Thừa Hoan Ký

Chương 4



Thừa Tảo ở bên cạnh la lên: “Con không tin là anh Gia Lượng sẽ chê con đâu”

Bà Mạch thở dài: “Mẹ tự chê mình trước.”

Thừa Hoan giơ hai tay lên: “Đợi chút, đợi chút”

Bà Mạch nhìn con gái.

Thừa Hoan dịu dàng nói: “Gia Lượng và con đều thuộc tầng lớp làm công ăn lương như nhau, hai bên đều không phải trèo cao, có thể coi như là môn đăng hộ đối. Con không phải gả vào hào môn, kiểu làm một mẻ rồi khoẻ suốt đời, chuyên ngồi chờ người ta thay lòng đổi dạ thì chia ra lấy trăm triệu tiền trợ cấp là xong. Mẹ, mẹ con mình cứ là chính mình là được rồi ạ.”

Mạch Lai Thiêm vốn giả vờ đang đọc báo, nghe những lời này của con gái bèn đặt báo xuống vỗ tay. “Ai da, nghe chưa hả, cách nhìn nhận và tấm lòng của bà còn không bằng Thừa Hoan nữa.”

Ai mà biết được bà Mạch lại nổi cáu: “Cứ làm chính mình, tôi nên có dáng vẻ của một bà nội trợ ở xó bếp, tôi chưa bao giờ được làm một tiểu thư, là tôi bước chân vào nhà họ Mạch mới làm nhà ông nghèo như bây giờ.”

Thừa Hoan và Thừa Tảo lặng lẽ nhìn nhau. 

Mạch Lai Thiêm đặt tờ báo xuống, im lặng mở cửa ra ngoài. 

Thừa Hoan vội chạy theo ông.

Mạch Lai Thiêm nhìn con gái: “Con đi theo bố làm gì?”

Thừa Hoan cười: “Con đưa bố đi mua bia.”

Từ nhỏ cô đã có thói quen cùng bố đi xuống dưới lầu dạo mát, bố vui vẻ sẽ mua cho cô một que kem đậu đỏ ở tiệm tạp hoá nhỏ bên dưới.

Hôm nay cũng vậy, hai bố con ngồi trên ghế dài trong công viên cùng ăn kem.

Thừa Hoan lên tiếng: “Ngon quá, những thứ tốt nhất trên đời này nếu không phải là không mắc thì cũng là miễn phí.”

Mạch Lai Thiêm chợt nói: “Đừng trách mẹ con, bà ấy chỉ là xót xa hoàn cảnh nhà mình thôi.”

Thừa Hoan: “Sao con lại trách mẹ chứ.”

“Bà ấy luôn nghĩ mình gả không tốt, cho nên ngày thường cũng ít qua lại gặp gỡ người thân bạn bè, bây giờ bắt buộc phải tham gia một sự kiện lớn, bà ấy nổi cáu vì tính nhút nhát của mình thôi.”

Thừa Hoan mỉm cười: “Hy vọng là sau này Gia Lượng cũng sẽ hiểu vợ mình như vầy.”

Mạch Lai Thiêm lắc đầu: “Chỉ nói đến cái tên của bố, đã không có cách nào so được với thông gia rồi, nghe nói Tân Trí Sơn có danh tiếng rất lớn.”

Thừa Hoan cười khổ: “Bố, bố bị mẹ ảnh hưởng nhiều quá rồi.”

Nhưng bố cô vẫn cứ lẩm bẩm: “Gọi đến là đến, gọi đi là đi, có giống một con chó không chứ.”

Thừa Hoan cúi đầu. Cô không ngờ việc kết hôn sẽ khiến bố mẹ suy nghĩ nhiều như vậy. Đột nhiên cảm thấy thật áp lực.

“So với chúng ta, nhà họ Tân có thể được coi như một gia đình giàu có.”

Thừa Hoan nói: “Không, ông chủ Trương mới là người giàu.”

“Nhà họ Trương người ta là triệu phú”

Thừa Hoan: “Nhưng mà không hề kiêu căng,  Tết năm nào cũng gọi con sang chơi.”

“Đúng vậy, ông chủ Trương rất thích con gái.”

“Thường cho một chiếc lì xì lớn nữa ạ.”

Mạch Lai Thiêm hỏi: “Bố mẹ Tân có dễ sống chung không con?”

“Rất hoà nhã ạ.”

“May quá.”

“Bố, mình về nhà đi.”

“Con về trước đi, bố còn muốn hóng gió thêm chút nữa.”

Thừa Hoan vỗ vai bố.

Cô về đến nhà, thấy mẹ đang rửa bát liền gọi: “Thừa Tảo, tay em bị sao hả? Làm gì mà không giúp mẹ?”

Thừa Tảo liền đặt sách xuống chạy ra ngoài giúp đỡ. 

Thừa Hoan đỡ mẹ ngồi xuống, nhỏ nhẹ: “Ngày mai con sẽ mua ít quần áo, giày và túi xách cho mẹ, mẹ đi thử trước, chạy đến chợ rau rồi vòng về, đồ sẽ thành đồ cũ, sẽ cảm thấy tự nhiên rồi.”

Bà Mạch không nhịn được cười.

Bà nắm tay con gái: “Thừa Hoan, con luôn làm mẹ cười.”

Thừa Hoan nắm chặt tay mẹ. 

Thay mẹ chuẩn bị trang phục mới biết mẹ thật sự không có gì cả. Thừa Tảo cũng là lần đầu mặc vest. 

Thừa Hoan nhân tiện đi mua đồ cho bố cô.

Mao Vịnh Hân bảo: “Tớ đi với cậu.”

Thừa Hoan nói: “Không không không, gu của cậu độc lạ với sang chảnh lắm. Ông bà mặc đồ không giống bọn mình, ngược lại thì không thấy đẹp.”

Mao Mao hiểu bạn thân: “Thừa Hoan, tớ đánh giá cậu cao nhất là điểm này đấy, không khiêm tốn cũng chẳng kiêu ngạo, có chừng mực.”

Thừa Hoan cười: “Chuyện, Thành phố mình có hơn trăm nghìn người sống trong những khu nhà cho thuê giá rẻ của Nhà nước, lại có hàng nghìn sinh viên dựa vào học bổng để được đi học, còn có chuyện gì hiếm lạ nữa chứ.”

“Cái anh Tân nào đó chính là yêu cậu ở cái tính phóng khoáng cởi mở này của cậu ha.”

“Tớ giống bố tớ.”

“Dì thì lại nhạy cảm hơn.”

Thừa Hoan thở dài: “Cứ liên thiên nói mí lời kỳ lạ”. 

“Xem tình hình nữa, phụ nữ già rồi thế nào cũng nói liên thiên, nhạy cảm với hay nổi cáu. Sau này bọn mình cũng vậy thôi.”

“Nhưng bà là một người mẹ rất yêu con.”

Thừa Hoan đáp: “Đúng vậy, hy sinh rất nhiều cho con cái, việc gì có thể làm 90 phần, bà sẽ không dừng lại khi mới làm tới 80 phần đâu.”

“Vậy là đủ rồi.”

Cuối cùng Thừa Hoan vẫn rủ bạn tốt cùng đi mua sắm.

Mao Mao là khách quen của nhiều cửa hàng, có thể giảm được 9%. Hơn nữa, Thừa Hoan đánh giá cao mắt thẩm mỹ của bạn cô.

Mua một lúc, cộng hoá đơn lại số tiền cũng khá lớn. Thừa Hoan có chút đau ví.

Mao Mao xem qua, nói với cô: “Cũng không phải quá nhiều so với mức giá trung bình. Tớ mà đưa cậu đến thương hiệu lớn, có thể phải bán thân luôn đấy.”

“Kiếm tiền khó, tiêu tiền thì dễ.”

Mao Mao gật đầu: “Dĩ nhiên, cái mác sinh viên đại học lấp la lấp lánh chỉ có thể treo trong phòng làm việc để dùng thôi, lương tháng không tới 10.000 tệ.”

“Rẻ nhất trên đời là sinh viên đại học.”

Mao Mao cười: “Nhưng nếu như cậu không phải là sinh viên đại học, đến cả cái danh cũng không có để bán nữa.”

Đem quần áo về nhà, người vui nhất là Thừa Tảo, cậu nói liên thanh, một bên cái gì cũng mặc thử qua, một bên cậu chàng tự khen mình. 

“Chị, chị thấy em đẹp trai không? Dáng vẻ này trông được không? Có thể làm gục biết bao nhiêu người đó.”

Mạch Lai Thiêm cũng cười. “Tiêu nhiều tiền như vậy làm gì chứ. Cũng chỉ mặc có một lần, vả lại bố vẫn đang mập lên.”

HẾT CHƯƠNG 4

_____________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.