Lâu lắm rồi Dung Miên không ngủ ngon thế này. Khi ở dạng mèo, Dung Miên cảm thấy ngay cả hít thở cũng thoải mái hơn nhiều, mặc dù thị lực thấp hơn khi ở dạng người nhưng ngủ ở dạng mèo thực sự là dễ chịu hẳn.
Cậu thích nhất là cảm giác cơ thể được vải vóc mềm mại bao quanh, như vậy Dung Miên có thể cuộn tròn lại, ngủ một giấc vừa an toàn vừa thoải mái.
Nhưng đồng thời mèo cũng là loài động vật rất cảnh giác, một tiếng động nhỏ cũng khiến tai chúng dựng lên.
Dung Miên nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Là Lưu Viên Phong, anh ta đang xoa tay đứng ngoài cửa, nhìn Dung Miên cuộn thành một cục trong chăn híp híp mắt mà toát mồ hôi hột, trên mặt viên hoa hai chữ “sợ hãi”.
Anh ta dè dặt gọi: “À ờ, Tiểu Dung ơi…”
Quan hệ áp chế giữa động vật với nhau là quy luật tự nhiên, nhất là những động vật có quan hệ thiên địch, cho dù biến thành hình người rồi Dung Miên cũng biết hiện tại Lưu Viên Phong cảm thấy áp lực cỡ nào. Cậu nghĩ Lưu Viên Phong đứng đó thêm một lúc nữa khéo ngất đi cũng không chừng, thế là cậu rung rung đuôi biến trở lại hình người.
Chăn lông hơi nhỏ so với dạng người của cậu, nửa người trên cậu để trần trong không khí, không có lớp lông che phủ cậu cũng hơi lạnh. Nhưng những loài động vật nhỏ như cậu trước khi biến từ hình người về nguyên hình phải cởi hết quần áo đang mặc. Bởi vì quần áo sẽ không thu nhỏ theo tỷ lệ thuận, nếu không cởi ra thì rất dễ xuất hiện cảnh tượng đầu đội quần lót.
Tất nhiên giữa động vật với nhau cũng không quan tâm chuyện lộ da lộ thịt lắm, thấy Dung Miên biến về hình người, Lưu Viên Phong thậm chí còn lộ ra vẻ mặt “Má nó sống rồi”. Anh ta giơ tay lên lau mồ hôi sau gáy thở phào nhẹ nhõm.
Dung Miên nói: “Xin lỗi đạo diễn Lưu.”
Lưu Viên Phong vội xua xua tay, ấp úng hồi lâu vẫn căng thẳng không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Dung Miên đem hết những chi tiết mình không hiểu trong kịch bản ra hỏi Lưu Viên Phong một lượt. Tuy Lưu Viên Phong vẫn hơi sợ, chỉ dám khép nép ngồi bên cạnh cậu nhưng vẫn nghiêm túc giải thích cho cậu hiểu.
Dung Miên cầm bút chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng ghi chú gì đó bên cạnh lời thoại trông cũng rất ra dáng.
Lưu Viên Phong sợ thì sợ nhưng vẫn tò mò liếc mắt nhìn, kết quả há hốc miệng – Khá lắm, ai không biết còn tưởng cậu đang vẽ bùa trừ tà.
Lưu Viên Phong nói: “Thực ra có vấn đề gì cậu cứ hỏi Chung Tập ấy, cậu ta tốt lắm, đóng phim thường xuyên nâng đỡ người mới.”
Sau đó Lưu Viên Phong thấy tay cầm bút của Dung Miên khựng lại.
“Anh ta…”
Dung Miên ngước mắt lên bất ngờ hỏi: “Ý tôi là Chung Tập ấy, anh ta biết chân thân của anh là…”
Lưu Viên Phong ngẩn ra, dường như anh ta thấy câu hỏi này rất kỳ lạ: “Tất nhiên là không.”
Sở dĩ Lưu Viên Phong trả lời chắc chắn như vậy là vì anh ta đã hóa hình hơn ba mươi năm rồi. Giống như rất nhiều động vật có khả năng hóa hình khác, ban đầu anh ta cũng e dè thận trọng, chỉ sợ mình bị lòi đuôi vì sơ hở bé xíu nào đó. Nhưng sau này anh ta nhận ra rằng, chỉ cần không biến về nguyên hình trước mặt con người thì gần như không có khả năng bi phát hiện. Bởi vì chẳng có người bình thường nào sẽ suy nghĩ theo chiều hướng đó cả.
“Cảm ơn đạo diễn Lưu.” Cậu khách sáo nói, “Tôi hiểu cả rồi.”
Mỗi lần cậu gọi Lưu Viên Phong là “đạo diễn Lưu”, Lưu Viên Phong lại cảm thấy sau lưng có bão cấp bảy quét qua, anh ta vô thức rụt cổ lại, sau đó giả vờ bình tĩnh xua xua tay tỏ vẻ không cần khách sáo.
Thế rồi anh ta chạy trối chết.
Dung Miên nằm trên sofa tiếp tục ngây người. Đột nhiên cậu cảm thấy ngoài cửa có tiếng động, lúc ngoảnh ra nhìn chỉ thoáng thấy một bóng người lướt qua. Cậu đành phải mặc quần áo, đi chân trần ra cửa xem là ai, có điều hành lang trống rỗng không một bóng người.
Dưới đất đặt một túi đồ ăn, bên trên ghi quán cháo gì gì đó. Dung Miên ngồi xuống chọt chọt chiếc bát nhựa đựng cháo, phát hiện ra cháo vẫn còn nóng. Cậu nhấc túi lên ngửi chỗ quai xách, một mùi hương rất đặc biệt giống mùi cam quýt tràn vào mũi.
Dung Miên rất nhanh đã biết đáp án.
Cậu đứng ở phim trường, trước mặt là người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, cơ thể anh cũng được bao trùm bởi hương chanh giống vậy nhưng đậm hơn.
Nhưng từ khuôn mặt vô cảm của Chung Tập, Dung Miên nhận ra người này đang tức giận, mà chính xác hơn là đang giận cậu.
Trạng thái của cả hai người đều có vấn đề vì vậy cảnh quay cũng bị rối theo, Lưu Viên Phong nhận thấy không ổn nên đành bảo hai người ra một chỗ thảo luận.
“Anh mang cảm xúc cá nhân đối với tôi vào cảnh quay, vậy nên mới không diễn tốt được.” Vừa cách xa đám đông Dung Miên đã thẳng thắn chỉ ra nguyên nhân.
Chung Tập không trả lời cậu. Anh cảm thấy hơi nực cười, không ngờ mình lại tin rằng đứa bé này chỉ nhất thời lầm đường lạc lối, thậm chí còn cảm thấy dáng vẻ cậu khi bắt bươm bướm…cũng khá đáng yêu.
Nhưng cũng phải thôi, một giây trước có thể cởi quần gạ gẫm người lần đầu gặp mặt trong nhà vệ sinh, một giây sau lại tùy tiện bò lên giường đạo diễn cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà.
Chung Tập giận là vì Lưu Viên Phong là người đã có gia đình. Thậm chí vừa mới hôm kia còn đăng ảnh chụp cùng vợ con lên mạng xã hội, một nhà ba người đều tròn vo, cười tươi nhìn vào màn hình, hạnh phúc đến mức ai nhìn khóe miệng cũng bất giác mỉm cười theo.
Đều là hạng người không ra gì, Chung Tập nghĩ.
Dung Miên không phải người giỏi xử lý những tình huống im lặng, cậu nghiêng đầu nhìn Chung Tập, vẫn không hiểu anh giận chuyện gì. Cậu ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Cảm ơn cháo của anh.”
Chung Tập nào dám nhận lời cảm ơn này, đáp: “Là cháo của Thẩm Nghiên.”
Anh không muốn quanh co lòng vòng nữa, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, “Cậu biết Lưu Viên Phong có vợ con rồi chứ? Con gái năm nay vừa lên lớp một.”
Dường như Dung Miên không hiểu hai câu này liên quan gì đến nhau, cậu đáp: “Tôi biết.”
Dung Miên không nói cho Chung Tập, thực ra Lưu Viên Phong còn một bé trai hai tuổi nữa, nhưng mãi vẫn chưa hóa hình nên không thể công khai ra ngoài.
Trường hợp động vật có thể hóa hình rất hiếm thấy, nhưng thông thường nếu cha mẹ đều có khả năng hóa hình thì đời con cũng vậy. Thế nên Lưu Viên Phong đang rất lo lắng, trước đây còn xách lồng đựng con trai đến tìm chú Vân xin tư vấn nữa.
Lúc đó Dung Miên đang bị nhốt vì tội ăn vụng một túi cá khô nên cũng chỉ nhìn thấy từ xa, có điều vẫn nhớ rõ con trai Lưu Viên Phong cũng là một quả bóng tròn ủm.
Chú Vân bảo Lưu Viên Phong không cần sốt ruột, nguyên nhân chính là do ăn nhiều quá lại còn lười vận động, cho đói mấy bữa là sẽ biến thành người thôi, cuối cùng còn tặng cho Lưu Viên Phong cỏ khô đặc biệt tự chế.
Chính nhờ ơn nghĩa ấy cộng thêm việc Dung Miên thể hiện khá tốt trong bộ phim chiếu mạng lần trước nên cậu mới lấy được vai diễn này, bởi vậy đây là cơ hội vô cùng quý giá đối với cậu.
“Biết cậu còn tìm anh ta?”
Chung Tập không biết nội tình nên giờ phút này anh chỉ cảm thấy sai trái, sai trái đến mức sắp tức đến chảy máu não: “Cậu đúng là ai cũng có thể…”
Anh nhận ra lời mình sắp nói sẽ cực kì khó nghe, nhìn gò má của thiếu niên trước mặt, anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu cười nhạt mà nén lại.
“Vì ban nãy đạo diễn Lưu giải thích kịch bản cho tôi.” Dung Miên nhìn anh một cách khó hiểu, “Nhưng tôi vẫn còn vài chỗ chưa hiểu lắm.”
Đúng là coi mình thành thằng ngu rồi.
Dung Miên nói vậy không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, giờ thì Chung Tập lại cảm thấy buồn cười, thứ kịch bản ma quỷ gì lại có thể khiến người ta đọc mãi đọc mãi rồi cởi sạch quần áo chứ?
“Được.” Chung Tập gật đầu, anh muốn xem xem người này có thể tiếp tục bịa chuyện kiểu gì, “Đâu, thử nói cụ thể xem ban nãy hai người thảo luận đoạn nào?”
Dung Miên “Ừm” một tiếng, cúi đầu giở kịch bản.
“Là đoạn dưới này này.” Cậu chỉ cho Chung Tập xem, “Tôi vẫn chưa hiểu ánh mắt chỗ này phải diễn như thế nào.”
Trông cậu có vẻ rất nghiêm túc, thần thái thản nhiên không nhìn ra sơ hở nào, lúc này Chung Tập quả thực có hơi hoang mang. Anh không biết là người này diễn quá giỏi, da mặt quá dày hay là mình đã hiểu nhầm cậu và Lưu Viên Phong.
Nhưng anh vẫn nhớ như in dáng vẻ Lưu Viên Phong mồ hôi đầm đìa bỏ chạy ban nãy, mà qua khe cửa, anh chắc chắn mình nhìn thấy đứa bé này cởi sạch sành sanh…
Trong đầu Chung Tập chợt hiện lên hình ảnh vòng eo thon nhỏ trắng nõn của thiếu niên, anh thầm tự sỉ vả chính mình, sau đó hít vào thật sâu nhìn kịch bản trong tay cậu, vừa thấy chú thích chi chít bên trên thì lại ngẩn ra.
Nghĩ đứa bé này tuy rằng mưu mô thủ đoạn nhưng vẫn có tâm với nghề, bỗng dưng anh lại cảm thấy tâm trạng hơi phức tạp. Thôi thì đóng phim quan trọng hơn, Chung Tập tạm thời nhịn.
“Chỗ này là tôi lấy cớ tặng sữa cho cậu để tiếp tục thăm dò cậu.” Chung Tập liếc mắt nhìn kịch bản, lạnh lùng nói, “Trọng tâm nằm ở đoạn tôi hút thuốc, cậu cảm nhận thử xem tiếp theo nên diễn thế nào.”
Cảnh quay này rất thú vị, toàn bộ quá trình không có một lời thoại nào. Vai cảnh sát của Chung Tập mua sữa đến trường, tiếp tục khai thác thông tin từ Dung Miên nhằm mục đích điều tra vụ án.
Chung Tập ghét nhất là mùi thuốc lá, nhưng cảnh này anh phải hút thuốc. Thực ra khi diễn không nhất thiết phải làm thật, nhưng Chung Tập chỉ trầm ngâm chốc lát rồi vẫn móc bật lửa ra. Sau đó anh tiện tay xách xe lăn của mình qua ngồi xuống châm thuốc. Dung Miên ngồi trên băng ghế đối diện anh, cắn ống hút tò mò nhìn điếu thuốc cháy trong tay Chung Tập.
Dung Miên rất quen thuộc với mùi này, cậu nhớ tới khoảng thời gian tiếp khách ở quán cà phê mèo, mặc dù cửa hàng cấm hút thuốc nhưng rất nhiều khách nam có mùi thuốc lá trên người, cậu không thích chút nào.
Chung Tập ngậm thuốc lá lật giở cuốn sổ tìm cảm giác, khi ngẩng mặt lên thì đã hoàn toàn nhập vai.
“Thế này nhé cậu học sinh, hàng ngày tôi sẽ đến đây tìm cậu, cậu nói chuyện với tôi nửa tiếng.”
Khuôn mặt của Chung Tập thuộc dạng góc cạnh và có chiều sâu, ánh mắt thấp thoáng vẻ cợt nhả, anh thả lỏng người tùy ý ngồi trên xe lăn thế nhưng lại mang đến cảm giác vững vàng, đáng tin cậy đến lạ.
Anh cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt Dung Miên, chầm chậm nhả ra từng hơi thuốc lá. Trong màn khói trắng mông lung, Chung Tập bất cần đọc thoại: “Mỗi ngày tôi sẽ tặng cậu một hộp sữa, thế…”
Dung Miên: “Vâng.”
“…”
Chung Tập: “Nhóc, cậu sai thoại rồi.”
Dung Miên hơi khựng lại, có vẻ bây giờ cậu mới hoàn hồn, sau khi nhận ra mình vừa trả lời Chung Tập cái gì thì ngớ người ra.
Chung Tập thì không để ý lắm, anh kẹp điếu thuốc chỉ vào kịch bản, giải thích lại cho Dung Miên một lần nữa. Anh nói rất rõ ràng, hơn nữa còn hoàn toàn phân tích từ góc độ của Dung Miên, từ biểu cảm cho đến các động tác nhỏ phải diễn như thế nào đều giải thích vô cùng cặn kẽ chi tiết.
Dung Miên có thể nhìn thấy tần suất tàn thuốc rơi xuống từ điếu thuốc kẹp giữa ngón tay Chung Tập, còn có thể nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn góc cạnh của người đàn ông đối diện qua làn khói thuốc bốc lên.
Ánh lửa đỏ cam biến thành màu xám ảm đạm, Dung Miên chớp chớp mắt. Chung Tập lại ngậm điếu thuốc lên để có tay lật kịch bản, tiện thể hỏi cậu: “…Hiểu chưa?”
Dung Miên gật đầu.
Chung Tập nhìn chú thích cậu viết trong kịch bản, chữ xấu như ma, chữ tượng hình cũng không xấu như thế này, nhưng phương thức và góc độ lý giải thì khá thú vị.
Thế là Chung Tập “Ừ” một tiếng, đang định dụi tắt đầu thuốc thì Dung Miên ngồi bên cạnh nhìn chăm chú hồi lâu bỗng nhiên vươn tay giành lấy nửa điếu thuốc cháy dở của anh.
Chung Tập chưa kịp ngăn lại đã thấy thiếu niên trước mặt dùng ngón tay nhón điếu thuốc lên săm soi rồi cúi xuống ngửi ngửi.
Sau đó cậu cho vào miệng hút một hơi thật sâu…
Chung Tập: “…?”
Quả nhiên Dung Miên sặc gần chết, cậu che mặt quay đi chỗ khác ho sặc sụa. Một lát sau cậu quay đầu lại nhìn thuốc lá trong tay, trông khá hoang mang không hiểu tại sao mùi của thứ này lại kinh khủng đến thế.
“Rất đẹp…”
Chung Tập nghe thấy cậu lẩm bẩm, “Vậy nên tôi cũng muốn thử.”
Chung Tập ngẩn người: “…Gì cơ?”
Sau đó anh thấy cậu trai ngẩng mặt lên, đôi mắt ươn ướt vì vừa ho khan, cậu giải thích với Chung Tập bằng khuôn mặt ngây thơ vô tội: “Ý tôi là dáng vẻ hút thuốc của anh ban nãy rất đep.”
Đỉnh.
Khoảnh khắc đó, cuối cùng Chung Tập cũng cảm nhận một cách rõ ràng, đẳng cấp của cậu trai trước mắt này ở cái tầm đỉnh cao đến mức nào.