Thua Bởi Động Lòng

Chương 86: Ngoại truyện 2



Sếp Lục phát hiện bí mật về nhật ký.

Tháng giêng năm sau, Khương Dư Miên sinh một bé trai đủ tháng, đặt tên là Lục Vân Khiêm.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Lúc bé tròn một tháng tuổi, ông nội Lục tặng một mặt dây chuyền hình con giáp cho bé. Khương Dư Miên đưa nó cho Lục Yến Thần, anh lặng thinh cầm nó một lúc lâu. 

Ngày tổ chức tiệc đầy tháng, trên cổ Lục Vân Khiêm đeo mặt dây chuyền bằng vàng.

Cục cưng vẫn còn nhỏ nên họ không mời quá nhiều người, chỉ mời một vài người bạn thân thiết.

Nguyên Quả Quả sán lại gần Lục Vân Khiêm gọi em trai mãi, vài lần còn định ôm cậu nhưng bị mẹ ngăn lại. Cuối cùng Khương Dư Miên để cho Nguyên Quả Quả ngồi ở giữa sô pha, khẽ đặt con vào trong lòng cô bé.

Nguyên Quả Quả ôm em như mong ước được một lúc, tiếp đó một loạt các cô các chú tranh nhau lại bế.

Tới lượt của Thịnh Phỉ Phỉ, cô nàng cười to, nói: “Nhóc này ngoan quá đi mất, nhiều người ôm vậy mà không khóc la gì cả.”

Vừa dứt lời, Lục Vân Khiêm cất tiếng khóc thật to, dọa cho Thịnh Phỉ Phỉ vội vã trả bé vào lòng Khương Dư Miên ngay tức khắc: “Tớ… tớ… tớ không chọc thằng bé tí nào cả.”

Thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô, mọi người đều bật cười nói: “Phỉ Phỉ, sao chúng tôi ôm thì không sao, đến lượt cô ôm bé lại khóc vậy hả?”

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

“Chắc chắn là do mọi người hành thằng nhóc đến mệt lử rồi nên tới lượt tôi mới khóc như thế.” Thịnh Phỉ Phỉ tuyệt đối không chấp nhận suy đoán trẻ con không thích cô gì đó.

“Có lẽ là cục cưng đói rồi.” Khương Dư Miên ôm bé ước lượng một chút rồi quay về phòng cho bé ăn sữa.

Bé con ăn no xong nằm ngủ ngoan trong lòng mẹ. Cậu bé rất thích vòng ôm ấm áp, khẽ đặt xuống giường là tỉnh nên Khương Dư Miên chỉ đành phải ôm tiếp.

Lục Yến Thần mở cửa ra, bước đi tới bên cạnh cô nói: “Để anh.”

Lục Vân Khiêm nằm trong lòng ba, đổi một tư thế khác rồi ngủ tiếp.

Lúc tham gia khóa học dạy làm ba, Lục Yến Thần đã luyện tập rất lâu mới học được các kiểu ôm trẻ con. Sau khi bé ra đời, Lục Yến Thần rất thích bế nhóc.

Khương Dư Miên nghi ngờ cái thói quen không thích đặt lưng xuống giường của con trai cô là do ba của bé ôm mãi mà thành.

Cô vươn tay ra xoa bóp cánh tay nhức mỏi, liếc mắt nhìn về phía tay của Lục Yến Thần.

Có lần cô đùa bảo Lục Yến Thần bế ít thôi, tránh cho sau này con quen rồi không chịu ngủ giường nữa. Nhưng anh không quan tâm nói: “Nhân lúc này còn ôm được.”

Lục Yến Thần chưa bao giờ tự mình nói cho cô chuyện về tay anh, cô cũng vờ như không biết.

Hoặc có lẽ trong lòng cả hai đều biết rõ mà không nói ra.

Thấy Lục Yến Thần ôm con trai thuần thục, Khương Dư Miên đứng dậy, bắt gặp mặt dây chuyền vàng mới tháo xuống lúc cho bé ăn sữa ban nãy chợt nhớ tới hai món quà Lục Tập mang đến ban sáng: “Ông nội có tặng một món quà.”

Lục Yến Thần đáp: “Ừ.”

Khương Dư Miên còn chưa kịp mở ra xem, nhưng chắc chắn quà ông nội tặng cho chắt trai sẽ không tệ. Mấy năm nay, sức khỏe của ông nội Lục ngày một suy giảm, cũng chưa từng gặp Lục Yến Thần lần nào cả.

Dường như Khương Dư Miên trở thành mối liên kết cuối cùng giữa hai người. Cô không cố thuyết phục Lục Yến Thần buông bỏ khúc mắc của anh, cô chỉ làm những việc bản thân nên làm. 

“Vài ngày nữa em đưa Vân Khiêm về thăm nhà họ Lục nhé.”

Lục Yến Thần cụp mắt nói: “Tùy em.”

Khương Dư Miên biết rõ Lục Yến Thần không đi, nhưng anh chưa bao giờ ngăn cản cô.

Một ngày trời nắng sau khi bữa tiệc trăm ngày kết thúc, Khương Dư Miên đưa bé về thăm nhà họ Lục một chuyến.

Ông cụ Lục đã không thể đi lại được nhiều nữa, ra ngoài đều phải ngồi xe lăn.

Khi Khương Dư Miên đặt bé con vào trong lòng, ông cụ ôm bé con thật cẩn thận, khóe mắt rơm rớm nước mắt.

Ông cụ Lục run rẩy duỗi tay ra muốn vuốt ve bé, nhưng khi nhìn thấy ngón tay nhăn nheo, làn da tím tái đối lập với làn da trắng nõn mềm mại của bé con, ông vội rụt tay về. 

Đứa trẻ ngây thơ lại nở nụ cười với ông.

Khóe môi ông khẽ mấp máy, Khương Dư Miên cúi người dựa lại gần thì nghe thấy ông thốt lên cái tên: “Yến Thần.”

Ông cụ Lục nhớ lại rất nhiều năm về trước, khi đứa cháu đầu tiên của mình ra đời, cả nhà đều coi nó như cục vàng. Con trai và con dâu ông quyết tâm bừng bừng, nói là phải tạo ra một đế chế kinh doanh cho con trai mình.

Ước nguyện ban đầu của hai đứa là vì con trai, nhưng cuối cùng cũng khiến con trai mình phải chịu thiệt thòi.

Khi Lục Yến Thần còn bé, ông từng tự mình dạy nó học, chơi đùa cùng nó. Đứa bé thông minh lanh lợi đó nói rằng sau này lớn lên nhất định sẽ báo hiếu ông, để ông có một cuộc sống thật thoải mái.

Lục Yến Thần làm được, nhưng ông lại nuốt lời từ lâu.

Cớ sao lại đi tới bước đường này?

Là do sự ngoan cố, vô tri của ông.

Đứa bé ngọ nguậy trong lòng khiến ông định thần lại, miệng Tiểu Vân Khiêm mếu máo như thể sắp khóc tới nơi.

Ông cụ Lục đưa bé cho Khương Dư Miên, trả Tiểu Vân Khiêm về lại với vòng tay của mẹ: “Yến Thần có biết chăm sóc đứa bé không?”

“Anh ấy chăm sóc bé còn tỉ mỉ hơn cả cháu nữa.” Còn nhớ lúc Tiểu Vân Khiêm vừa mới ra đời, Lục Yến Thần đã thuê tận hai ba bảo mẫu chuyên nghiệp luôn luôn túc trực. Cho dù vậy, những việc có thể làm được anh đều tự mình làm để chăm sóc cô và con.

Hai người trò chuyện rất nhiều về chuyện nuôi nấng bé, cuối cùng ông cụ Lục khẽ thở dài nói: “Cháu vất vả rồi.”

Khương Dư Miên ôm con trai, cười nói: “Cam tâm tình nguyện ạ.”

Cô khá may mắn, quá trình sinh con diễn ra rất thuận lợi. Nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, sau đó cô được đẩy ra ngoài phòng sinh, Lục Yến Thần đến bên cô đầu tiên, anh nói xin lỗi cô rồi lại cảm ơn cô.

Anh nói xin lỗi vì đã khiến cô phải chịu đau.

Anh cảm ơn vì cô đã đưa Tiểu Vân Khiêm đến thế giới này bình an.

Người ấy khát vọng ấm áp ấy thế mà chưa từng nói ra.

Nhưng lời hứa sẽ dành tình yêu cho con, anh đều làm được.

Tiểu Vân Khiêm lớn lên bình an trong sự yêu thương bao bọc của mọi người.

Hôm nay là ngày sinh nhật tròn một tuổi của cậu bé, Tiểu Vân Khiêm mặc một bộ quần áo màu đỏ rực rỡ ngồi trên thảm chuẩn bị chọn đồ vật đoán tương lai.

Trước mặt cậu bé bày bút lông, sách vở, bàn tính nhỏ bằng vàng, mô hình nhạc cụ,... Một đám người xúm lại xung quanh bé, ngóng trông bé chọn đồ vật từ trong đống đồ kia. Nhưng Tiểu Vân Khiêm lại thong dong ngồi đó ngó trái ngó phải, không chịu chọn đồ.

Nếu có ai gọi tên bé, bé sẽ ngẩng đầu cười với người đó.

Thịnh Phỉ Phỉ dần dần bị nụ cười của bé cưng mê hoặc: “Bé ngoan, mau chọn một cái con thích đi.”

Nghe thấy giọng của cô ấy, Tiểu Vân Khiêm lắc đầu quay lưng đi, nụ cười trìu mến của cô bỗng chốc trở nên đầy ai oán: “Gì vậy chứ, lần nào cũng như vậy.”

Nói cũng lạ, mỗi lần Thịnh Phỉ Phỉ ôm là bé khóc, nói chuyện với bé thì bé quay ngoắt đầu đi.

Đứa trẻ mới mấy tháng tuổi nên không thể hỏi được lý do, cũng không có cách nào để giao tiếp với bé.

Thịnh Phỉ Phỉ từng thử dùng đồ ăn, đồ chơi để tiếp cận cậu bé rất nhiều lần nhưng đều bị Tiểu Vân Khiêm nhìn thấu ý đồ, động tác quay đầu đi cũng càng ngày càng thuần thục.

Nhưng nếu nói Tiểu Vân Khiêm không thích Thịnh Phỉ Phỉ thì cũng không đúng.

Cậu nhóc rất thông minh, thấy Thịnh Phỉ Phỉ rũ mắt, mặt mày đầy thất vọng thật sẽ dùng đôi tay và đôi chân bé xíu bò tới trước mặt và cười với cô.

Giống như đang chơi đùa với cô vậy.

“Tôi cảm thấy là do biểu cảm của cậu quá khoa trương, giống như muốn bắt cóc trẻ con đó.”

“Có lẽ là Tiểu Vân Khiêm nhìn thấu bản chất bà dì của cậu thôi.”

“Phỉ Phỉ, thế là kém, nếu không thì cậu tự sinh một đứa đi.”

Bấy giờ có người trêu đùa một câu khiến Thịnh Phỉ Phỉ tức đến mức đập bàn tuyên bố: “Sinh thì sinh, chả phải chỉ là trẻ con thôi à, bữa nào tôi sinh tận chục đứa luôn.”

Thịnh Phỉ Phỉ vừa mới tuyên bố hùng hồn xong, những người khác đều cười thật to. 

Bản thân cô vẫn còn giống như một đứa trẻ, thật sự là không thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc cô nuôi con sẽ như thế nào.

Tần Chu Việt trêu: “Sao thế, Phỉ Phỉ có người yêu rồi hả?”

Tần Diễn đáp: “Anh Chu Việt, anh dùng mạng 2G à, Phỉ Phỉ người ta đã có tình yêu tình báo từ tám trăm năm trước rồi.”

Tần Chu Việt dò hỏi: “Ai vậy? Ai mà lọt vào mắt xanh của đại tiểu thư nhà họ Thịnh của chúng ta rồi?”

Tần Diễn: “Thế anh nghĩ vì sao mà Thịnh đại tiểu thư lại mở cái gallery kia?”

Thịnh Phỉ Phỉ không thèm quan tâm bọn họ trêu chọc kiểu gì, cô đập bàn, tuyên bố vô cùng đắc ý: “Tôi ấy à, tôi nghĩ kỹ rồi, trẻ báo con, già báo cha mẹ, tôi nằm ở giữa mặc kệ sự đời.”

Tần Chu Việt vỗ tay cổ vũ: “Đúng là tính toán đâu ra đấy nhỉ.”

Vừa dứt lời, bọn họ nghe thấy tiếng hạt ngọc chạm vào nhau leng keng, tất cả ngoảnh lại nhìn thì thấy Tiểu Vân Khiêm đã cầm lấy bàn tính khảm ngọc dát vàng trong tay và lắc.

“Xem ra sau này Tiểu Vân Khiêm sẽ kiếm được thật nhiều tiền đây.”

Tiểu Vân Khiêm tựa như nghe hiểu, giơ hai tay lên vỗ tay cổ vũ cho mình, bàn tính bằng ngọc trong tay bé vang lên leng ca leng keng.

Buổi tiệc sinh nhật mừng một tuổi diễn ra vô cùng náo nhiệt, một đám người tranh nhau chơi với bé, Khương Dư Miên thoải mái nhàn rỗi cầm ly nước ấm ra ban công hóng gió.

Cô đẩy cửa sổ, phát hiện ra bên ngoài đã có người đang đứng.

“Tuyết Chi.” Khương Dư Miên khẽ gọi tên cô.

Cô gái tóc ngắn quay đầu lại, đáp lại thân mật: “Chị Khương.”

Hôm nay Dương Tuyết Chi đến cùng với Lục Tập, chỉ có điều cô phát hiện ra tính cách của mình không thể hòa cùng những người đó được.

Cô hâm mộ Khương Dư Miên trí thức trầm ổn, sự nghiệp thành công, gia đình hòa thuận. Hâm mộ Thịnh Phỉ Phỉ hoạt bát, hào phóng, không tính toán chi li, cho dù người khác có trêu chọc gì cũng có thể cười dỗi lại ngay được, không để trong lòng.

Cô thì không thể, cho dù người khác chỉ đùa nhưng nghe xong cô vẫn sẽ ngẫm nghĩ những lời nói đó có ẩn ý gì không. 

Hai người đều không thuộc kiểu hay nói nhiều, thấy Dương Tuyết Chi dè dặt, Khương Dư Miên chủ động đáp lời: “Thích Lục Tập đúng không?”

Dương Tuyết Chi có vẻ ngạc nhiên xen lẫn lúng túng: “Chị Khương…”

Khương Dư Miên liếc mắt nhìn vào trong nhà, trấn an cô: “Yên tâm, tôi sẽ không nói cho cậu ấy.”

Mấy năm nay, đến cả Lý Hàng Xuyên và Triệu Bân ham chơi bời cũng lần lượt kết hôn, Lục Tập có tài năng nhưng thành công muộn, giờ bắt đầu dùng hết sức lực vào việc kiếm tiền gây dựng sự nghiệp. Không lâu trước đây nghe thím Đàm nói có người giới thiệu cho cậu ấy với một vị tiểu thư nhà giàu nào đó, Lục Tập còn chẳng thèm nể mặt mà từ chối thẳng thừng.

Nếu ông cụ Lục ca thán, cậu lập tức lấy anh cả ra làm ví dụ: “Anh cả ba mươi tuổi mới lấy vợ, cháu vội gì chứ.”

Mỗi lần nhắc tới Lục Yến Thần, ông cụ Lục sẽ im lặng.

Cuối cùng Khương Dư Miên cũng hiểu được cảm giác tỉnh táo lại xen lẫn thương tiếc lúc mới thấy cô của bà Tống khi trước, nó cũng giống như khi cô nhìn thấy Dương Tuyết Chi lúc này đây.

Dương Tuyết Chi cũng từng nghe về quá trình trưởng thành của Khương Dư Miên ở nhà họ Lục. Hai người đứng cùng một chỗ, cho dù không nói lời nào cũng có thể hiểu được người kia.

Hai người đứng nói chuyện ở bên ngoài được khoảng mười phút, chợt có tiếng gõ cửa sổ vang lên từ bên trong.

Câu chuyện kết thúc, Dương Tuyết Chi nói với cô với vẻ nghiêm túc: "Chị Khương, em muốn giống như chị."

Khương Dư Miên gật đầu, mỉm cười nói: "Vậy thì chúc em sẽ đạt được mong ước."

Bà Tống và cô đều có được kết thúc tốt đẹp, có lẽ sự may mắn này có thể tiếp tục kéo dài...

Nhưng vào mùa hè năm đó, khi Lục Tập mở phòng tập thể hình thành công, giấc mơ của Dương Tuyết Chi cũng vỡ vụn hoàn toàn.

Một cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng, được nuông chiều từ bé tới lớn dẫu sau khi trải qua thất bại về tình cảm và bắt đầu thay đổi cách nhìn của mình về cuộc sống thì có một vài thói quen thuộc về bản chất, cách biểu đạt vẫn sẽ không thay đổi.

Cho dù cậu ta đã trở thành một người đàn ông có bản lĩnh, có trách nhiệm nhưng vẫn không thể cảm nhận được nội tâm mẫn cảm của Dương Tuyết Chi một cách rõ ràng. Người có thể tiến vào trong cuộc sống của cậu ấy nhất định phải là người giỏi về biểu đạt.

Ví dụ như Thịnh Phỉ Phỉ trước đây, cùng với... bạn gái hiện tại của Lục Tập.

Bạn gái của Lục Tập là một loli bạo lực.

Cũng không phải là một cô bé loli thật, chỉ là một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học, thích mặc trang phục ngọt ngào như Lolita thôi.

Cô gái đó học võ phòng thân từ nhỏ, vũ lực không kém. Có lần bạn cô gái đó giới thiệu cho cô tới phòng tập của Lục Tập, đúng lúc gặp được cậu ta đang tự mình dạy học viên.

Kể từ đó, ngày nào cô gái kia cũng tới phòng tập, tạo cơ hội gặp gỡ với cậu ta.

Cô nàng vừa mạnh dạn lại vừa tấn công trực tiếp, cuối cùng Lục Tập không chống đỡ được mà rơi vào thế công của cô gái đó.

Lúc tin tức truyền ra, Thịnh Phỉ Phỉ vừa cắn hạt dưa vừa phàn nàn với Khương Dư Miên: "Tớ biết ngay mà, cái tên ngốc Lục Tập kia chỉ thích kiểu người như vậy. Cậu ta vốn thuộc dạng vô tâm, ngay như chuyện lúc trước tớ theo đuổi cậu ấy đó, cậu thấy có ai để một cô gái có ý đồ theo đuổi mình trở thành bạn bè ở bên cạnh mình hay không?"

Khương Dư Miên: "Trên mạng người ta gọi cái này là em gái mưa."

Thịnh Phỉ Phỉ: "Thế tớ có phải không?"

Khương Dư Miên suy nghĩ một lúc: "Đúng là không phải thật."

Lục Tập chưa từng lợi dụng Thịnh Phỉ Phỉ làm bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không cho cô ấy bất cứ ảo tưởng nào về tình cảm. Nhớ lại tình trạng của hai người hồi đó cứ như là mấy đứa trẻ con chơi đóng vai gia đình vậy.

"Đừng nói tớ nữa, hồi đó tỏ tình với cậu ta, từ cấp ba tới khi đại học lâu như vậy, đường cung phản xạ của cậu ta cũng rõ là dài!" Thịnh Phỉ Phỉ tặc lưỡi liên tục, nói tiếp: "Nói trắng ra là thích kiểu người như Lục Tập thì phải nói thật to cho cậu ta biết, nếu chờ cậu ta phát hiện ra thì có mà chờ tới khi con cái lớn phổng cả rồi."

Đúng là thế thật.

Lục Tập chưa từng có ý với Dương Tuyết Chi, nếu không có ai phá vỡ nhận thức thì cậu ấy sẽ rất khó nhận ra ý muốn của người khác.

Khương Dư Miên nhớ tới mình trước đây, nếu hôm sinh nhật đó không xảy ra cuộc trò chuyện gây hiểu lầm với Tưởng Bác Tri khiến Lục Yến Thần tưởng nhầm cô thích Lục Tập. Sau đó dưới tác dụng của men say đi tỏ tình với anh, phá vỡ mối quan hệ ban đầu, vậy thì hiện giờ hai người sẽ còn ở bên nhau không?

Vào đêm, Khương Dư Miên có được câu trả lời chắc chắn từ phía Lục Yến Thần: "Sẽ."

Khi tình cảm của anh vượt qua cả lý trí, sự chiếm hữu sẽ lộ ra.

Lời tỏ tình của Khương Dư Miên chỉ tình cờ đâm trúng điểm đó, đẩy những cảm xúc mà anh còn chưa phát giác ra và khơi dậy chúng tuôn trào.

"Em quên rồi à, khi đó em rất dũng cảm." Lục Yến Thần vĩnh viễn khắc ghi màu đỏ tươi duy nhất anh nhìn thấy trong màn tuyết rơi lả tả ngày hôm đó.

Khương Dư Miên vượt muôn nghìn trùng tới bên cạnh anh, khiến anh cả đêm không ngủ được, cuối cùng cũng nhận ra bản thân mình chỉ là một người bình thường.

Khương Dư Miên khẽ gật đầu: "Em cảm thấy là anh gài bẫy em."

Lục Yến Thần: "Hả?"

Khương Dư Miên chọc vào cánh tay của anh tố cáo: "Anh biết thừa em không buông bỏ anh được, mỗi năm còn vẽ vạch sinh nhật cho em, đó chẳng phải là có ý đồ muốn khuấy đảo nội tâm tĩnh lặng như mặt nước của em à?"

Lục Yến Thần nhướng mày hỏi: "Tĩnh lặng như mặt nước? Em chắc không?"

"..." Được rồi, là bụng đầy ý xấu.

Cô không nói lời nào, trực tiếp lùi dần về phía sau, ngay khi chuẩn bị chạy thoát thì đã bị thợ săn bắt lại: "Cần tự mình kiểm tra xem chú bướm nhỏ có tĩnh lặng như nước thật hay không?"

Bươm bướm nỗ lực vỗ cánh giãy giụa cũng không cách nào thoát ra được: "Anh phiền quá đi."

Trong lúc hai vợ chồng trêu ghẹo nhau, hai cái đầu tròn vo bỗng thò ra từ cánh cửa.

Tiểu Vân Khiêm một tuổi rưỡi dắt theo Lucky Star đầu tròn vo xuất hiện trong phòng ngủ khiến cho Khương Dư Miên bị dọa tới mức vội vàng đẩy Lục Yến Thần ra.

Cậu nhóc mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, tay ôm bình sữa đi tới trước mặt hai người, giọng nói non nớt ngọt ngào làm tan chảy trái tim người khác cất lên: "Ba, mẹ, không ngủ."

Cậu bé nói rất chậm nhưng phát âm lại rất rõ ràng.

Sau khi cậu bé tròn một tuổi, Khương Dư Miên cũng đi làm trở lại. Lúc hai vợ chồng đi làm, trong nhà có dì bảo mẫu chuyên nghiệp trông cậu bé.

Tiểu Vân Khiêm có phòng của riêng mình. Lúc này vốn dĩ nên đi ngủ, xem chừng là nhân lúc dì bảo mẫu không để ý đã lén chạy ra ngoài.

Tiểu Vân Khiêm không sợ đi loanh quanh ở trong nhà, Lucky Star biết phân biệt và cảm ứng.

Nhà người khác dắt thú cưng đi dạo, con trai nhà họ không ngủ được thích dắt theo Lucky Star, hai đứa vóc dáng nho nhỏ thích chạy lung tung khắp nơi trong nhà.

Sau khi không ngừng thăng cấp, Lucky Star có thêm chức năng càng cao cấp, càng thông minh. Họ vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu của Lucky Star, tròn trịa đáng yêu, là người bạn trung thành của Tiểu Vân Khiêm.

Chỉ một lát sau, dì bảo mẫu đã tìm tới nơi.

Bọn họ sẽ không chạy xộc vào như Tiểu Vân Khiêm, sau khi hỏi qua chủ nhà, xác nhận đứa trẻ có ở bên trong rồi dì bảo mẫu mới yên tâm rời đi.

Tiểu Vân Khiêm tự mình vòng tới bên cạnh giường, Khương Dư Miên dịu dàng hỏi con: "Cục cưng, hôm nay con vẫn không muốn ngủ à?"

Tiểu Vân Khiêm lắc đầu: "Không, không ngủ."

Khương Dư Miên lấy bình sữa của bé ra kiểm tra, thấy nhiệt độ đã nguội bèn nói: "Sữa và nước nguội rồi đều không thể uống nữa đâu."

Tiểu Vân Khiêm gật đầu, bỏ bình sữa vào ngăn để đồ của Lucky Star.

Bé quay đầu lại, thấy ba đang dựa vào đầu giường, khuôn mặt trầm lặng nhìn chằm chằm vào mình. Tiểu Vân Khiêm lẫm chẫm đi tới, ngẩng đầu lên, chợt nghe thấy ba của bé hỏi: "Không ngủ mà tới đây làm gì?"

"Kể chuyện, ba, nghe kể chuyện." Tiểu Vân Khiêm vươn tay ra với anh.

Lục Yến Thần duỗi tay ra ôm bé, đặt vào giữa hai người, để Lucky Star mở truyện cổ tích trong ebook ra.

Lucky Star có cả chức năng kể chuyện, thậm chí còn không hề là giọng điện tử không chứa một chút tình cảm nào. Nhưng Tiểu Vân Khiêm cũng là một đứa trẻ thích bắt bẻ, nhất thiết phải là ba mẹ kể mới chịu nghe.

Ngày hôm qua là mẹ kể, hôm nay đến lượt ba kể.

Ban đầu Tiểu Vân Khiêm nằm ở giữa ba mẹ, cậu bé càng nghe càng bị lôi cuốn, còn Khương Dư Miên lại lim dim đôi mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ trong giọng đọc dịu dàng trầm ấm của anh.

Lục Yến Thần tắt màn hình đọc truyện của Lucky Star, nhìn dáng vẻ vợ con ngủ say ở bên cạnh, trong lòng dâng lên cảm xúc ấm áp khó tả.

Có họ ở bên hẳn là điều may mắn nhất của anh trong đời này.

- --

Từng có được tình yêu thương của người lớn nên Khương Dư Miên biết tầm quan trọng của việc bầu bạn bên cạnh con. Còn Lục Yến Thần như muốn tình yêu thương mà anh thiếu thốn trong quá khứ bù đắp hết lên Tiểu Vân Khiêm. Anh không tiếp tục biến thành cái máy làm việc như trước đây nữa mà cố gắng dành ra chút thời gian, chí ít mỗi tuần đều phải đưa vợ con đi chơi một lần.

Thi thoảng hai vợ chồng cũng sẽ để con lại và tận hưởng thế giới riêng của hai người.

Mùa hè này, hai người đi biển một chuyến, vừa về nhà đã bị con trai lên án: "Ba mẹ đi hẹn hò mà không dẫn theo con."

Lục Vân Khiêm hai tuổi rưỡi đã nói năng lưu loát hơn nhiều, cậu bé rất thông minh. Bình thường nói chuyện khá logic, giống như một ông cụ non vậy.

Lục Vân Khiêm mặc chiếc áo cộc tay sọc cam trắng ngồi trên sô pha, khoanh tay vào nhau như người lớn, biểu cảm rất chi là nghiêm túc. Chỉ là chân bé không đủ dài, ngồi trên sô pha mà hai chân cứ đu đưa, cho dù giả vờ nghiêm túc thế nào cũng sẽ khiến người khác không nhịn được phải bật cười.

Khương Dư Miên phì cười nói: "Cục cưng, con có biết nghĩa của từ hẹn hò không?"

Tiểu Vân Khiêm nghiêm chỉnh đáp: "Biết, nghĩa là ba mẹ đi chơi với nhau, không đưa con theo."

Giọng của bé vẫn còn nét ngây ngô của trẻ con, thật sự rất đáng yêu, Khương Dư Miên không kiềm chế được bước tới xoa mái tóc đen bông xù của con trai.

"Đừng... học... ba." Ý cậu bé là chỉ động tác xoa đầu.

"Tại... sao... thế?" Khương Dư Miên cố tình ngắt từ.

Tiểu Vân Khiêm tức giận nói: "Đừng... học... cục cưng."

Cậu bé càng như vậy, Khương Dư Miên càng chọc bé: "Cứ... học con."

Lục Yến Thần xếp đặt xong đồ đạc, từ xa đã nghe thấy tiếng của hai mẹ con, anh bước tới bên cạnh Khương Dư Miên, nghiêng đầu hỏi: "Em mấy tuổi rồi?"

Khương Dư Miên lập tức đứng thẳng lưng hỏi: "Làm sao nào, sợ em bắt nạt con trai anh à?"

Lục Yến Thần tốt bụng nhắc nhở: "Anh sợ em bị con bắt nạt."

Đừng có thấy thằng nhóc này vẻ ngoài ngoan ngoãn dễ bắt nạt, thực tế lại cực kỳ lanh lợi.

Khương Dư Miên biết không nên quá đà, cầm một chiếc vỏ sò nhỏ mang về từ bờ biển ra tặng cho con trai làm đồ lưu niệm.

Từ bé Lục Vân Khiêm đã thích thu thập đủ các loại đồ vật, có lớn bằng cả người bé, cũng có nhỏ bằng ngón tay cái của bé. Tất cả đều là quà của người lớn tặng cho cậu ngày lễ ngày tết. Mới hai tuổi mà cậu bé đã có "kho" thuộc về riêng mình.

Tiểu Vân Khiêm nhận được quà lập tức thơm mẹ chụt một cái, cậu quyết định tha thứ cho hành động đi ra ngoài chơi mà bỏ lại một mình cậu của ba mẹ.

Sau đó ba về phòng sách làm việc, còn cậu bé thì chơi trốn tìm với mẹ ở trong nhà.

Khương Dư Miên quay mặt vào tường đếm, cố tình nói thật to để nhắc nhở con trai trốn cho kỹ: "... 3, 2, 1. Mẹ đi tìm đây."

Cô đi từ đầu hành lang này tới một đầu khác, gọi thử: "Vân Khiêm à?"

"Mẹ!" Tiểu Vân Khiêm chạy lịch bịch từ trong góc ra, ôm lấy đùi mẹ nói: "Chúc mừng mẹ tìm thấy con."

"Con trai, chơi trốn tìm không phải như vậy." Cô vừa mới gọi, Tiểu Vân Khiêm đã tự chạy đến, cô hoàn toàn không cần đi tìm.

Sau khi được Khương Dư Miên dạy, cuối cùng Tiểu Vân Khiêm nói: "Con học được rồi."

Khương Dư Miên làm động tác "OK" nói: "Vậy lần này con phải trốn kỹ vào nhé."

Hai mẹ con thống nhất phạm vi chơi đùa xong, Tiểu Vân Khiêm trốn vào căn phòng ngủ mà Khương Dư Miên đã từng ở trước đây trong lúc cô đang đếm thời gian. Cậu bé muốn trốn tới bên cạnh bàn, bàn tay nhỏ nắm lấy tay cầm của ngăn kéo, thế rồi ngăn tủ bất chợt mở ra.

Bên trong có một quyển vở màu vàng, cậu bé từng nhìn thấy mẹ cầm nó.

Tiểu Vân Khiêm tò mò giở ra xem.

Có rất nhiều chữ màu đen trong vở mà bé không biết, nhưng có ba chữ rất phức tạp cậu bé liếc mắt một cái đã nhận ra.

Trước kia cậu bé chạy tới phòng sách của ba, ba sẽ ôm và cho bé ngồi lên đùi, dạy cậu bé đọc tên của ba và mẹ.

Tiểu Vân Khiêm bỗng chốc quên mất là đang chơi trò chơi, cầm quyển nhật ký lao vào trong phòng sách như thể muốn dâng báu vật lên, vui vẻ hớn hở hét lên với người đàn ông ngồi trước bàn: "Ba, ba. trong này có tên của ba."

Tiểu Vân Khiêm giơ cuốn nhật ký lên thật cao, Lục Yến Thần không tránh khỏi nhìn thấy rõ ràng nội dung bên trong đó.

Ngày 2 tháng 7 năm xx.

Mình nghĩ là mình đã thích anh trai cõng mình ngắm sao ấy mất rồi, anh ấy tên là...

Lục Yến Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.