“Lục Vân Khiêm, mẹ đã nói là không được trốn trong phòng sách rồi đúng không?” Khương Dư Miên đuổi theo bóng dáng nhỏ xíu tới cửa phòng sách, chắc nhóc con lại quậy phá không cho ba nó làm việc rồi.
Cửa mở ra, hai ba con đồng loạt ngẩng đầu nhìn cô không chớp mắt.
Ánh mắt con trai mê mang thì thôi đi, sao ngay cả Lục Yến Thần cũng bày ra vẻ mặt giống như vừa phát hiện ra thế giới mới thế?
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
“Sao vậy?” Cô tới ngăn cản con trai quấy phá là sai rồi sao?
“Mang trả lại cho mẹ đi.” Lục Yến Thần chỉ nói một câu như vậy rồi đưa vật trong tay cho Lục Vân Khiêm, đợi tới lúc con trai ôm quyển nhật ký màu vàng đặt vào tay mình, Khương Dư Miên thật sự muốn đào ra một cái hang để chui vào!
“Sao, sao nó lại ở chỗ anh?” Khương Dư Miên lắp bắp, ánh mắt mê mang, xấu hổ nhìn Lục Yến Thần.
Dù Khương Dư Miên có cố gắng trốn tránh thế nào vẫn không thể quên được hình ảnh lúc cô vừa mở cửa ra, đặc biệt là nụ cười đầy ẩn ý của anh.
“Là bảo bối tìm thấy đó!”
Không đợi Lục Yến Thần trả lời, Tiểu Vân Khiêm đã giơ bàn tay nhỏ lên, vô cùng đắc ý nói: “Mẹ, con nhận ra đây là tên của ba!”
Cậu bé rất thông minh, chỉ cần dạy một hai lần là có thể ghi nhớ.
Chuyện xấu hổ nhất cả đời cô cũng chỉ như vậy mà thôi.
Vốn dĩ cô đã cất quyển nhật ký này trong phòng, trong nhà sẽ không có ai lục lọi đồ đạc của cô, dù Lục Yến Thần có nhìn thấy cũng sẽ không tùy tiện lật xem. Ai mà biết, nhóc con không biết chữ lại phát hiện ra nó, còn nhận biết tên của cha nữa chứ.
Đối với Tiểu Vân Khiêm mà nói, nếu cậu bé tìm thấy được một món đồ lạ, tất nhiên muốn chia sẻ với ba mẹ lập tức.
Về tới phòng ngủ, Khương Dư Miên mới thả con trai xuống, cũng lấy lại quyển nhật ký từ trong tay cậu bé, bỏ vào ngăn tủ rồi khóa lại.
Tiểu Vân Khiêm khó hiểu nhìn mẹ, Khương Dư Miên ngồi xổm xuống, cô xoa nắn gương mặt đẹp trai nho nhỏ giống như đang phát tiết: “Con đúng là con trai ngoan của mẹ.”
“Dạ!” Tiểu Vân Khiêm không hiểu được ẩn ý trong lời nói của mẹ, cậu bé cười toe toét, gật đầu phụ họa: “Bảo bối rất ngoan.”
Khương Dư Miên gào thét trong lòng, cô liên tục tự nhủ “đây là con ruột” mới áp chế được suy nghĩ muốn đánh mông con trai.
“Lách cách!”
Cửa phòng bị mở ra, Lục Yến Thần dựa vào cửa, phía sau anh ấy là Lucky Star: “Lục Vân Khiêm, đến giờ ngủ trưa rồi.”
“Dạ!” Tiểu Vân Khiêm là một bé ngoan sinh hoạt rất có quy luật, nghe ba nhắc nhở, cậu bé lập tức đi cùng Lucky Star về phòng ngủ trưa.
Khương Dư Miên hít một hơi thật sâu, lúc quay lại đối mặt với Lục Yến Thần, trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười khéo léo: “Ừm… Mấy ngày rồi không ở cạnh con trai, em rất nhớ nhóc con, hôm nay em sẽ ngủ trưa với nó.”
Sau đó, cô bị Lục Yến Thần chặn lại ở cửa.
Khương Dư Miên chịu thua, cô hỏi: “Anh đọc được bao nhiêu rồi?”
Lục Yến Thần trả lời: “Một trang.”
Cô lập tức ngẩng đầu lên và hỏi: “Thật sao?”
“Ừ.” Chỉ đọc nội dung trong một trang nhưng Lục Yến Thần gần như đã đoán được ý nghĩa của quyển nhật ký, Khương Dư Miên đã giấu diếm quyển nhật ký nhiều năm như vậy, chưa được cô cho phép, tất nhiên anh sẽ không lật sang trang khác để đọc thêm nữa.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, Khương Dư Miên cơ bản đã tin tưởng. Nếu anh chỉ mới đọc một trang, có lẽ bí mật của cô vẫn chưa bị lộ đâu nhỉ?
Khương Dư Miên dò hỏi: “Trang nào vậy?”
Lục Yến Thần trả lời không cần suy nghĩ: “Trang viết về sinh nhật vào kỳ nghỉ hè năm lớp mười.”
Khương Dư Miên: “…”
Con trai thối!
Lục Yến Thần tựa người lên cửa, anh cười hỏi: “Có thể cho anh xem được không?”
Khương Dư Miên từ chối rất dứt khoát: “Không được!”
Anh chỉ gật đầu nói “được” chứ không tức giận.
Tối hôm đó, Tiểu Vân Khiêm nằm một mình trong phòng nghe Lucky Star kể chuyện, bởi vì cha đã dặn cậu bé, tối nay cha mẹ rất bận, không được quấy rầy bọn họ.
Cửa phòng ngủ chính bị khóa trái từ bên trong, tiếng thở dốc và đối thoại xen lẫn với nhau.
“Cho anh xem quyển nhật ký một lát đi.”
“Anh đừng có mà được voi đòi tiên!”
“Mới có một lần sao ngưng được.”
Ngày hôm sau, khi Tiểu Vân Khiêm leo lên đùi cha, nằm trong lòng anh đọc truyện tranh, cậu bé bất ngờ phát hiện trên cổ ba có một dấu vết màu đỏ.
Tiểu Vân Khiêm ngạc nhiên chỉ vào vết đỏ và bảo: “Ba ơi, ba bị thương rồi.”
Lục Yến Thần nhẹ giọng “ừ” một tiếng rồi nói: “Không sao đâu.”
Tiểu Vân Khiêm cực kỳ đau lòng, cậu bé ôm cổ ba, thổi phù phù vào vết đỏ: “Ba phải bảo vệ mình thật tốt nhé!”
Mẹ thường nói với cậu bé như vậy, cậu bé ghi nhớ rất nhanh.
Lúc Lục Yến Thần định trả lời qua loa với con trai, hơi thở nhẹ nhàng mang theo độ ấm thổi vào cổ khiến anh hơi run rẩy: “Con đúng là…”
“Giống hệt mẹ con không sai một li.”
Con trai anh cũng rất yêu thương anh.
Xuân đi thu đến, Tiểu Vân Khiêm bình an lớn lên trong sự bao bọc của ba mẹ. Vừa lên năm, cậu bé vui vẻ cắp sách đến trường, trở thành một học sinh mẫu giáo.
Sáng sớm, Khương Dư Miên mặc áo khoác lông ấm áp cho con trai, sau khi dặn dò vài câu thì đưa cậu bé lên xe.
Tiểu Vân Khiêm nắm tay mẹ: “Mẹ ơi, ba mẹ đã không đến trường đón con cả tuần rồi đó!”
Khương Dư Miên giải thích với con trai: “Mấy ngày nay ba mẹ đều rất bận, để chú Lý đến đón con vài ngày nữa được không?”
Hai năm trước ông Triệu tài xế đã nghỉ việc, ông ấy giới thiệu cháu trai mình đến tiếp nhận công việc này.
Tiểu Vân Khiêm rất hiểu chuyện, cậu bé gật đầu nói: “Dạ được.”
Bình thường, vì công việc của cha mẹ quá bận rộn, phần lớn thời gian đều do chú Lý tài xế tới đón cậu bé tan học, nhưng theo thông lệ, mỗi tuần cha mẹ đều đến đón cậu bé một hai lần. Chỉ là lần này quá lâu nên Tiểu Vân Khiêm mới kháng nghị.
Nhưng mà cậu bé cũng không tức giận, chỉ là nhóc con sợ ba mẹ quên mất nên mới cố ý nhắc nhở.
Buổi chiều, sau khi trở về từ trường học, Tiểu Vân Khiêm vui vẻ chia sẻ với ba mẹ những chuyện thú vị đã xảy ra ở trường.
“Hôm nay giáo viên đã giao cho con một bài tập về nhà rất thú vị đó mẹ!”
“Bài tập gì?”
“Triển lãm khoa học kỹ thuật và công nghệ!”
Trong nhóm chat của phụ huynh cũng có thông báo, nhà trẻ sẽ tổ chức một buổi triển lãm khoa học kỹ thuật và công nghệ, nhờ các vị phụ huynh giúp con mình hoàn thành một đồ vật để trưng bày trong triển lãm.
Có người chỉ làm cho có lệ, có người lại trực tiếp bỏ qua. Đương nhiên Khương Dư Miên và Lục Yến Thần không muốn con trai buồn, cả nhà ba người cùng nhau làm một người máy nhỏ, chỉ cần bật công tắc là người máy sẽ di chuyển.
Khi Tiểu Vân Khiêm mang người máy đến trường học, mọi người còn tưởng rằng vật này do gia đình cậu mua bên ngoài về nộp cho đủ số. Lúc nhà trẻ bình chọn sản phẩm để trao thưởng, có rất nhiều phụ huynh dị nghị, kết quả vừa nghe thấy tên phụ huynh của cậu bé, tất cả mọi người đều im lặng.
Những người có thể gửi con vào nhà trẻ tư nhân hầu như đều biết đến tên tuổi hai vợ chồng chủ tịch tập đoàn Thiên Dự.
Cuối cùng Tiểu Vân Khiêm được như ý, mang chiếc cúp phần thưởng về nhà khoe với ba mẹ.
Học phí hằng năm tại nhà trẻ tư nhân không ít. Vậy nên chất liệu họ dùng để chế tạo chiếc cúp này khá tốt, rất dễ bảo quản.
Khương Dư Miên không hề keo kiệt lời khen, cô cổ vũ con trai: “Bé cưng quá giỏi, con có muốn được thưởng gì không?”
Tiểu Vân Khiêm nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, chợt nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay ba, cậu bé nhanh trí nói: “Con muốn một cái đồng hồ trẻ em, được không mẹ?”
Dù con trai không nói ra, hai người cũng chuẩn bị mua.
Tiểu Vân Khiêm nhận được lời hứa như mong đợi thì cực kỳ vui vẻ. Thấy cậu bé như vậy, Khương Dư Miên quay sang thương lượng với Lục Yến Thần: “Ngày mai anh có bận không? Nếu anh không bận, chiều mai chúng ta dẫn con trai đến trung tâm thương mại nhé.”
“Anh rảnh.” Lục Yến Thần vừa trả lời vừa nhắn tin dặn trợ lý Diêu hoãn lại lịch trình ngày mai.
Lúc trước, khi nhận được tin tức như vậy, trợ lý Diêu sẽ âm thần phàn nàn, đến hiện tại thì anh ta đã không còn cảm giác gì nữa, lúc làm việc cũng rất quen tay.
Hôm sau lúc ở trường, Tiểu Vân Khiêm đã hưng phấn suốt cả ngày.
Hôm nay cậu bé sẽ được đi chơi với ba mẹ nên Tiểu Vân Khiêm rất vui, ngay cả khi tiếng xì xầm to nhỏ của các bạn học nữ trong lớp cứ vang lên bên tai, cậu bé cũng không nổi nóng.
Buổi chiều, hai vợ chồng dẫn con trai đến trung tâm thương mại lựa đồng hồ đeo tay, Tiểu Vân Khiêm chọn lựa rất nghiêm túc, còn Khương Dư Miên thì ở bên cạnh trông nom cậu bé.
Lúc Tiểu Vân Khiêm chọn được một chiếc đồng hồ màu đỏ, Khương Dư Miên còn đang quan sát.
Lục Yến Thần bước tới bên cạnh cô: “Anh mua cho em một cái nhé?”
Khương Dư Miên nghiêng đầu hỏi: “Anh cũng muốn em gọi anh là cha à?”
Lục Yến Thần lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Anh không muốn bất kính với ba vợ, em cứ gọi anh là chú đi.”
Khương Dư Miên lặng lẽ nhéo cánh tay anh.
Rất nhiều năm trước, lúc Lục Yến Thần say rượu dẫn cô ra ngoài, cứ một hai phải tặng cô một chiếc đồng hồ trẻ em, suýt chút nữa đã bị Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân hiểu lầm hai người là ba và con gái.
“Năm em học mười hai, anh cũng tặng cho em một cái đồng hồ của trẻ em, lúc đó Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân còn tưởng em là con gái anh, anh có nhớ không?”
“Không nhớ.”
“Thật không vậy? Chẳng phải trí nhớ của anh rất tốt sao?”
“Quên thật rồi.”
“Em không tin.”
Tiểu Vân Khiêm cầm đồng hồ trong tay, đứng sau lưng hai người, lặng lẽ nhìn lên trần nhà.
Lần nào ba mẹ cũng như vậy, đã nói là sẽ dẫn cậu bé đi dạo phố, nhưng chỉ được một lát là lại bỏ rơi cậu bé, tự chơi với nhau.
Tiểu Vân Khiêm lắc đầu bất đắc dĩ, có lẽ vợ chồng chính là như thế.
Lát sau, rốt cuộc hai vợ chồng cũng nhớ tới con trai đang đứng sau lưng, Lục Yến Thần hỏi cậu bé đã chọn được chưa, sau khi nhận được cái gật đầu từ Tiểu Vân Khiêm thì anh dắt con trai đến quầy lễ tân thanh toán.
Thanh toán xong, Lục Yến Thần mở túi lấy chiếc đồng hồ mới tinh ra, anh ngồi xổm xuống để đeo đồng hồ cho con trai.
Nhìn thấy hai ba con tình cảm thắm thiết như vậy, Khương Dư Miên vô thức mỉm cười.
Ngay lúc này, bên tai vang lên tiếng càu nhàu chói tai của một người phụ nữ dành cho chồng mình: “Xem người ta làm ba như thế nào kìa, kêu anh chọn dụng cụ học tập cho con gái, vậy mà anh chỉ lo cắm đầu vào điện thoại! Tôi đúng là bị mù mới gả cho anh.”
Giọng của người phụ nữ quá lớn khiến người qua đường chú ý, Tiểu Vân Khiêm cũng hiếu kỳ thò đầu qua nhìn nhưng lại bị ba mẹ nắm tay dẫn đi.
“Vân Khiêm, tối nay con muốn ăn gì nào?”
“Con muốn ăn vịt quay.”
“Được, bây giờ chúng ta đi ăn vịt quay.”
Khó khăn lắm mới được đi chơi chung với nhau một chuyến, cả nhà ba người đều ăn uống no nê, còn thuận đường đi vào các tầng lầu khác để mua sắm. Không bao lâu, trên tay Lục Yến Thần đã xách đầy đồ.
Anh rất mạnh, chỉ dùng tay trái cầm hết tất cả đồ đạc, Khương Dư Miên muốn cầm giúp, nhưng Lục Yến Thần lại không đồng ý: “Em nắm tay Vân Khiêm đi.”
Gian hàng ở giữa trung tâm thương mại đang tổ chức một cuộc thi khiêu vũ đường phố, Tiểu Vân Khiêm nghe nhạc rất tò mò, đáng tiếc là cơ thể cậu bé quá nhỏ, không thể chen vào được.
Thấy bạn nhỏ bên cạnh được ba ôm lên cao, Tiểu Vân Khiêm cũng vươn tay ra trước mặt Lục Yến Thần: “Ba ơi, ba ôm con lên để con xem với.”
Khương Dư Miên và Lục Yến Thần đều không ngờ con trai sẽ nói như vậy, thấy anh khom lưng, cô nhịn không được mà giơ tay ngăn cản.
Khương Dư Miên không nói gì, chỉ có Lục Yến Thần lên tiếng đảm bảo: “Không sao đâu, anh chỉ dùng một tay vẫn ôm con lên được.”
Đương nhiên cô biết anh làm được, đừng nói là ôm con trai, ngay cả cô anh cũng có thể ôm được bằng một tay.
Chẳng qua việc này khiến Khương Dư Miên nhớ lại một chuyện xưa.
Người đàn ông từng dễ dàng bế cô theo kiểu bế công chúa. Nhưng vì cứu cô mà trên người Lục Yến Thần đã có những vết sẹo theo anh suốt đời.
“Để em xách đồ cho.” Khương Dư Miên thuận thế cầm hết mấy túi đồ trên tay anh.
Lục Yến Thần ôm con trai bằng tay trái, trong lúc Tiểu Vân Khiêm nhiệt tình vỗ tay cổ vũ cho người bạn nhỏ đang biểu diễn khiêu vũ đường phố, anh dùng tay phải ôm eo cô: “Không có vấn đề gì đâu, em đừng nghĩ nhiều, nhé?”
Khương Dư Miên im lặng gật đầu.
Có được đồng hồ đeo tay, Tiểu Vân Khiêm có thể dễ dàng liên lạc với mọi người hơn, lúc ở nhà, đồng hồ của cậu bé thường xuyên reo vang.
Thứ sáu mỗi tuần, Tiểu Vân Khiêm đều sẽ nhận được cuộc gọi hẹn đi chơi, tuần trước là dì Phỉ Phỉ, tuần này là Tần Chiêu Chiêu.
“Mẹ, chị Chiêu Chiêu rủ con cuối tuần này đến nhà chị ấy chơi.”
“Được, đến hôm đó để chú Lý đưa con đi.”
Bởi vì ba mẹ hai bên gia đình có quan hệ thân thiết nên hai đứa nhỏ cũng thường xuyên liên lạc với nhau. Tần Chiêu Chiêu lớn hơn Lục Vân Khiêm hai tuổi, hiện tại đang học lớp hai. Tính cách của cô bé được di truyền từ Tần Diễn, rất vui vẻ hòa đồng.
Tần Chiêu Chiêu rất thích cậu em trai này, thỉnh thoảng cô bé sẽ tặng quà cho Lục Vân Khiêm, ngay cả đồ chơi mình thích cũng chia sẻ với cậu bé.
Hôm nay, Tần Chiêu Chiêu rủ cậu bé đến nhà xem bộ ảnh mới của mình: “Cho em xem này.”
Người trong ảnh là một anh trai rất tuấn tú, cách ăn mặc trong mỗi tấm hình đều khác nhau, giống như trong phim truyền hình mà mẹ cậu bé hay xem.
Lục Vân khiêm tò mò hỏi: “Đây là ai vậy?”
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, cô bé chỉ tay vào bức ảnh rồi nói: “Anh ấy tên Minh Trầm, là một ngôi sao.”
Lục Vân Khiêm tiếp tục hỏi: “Đại minh tinh trên tivi ư?”
Tần Chiêu Chiêu vừa gật đầu rồi lại lắc đầu, thấy Tiểu Vân Khiêm không hiểu, cô bé mới giải thích: “Lúc chị đến nhà ông nội chơi đã gặp anh Minh Trầm, anh ấy rất đẹp trai đó.”
Nói đơn giản chính là Tần Chiêu Chiêu tuy còn nhỏ nhưng đã bắt đầu theo đuổi thần tượng.
Vì chuyện này mà Tần Diễn đã nổi cơn ghen, anh ta hỏi con gái: “Giữa ba và cậu ta, ai đẹp trai hơn?”
Tần Diễn giận dỗi cắt tiền tiêu vặt của cô bé một tuần.
Tần Chiêu Chiêu không sợ chút nào, dù sao mẹ cũng sẽ tiếp tế cho cô bé.
Không chỉ vậy, Tần Chiêu Chiêu còn muốn rủ Nguyên Quả Quả gia nhập fanclub chung với mình, đáng tiếc rằng phong cách mà hai chị em thích không giống nhau. Cô bé Nguyên Quả Quả mười một mười hai tuổi bị Nguyên Tây Mạc ảnh hưởng quá nhiều: “Đàn ông gì chứ? Chị không hiếm lạ gì.”
Tần Chiêu Chiêu bất lực, cô bé bắt đầu đánh chủ ý lên người Lục Vân Khiêm: “Em trai Vân Khiêm, em thấy anh ấy có đẹp trai hay không?”
Lục Vân Khiêm là một đứa nhỏ sống tình cảm, cậu bé biết Tần Chiêu Chiêu muốn nhé câu trả lời thế nào, cho nên cậu bé trả lời rất kiên quyết: Đẹp trai.”
Cô bé lập tức vui vẻ hỏi: “Có phải anh ấy là người đẹp trai nhất em từng nhìn thấy không?”
Lần này Lục Vân Khiêm lại không muốn hùa, cậu bé lắc đầu đáp: “Em cảm thấy ba em mới là người đẹp trai nhất.”
Tình cờ bác sỹ Kỳ đang đến thăm gia đình Tần Diễn, nghe thấy câu nói này, trong đầu anh ta chợt lóe lên suy nghĩ, đã đến lúc Lục Yến Thần hưởng phúc.
Lục Vân Khiêm ở nhà họ Tần gia chơi đến chiều, Nguyên Thanh Lê còn thân thiết hỏi cậu bé buổi tối muốn ăn gì.
Lục Vân Khiêm còn chưa kịp trả lời thì một cú điện thoại gấp gáp gọi tới, sau khi Nguyên Thanh Lê nghe máy, sắc mặt cô ấy không được tốt lắm.
Tắt máy xong, Nguyên Thanh Lê nhìn Tiểu Vân Khiêm rồi thở dài, cô nói: “Vân Khiêm, bây giờ dì đưa con đến bệnh viện.”
Cửa phòng mở ra, gió rét bên ngoài ập vào mặt, lá khô rơi rụng trong sân đã biến thành bùn, giống như sinh mạng đang dần lụi tàn.
Ông cụ Lục đã hơn tám mươi tuổi, thân thể giống như một cái cây khô, phải nằm trong bệnh viện kéo dài hơi tàn.
Vừa rồi, bệnh viện đã thông báo bệnh tình nguy kịch lần thứ ba, e rằng ông cụ không qua khỏi đêm nay.
Vì thời gian quá gấp gáp, Khương Dư Miên đành phải nhờ Nguyên Thanh Lê đưa Lục Vân Khiêm đi thẳng đến bệnh viện, hai người gặp nhau ở cổng bệnh viện, Nguyên Thanh Lê giao cậu bé lại cho cô.
Khương Dư Miên: “Lê Lê, cảm ơn cậu.”
Nguyên Thanh Lê lắc đầu và nói: “Mau vào trong đi.”
Khương Dư Miên nắm tay con trai, tốc độ bước chân nhanh hơn bình thường rất nhiều: “Vân Khiêm, lát nữa nhìn thấy ông cố, con đừng sợ nhé.”
Lục Vân Khiêm ngước mặt lên: “Dạ mẹ, con không sợ.”
Lúc hai người đi vào thang máy, Lục Vân Khiêm mới sực nhớ đến ba mình, cậu bé hỏi: “Ba đâu ạ?”
Khương Dư Miên than thở: “Ba con… đang trên đường đến.”
Có một nhà xưởng gặp sự cố, trưa nay Lục Yến Thần mới lên đường tới đó, cho dù muốn quay về ngay cũng cần hai đến ba tiếng đồng hồ, không biết anh có thể về kịp hay chăng.
Ông cụ nằm trên giường bệnh chỉ có thể dựa vào máy móc để kéo dài hơi tan, vợ chồng Lục Tập ở bên cạnh trông nom, ánh mắt cậu đỏ rực.
Hai người ăn ý nhường chỗ cho hai mẹ con, Tiểu Vân Khiêm nhìn người nằm trên giường bệnh và gọi: “Ông cố.”
Nghe thấy giọng nói non nớt của trẻ con, ông cụ Lục đang hấp hối run rẩy mở mắt ra. Ông muốn chạm vào đứa bé, nhưng lại phát hiện ngay cả một ngón tay mình cũng không cử động nổi. Mấy lần ông cụ định nói gì đó, nhưng mặt nạ dưỡng khí trên mặt làm cho ông không nói được tiếng nào.
Tròng mắt ông cụ Lục đảo tới đảo lui.
Lục Tập nói: “Chị dâu, ông nội muốn nhắc đến anh cả.”
Khương Dư Miên đành nói với mọi người: “Anh ấy đang trên đường về.”
Ở lâu như vậy không khí sẽ hạ, hắn cũng biết có chuyện không tốt muốn phát sinh.
Chờ đợi là một quá trình vô cùng đau khổ, mỗi giây trôi qua đều khiến những người đang đứng trong phòng bệnh khó chịu tột cùng. Tiểu Vân Khiêm vẫn chưa hiểu được nhiều như vậy, nhưng trong bầu không khí này, cậu bé cũng hiểu rằng có chuyện xấu sắp xảy ra.
Ông cụ Lục quả thật không chờ đợi được nữa, Lục Tập biết ông nội có chuyện muốn nói, cậu dằn lòng kéo mặt nạ dưỡng khí xuống.
Trong gian phòng yên tĩnh, mọi người nghe thấy câu nói cuối cùng trên đời của ông cụ: “Giúp ông… nói… xin lỗi… với nó.”
Ngay khoảnh khắc ông cụ Lục trút hơi thở cuối cùng, Tiểu Vân Khiêm bất ngờ gào khóc.
Khương Dư Miên nước mắt lưng tròng, bàn tay đang đặt trên vai con trai khẽ run.
Ông trời trêu ngươi, rốt cuộc Lục Yến Thần vẫn không kịp gặp mặt ông cụ Lục lần cuối.
Ngày cử hành tang lễ, Lục Yến Thần mặc một thân quần áo đen, cả người tỏa ra hơi thở lãnh lẽo. Anh là cháu trai trưởng của nhà họ Lục, thế nên Lục Yến Thần chính là người ôm hũ tro cốt của ông cụ Lục đặt vào phần mộ.
Mùa đông cùng năm, Lục Yến Thần ngã bệnh.
Khi bệnh tình của anh khỏi hẳn, cũng là lúc năm mới sắp đến, Lục Yến Thần đưa vợ con về thành phố Ninh ngắm tuyết.
Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tuyết như thế, Lục Vân Khiêm cực kỳ phấn khích. Cậu bé hận không thể nằm lăn lộn trong tuyết, nhưng vừa đưa tay ra sờ một cái, cậu bé đã thốt lên “lạnh quá”.
Khương Dư Miên đứng bên cạnh nhìn thấy như vậy, cô lên tiếng cười nhạo con trai: “Không biết lúc này có ai nói muốn nằm lăn lộn trong tuyết vậy nhỉ?”
Tiểu Vân Khiêm lắc đầu giả ngốc: “Con cũng không biết nữa.”
Chơi mệt rồi, cả nhà ba người quay về khách sạn nghỉ ngơi suốt buổi chiều.
Xế chiều Tiểu Vân Khiêm lại bắt đầu không an phận: “Mẹ ơi, con muốn chơi pháo hoa.”
Khương Dư Miên lười biếng không muốn đứng dậy, cô tùy tiện lừa gạt nhóc con: “Con còn nhỏ, không thể bắn pháo hoa được.”
Tiểu Vân Khiêm lớn tiếng phản bác: “Mẹ nói dối, cậu nói cậu đã mua cho con loại pháo hoa mà con nít có thể chơi.”
Khương Dư Miên chỉ ra ngoài cửa sổ và nói: “Hiện tại vẫn còn là ban ngày.”
Tiểu Vân Khiêm lý lẽ hùng hồn nói: “Không có ai quy định rằng ban ngày thì không được đốt pháo hoa cả.”
Lừa gạt thất bại, Khương Dư Miên lật người ngồi dậy, cô nói: “Được rồi, con đi gọi ba đi.”
Tiểu Vân Khiêm tìm khắp phòng nhưng không thấy ba đâu, cậu bé nhanh chân chạy về báo cáo: “Ba không ở trong phòng.”
“À.” Khương Dư Miên gọi điện thoại cho Lục Yến Thành, anh bảo mình đang đi dạo xung quanh.
Khương Dư Miên: “Sao anh lại ra ngoài một mình thế?”
Anh không trả lời cô, trong điện thoại truyền ra tiếng cười: “Miên Miên, tuyết rơi rồi.”
Khương Dư Miên cúp máy, hối thúc con trai: “Cầm dù đi nào.”
Tiểu Vân Khiêm ôm cây dù trong tay, cậu bé chỉ chiếc khăn choàng màu đỏ trên ghế sofa: “Mẹ lại quên choàng khăn rồi này.”
Mỗi khi mùa đông tới, cậu bé thường xuyên nghe cha nhắc mẹ quấn khăn choàng.
Hai mẹ con nhắc nhở lẫn nhau chỉnh quần áo rồi xuất phát, đến lúc bọn họ xuống lầu đã nhìn thấy Lục Yến Thần đứng chỗ cửa ra vào trong đại sảnh.
Tiểu Vân Khiêm đội mũ lên rồi lào vào trong tuyết, chơi chung với những đứa trẻ khác.
Khương Dư Miên quay đầu nhìn anh: “Khoảng thời gian này tâm trạng anh hơi tệ.”
Lục Yến Thần: “Ừ.”
“Là vì ông nội sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Trước khi ra đi, ông muốn nói xin lỗi với anh.”
“Anh biết.”
Đề tài này hơi nặng nề, nhưng lại không thể bỏ qua được. Khương Dư Miên ôm cách tay anh: “Đừng buồn, chắc chắn ông nội không muốn nhìn thấy anh như thế.”
Tiểu Vân Khiêm đứng cách đó không xa đang gọi cha mẹ, Khương Dư Miên đẩy nhẹ vào người anh: “Mau đi đi, con trai anh đang gọi anh kìa.”
Lục Yến Thần quay đầu nhìn cô: “Không phải nó cũng gọi em sao?”
Khương Dư Miên cãi lại: “Nó gọi ba, mẹ. Từ ba ở phía trước, mẹ ở phía sau, tất nhiên người đi là cha rồi.”
Tiểu Vân Khiêm đứng trong tuyết, trên tay cậu bé cầm một quả cầu tuyết, cảm thấy cạn lời.
Cha mẹ lại như thế nữa rồi, cậu bé vẫn nên tự chơi một mình vậy.
Cuối cùng hai vợ chồng quyết định cả hai đều đi.
Lục Yến Thần nắm tay Khương Dư Miên, phát hiện tay cô quá ấm, còn tay mình lại lạnh như băng.
Anh theo bản năng rút tay về, nhưng Khương Dư Miên đã nắm thật chặt: “Bên ngoài rất lạnh.”
Cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn nói ra lời trong lòng: “Lục Yến Thần, ngày mai là giao thừa, cả nhà chúng ta cùng quay về nhà họ Lục nhé!”
Lục Yến Thần nhìn tuyết rơi trong gió, im lặng không trả lời.
Tuyết rơi ngày càng nhiều, hai người bung dù ra, gọi Tiểu Vân Khiêm quay về.
Tiểu Vân Khiêm xoay người, chạy về phía bọn họ, cậu bé nổ nhào vào bên cạnh chân ba.
Lục Yến Thần khom người, dùng một tay bế cậu bé lên, Tiểu Vân Khiêm nhanh nhẹn ôm cổ ba.
“Ba, suýt chút nữa con đã quên nói với ba một câu.”
“Hả?”
“Mẹ bảo con nói với ba, bọn con đều rất yêu ba.”
Trên đỉnh đầu tuyết không ngừng rơi xuống, Khương Dư Miên che dù cho hai ba con.
Những tia sáng đỏ thắm cuối cùng của mặt trời dần lặn xuống, Lục Yến Thần nhận lấy cây dù trong tay vợ, che chắn cho cả gia đình họ: “Miên Miên, ngày mai chúng ta về nhà.”
Khương Dư Miên ngây người vài giây mới phản ứng lại, cô cười rạng rỡ: “Được thôi.”
Màn đêm dần hạ xuống, đèn đường đồng loạt thắp sáng, dưới ánh sáng màu vàng, những bông tuyết bay tán loạn trong không trung.