân Thiền không chết thì không thể tái giá liền nghĩ tới nạp thiếp cho Thường Đình Ân, nhưng hắn lại quyết tâm không nghe theo. Thường lão phu nhân thấy vậy cũng không bức ép nữa, nhưng oanh oanh yến yến trong viện càng tăng nhiều, hành vi cũng ngày càng lớn mật. Thường lão phu nhân tuy rằng làm phu nhân rất nhiều năm, dù là hành vi hay cử chỉ cũng không chênh lệch khác với phu nhân danh môn, nhưng mà là do xuất thân cùng cuộc sống trước kia khiến cho nàng quản lý không có quy củ, sẽ không giống phu nhân vì thể diện làm việc hạn chế. Thời điểm giằng co, điệu bộ không khác gì mấy phụ nhân ngoài phố phường, nếu không thì năm đó cũng không thừa dịp Định Quốc Công đem Phùng trắc phu nhân cưới vào cửa.

Mà nử tử tốt trên đời này nhiều lắm, nhưng loại nữ tử có tâm tư cũng không ít, vì vinh hoa phú quý, bày mưu muốn cùng Thường Đình Ân có chút gì đó, cho nên trong viện náo nhiệt vô cùng.

Mặc dù thân thể Thường Đình Ân tốt lên nhiều, nhưng vẫn khó có thể ra ngoài, làm cho những nữ tử này cơ hội càng nhiều thêm. Tuy nói có không ít biện pháp đánh lùi từng tốp từng tốp, nhưng cứ cuồn cuồn không ngừng khiến người càng thiếu kiên nhẫn. Trong viện có một đống giai nhân chưa tâm tư, có đôi khi không phải là loại phúc khí, ánh mắt người khác nhìn Thường Đình Ân cũng không thích hợp, giống như là đang nói ngươi không phải là nam nhân bình thường. Không phải Thường Đình Ân không cùng Thường lão phu nhân đề cập qua, nhưng Thường lão phu nhân giả ngây giả dại qua loa lãng tránh, cũng xử phạt không ít nha đầu lỗ mảng, nhưng lúc sau lại cứ tiếp tục như cũ.

Triệu Thanh Hà nghe nói đến việc này thì vừa buồn cười lại vừa bi ai cho Thường Đình Ân, Thường lão phu nhân cảm thấy mình làm như vậy là muốn tốt cho Thường Đình Ân, lại chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm thụ của đối phương, thật sự là khiến Thường Đình Ân buồn bực. Hàng năm Thường Đình Ân bị nuôi trong hậu trạch, mặc dù thông minh nhưng tính tình không khỏi có chút mềm lòng, không giống Thường Đình Chiêu hoặc là không xuống tay, đã xuống tay thì vô cùng ác độc. Lại biết đây là ý niệm của Thường lão phu nhân, hắn kiên trì không nạp thiếp đã làm cho Thường lão phu nhân thương tâm, loại việc nhỏ cũng không dám ngỗ nghịch.

Nhưng Thường Đình Chiêu nhìn không được, thân mình Thường Đình Ân hiện giờ cần nhất là tĩnh dưỡng, tâm tình thoải mái vui vẻ mới khiến hắn hồi phục nhanh chóng. Trong hậu viện lộn xộn, thường xuyên lo lắng nửa đêm có người tính kế bò lên giường thì thân thể chuyến biến tốt đẹp thế nào được?

Vừa lúc có người vẫn luôn muốn lẻn vào Thái Hoà uyển, Thường Đình Chiêu cùng Triệu Thanh Hà hợp kế sử dụng kế sách hết sức máu me. Trước cố ý để người nọ vào trong viện, quả nhiên nhân lúc Lưu Ly với Lưu Tô không chú ý thì lẻn vào thư phòng, đang chuẩn bị tìm đồ vật nhưng vừa mới định hành động, oanh một tiếng, một trận đau nhức phát hiện tay mình bị nổ tung, da thịt trên mặt cũng bị rớt rụng phân nửa, hét to một tiếng lập tức té xỉu. Người nghe được chạy đến nhìn thấy, kinh sợ tới mức thất thanh kêu la chói tai.

Chuyện ngày hôm đó bây giờ nhắc lại còn làm cho người sởn cả óc, người nọ tuy không có bị nổ chết tại chỗ, nhưng toàn thân máu thịt mơ hồ, nhìn thật sự vô cùng doạ người. Lúc ấy lại không có ít người nghe tiếng chạy tới, nhìn thấy bộ dáng người nọ, tuy đã bị đè xuống không cho phép nhắc tới nhưng không khí trong viện biến đổi lớn. Mọi người xem như là hiểu được vì sao Thái Hoà uyển không cho phép có người tiến vào, thật vất vả xông vào được thì bị nha đầu trong viện ngăn cản, hoá ra là ẩn giấu đồ vật đáng sợ như vậy.

Thường lão phu nhân cũng thực sự hoảng sợ, không khỏi tức giận mắng Triệu Thanh Hà vì sao lại cất giấu đồ vật nguy hiểm như vậy trong phòng, nếu có gì xảy ra thì phải làm sao. May mà bị nổ chỉ là kẻ râu ria, nếu là nổ Thường Đình Chiêu thì mười cái mạng của hắn cũng không để đền.

Thường Đình Chiêu nói, bom này hiện tại chính là mạng của quân Thường gia, vì phòng ngừa có người ăn cắp công thức cho nên mới cất giấu ở Thái Hoà uyển. Đồ vật quan trọng như vậy đương nhiên cần phải bảo vệ nghiêm mật, nếu không có bố trí như vậy chỉ sợ là sớm bị người trộm đi.

Tuy Thường lão phu nhân là phụ nhân trong hậu trạch, nhưng cũng biết cái này có ý nghĩa ra sao, lúc trước đánh Tây Nhung đã giúp được ân lớn, cái này quan hệ rộng lớn, không phải là chuyện một cái phụ nhân có thể lên tiếng, vì thế chỉ đành phải ngượng ngùng tử bỏ. Mà từ nay về sau những nữ tử không còn dám đánh tâm tư lên Thường Đình Chiêu, hình dáng người nọ hôm đó bị nổ tung, cho dù chưa thấy qua nhưng nghe thôi cũng đủ làm người chết khiếp. Cũng có người ôm tâm tư may mắn lẻn vào, lại nổ thêm hai ba người, tất cả đều xem đó là địa ngục nhân gian.

Mà cũng không lâu lắm, thế tự vị của Thường Đình Ân bị mượn cớ không có con nối dòng bị hoàng thượng phế đi, thế tử mới vẫn chưa được định. Điều này đối với Thường Đình Ân mà nói không thể nghi ngờ là đả kích thật lớn, may mà hoàng thượng đồng thời hạ chỉ, để cho Thường Đình Ân phụ trách quản lý vũ khí kiểu mới có lực sát thương vô cùng lớn, coi như là bù lại cho hắn. Hiện giờ vị trí này không biết có bao nhiêu người muốn giành lấy, thứ đồ này là khó lường, người chưởng quản về sau cũng không thể xem thường.

Nếu không phải đồ vật này là do sở nghiên cứu quân Thường gia chế tạo thành, làm sao tới được tay Thường gia. Hoàng thượng tuy rằng kiêng kị, nhưng cũng không muốn trực tiếp cướp đi, vẫn là để cho Thường gia chưởng quản.

Tử lúc Thường Đình Ân tiếp xúc với việc này, ở trong viện mấy ngày xôn xao gõ gõ, nguyên bản náo nhiệt nhất thời yên tĩnh hẳn. Nhất là một nha đầu không cẩn thận đụng vào bom nổ mạnh, dù là không có tạo thành thương vong nhưng tiếng vang thật sự doạ người, mấy nha đầu kia mấy ngày liên tục nghe được âm cho là không giống với lời đồn, nguyên bản nhào vào bây giờ lại khóc hô muốn rời khỏi viện này.

Thường Đình Ân biết thời biết thế, làm việc so với Thường Đình Chiêu còn ngoan tuyệt hơn, trong viện không lưu lại bất kỳ nha đầu nào, tất cả đều là nam tử. Mỹ kỳ danh viết, đây chính là lần đầu tiên hắn đón nhậm chức trách quan trọng như vậy, không thể qua loa.

Thường lão phu nhân khó thở cũng không làm gì được, thế giới này quân mệnh như trời, mấy việc nối dõi trong nhà này nọ cũng không quan trọng bằng. Cái này là liên can đến toàn bộ Thường gia, cho dù Thường Đình Ân tuyệt hậu không phải là còn người khác sao, nếu chuyện này có biến cố gì thì toàn bộ Thường gia liền xong đời. Huống chi Thường Đình Ân vừa mới mất thế tử vị, nếu làm hại hắn việc này cũng đánh mất, chỉ sợ tôn tử cũng huỷ.

Đến giờ phút này, hai cái sân đều im lặng, trình độ nguy hiểm có thể so với hiểm ác ma quái trong hậu trạch, ai náy đều tránh né không dám vào.

Triệu Thanh Hà thấy hai cái sân đều yên tĩnh, tâm tình cũng sảng khoái hơn. Thường lão phu nhân tuy rằng nhìn hắn không vừa mắt, nhưng hắn mỗi ngày từ sáng sớm đã ra cửa đi làm, khi về nhà đã tối muộn, thời gian hắn tiếp xúc cùng Thường lão phu nhân rất ít. Thường Đình Chiêu lại còn ở bên người, Thường lão phu nhân cũng không có biện pháp giằng co gây chuyện được như những con dâu khác.

Trong hậu trạch đấu đá không ngừng, còn không phải là vì một đám nữ nhân bị nhốt lại với nhau sao, hậu trạch lớn như vậy, tài nguyên nhiều như vậy, cũng không phải lúc nào cũng rảnh rỗi đấu đến đấu đi. Thêm vào đó là mối quan hệ vi diệu giữa bà bà với con dâu, lợi ích sau lưng gầy dựng, nữ tử lại có chút mẫn cảm thận trọng, thường xuyên cũng xảy ra vài vấn đề nhưng lại có chút nam tử nhìn không ra được, vì thế thường được đẩy sang nam tử để xử lý sạch.

Triệu Thanh Hà tuy gả cho Thường Đình Chiêu, nhưng có được sự nghiệp của riêng mình, cũng không cần cùng Thường lão phu nhân mỗi ngày trao đổi ánh mắt, không cùng nhau xuất hiện cũng ít có ma xát. Hắn là nam tử nên nhất định không sinh được cái gì, cho nên sẽ không có người suốt ngày theo dõi bụng của hắn. Quan trong nhất là có Thường Đình Chiêu chống lưng, dù trong hậu trạch chướng khí mù mịt vẫn có chút an nhàn tự tại.

Nhưng là thế cục trong triều càng lúc càng không ổn, hiện giờ hoàng hậu đã được thả ra, chậm rãi bắt đầu tiếp nhận việc hậu cung. Triệu Thanh Hà có chút không rõ hoàng đế đang muốn làm cái gì, rõ ràng thân thể ngày càng yếu, cũng không giống các hoàng đế khác chuẩn bị hậu sự. Thập nhất hoàng tử cùng Thập Tam vương gia danh vọng ngày càng cao, hoàng thượng thả hoàng hậu ra đúng là để chế áp thế lực Nghiêm gia, Lục hoàng tử cũng sắp hồi về kinh. Nhìn thái độ của Minh đế tựa hồ như không muốn để Lục hoàng tử kế thừa sự nghiệp thống nhất giang sơn, cũng không biết hắn định làm gì. Hay là cho rằng bản thân sống được thêm năm trăm năm, cho nên không dám buông xuống quyền lực trong tay?

Triệu Thanh Hà không kiên nhẫn cũng không muốn nghĩ đến, tóm lại có Thường Đình Chiêu chống đỡ, tự mình vẫn nên làm tốt bổn phận thú y là được. Hiện giờ bom cũng đã giao cho Thường Đình Ân, hắn rốt cuộc cũng có thể làm chuyện mình thích.

” Sư phụ, nhìn bệnh trạng của con ngựa này xác nhận là cảm nhiễm phong hàn, nhưng đã cho nó uống hai ngày thuốc, chẳng hiểu sao lại không có hiệu quả. Hơn nữa mấy ngày nay không ít ngựa cũng mắc chứng bệnh này.” Nguỵ Viễn Chí chỉ vào một con ngựa nói.

Hiện giờ Thanh Viên đã được xây dựng thêm, so với trước lớn gấp ba lần. Có bộ phận chuyên môn xem chẩn với bộ phận nằm viện, dựa theo gia súc chăn nuôi cùng với bệnh chứng lớn nhỏ mà chia ra. Vì phòng ngừa truyền bệnh cho nhau, bệnh súc đều được mang đến khu vực dành riêng, sau đó có đại phu vào xem chẩn, không cho bệnh súc ở trong sân đi tới đi lui, gia tăng tỷ lệ truyền bá bệnh độc.

Thanh danh của Triệu Thanh Hà bây giờ rất lớn, người tìm hắn xem chẩn mỗi ngày rất đông, dù có vài đồ đệ chia sẻ cũng bận rộn vô cùng. Cho nên bình thường chỉ xem một chút bệnh chứng khó, bệnh tật thông thường đều giao cho đồ đệ. Bởi vậy ngày thường ít khi đi vào nơi này, đều là đi đến khu dành cho bệnh nặng.

Triệu Thanh Hà nhỉn nó một lượt, không khỏi nhíu mày, ” Toàn bộ ngựa đều là bệnh trạng này?”

Nguỵ Viễn Chí gật gật đầu, ” Phần lớn là thế, những con ngựa này đa số là do một gã buôn ngựa mang tới. Trước chỉ có một hai con ngựa nhiễm bệnh, chủ ngựa cho uống thuốc cũng không chuyển biến tốt, những con ngựa khác cũng liên tiếp mắc bệnh. Tuy nói nhìn không nghiêm trọng, nhưng đồ nhi lại cảm thấy không ổn, cho nên mới để sư phụ đến đây coi một chút.”

Triệu Thanh Hà bước lên quan sát, toàn thân con ngựa nóng lên, da khô, lưỡi trắng, mạch sưng phù, tiếng tim đập mạnh và mau, thở có mùi chua, đầu cúi buồn ngủ, không có tinh thần ăn uống. Nhìn vài con đều có bệnh trạng như vậy, quả thật tương tự với bệnh cảm nhiễm phong hàn. Nếu không phải là ngựa rất quý giá, chủ ngựa là người cẩn thận, cũng sẽ không mang toàn bộ lại đây chẩn trị. Người nuôi ngựa phần lớn đều có kinh nghiệm, bệnh nhỏ da lông đều do mình tự phối dược điều trị.

” Con ngựa được chủ nhân cho uống thuốc gì?”

” Bạc hà, sài hồ… “

Triệu Thanh Hà ngưng mày, nếu là cảm nhiễm phong hàn, thuốc này quả thật không sai. Tuy bị cảm mạo cho dù uống thuốc cũng không thấy hiệu quả nhanh, cũng không biết vì sao Triệu Thanh Hà lại không cảm thấy đơn giản là chứng cảm nhiễm phong hàn.

Trong lúc đang cân nhắc, cách vách đột nhiên phát ra động tĩnh lớn, một tiếng kêu hoảng sợ truyền ra.

Triệu Thanh Hà cùng Nguỵ Viễn Chí liếc nhau, vội vàng chạy nhanh qua đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.