Minh Minh Là Ta: Ê nữ, rãnh không? Hỏi chuyện đời 1 xíu nà!
Yến Nguyễn: Có chuyện gì?
Minh Minh Là Ta: Nếu mà chỉ chạm môi nhẹ thôi, có phải là hôn không?
Yến Nguyễn: Feel?
Minh Minh Là Ta: Tê tê. . .
Yến Nguyễn: Hoàn cảnh???
Minh Minh Là Ta: Ăn chung cây kem.
Yến Nguyễn: Là mày đúng không? Trả lời mau con kia!
Minh Minh Là Ta: Từ từ… Trả lời tao trước đi…
Yến Nguyễn: Có thể xem là vậy…
Minh Minh Là Ta đã offline. Yến Nguyễn !!!!
Tôi ngã lưng lên giường quẳng chiếc laptop lên bàn học. Tôi chẳng thể nào chợp mắt được, bao nhiêu chuyện cứ vây lấy tôi. Vừa nhắm mắt thì nhớ đến chuyện “cây kem”, nếu ngủ được lâu lâu thì lại nhớ đến cái hôn vào trán của anh. Chậc, được hôn cũng khổ sở vậy sao???
Sáng sớm, tôi mệt mỏi nhìn đầu tóc bù xù trong gương. Tôi cầm cây lược chải lại. Không ngờ tháo lớp trang điểm ra thì khác hẳn, tuy nhiên, nhờ có mái tóc này mà tôi thấy mình khá khẩm hơn đôi chút. Tôi lê bước mỏi mệt vào sân trường với nghìn con mắt soi mói. Soi cho đã rồi thì đừng nhìn nữa. Cuộc sống của tôi cũng không còn đơn giản nữa rồi. Tôi đi vào lớp, để chiếc cặp xuống cạnh hắn vào chỗ. Hắn đang khép hờ mắt thì mở ra nhìn tôi. Tôi thở nhẹ, tôi không còn liên quan gì tới hắn nữa, tốt nhất là không động chạm gì nhau có lẽ vui vẻ hơn. Con Yến vừa thấy tôi đã lăng xăng luôn tay luôn mồm:
- Kể tiếp chuyện hôm qua đi! Rốt cuộc là mày và hoàng tử đã…*kịch* rồi à?
- Không.- Tôi trả lời cho vừa lòng nó. Nó cũng biết tôi đang nóng nảy nên không dám hỏi thêm. Hắn đưa mắt nhìn tôi, tôi cụp mắt xuống cố tình tránh né. Hắn hỏi:
- Giận?
- Không!
- Sao im lặng vậy?
- Không có gì để nói.
- Bình thường không có vẫn nói.
- Tôi không muốn nói chuyện với anh đó!
Tôi đứng dậy đi xuống căn tin, giờ mới chỉ là 6 giờ 30, phải tìm cái gì bỏ vào bụng đã. Tôi chọn 1 bàn trong góc yên tĩnh. Tôi rời đi mua cơm. Lát sau trở lại thì chiếc bàn đã không còn là “của tôi chọn ban nãy” mà là của những cô bạn “thích đánh đấm” trong fanpage của hoàng tử. Tôi hít thở 1 cái rồi đặt dĩa cơm cạnh 1 cô, tôi lấy muỗng và nĩa ăn như thường trước ánh mắt như dao của bọn đó. 1 cô đứng dậy, có vẻ tức lắm. Nhưng cô ta lẳng lặng ngồi xuống. Tôi quay lại nhìn đằng sau mình, hắn vừa đi vào nên mấy cô mới cụp đuôi đây. Tính ra thì tôi chỉ dựa hơi hắn, tôi có nên làm lành để xin ân huệ không??? (Minh Minh ơi là Minh Minh >o<)
Trống tựu, tôi lên lớp. Tôi và hắn chẳng ai nói gì đến nhau làm tôi cũng hơi bực mình. Bình thường thì hắn sẽ dùng những câu cụt ngẳn chút tẳn chọc ghẹo tôi như: ” Lợn Lười! Xấu lạ! Hung dữ! Lắm lời!…” Đều là hắn khơi dậy rồi người chấm dứt là tôi ôm uất ức. Á, tôi bị hành hạ miết rồi khùng hay sao mà bực? Hắn không nói tôi còn thấy khỏe hơn nữa là… Đúng, rất…khỏe. Hừ.
Cô giáo chủ nhiệm tôi khua may múa mép:
- Năm nay trường sẽ tổ chức dã ngoại cho học sinh cuối cấp. Em nào đi thì hãy đăng kí. Thời gian 2 ngày kể từ hôm nay, thứ 2 sẽ khởi hành.
Lớp tôi bắt đầu nhao nhao ồn ào bàn tán, thú thật thì tôi rất thích những chuyến dã ngoại cùng bạn bè như thế này nhưng hôm nay tôi không có hứng. Con Yến hỏi tôi:
- Đi không?
- Chắc là…không.- Tôi chán nản nói.
- Mày bị sán ăn sạch não rồi à? Chẳng phải mày rất thích hay sao? Năm sau không có đâu mà tìm nhé!
- Kệ tao đi!- Tôi chép miệng rồi hằn hộc xoay lên. Hắn nhìn tôi:
- Không đi?
- Ừ!
- Anh tôi định xin đi cùng cô.
- Vậy…- Tôi nheo mắt nghĩ, tính ra thì cũng không nên giận anh, chỉ là nhờ vả chị Thảo chứ chẳng phải thật, hà cớ gì phải để nó trong lòng rồi hằng đêm cứ bị dằn vặt.- Tôi sẽ đi!- Đúng rồi, Minh Minh cố lên, phải biết đối mặt với mọi thứ.- Còn anh?- Đột nhiên tôi cũng tò mò là hắn có thích đi hay không.
- Huh?- Hắn nhìn tôi tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nhếch mép.- Không đi. Cô có muốn tôi đi không? Nếu muốn tôi sẽ đi.
- Không! Tôi ghét anh còn không hết nữa, chỉ hỏi thử xem có phải gặp cái mặt Chihuahua của anh hay không thôi mà!- Tôi nhanh chóng giải thích những ý nghĩ trong đầu mình. Hắn nhìn tôi, khuôn mặt hiển nhiên không có cảm xúc gì cả. Tôi hứ 1 cái rồi nằm dài lên bàn làm 1 giấc.
*****
- Dậy, ra về rồi con kia!- Con Yến giật tóc tôi. Tôi nhăn mặt ngẩng lên, trong lớp chẳng còn ai cả, hắn cũng về luôn rồi sao? Ách, tuyệt đối không nghĩ đến hắn nữa. Sao hắn giống như cái bóng ma ám ảnh tôi mãi thế? Con Yến vuốt mái tóc tôi:
- Tóc đẹp đó! Hoàng tử dắt mày đi làm lại à?
- Không phải!- Tôi chép miệng ôm cặp đứng dậy.
- Vậy mày đi 1 mình à?- Nó tò mò thấy rõ.
- Chihuahua đầu đàn!- Tôi thú thật, nếu không nói cho nó biết thì nó chẳng chịu buông tha tôi đâu.
- OMG, OMG, không tin được, vậy là mày và “tủ lạnh boy” đã chạm môi à?
- Uh huh!- Tôi gật đầu cho có.
- Kể đi, kể cho tao nghe đi!!!!- Nó bắt đầu xung ba khía nó lên. Cái con này, ba má không có dạy là không được tò mò chuyện người khác sao??? Tôi nhăn mặt đẩy nó ra không thèm nói thêm.
- Minh Minh!- Tôi quay đầu lại nhìn, 1 cô gái xinh xắn đang dừng lại thở dốc, có lẽ là đi theo tôi rất lâu. Cô ấy ngẩng đầu lên, tôi bây giờ mới nhận ra là Gia Linh, cô gái trong buổi xem mắt, cô ta tìm tôi có gì không nhỉ? Dừng lại 5 giây để so sánh, cô ấy không trang điểm thì vẫn rất xinh, nhưng tôi không trang điểm… sao cô ấy có thể nhận ra nhỉ? Tôi gật đầu nhìn cô nghi hoặc. Cô nở nụ cười tươi rói:
- Thì ra là cô và Thanh Tuấn chỉ giả vờ quen nhau thôi! Tôi có thể theo đuổi anh ấy chứ nhỉ? Cô… có thể giúp tôi không? 2 người có vẻ rất thân thiết với nhau!
- Giúp gì cơ?- Tôi thở phào nhẹ nhõm, cô ta không có ý với hoàng tử. Mục đích của cuộc xem mắt hôm bữa là 1 trong 2 người sẽ phải “ưng” cô này. Nếu là hắn thì không sao. Tôi thấy thoải mái hơn 1 chút xíu.
- Cô đưa bức thư này giúp tôi được không? Anh ấy đang ở sân thượng trường đó!
- Sao cô không tự mình đưa? Sẽ có ý nghĩa hơn đó!- Tôi tất nhiên là muốn giúp nhưng khổ nỗi trường tôi tận 4 tầng, sân thượng thì có thể tính là tầng 5 đó, đi rất là mỏi. >.< Cô ấy mỉm cười:
- Tôi ngại lắm! Giúp tôi đi mà!
Tôi ngờ nghệch nhìn bức thư. Con Yến đẩy tay tôi:
- Nhận đi rồi còn về!
- Ờ.- Tôi cầm lấy lá thư từ tay Linh rồi lon ton đi lên sân thượng. Sân thượng lúc 11 giờ trưa lộng gió, tuy nhiên, những cái cây thuộc dạng “cụ cố số tuổi tôi” vươn tán dài vẫn không che đủ những khoảng nắng gay gắt. Hắn đứng dưới bóng dây khoanh tay lên lan can. Nghe tiếng động, hắn quay lại nhìn. Tôi chép miệng đi đến đưa bức thư cho hắn, hắn ta giở bức thư ra đọc. Tôi đứng nhìn tò mò, không biết bên trong cô ta viết cái gì nhỉ? “I Love You hay Làm người yêu em nha! Em chúng ta tìm hiểu sau?” Hắn đọc xong thì ngẩng đầu lên nhìn tôi.
- Sao còn ở đây?- Hắn nói thẳng thừng.
- Ờ… tôi về… Mà sao không biết cảm ơn à?- Tôi chống nạnh nhìn hắn.
- Không.
- Anh được hình thành từ 7 phần xấu xa 3 phần đê tiện hả?
- Không.
- Cô ấy viết gì thế?- Tôi cố kéo dài cuộc nói chuyện ra để hỏi cái mình đang tò mò.
- 2 giờ gặp nhau ở Ice Coffee.
- Hắc hắc, cô ta điên rồi. Anh làm gì mà đến chứ?- Tôi bật cười, đúng là củ chuối. Không biết tính tình hắn hay gì ấy!
- Sẽ đi.- Hắn đáp rồi đưa ánh mắt hướng về phía trước. Cơ mặt của tôi thi nhau co giật, hắn nói là hắn sẽ đi sao? Sa lưới tình nhanh vậy ư? Sao hôm đó còn nhờ vả tôi giả làm bạn gái kia mà. Thấy nhiệm vụ của mình không còn nữa, tôi đi xuống. Đáng lẽ tôi phải cảm thấy bình thường chứ, giờ tôi thấy hơi trống trải. Không biết lần đầu tiên hắn hẹn hò ra sao nhỉ? Tôi nhảy xuống từng bậc thang sao nhảy hoài mà không đến vậy ta? Con Yến đang đứng dưới tầng 1 chờ tôi. Tôi nhìn nó hí mắt:
- Trưa nay 2 giờ tao với mày đi uống Ice Coffee. Đột nhiên muốn đổi gió!
- Hả? Chẳng phải mày ghét cách phục vụ ở đó sao?
- Đã nói là đổi gió rồi.- Tôi chắc chắn, tôi tò mò muốn biết cái tủ lạnh như hắn thì sẽ như thế nào trong lần hẹn hò bạn gái.
******
Thanh Tuấn phì cười, thật ra hắn không có ý định sẽ đến nhưng nghe Minh Minh chắc nịch khẳng định thì hắn lại muốn trêu chọc cô. Tuy nhiên, khuôn mặt nhăn nhó khi nghe câu trả lời của nàng làm hắn thấy tức cười lạ lùng. Hắn cố kiềm chế lắm mới không cười. Đúng lúc, vừa đặt chân xuống cầu thang tầng 1 thì đã nghe Minh Minh hô hào đến Ice Coffee với ý định “đổi gió”. Hắn “cưỡi” con ngựa sắt của mình lao về nhà trong lòng có cảm giác là lạ.
2 giờ. . .
Gia Linh mặc chiếc váy trắng trang điểm xinh xắn ngồi vào chiếc bàn cạnh cửa số của quán. Minh Minh lấm lét kéo Hải Yến theo ngồi ở bàn phía trước, quay lưng lại với Gia Linh. Hải Yến là người khổ sở nhất khi bị con bạn cuốn theo cái gì đó mà chẳng cho 1 lí do. Lát sau, Thanh Tuấn vào, vẫn là cái mặt không có biểu cảm đó. Vừa ngồi xuống đã bắt gặp Hải Yến đang ngồi đối diện “Lợn Lười”. Minh Minh cầm tấm menu che mặt lại để không ai thấy. Hắn không nghĩ là nàng ta lại theo đến tận nơi hẹn hò của người khác thế này. Hắn giơ tay chào Hải Yến:
- Đi cùng ai thế?
- À… Là M…- Minh Minh ra hiệu không được tiết lộ. Cái Yến cứng đờ người rồi cười hề hề.- muội muội của tớ đấy mà!
- Chào nha!- Hắn cố nói to để dằn mặt. Minh Minh vẫn ngây thơ không biết hắn đang ám chỉ mình. Gia Linh xoay lưng lại nhìn, Yến cười giã lã:”Trùng hợp quá đi mất!”
Nhìn điệu bộ của 2 cô, hắn cố kiềm chế để không cười nãy giờ thì bây giờ lại phô nụ cười mê hoặc ra. Gia Linh, Hải Yến rất ngạc nhiên vì sự kiện trăm năm có 1 này.(Tiếc là Minh tỉ không thể thấy!) Phải nói là hắn cười rất đẹp. 2 người ngắm đến ngẩn người ra. Minh Minh giơ tay qua lại trước mặt Yến, cô đẩy ra. Minh Minh tất nhiên là không hài lòng vì thái độ đó đập bàn:
- Chuyện gì thế?
- Thanh Tuấn đang cười đó!
Nàng cũng tò mò lấy menu che phần mặt bên dưới chỉ để lộ mắt quay xuống mình. Ngay lập tức khi cô quay lại, hắn nín cười, đưa ánh mắt dao găm xoáy vào mắt cô. Minh Minh hoảng hốt cụp mắt lại quay lên. Trong lòng đột nhiên có chút bực bội, cô gái ấy đã làm cho hắn cười. Minh Minh im lặng không thèm gọi món cho đến khi Hải Yến gắt lên. Hắn nãy giờ không thèm mói tiếng nào, chỉ lặng lẽ quan sát cái lưng của ai kia. Gia Linh vẫn cố bắt chuyện vui vẻ nhưng căn bản, hắn chẳng nghe thấy gì. Cô có chút buồn buồn, cô dư sức hiểu hắn đang quan tâm đến cô gái che mặt kia. Hắn nhếch mép rồi đứng dậy thanh tóan, kéo Gia Linh đi đâu đó. Cái đuôi nhỏ lập tức cũng thanh toán rồi tò mò theo sau. Vừa ra cổng đã bị mất dấu, Minh Minh dậm chân tức tối. Hải Yến nãy giờ bị xoay như chong chóng thì gắt lên:
- Mày điên à? Người ta đi hẹn hò mà cứ đi theo là thế nào?
- Tao chỉ muốn biết hắn hẹn hò như thế nào thôi mà!- Nàng ta xịu mặt bực bội.
- Nói thật đi, mày có ý với người ta rồi à?
- Éo. Tao cắt lưỡi mày bây giờ, đi về!
Minh Minh kéo Hải Yến về tuy vẫn còn muốn xem tiếp “tăng 2″. Thanh Tuấn bước ra quay sang Gia Linh bên cạnh:
- Tạm biệt!
Nói xong, hắn chạy theo cô mất dạng. Gia Linh khẽ thở dài lắc đầu.
- Mày nói đi, sao dạo này mày hay quan tâm tới Thanh Tuấn vậy? Bỏ mặc hoàng tử của mày sao?- Yến nghi ngờ hỏi, thật sự thì con bạn cô rất đơn giản. Có yêu, có ghét gì cũng bộc lộ ra bên ngoài 1 cách rất trẻ con chẳng hạng làm cái đuôi theo người ta thế này.
- Mày điên à? Tao đã nói rồi, tao chỉ là tò mò thôi!- Minh Minh nhăn mặt đáp.
- Ờ, ai biết mày. Đừng có bắt cá 2 tay đó!- Cô hí mắt căn dặn. Minh Minh kéo miệng qua lại:
- Tao có đủ khả năng sao?
- Lù lù vác cái lu mà chạy đó!
- Tao không có lù cũng không ngu mà chỉ ăn cắp cái lu hiểu chưa?- Nàng cự tuyệt rồi đi thẳng về phía trước. Minh Minh khựng lại nhìn hắn đang đứng khoanh tay trước mặt, hắn nhếch mép:
- Rốt cuộc là cô có muốn tôi tham gia dã ngoại với trường không?
- Không!- Cô lè lưỡi rồi đi qua hắn. Hắn chặn tay lại:
- Ghét tôi lắm sao?
- Đúng rồi, rất ghét!- Cô khinh khỉnh.
- Vậy… tôi sẽ chuyển trường, cô sẽ không gặp tôi nữa đâu!
- Hả?- Minh Minh tròn mắt.- Tôi không có ý đó… chỉ là…
- Là…- Hắn lặp lại.
Minh Minh im luôn chẳng có lí do nào để nói. Hắn nhìn cô tỏ vẻ buồn rầu rồi quay đi. Vừa mới quay mặt đi, mặt hắn đã méo mó vì cố nhịn cười, hắn cười hắc ra cố không để vai run run. Hải Yến chạy lên đánh cái bốp vào con nhỏ đang đứng cứng ngắt như trời trồng, cô nóng nảy:
- Tại mày mà Thanh Tuấn sẽ chuyển trường đó, con kia, sao mày máu lạnh quá vậy!
- Mày im đi.- Minh Minh chạy như bay về nhà bỏ mặc Yến ở đó. Cô thầm oán trách tại sao mình lại là bạn chí cốt của con nhỏ quái gỡ này.
****
Mấy hôm nay không bị hắn hành hạ nên tôi không có cảm hứng viết truyện, giờ thì có lại rồi. Hắn đang đi đến trước mặt bạn gái của nam chính tuyên bố cái quyền cạnh tranh sau đó còn giả vờ là kẻ thua thiệt để nam chính hiểu lầm nữ chính. Ngón tay tôi khựng lại trên không trung, có phải tôi đang nghĩ là:” Hắn xem vào cuộc đời tôi, làm xáo trộn mọi thứ rồi giờ lại muốn rút khỏi xem mày phải làm thế nào khi không có tao!” Không phải, đáng ghét. Không nghĩ nữa, chỉ còn chờ đến cảnh hắn bị tạt axit để mà khỏi cười với đám con gái nữa thôi! Aizzz, Minh Minh à, mày đừng có điên nữa! Đừng nghĩ gì nữa hết, tu đi, tịnh tâm, thiện tai thiện tai.
(Lề: Boss ghen cũng rất đáng sợ. . .
*Chưa cưới nha!*
Minh Minh định xin nhập học vào trường đại học XXX. Đêm đó cô có gọi cho hắn bàn bạc và hắn cũng đồng ý. Minh Minh ta có tình yêu rồi thì nhan sắc cứ lên như diều gặp gió, càng ngày càng xinh xắn mặn mà. Vừa vào trường đã có vài anh để mắt. Sau khi tan học, hắn đến đón, Minh Minh vui vẻ vừa đi vừa nói chuyện với 3 cậu con trai, hành động này đã lọt vào mắt của Thanh Tuấn. Sắc mặt tổng giám đốc sa sầm lại. Minh Minh mở cửa xe thản nhiên vào ngồi và huyên thuyên kể nàng có bạn mới như thế nào, nhiều ra sao. Hắn chỉ hừ lạnh:
- Ngày mai em xin nghỉ học đi!
- Sao vậy?- Minh Minh hoàn toàn không hiểu.
- Nếu em muốn tiếp tục học thì anh sẽ gọi hiệu trưởng đuổi hết tất cả nam sinh ở đây!
Minh Minh: !!!!!!- Rốt cuộc vì lo cho 12 năm đèn sách bị bỏ oan uổng của mọi người, nàng đành nghỉ học. Chẳng bao lâu, Minh Minh đâm ra chán nản cạch mặt hắn luôn chẳng thèm gặp nữa. Ngươi cũng như các nam nhân bên ngoài thôi mà! Bí bách, Thanh Tuấn cho cô làm thư ký riêng “bưng” hẳn cái bàn thư ký đó vào phòng giám đốc luôn. Công việc của Minh Minh cũng rất quan trọng, hàng ngày cô đến công ty xem các tiểu thuyết có sẵn trên web, xem chán thì lại nghịch nghịch hắn không cho làm việc. Công việc của nàng không thể nào xem thường được, tâm trạng nàng phấn chấn thì boss cũng phấn chấn, tâm trạng nàng buồn bực thì boss cũng buồn bực, suy ra đều trút lên đầu nhân viên. Tuy đã bị gắn mác “bạn gái boss” nhưng Minh Minh càng ngày càng xinh khiến các nhân viên nam thầm thương trộm nhớ trong lòng. Dĩ nhiên là chẳng ai dám nói. Ngay sau khi 1 vài tin đồn đến tai boss đại nhân, Thanh Tuấn lập tức ra lệnh đến giờ Minh Minh đi làm thì các nam nhân viên đều phải trốn