Thể lực Phó Thành tốt đến đáng sợ, đợi khi cậu thỏa mãn thì món ăn và canh trên bàn đã nguội lạnh.
Phó Tuyết Thâm nằm lỳ trên giường, hậu huyệt sử dụng quá độ chỉ cần chạm nhẹ một chút là đau, cậu tỉ mỉ giúp anh thoa thuốc mỡ giảm sưng, nhẹ nhàng xoa xoa bờ mông bị thúc đến đỏ, “Con xin lỗi chú, con quá xúc động, lần sau chắc chắn con sẽ cẩn thận hơn.”
“Còn muốn lần sau?” Anh đau nhức toàn thân, giọng nói khàn khàn, cổ họng đau rát, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn cậu, “Tôi nói cậu biết, không có lần sau đâu.”
“Chú đừng giận mà.” Cậu nằm xuống, ôm anh vào lòng, khẽ vuốt ve sống lưng, “Con thích chú quá nên không nhịn được. Con đảm bảo lần sau sẽ dịu dàng, chú đừng giận con nữa được không?”
Cậu vùi mặt vào cổ anh, vừa nói vừa thúc phần thân dưới vào mông anh. Phó Tuyết Thâm bị cậu hù dọa, sợ con sói này lại làm bừa bèn vội vàng nói: “Được được được, không giận.”
“Không giận thật hả chú?”
Mông còn đang bị đe dọa thì ai dám tức giận, anh cười trừ, “Ừ, không giận.”
“Vậy chú giúp con chút nha.” Phó Thành chọt cây súng vào người anh.
Vẻ mặt anh nháy mắt thay đổi, “Cậu…”
“Chú ơi.” Cậu cắt ngang lời anh, ôm lấy anh cọ cọ, “Chú tội nghiệp con đi, con còn nhỏ, muốn làm nhiều lần cũng là bình thường mà. Con biết chú đau mông, chú lấy tay giúp con nha?”
Làm như anh chưa từng chơi qua đàn ông nhỏ tuổi, người ta có trẻ cũng không có dục vọng mãnh liệt như cậu.
Phó Thành vẫn còn cọ, anh sợ cậu không nhịn được phá cửa đi vào, vì tương lai của cái eo già này bèn dùng tay giúp cậu sờ, còn rất cứng. Anh thấy trán cậu chảy mồ hôi thì nhíu mày, bộ dạng này rõ ràng chưa làm đủ, anh mềm lòng rồi.
“Giúp cậu cũng được, nhưng cậu phải hứa đây là lần cuối cùng.”
“Cảm ơn chú.” Cậu dùng sức hôn anh, cầm tay dẫn đường cho đối phương di chuyển xuống phía dưới, “Chắc chắn là lần cuối.”
Anh dùng hai tay thay phiên nhau, tuốt suốt hai mươi mấy phút, tay mỏi đến sắp tàn rồi mà cậu vẫn không mấy vừa lòng, nhíu mày thở gấp, nói: “Con vẫn thích cảm giác bắn tinh trong cơ thể chú hơn.”
Lời nói trắng trợn khiến anh đỏ mặt. Phó Tuyết Thâm đá cậu xuống giường, mắng: “Tôi đói bụng, lo chuẩn bị đồ ăn đi.”
Phó Thành mặc quần áo tử tế, ngoan ngoãn đi xuống.
Dù sao tuổi không còn nhỏ, lại thêm lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác nằm dưới, Phó Tuyết Thầm túng dục quá độ, khí hư thận yếu, phải nằm nhà suốt ba ngày để nghỉ ngơi, đến khi bước đi không còn lảo đảo mất tự nhiên nữa mới dám ra cửa gặp người.
Phó Tuyết Thâm lo lắng tên sói con kia nhớ thương mông mình, ngày thứ hai sau khi hai người làm tình đã tìm người dạy cậu học lái xe, đồng thời thu luôn chìa khóa nhà của đối phương, ra lệnh không lấy được bằng lái không cho vào nhà. Sáng sớm, quản gia đến gặp anh xin nghỉ phép, nói dối ông muốn về nhà một chuyến, anh nghe thế bèn mua vé xe lửa và cho ông một khoản tiền. Cô giúp việc trong nhà cũng biến mất từ khi cậu dọn đến, anh không hỏi vì có dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là do ai sa thải cô. Lúc này căn biệt thự to lớn chỉ còn một mình Phó Tuyết Thâm sống.
Điện thoại liên tục rung, vừa rồi anh có gửi tin nhắn thoại, đám người đó náo nhiệt trả lời, hỏi chơi hay không thì ai cũng trả lời ok. Anh chuẩn bị xong thì cầm di động lên, tin nhắn liên tục gửi đến, có người hỏi anh mấy ngày qua đã đi đâu, có người hỏi có thể đến gặp anh không, đa số vẫn là hỏi anh buổi tối ăn gì.
Nghĩ tới đám người này đều vì tiền mà nịnh nọt, biểu cảm trên mặt anh không khỏi lạnh lùng.
Vẫn là Phó Thành tốt nhất.
Khoan nhắc tới cậu, chia cách ba ngày vì anh muốn có thời gian suy nghĩ.
Phó Tuyết Thâm mặc kệ câu hỏi thăm ân cần và nịnh hót của bọn họ, bấm bàn phím rủ đám anh em có quan hệ tương đối tốt đi uống rượu giả khuây. Một người trong số đó biết mấy ngày nay anh ít xuất hiện vì trong nhà có họ hàng đến thăm, thấy anh rủ đi uống còn gọi điện thoại qua hỏi sao đột nhiên anh có hứng ăn chơi, có khi nào người họ hàng kia đã đi rồi không.
“Chưa đi, thằng nhóc đó ầm ĩ quá nên tôi đuổi nó đi học lái xe rồi.” Anh ra cửa đổi giày.
Hai người tán gẫu vài câu, bên đầu dây kia không biết nói gì khiến anh lớn giọng, “Nói nhảm gì vậy, đó là cháu ruột của tôi. Tôi có tìm người tình cũ của anh mình chơi cũng không chơi nó!”
Vừa dứt lời thì cửa lớn trước mặt liền mở ra.
Phó Tuyết Thâm thấy rõ người đứng bên ngoài, mắt trợn tròn.
“Này, alo? Phó Tuyết Thâm?”
Ngoài cửa chính là người tình cũ mà anh vừa nhắc.
Anh vội vàng cúp điện thoại.
Phượng Cầm nhíu mày, một tay gác cửa, nhìn anh cười, “Muốn chơi tôi?”
Anh nghĩ thầm, con cô suýt chút nữa làm chết tôi, tôi nào dám chơi cô. Nghĩ tới Phó Thành lập tức thấy đau mông, nhớ tới những lời mà cô nói trong điện thoại ngày đó thì thêm đau “trứng”, trước sau cùng đánh, hai chân run đến đứng không vững.
Phó Tuyết Thâm vịn tường, “Chị dâu à, chị tha cho em đi.”