Thừa Dinh Dưỡng

Chương 30: Cả đời



Dịch: Kogi

Dung Miên qua quầy lễ tân của khách sạn xin một ít giấy ướt để lau vòng cổ của Thẩm Nghiên cho đến khi sạch bóng.

Lúc này Khổng Tam Đậu cũng vừa thay quần áo xong đi ra, thế là hai người họ cẩn thận mang chiếc vòng trị giá tám mười nghìn tệ ấy đến gõ cửa phòng Thẩm Nghiên.

Báu vật tưởng đã mất rồi lại tìm về được khiến Thẩm Nghiên mừng rỡ không ngừng cảm ơn, sau đó lùa hết tất cả đồ ăn vặt trong túi quà Nghiên Nghiên ra tặng cho họ.

Buổi tối Dung Miên vừa ăn cua no rồi nên cậu bảo Khổng Tam Đậu nhận hết. Khổng Tam Đậu vui vẻ ôm đồ ăn vặt về phòng mở tiệc, lúc này Dung Miên mới nhớ ra hình như mình đã bỏ rơi Chung Tập ở nhà hàng, nhưng khi quay lại nhà hàng thì cậu phát hiện Chung Tập đã không còn ở đó nữa.

Phòng Dung Miên và Chung Tập nằm đối diện nhau, Dung Miên đoán anh cũng về phòng rồi nên bèn đi thang máy lên tầng của mình, quả nhiên trông thấy Chung Tập ở đầu kia hành lang.

Cậu đi đến gần Chung Tập, cất tiếng hỏi: “Anh quên mang thẻ phòng à?”

Chung Tập hơi sững lại, lát sau mới đáp: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”

Dung Miên cảm thấy tâm trạng của Chung Tập hơi bất ổn, nhưng cậu chỉ “à” một tiếng rồi vẫn ngoan ngoãn mở cửa phòng mình ra mời anh vào.

“Anh muốn uống gì không?” Dung Miên hỏi, “Khách sạn này rất hào phóng, đồ uống đều miễn phí hết, mặc dù tôi cũng không thích uống nước có ga lắm.”

Chung Tập: “Không cần đâu.”

Dung Miên mím môi.

Cậu xoay người lại nhìn Chung Tập hồi lâu rồi tiến lại gần, ngửa mặt hôn nhẹ lên má anh.

Chung Tập ngây người nhưng vẫn không nói gì, Dung Miên cảm thấy không biết phải làm sao.

“Lần sau tôi sẽ bóc cua cho anh ăn mà.” Dung Miên do dự một chút rồi lại nói tiếp, “Tuy tôi không biết bóc nhưng có thể học.”

Chung Tập lắc lắc đầu.

Dường như anh đã hạ quyết tâm làm gì đó, anh hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Dung Miên.

“Thực ra…ban nãy tôi nhìn thấy em ngoài bãi biển rồi.” Anh khó khăn nặn ra từng chữ nói, “Tôi nghe thấy em gọi con Shiba kia là, là…”

Dung Miên im lặng chốc lát, sau đó khẽ “à” một tiếng.

Cậu nói: “Cuối cùng vẫn bị anh phát hiện ra.”

Câu nói này của Dung Miên vừa thốt ra Chung Tập liền cảm thấy từ đầu xuống chân mình lạnh toát.

“Nhưng anh biết rồi cũng không sao.” Dung Miên nói, “Như anh thấy đó, Tam Đậu là Shiba, khứu giác của cậu rất rất nhạy bén. Trên người chị Thẩm Nghiên có mùi nước hoa khá đậm nên cậu ấy tìm cũng nhanh.”

Ban nãy Khổng Tam Đậu nhớ kĩ mùi nước hoa của Thẩm Nghiên còn sót lại trên túi thạch hoa quả, sau đó chạy quanh bãi biển một vòng, cuối cùng khoanh vùng một khu vực đại khái.

Cô gọi điện cho Dung Miên, sau đó len lén biến thành chó dưới gốc cây dừa, tiếp tục dùng chiếc mũi cực nhạy của loài chó để xác định vị trí chính xác, chẳng mất bao lâu đã thành công lôi được chiếc vòng bị lấp trong cát.

Mặc dù Chung Tập đã biết mình là mèo nhưng Dung Miên không biết Khổng Tam Đậu có đồng ý bại lộ thân phận của cô hay không, vì vậy lúc đó cậu vẫn quyết định giấu Chung Tập mà đi tìm Khổng Tam Đậu một mình.

Có điều không ngờ vẫn bị Chung Tập phát hiện.

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, ánh sáng hơi yếu, Chung Tập hồi lâu không lên tiếng, vẻ mặt trông rất nhợt nhạt.

Dung Miên thỏ thẻ: “Anh vẫn ổn chứ?”

Chung Tập thực sự cảm thấy hoặc là mình điên rồi, hoặc là thế giới này điên rồi.

Anh ngây ra như phỗng.

“Nhưng, nhưng một người sờ sờ như vậy…” Chung Tập cảm thấy hoang đường, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu lạnh toát, anh khua khoắng tay miêu tả, “Làm sao, làm sao thoắt cái biến thành một chú chó lớn bằng này được?”

Dung Miên rầu rĩ nhìn sườn mặt Chung Tập, khẽ nói: “Cậu ấy muốn biến lúc nào thì có thể biến lúc ấy thôi.”

Chung Tập lại hít sâu một hơi đầy khó nhọc.

“Vậy hàng ngày cô ấy ăn gì?”

Dung Miên: “Tam Đậu không kén ăn, ngay cả rau cậu ấy cũng có thể ăn rất nhiều, món cậu ấy thích ăn nhất chắc là sườn, cậu ấy cũng thích uống nước nữa.”

Chung Tập: “Vậy hiện tại…cô ấy đi bằng hai chân không thấy khó chịu à?”

Dung Miên hoang mang nhìn Chung Tập.

Chung Tập cũng nhận ra mình nói năng hơi lộn xộn, anh quay mặt đi, lát sau mới thở hắt ra một hơi, nói: “Tôi cần một chút thời gian.”

Dung Miên không ngờ Chung Tập lại đón nhận chuyện này một cách khó khăn như vậy, cậu cũng bất lực.

Chung Tập chống hai tay lên trán trầm tư thêm một lúc, sau đó đột nhiên ngẩng mặt lên hỏi: “Vậy em biết chuyện này bao lâu rồi?”

Dung Miên ngẫm nghĩ, đáp: “Tôi và Tam Đậu quen nhau ba năm rồi.”

Chung Tập dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: “Vậy coi như em là…chủ nhân của cô ấy?”

Dung Miên sững người: “Tất nhiên là không, chúng tôi là bạn bè.”

Danh hiệu “chủ nhân” đối với động vật nhỏ có ý nghĩa vô cùng trọng đại, đó là cam kết chăm sóc và chịu trách nhiệm cả đời, huống hồ bản thân Dung Miên cũng là động vật nhỏ. Cậu cảm thấy câu hỏi của Chung Tập thực sự vô cùng kỳ lạ và cũng rất trái với lẽ thường.

Biểu cảm của Chung Tập rất kỳ lạ, Dung Miên nghiêm túc suy nghĩ, có khi Chung Tập sợ giống chó có thể hình hơi lớn một chút như Khổng Tam Đậu thôi, thế là nhất thời liền tỏ vẻ mình đã hiểu.

“Tam Đậu dễ tính lắm, bình thường cậu ấy cũng rất ít khi biến về hình chó, hơn nữa cậu ấy đã hoàn toàn quen với sinh hoạt dưới dạng người rồi, sẽ không cắn đâu.” Dung Miên nói với Chung Tập, “Anh đừng sợ.”

Chung Tập ngừng lại một chút, đáp: “Tôi không sợ.”

Anh có thể cảm nhận được Khổng Tam Đậu là một cô nhóc thật thà chất phác, đối xử với Dung Miên rất tốt, ngày nào trông cũng vui tươi yêu đời, chắc chắn không có suy nghĩ xấu xa gì.

Có điều nếu không phải hôm trước và hôm nay tận mắt chứng kiến, Chung Tập quả thực khó có thể chấp nhận chuyện nằm ngoài quy luật tự nhiên này. Anh không chỉ cảm thấy kiến thức sinh học hồi cấp hai mình học coi như bỏ mà thậm chí còn có cảm giác nửa đời trước mình sống cũng như không. Anh thực sự cần một chút thời gian để tiêu hóa chuyện này.

Chung Tập cảm thấy bây giờ nhìn đâu cũng thấy có vấn đề, anh thậm chí còn nghi ngờ một ngày nào đó chiếc đèn bàn ở đầu giường mình cũng biến thành một tên đàn ông cơ bắp, sau đó nới với mình “Chào buổi sáng, trời sáng rồi, anh tắt tui đi được rồi đó”.

Chung Tập ngước lên nhìn vào mắt Dung Miên, lúc này cũng dần bình tĩnh lại.

Chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Chung Tập nghĩ, chắc là lúc mới biết Dung Miên còn sốc hơn mình, bây giờ chẳng phải đã quen rồi sao, chẳng qua mình cần chút thời gian để tiêu hóa thôi.

Dung Miên kiên nhẫn chờ Chung Tập bình tĩnh lại, có điều quay phim cả ngày khó tránh khỏi có chút mệt mỏi, cậu giơ tay lên che miệng lén ngáp một hơi.

Lúc này Chung Tập mới nghẹn giọng nói: “…Em ngủ đi, tôi đi trước đây.”

Dung Miên nghe vậy liền “ừm” một tiếng nhưng vẫn đứng đó bất động, cậu nhìn Chung Tập chăm chú như đang chờ đợi điều gì đó.

Chung Tập chần chừ cúi xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ.

Mắt Dung Miên sáng lên, lúc này cậu mới vẫy vẫy tay, líu ríu nói chúc ngủ ngon.

Chung Tập chậm chạp đi ra ngoài đóng cửa lại. Anh cảm thấy nụ hôn vừa rồi cũng có khả năng chữa lành hiệu quả ra phết, bàn chân bàn tay lạnh toát của anh đã bắt đầu khôi phục độ ấm, toàn thân cũng từ từ bình thường trở lại.

Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Chung Tập cảm thấy da đầu hơi tê dại, mà không hiểu sao anh cứ có cảm giác sai sai đâu đó. Chỉ là hiện tại đầu óc Chung Tập đang rối bời, nhất thời anh cũng không nói được là sai chỗ nào, cũng không nghĩ ra rốt cuộc sai ở đâu, anh chỉ biết mình phải đi ngủ một giấc ngay bây giờ.

Chung Tập nhíu mày nhìn cửa phòng Dung Miên một lần nữa, lẩm bẩm: “Rốt cuộc là sai ở đâu nhỉ?”

Thực ra vai nhà giáo nhân dân của Thẩm Nghiên là trùm cuối của bộ phim này, hôm nay Chung Tập có một cảnh quay quan trọng với cô. Cảnh này không dính dáng gì đến phần của Dung Miên, thế là Khổng Tam Đậu kéo cậu đi tìm một cây dừa trĩu quả, nóng lòng muốn chọc một quả xuống ăn thử.

Nhưng cái cây này quá cao, trèo lên không dễ dàng gì, vì vậy cuối cùng hai người ngồi xuống tìm thú vui khác, đó là nghịch cát.

Khổng Tam Đậu mất rất nhiều công sức mới đắp được một vật thể nửa hình cầu bề mặt gồ ghề, cô bảo Dung Miên đoán xem là gì.

Dung Miên cố gắng nhận biết một hồi, cuối cùng nói: “Là bóng rổ.”

Khổng Tam Đậu thất vọng: “Rõ ràng là tớ đắp mặt chú Vân mà.”

Bọn họ cũng nhận ra bản thân không có năng khiếu nghệ thuật cho lắm, thế là đành ngồi dưới bóng râm xem Chung Tập và Thẩm Nghiên đóng phim.

Dung Miên đem chuyện tối qua Chung Tập phát hiện Khổng Tam Đậu là chó Shiba nói với cô, Khổng Tam Đậu thoải mái xua tay tỏ vẻ không sao. Thế nhưng nhớ lại biểu hiện lạ lùng của Chung Tập tối qua, Dung Miên vẫn cảm thấy hơi hoang mang và có một chút bất an khó tả.

Cảnh quay của Chung Tập cũng vừa hoàn thành, cách một khoảng xa ánh mắt anh chạm phải ánh mắt Dung Miên. Đúng lúc anh định đi về phía cậu thì một nhân viên công tác bỗng chặn anh lại nói gì đó.

Chung Tập gật nhẹ đầu với Dung Miên rồi theo nhân viên công tác đi ra chỗ khác.

Dung Miên chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì Thẩm Nghiên đã lén lút kéo cậu sang chỗ mình. Ngoài cô ra còn có tổ đạo diễn, các diễn viên khác trong đoàn, diễn viên quần chúng và rất nhiều nhân viên công tác. Nói chung trừ Chung Tập ra, tất cả mọi người đang có mặt đều tập trung tại đây.

Khi Thẩm Nghiên bắt đầu trình bày, Dung Miên mới biết ban nãy Chung Tập cố tình bị dẫn đi bởi vì ngày kia là sinh nhật anh. Mọi người quyết định ngày mai sau khi xong việc sẽ tổ chức sinh nhật cho anh, Thẩm Nghiên đặt mua bánh sinh nhật rồi, dự định cùng cả đoàn tặng cho anh một niềm vui bất ngờ.

Dung Miên ngơ ngác nghe mọi người nói một hồi, nào là hoa tươi nào là bánh sinh nhật nào là quà tặng, cậu mới dần ý thức được rằng ngày mai đối với Chung Tập sẽ là một ngày vô cùng quan trọng.

Thực ra động vật nhỏ không có khái niệm đón sinh nhật. Hồi còn ở quán cà phê mèo, sinh nhật của mấy đứa nhỏ đều lấy ngày được Vân Mẫn đưa về mà tổ chức.

Hôm đó chủ nhân ngày sinh nhật được quyền không tiếp khách, cả ngày ngủ trên chiếc võng nhỏ chỉ Vân Mẫn mới được ngủ (Vì lý do thể trọng nên trừ Khổng Tam Đậu, thay vào đó cô sẽ được dẫn ra công viên chơi bóng một lần), ngoài ra bữa tối sẽ nhận được một hộp thức ăn mèo cao cấp có cắm nến bảy màu.

Nhưng Dung Miên biết con người đón sinh nhật thì phải tặng quà cáp gì đó, có điều cậu hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cho Chung Tập, cũng không biết nên tặng gì cho anh.

Thế là Dung Miên trở về phòng gọi một cuộc điện thoại video với Vân Mẫn.

Đầu tiên Dung Miên cho Vân Mẫn xem cảnh biển và hàng cây dừa ngoài cửa sổ, tiếp đến là đồ uống minibar của khách sạn cung cấp miễn phí.

“Chú Vân ơi, sắp sinh nhật Chung Tập rồi.” Dung Miên nói, “Nhưng cháu không biết nên tặng gì cho anh ấy.”

Vân Mẫn ở bên kia màn hình bỗng cứng còng người lại nhưng nếu không để ý thì rất khó có thể phát giác.

Dung Miên tiếp tục nói một mình: “Biển ở đây có nhiều cá lắm chú ạ, cháu có thể bắt một ít tặng cho anh ấy, nhưng hình như anh ấy không thích cá lắm, hoặc cháu có thể nhờ Tam Đậu hái cho anh ấy một quả dừa, nhưng như vậy thì lại không phải quà của cháu tặng mất rồi…”

“Miên Tử.” Vân Mẫn hơi do dự cắt lời cậu, “Trước hết chú muốn xác nhận một chuyện với cháu.”

Dung Miên ngẩn người, đáp: “Vâng.”

Vân Mẫn chần chừ nói: “Giá khách VIP cháu bảo cậu ta lúc trước là bao nhiêu?”

“Chú nói cháu có thể giảm giá cho anh ấy, vậy nên là năm trăm một tháng.”

Hình như Dung Miên không ngờ đột nhiên lại chuyển sang chủ đề này, cậu hoang mang nhìn Vân Mẫn, hỏi: “Lúc đó anh ấy bảo cháu sẽ chuyển khoản cho chú mà, chuyển thiếu ạ?”

Biểu cảm của Vân Mẫn lại trở nên phức tạp.

“Không phải chuyển thiếu.” Vân Mẫn hít sâu vào một hơi, “Mà là chuyển thừa.”

“À.” Dung Miễn ngẫm nghĩ một chút rồi vui vẻ nói: “Có lẽ anh ấy muốn trả trước mấy tháng…”

“Không.” Vân Mẫn lắc đầu, “Cậu ta chuyển năm trăm vạn.”

Dung Miên ngây người.

“Năm trăm vạn đấy bé con ơi, mấy hôm nay chú không thể nào ngủ được một giấc ngon.” Y thở dài, “Chú không liên lạc được với Chung Tập, hai hôm trước có gọi điện hỏi trợ lý của cậu ta rồi nhưng giải thích cách nào cũng vô ích. Cô gái đó một mực khẳng định là không chuyển nhầm.”

“Chú nói chắc chắn 100% là chuyển thừa, bảo cô ấy đi xác nhận với Chung Tập xem sao. Nhưng cuối cùng cô trợ lý đó bảo chú là vì Chung Tập thích cháu nên cậu ta chấp nhận chi cho cháu nhiều tiền như vậy.”

Vân Mẫn nói chậm lại: “Nhưng mà số tiền này…thực sự là lớn quá.”

“Trong lòng chú cháu là vô giá.” Vân Mẫn thở dài, “Chú không biết cậu ta có ý gì, nhưng chúng ta không thể nhận năm trăm vạn này được.”

Dung Miễn trầm ngâm hồi lâu.

Năm trăm vạn là khái niệm gì? Năm trăm vạn có thể mua được rất nhiều hộp thức ăn mèo cao cấp, có thể thay hết rèm cửa sổ quán cà phê mèo thành loại xịn mà chú Vân thích, có thể mở thêm nhiều chi nhánh cà phê mèo, còn có thể mua ngay cho Khổng Tam Đậu một chiếc máy chạy bộ cô ao ước bấy lâu.

Thậm chí còn có thể mua mấy chục chiếc vòng hôm qua Thẩm Nghiên làm mất nữa.

Dung Miên không giỏi tính toán lắm nhưng lúc đó giá tiền cậu nói với Chung Tập là năm trăm một tháng, vậy năm trăm vạn là mười nghìn tháng.

Vậy có nghĩa là cả đời.

“Chú Vân.” Dung Miên khẽ nói, “Cháu biết rồi, cháu sẽ nói chuyện với anh ấy.”

Dung Miên cảm thấy tim mình đập rất nhanh rất nhanh.

Trong lòng cậu Chung Tập là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt. Cậu biết anh là khách VIP của mình, nhưng trên thực tế, vị trí của Chung Tập trong lòng Dung Miên hơn xa những khách hàng bình thường cậu hay gặp.

Đều là người quan trọng nhưng Vẫn Mẫn đối với Dung Miên giống như cha chú trong nhà còn Chung Tập lại đóng một vai trò khác.

Chung Tập là một người vừa không giỏi biểu lộ cảm xúc nhưng lại vừa dịu dàng tốt bụng.

Dung Miên không biết rốt cuộc tình cảm này là gì, cậu chỉ biết mình rất thích cua Chung Tập bóc cho mình, thích món hoành thánh và xúc xích anh làm, thích cả cảm giác hôn môi với Chung Tập nữa.

Tóm lại là cậu rất thích Chung Tập.

Mèo hoang có tính cảnh giác cao độ bẩm sinh, rất khó thuần phục và khó nhận chủ. Nhưng nếu Chung Tập muốn cậu ở bên anh cả đời thì Dung Miên nghĩ cậu sẵn lòng đồng ý.

Dung Miên biết phải tặng quà gì cho Chung Tập rồi.

“Chú Vân ơi, chú vẫn nhớ chiếc vòng cổ gắn chuông hồi trước chú mua cho cháu chứ? Cái mà…cháu không chịu đeo ấy.” Dung Miên nói nhỏ, “Chú có thể…gửi chuyển phát nhanh đến đây cho cháu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.