Thú Y - Lạc Tân

Chương 97



E&B: Strangers Ex

“Mọi người làm việc cẩn thận một chút, hôm nay là ngày trọng đại, nếu như có cái gì sơ xuất thì cẩn thận da các ngươi!” Giọng nói bén nhọn của ma ma tổng quản thỉnh thoảng vang lên, chỉ huy đám nô bộc. Toàn bộ nô bộc phủ Định Quốc Công cũng không dám lơ là, cẩn thận làm tốt công việc của mình.

Hôm nay hai huynh đệ Nhị gia và Tứ gia trở về, Nhị gia còn dẫn theo nhi tử bị lưu lạc bên ngoài đến, đây chính là đích tôn tử của Quốc công gia, mặc dù không phải là đích tử nhưng nhất định là không đồng nhất bàn. Thân thể Nhi gia yếu kém vẫn chưa có con, hiện tại khôi phục nhưng nhiều năm nay dùng dược nuôi chỉ sợ căn cốt vẫn không được. Cứ tưởng rằng huyết mạch chi bên này coi như đứt, không ngờ lại xuất hiện một đứa con trai, khiến cho Thường lão phu nhân cùng Quốc công gia cực kỳ vui vẻ. Đây chính là sự kiện lớn, không chỉ là chúc mừng Nhị gia có con nối dòng, điều này còn chứng minh thân thể Nhị gia không có bệnh gì! Là thứ tứ không phải đích tử cũng không sao! Thường lão phu nhân tử lúc biết tiểu thiếu gia về nhà, liền căn dặn quản sự quét dọn sach sẽ phủ Định Quốc Công từ trong ra ngoài.

Thường Đình Huy nhìn đám nô bộc bận rộn cùng với phủ Định Quốc Công giăng đèn kết hoa giống như tổ chức lễ thành hôn, sắc mặt xám xịt, trong đôi mắt phát ra tia độc ác làm cho người ta run sợ.

“Nương! Ngài nhìn xem coi, chẳng qua là cái đứa con hoang không biết từ đâu ra đã coi trọng như vậy, về sau phủ Định Quốc Công này có chỗ yên ổn cho Dĩnh ca nhi của chúng ta sao.”

Thê tử Thường Đình Huy là Lô thị cũng nhịn không được mở miệng, “Còn không phải sao, lúc Dĩnh ca nhi sinh ra cũng không được như thế. Dĩnh ca nhi dù sao cũng đã hiểu được chuyện, nửa đường tự nhiên đẩy xuống thì ai biết sau này sẽ ra sao. Nếu mà không phải, có khác gì đánh mất thể diện của toàn bộ phủ Định Quốc Công chúng ta.”

Phùng trắc phu nhân nhắm hai mắt quỳ gối trên đệm tụng kinh, đối với hỗn loạn bên ngoài hoàn toàn không để ý tới.

Thường Đình Huy thấy vậy càng thêm nóng nảy, “Nương…”

Phùng trắc phu nhân mở miệng đánh gảy, quét mắt liếc hai người một cái, “Gấp cái gì! Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra còn chưa biết mà hai người các ngươi đã rối loạn lên, chớ nói là muốn làm được chuyện lớn gì.”

Thường Đình Huy vội vàng hạ thấp giọng, “Nương, hài nhi cũng là quá lo lắng thôi, không bao lâu nữa hài nhi phải rời kinh, vốn cho rằng bất quá thời gian ngắn mà thôi, nhưng thằng bé này xuất hiện chỉ sợ hài nhi trọn đời không hồi kinh được, mà về sau Dĩnh ca nhi so với hài nhi còn khổ cực hơn. Hài nhi khổ vài năm không đáng nói, nhưng cũng không thể làm khổ Dĩnh ca nhi. Từ trước giờ phụ thân luôn bất công, hận không có gì tốt đều đưa hết cho hai người kia, ở trước mặt Dĩnh ca nhi đã như vậy, sau này đi rồi thì còn dư lại cái gì cho nó nữa.”

Vừa nói đến đây, Thường Đình Huy không kiềm chế được oán giận nói tiếp.

“Nương, ngài mấy năm nay vì cái nhà này làm lụng vất vả nhiều năm như vậy, phụ thân thà rằng cho ngài vị trí phu nhân cũng không nâng ngài thành chính thê, là phụ thân bất công nguyên nhân là do hai người kia. Rõ ràng chỉ là một con ma ốm chết không sống nổi, còn để cho hắn kế thừa thế tử vị. Mà một kẻ trước giờ xa cách kiêu ngạo không nghe lời không hiếu thuận, từ nhỏ chỉ biết chạy bên ngoài, thích đối nghịch với phụ thân mà còn thích nam nhân, phụ thân còn đem hết binh quyền giao cho hắn.

Mà hài nhi thì sao, nửa điểm cũng không dính vào hoàn toàn phải dựa hết vào bản thân, người bên ngoài đều nhạo báng hài nhi có phụ thân là Định Quốc Công cũng như không có. Nếu trước đó hài nhi không đáp lên Lục hoàng tử, đến chết cũng chỉ có thể là một tên thủ vệ. Đến cuối cùng phụ thân còn gài bẫy hài nhi, tất cả mọi chuyện đều thất bại trong gang tất. Nguyên bản hài nhi có rất nhiều chỗ dụng võ, kết quả giống hệt như chó nhà có tang! Người của Lục hoàng tử cho rằng hài nhi gây rối, hận không xé xác hài nhi, làm hại hài nhi buổi tối đều gặp ác mộng. Bây giờ Dĩnh ca nhi đời này cũng phải chịu tội giống như hài nhi sao?”

Thường Đình Huy càng nói càng uỷ khuất, ánh mắt đỏ ngầu ngồi lên trên ghế, Lô thị đứng ở một bên lau nước mắt. Tranh giành nhiều năm như vậy, không nghĩ tới cuối cùng đều thuộc về hai người kia, rõ ràng hắn mới là trưởng tử, nhưng cái gì cũng không có!

Biểu tình lạnh nhạt của Phùng trắc phu nhân dần dần tán đi, đôi mắt tối tăm, nặng nề nói: “Thật không có tiền đồ, chẳng qua chỉ là cái đồ vật nhỏ, có phải là huyết mạch Thường gia hay không còn chưa biết chắc, mới như thế đã bày ra bộ dáng này, trách không được phụ thân ngươi nói ngươi không có bản lĩnh làm đại sự!”

Đáy lòng Thường Đình Huy không phục, nhưng cũng cúi đầu im lặng không nói.

Phùng trắc phu nhân đứng lên, Lô thị vội bước lên nâng đỡ, Thường Đình Huy ân cần rót trà cho Phùng trắc phu nhân.

Phùng trắc phu nhân nhấp một ngụm trà, thản nhiên mở miệng: “Người còn chưa gặp thì hoảng cái gì, cứ chờ thấy rồi nói sau. Vi nương bảo ngươi đi thăm dò, đã có kết quả chưa?”

Thường Đình Huy có chút khó xử: “Người của chúng ta tổn thất không ít, muốn điều tra rõ ràng cũng không dễ, tin tức mới đây truyền tới không khác gì mấy tin chúng ta nghe được.”

Phùng trắc phu nhân cũng không ngoài ý muốn, “Nếu đứa nhỏ này có vấn đề, dựa vào thực lực hiện nay của bọn họ muốn tra không khó. Nếu muốn lừa gạt gì đó, cũng không phải chúng ta có thể tra ra được.”

Hai mắt Thường Đình Huy sáng lên: “Nương, ý của ngài là…”

Phùng trắc phu nhân liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh: “Thân thể con ma ốm kia ngần ấy năm đã sớm không xong, bây giờ có dưỡng tốt cũng khó mà có con được, chớ đừng nói là ba năm trước.”

Đầu mày Thường Đình Huy nhăn lại, hung hăng khạc nhổ: “Con ma ốm này sao không chết cho sớm đi! Đúng là quá tham lam mà, không sợ liệt tổ liệt tông Thường gia nửa đêm tìm hắn. Thà để cho cái đồ con hoang kế thừa phủ Quốc công, cũng không nguyện ý lưu lại cho Dĩnh ca nhi của chúng ta, nói thế nào hắn ta chính là thúc thúc ruột của Dĩnh ca nhi! So với cái đứa con hoang không rõ lai lịch vẫn đường hoàng hơn nhiều, hắn là không muốn nhìn kẻ làm đại ca như ta được tốt, lòng dạ hiểm độc giống hệt Thường Đình Chiêu.”

Lộ thị cũng xen vào: “Không phải sao, hai vị thúc thúc cũng quá nhẫn tâm đi, việc này nhất định phải nói cho lão phu nhân với Quốc công gia, không thể cứ không không để cho đứa con hoang chiếm! Đây chính là cơ nghiệp Thường gia chúng ta, nếu để cho người ngoài, liệt tổ liệt tông trách tội, người ngoài biết được còn không cười chết, Thường gia chúng ta không thể bị huỷ trên tay bọn họ.”

Phùng trắc phu nhân để chén trà trong tay xuống, “Bọn họ dám làm thế sao có thể để lại nhược điểm, ta chỉ mới nói bóng nói gió với phụ thân các ngươi đã bị ông ấy mắng xối xả, bảo ta không cần lo thừa.”

Thường Đình Huy oan hận nói: “Phụ thân thật sự bất công! Con ma ốm kia làm cái gì cũng được lòng ông ấy. Ta sao, mấy năm nay ta ở bên cạnh ông ta tận hiếu, nửa điểm lợi lộc cũng không dính được.”

Phùng trắc phu nhân cười trào phúng, “Phụ thân ngươi là dạng người gì vi nương đã sớm biết được, mấy năm nay ta không có công lao cũng có khổ lao, mới đầu là chúng ta khởi điểm quá thấp, nhưng sau lại có Hạ hoàng hậu nâng đỡ sao lại không xứng làm phu nhân? Kết quả thì sao? Mỗi lần Hạ hoàng hậu nhắc tới, phụ thân ngươi đều từ chối, đem vi nương đặt ở đâu?! Lũ khốn kia ở trong nhà khắp nơi đối nghịch ta, khiến cho ta không thể nào chịu được, còn làm sảy mất đệ đệ ngươi, lúc ấy cũng nhìn rõ đó là nam thai! Phụ thân ngươi thế nhưng chỉ nói một câu “đứa nhỏ về sau lại sẽ có” nhẹ nhàng xử lý qua chuyện. Nãi nãi ngươi lại lạnh nhạt, thậm chí còn nói do bản thân tạo nghiệt, ngược lại còn trách cứ ta không chiếu cố tốt tôn tử của bà ta! Ta tạo nghiệt cái gì, là tự con ma ốm kia nhảy vào hồ băng cứu thằng khốn đó, chuyện gì liên quan đến ta chứ, khụ khụ…”

Phùng trắc phu nhân kích động đến mức ho khan, nhớ tới những chuyện trước kia, nhất là nhớ đến đứa con đoản mệnh, trong mắt phát ra khí lạnh làm người rét run.

Phu thê Thường Đình Huy vội vỗ nhẹ tay an ủi Phùng trắc phu nhân, “Nương, ngài đừng nóng giận.”

Phùng trắc phu nhân đẩy tay, “Nương không có việc gì, trái tim nương đã nguội lạnh từ lâu, nếu chỉ có chút chuyện như vậy đã thương tâm thì hiện giờ điên mất rồi. Trong ngôi nhà lớn này có rất nhiều người, nhưng trong lòng nương chỉ đặt có một mình Dĩnh ca nhi. Ngươi yên tâm, nương cho dù liều cái mạng già này cũng sẽ không để cho hai kẻ đó thực hiện được. Tất cả đều là của Dĩnh ca nhi, ai cũng không đoạt được! Nương ngày trước thiết quyết đoán làm đánh mất cơ hội, mới hại ngươi cả đời tầm thường, lần này nương tuyệt đối sẽ không sai lầm như thế nữa.”

Thường lão phu nhân ngàn chờ vạn chờ rốt cục đã gặp được người, đầu tiên là đem ánh mắt lướt qua Thường Đình Chiêu với Thường Đình Ân, sau đó dừng ở đứa nhỏ bên người Thường Đình Ân.

Đứa nhỏ vẻ mặt sợ hãi, hơn nữa nhìn thấy nhiều người như vậy hận không thể đem mình chôn vào lòng Triệu Thanh Hà đang ôm nó.

Mọi người có chút kinh ngạc, đứa nhỏ sợ người lạ cũng là bình thường, dù sao chỉ vừa đến kinh thành vài ngày thôi. Nhưng sao lại thân với Triệu Thanh Hà như vậy? Thường Đình Ân ốm yếu không dám để cho hắn ôm đứa nhỏ thì không thể nói gì, nhưng bên cạnh là Thường Đình Chiêu là thúc thúc ruột, sao đến phiên Triệu Thanh Hà được?

Tâm tỉnh đang tốt của Thường lão phu nhân bị một màn này biến thành có chút khó chịu, ánh mắt âm u.

Thường Đình Ân sáng tỏ, bước lên chào hỏi, cười giải thích: “Tổ mẫu, đứa nhỏ càng nhỏ tuổi càng mẫn cảm, Tứ đệ ở quân doanh thời gian lâu như vậy nên trên người sát khí nặng, bình thường thì không sao, nhưng đến nơi lạ thì càng dính Thanh Hà. Mấy ngày nay Thanh Hà luôn giúp đỡ chăm sóc cho nên rất thân thiết, nói thật, ta đối với trẻ nhỏ không có nhiều kiên nhẫn như Thanh Hà.”

Thường lão phu nhân chẳng qua là mới đầu nhìn không được, nàng cũng hiểu được Triệu Thanh Hà thích đứa nhỏ này, như vậy đứa nhỏ càng có thêm nhiều lợi ích, bởi vậy mới không có cáu kỉnh, chỉ nói với đứa bé: “Ngoan tôn của ta, mau mau gần lão tổ tông nào.”

Đứa nhỏ không động đậy, vẫn ôm chặt Triệu Thanh Hà không muốn xuống, Triệu Thanh Hà kiên nhẫn dỗ dành: “Tiểu An, đây là lão tổ tông, là bà cố ruột của ngươi, ngoan, đi lên kêu một tiếng, trẻ ngoan không thể thiếu lễ phép được.”

Đứa nhỏ tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng nghe lời Triệu Thanh Hà, rụt rè gọi lão phu nhân một tiếng lão tổ tông, lại được Thường Đình Ân dẫn đến trước mặt Quốc công gia kêu tổ phụ. Toàn bộ lực chú ý của Thường lão phu nhân đều đặt trên người đứa nhỏ, tỉ mỉ đánh giá. Đứa nhỏ này so với những đứa trẻ gần ba tuổi khác nhỏ hơn nhiều, gầy gò không khoẻ mạnh, vô cùng giống với Thường Đình Ân ngày trước.

Lão ma ma đứng một bên nhìn mặt mũi đứa nhỏ, không khỏi giật mình thốt lên, “Ai yêu, tiểu thiếu gia giống hệt Nhị gia trước đây!”

Đứa nhỏ nghe lão ma ma kêu to, giống như con thỏ con bị hù sợ chạy trốn ra phía sau Triệu Thanh Hà. Thường lão phu nhân liền vui vẻ: “Ai yêu, ngay cả động tác này cũng y hệt Ân ca nhi hồi bé.”

Thường lão phu nhân hoàn toàn thả lỏng, vốn còn lo lắng là nữ nhân kia muốn bò lên quyền quý nên bày trò, bây giờ nhìn thấy bộ dáng của đứa nhỏ, tin tức điều tra được cũng không có gì khác, trong lòng sao còn có hoài nghi.

Yên tâm, lúc này Thường lão phu nhân mới đem lễ vật chuẩn bị sẵn đưa cho Tiểu An. Tiểu An không dám nhận, Thường Đình Ân gật gật đầu mới dám nhận lấy, nãi thanh nãi khí nói câu cám ơn, lại trốn phía sau Triệu Thanh Hà.

Thường lão phu nhân nhìn sang Định Quốc Công, “Đã nghĩ ra tên rồi?”

Định Quốc Công nói: “Ta chọn cho nó chữ ‘Thuỵ’, hy vọng nó có thể mang lại may mắn.”

Thường lão phu nhân gật đầu, “Lấy chữ ‘Thừa’ làm tên đệm, tên đầy đủ là Thường Thừa Thuỵ.”

Triệu Thanh Hà đẩy Thường Thừa Thuỵ, “Thuỵ ca nhi, bước lên cảm ơn tổ phụ ban tên đi.”

Thường Thừa Thuỵ còn không hiểu được vì sao nó có tên còn phải đặt thêm cái nữa, nhưng cũng ngoan ngoãn bước lên trước làm cái lễ, nãi thanh nãi khí: “Tạ tổ phụ ban tên cho.”

Nói xong, lại trốn phía sau Triệu Thanh Hà, khiến cho người ta nhìn thấy vô cùng cổ quái. Nếu trước đó Thường Đình Ân không tiện ôm Thường Thừa Thuỵ cho nên gần gũi Triệu Thanh Hà còn hiểu được, nhưng bây giờ đã đứng xuống dưới sao vẫn còn kề cận Triệu Thanh Hà.

Phùng trắc phu nhân nhoẻn miệng cười nói: “Thanh Hà đúng thật là đứa nhỏ yêu thích, nhìn Thuỵ ca nhi còn thân thiết với Thanh Hà hơn so với Nhị gia, nếu không biết còn tưởng là Thanh Hà với Thuỵ ca nhi mới là cha con. Ai nha, không nói thì thôi, Thuỵ ca nhi quả thật có vài phần tương tự với Thanh Hà.”

Lời này rơi xuống, không khí trong phòng nháy mắt ngưng đọng.

Phùng trắc phu nhân vội vàng đánh miệng mình, “Xem ta này, há mồm không để ý, Thuỵ ca nhi lớn lên giống Thanh Hà thì phải rồi, ai yêu, ta không có ý…”

Nói thế càng thêm thổi gió, Định Quốc Công bất mãn quát lớn: “Câm miệng!”

Phùng trắc phu nhân ngượng ngùng ngậm lại, bộ dáng làm sai nhưng không biết phải thế nào mới đúng, đáy lòng lại âm thầm đắc ý. Lai lịch Thuỵ ca nhi vốn đã không rõ ràng, một khi đã gieo xuống hạt mầm nghi ngờ, như vậy cho dù có nhận định Thuỵ ca nhi là con ruột Thường Đình Ân, trong lòng cũng sẽ không thích. Nhất là Thường lão phu nhân, nàng vẫn luôn cho là Triệu Thanh Hà huỷ hoại Thường Đình Chiêu, chưa từng cho hắn sắc mặt hoà nhã, hiện tại Thuỵ ca nhi còn gần gũi Triệu Thanh Hà, lại là thứ tử không rõ lai lịch, sẽ thấy khúc mắc không muốn sủng ái.

Quả nhiên, ánh mắt nhiệt tình của Thường lão phu nhân lập tức ảm đạm xuống.

Triệu Thanh Hà đối với trò diễn xiếc của Phùng trắc phu nhân vô cùng xem thường, nhưng cũng không thể không thừa nhận là cao tay. Mơ hồ, không rõ ràng cho tới bây giờ đều có lực sát thương lớn, ngươi còn muốn tốt được sao.

Triệu Thanh Hà cười thản nhiên, “Biết làm sao được, bộ dáng người tốt đều có vài phần giống nhau, xem đi, hoàn toàn không giống ngài. Ai nha, coi ta há mồm ăn nói này, ta không có ý…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.