Thừa Kế Di Sản Của Anh Hai Tiện Thể Hưởng Luôn Đứa Con Trai Của Ảnh

Chương 2: Chú ơi, chú giận con hả?



Chiếc xe Phó Thành muốn mua không mắc lắm, tầm hai trăm mấy ngàn. Phó Tuyết Thâm cảm thấy chiếc xe kia không xứng với cậu nên góp ý: “Gara nhà tôi có chiếc Cayenne* rất ít khi dùng, cho cậu đó.”

“Thật hả chú?” Phó Thành bất ngờ khi được quan tâm, “Vậy con cảm ơn chú.”

Anh thích thú nghe cậu cảm ơn rồi mở miệng kêu cậu rót rượu, hỏi: “Cậu tính ở đây bao lâu?”

Phó Thành rót rượu xong cũng thuận theo đó ngồi xuống cạnh anh, “Con không định đi. Chú ơi, con muốn ở đây luôn.”

Phó Tuyết Thâm vừa vui vừa buồn, nội tâm rối rắm. Anh rất thích Phó Thành, có thể thường xuyên nhìn thấy cậu là điều tốt nhưng anh sợ nhìn lâu lại nghĩ đến chuyện không nên nghĩ. Cậu là con của anh hai, là cháu ruột của Phó Tuyết Thâm anh!

Đúng lúc này chuông cửa vang lên, anh nghiêng đầu cắt đứt cuộc trò chuyện, “Việc này mai lại nói tiếp, cậu ngồi xe cả ngày cũng mệt rồi, đi ngủ sớm đi.” Nói rồi vươn tay chỉ phòng ngủ của khách cho cậu, “Cậu ngủ phòng đó.”

Phó Thành gật đầu đứng dậy.

Anh nóng lòng nhìn bóng lưng đối phương rời đi, dùng một hơi uống cạn ly rượu mới ra mở cửa.

Ngoài cửa là người tình bé nhỏ của Phó Tuyết Thâm, gọi là bé nhỏ nhưng sự thật thì anh chàng này không nhỏ chút nào, vóc dáng cao to rắn chắc, là kiểu người anh thích. Song từ khi gặp Phó Thành anh đã không còn hứng thú với người bên ngoài nữa, cả người trước mặt cũng không.

Phó Tuyết Thâm tránh sang một bên chừa đường cho đối phương vào,  cậu ta đi tắm còn anh nằm trên giường chờ đợi.

Nửa đêm, Phó Thành thức dậy đi vệ sinh và xuống nhà bếp tìm nước uống, lúc đi ngang qua phòng khách thì thấy anh khoác áo ngủ nằm trên ghế sofa hút thuốc. Cậu đi qua, vừa rót nước vừa hỏi: “Chú chưa ngủ à?”

“Ừ.” Anh nhíu mày, “Ngủ không được.”

“Vì cái này sao?” Phó Thành uống một ngụm nước, chỉ vật giữa hai chân anh.

Tay anh run lên, nửa điếu thuốc còn lại rớt xuống đụng trúng da thịt khiến anh giật mình, cậu chạy qua đỡ anh, tay kia vẫn cầm chặt ly nước, “Chú cẩn thận.”

“Cậu, thằng nhóc này…” Anh tức đến nổ phổi, tay giơ ra đẩy tay cậu qua một bên, tự mình đứng vững, “Rốt cuộc cậu có hiểu không hả?”

“Chú hỏi cái này sao?” Phó Thành liếc mắt nhìn vật giữa hai chân anh, “Con hiểu chứ, con cũng là đàn ông mà.”

Phó Tuyết Thâm buột miệng: “Cậu là đàn ông vậy cậu có thích đàn ông không?”

Cậu choáng váng đứng ngây người hơn nửa ngày, tay cào đùi, “Con không biết, chắc là…”

“Không có chắc là!” Anh cắt ngang lời cậu, “Cậu không được phép thích đàn ông, nếu không tôi không thể trả đứa con trai yêu quý lại cho mẹ cậu đâu, nghe chưa hả?”

“Dạ, tai con nghe tốt lắm.” Phó Thành dừng một chút rồi nói tiếp, “Mấy âm thanh trong phòng chú lúc nãy con cũng nghe được.”

Phó Tuyết Thâm: “…”

Ôi chuyện này xấu hổ quá.

Phó Thành hơi cúi đầu nhìn Phó Tuyết Thâm, vẻ mặt chân thành, “Chú ơi, tuổi chú không còn nhỏ, nhớ chú ý sức khỏe.”

Thằng nhóc này còn dám nói anh già! Anh không thèm nhịn đến sáng đã chạy vào phòng tắm khóa trái cửa, gọi điện thoại cho Phượng Cầm.

“Con cô muốn xe tôi cho nó rồi đó, cô nhanh kêu nó về nhà đi!”

Phượng Cầm bị đánh thức, tính tình càng hung dữ, “Nửa đêm gọi điện nói chuyện này, cậu điên hả? Phó Tuyết Thâm, cậu nghe rõ cho tôi, giờ bà đây không thoải mái, đổi ý! Cậu không những phải mua xe cho nó mà còn phải dạy nó lái xe, tìm luôn việc làm cho nó. Cậu mà không làm có tin tôi lấy giấy giám định ADN độ phù hợp trên 99,99% ra đập vào mặt cậu không?”

Mắng xong điện thoại cũng tút một cái, tắt máy.

Phó Tuyết Thâm giận sôi lên mà không thể làm gì, anh còn muốn số tiền kia, đâu ai thấy tiền nhiều lại chê. Anh buồn bực đốt điếu thuốc, dựa theo những gì Phượng Cầm nói chắc chắn thằng nhóc kia ngay cả bằng lái cũng chưa lấy.

Mua xe còn phải dạy lái, dạy xong phải tìm công việc cho, đờ mờ, chọc điên ông đây ông dạy nó chơi đàn ông luôn đừng trách.

Phó Tuyết Thâm mang theo tâm trạng bực tức chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy thấy trên giường chỉ còn mình anh. Anh ngáp một cái rồi xuống giường rửa mặt, tìm phòng ngủ tìm cả ra phòng khách vẫn không thấy người ngủ chung tối qua đâu, nghe nhà bếp có tiếng động bèn thong thả bước vào, thấy tấm lưng Phó Thành đang loay hoay làm gì đó.

“Cậu biết nấu cơm?” Anh cảm thấy rất mới mẻ, mấy năm nay người trẻ tuổi biết nấu cơm không nhiều lắm.

“Chú dậy rồi?” Cậu quay đầu nhìn một cái rồi thôi, tay lật trứng ốp la đang chiên trên chảo, “Chú biết không, sáng nay con ra ngoài mua đồ ăn thiếu chút nữa không tìm được đường về nhà, thành phố này lớn quá.”

Phó Thành mặc quần dài thể thao màu xám đậm, nửa người trên mặc áo áo ba lỗ màu đen, cơ bắp săn chắc hiện ra rõ ràng, không quá to nhưng đủ mạnh mẽ. Phó Tuyết thâm bắt buộc bản thân phải dời ánh mắt, chậm rãi đi tới cạnh cậu, “Lúc ra ngoài cậu có thấy…Bạn của tôi không?”

“Người đó à, con có.” Cậu nói, “Con đuổi đi rồi.”

Lông mày anh giật một cái, “Đuổi đi?”

Trứng đã chín, cậu tắt bếp rồi quay người nhìn anh chằm chằm, mặt mày nghiêm túc, “Sáng nay mẹ con gọi, mẹ dặn ba chỉ có một người em là chú thôi, ba thương chú lắm nên giờ ba mất rồi con có trách nhiệm chăm sóc chú. Mẹ còn nói đời sống sinh hoạt của chú không ra sao, kéo dài không tốt cho sức khỏe, con cũng nghĩ giống mẹ nên sáng đã đuổi người đi rồi.”

Phó Tuyết Thâm: “…”

“Chưa hết, con mong chú bỏ hết mấy mối quan hệ không sạch sẽ đó đi, tìm người nào không để tâm đến tiền của chú, thật lòng thật dạ yêu chú sống chung cả đời.”

Anh bỗng cảm thấy những ngày tháng sau này không thể nào trôi qua bình thường như trước nữa.

Tối hôm qua anh uống rượu đến nửa đêm mới về nhà, bạn bè của anh cũng uống không ít nhưng vì lo cho sự an toàn của anh nên nhờ em mình chở anh về, nào ngờ Phó Thành thấy người câu đầu tiên đã là “Sau này đừng rủ anh ấy uống rượu nữa, cũng đừng dính lấy ảnh, không thôi thấy lần nào tôi đánh anh lần đó”.

Khi đó Phó Tuyết Thâm đã say đến không biết trời trăng mây đất, mãi đến sáng hôm sau người bạn đó gọi điện kể lại anh mới biết, trước khi cúp máy người đó còn cười nói cháu trai của anh thật biết điều, tôi thích.

Anh không thích, vừa nghĩ tới quãng thời gian dài sau này ngày nào cũng phải sống chung một mái nhà với đối phương là thấy nhức đầu, nhức ơi là nhức.

“Chú còn đau đầu không?” Phó Thành cầm ly nước ấm đi tới, ngồi xuống cạnh anh.

“Không, tôi ổn.” Anh nghiêng đầu sang chỗ khác, “Không uống.”

“Chú ơi, chú giận con hả? Tại hôm qua con nói chuyện thô lỗ với người đưa chú về sao?” Cậu nhét ly nước vào tay anh, anh thuận tay giơ lên hất ly nước vào mặt cậu, “Cậu còn dám nhắc lại! Người đó là em trai của bạn tôi! Cậu làm thế tôi còn mặt mũi nào đi gặp người khác?”

Có vẻ cậu đã đoán trước anh sẽ phản ứng ra sao nên bị đổ nước cũng không giận, nâng tay qua loa lau mặt, “Là con hiểu lầm, chuyện hôm qua là con sai.” Tay áo quẹt qua ống quần để lại vệt nước, cậu nói tiếp: “Về sau con sẽ chú ý, muốn đánh hay chửi ai chắc chắn con sẽ hỏi rõ thân phận người đó trước.”

Phó Tuyết Thâm hoảng sợ trừng lớn mắt, “Cậu, cậu còn muốn đánh người ta?”

“Vâng, cho nên chú đừng tới lui với mấy hạng người đó nữa, nếu không con thấy ai sẽ đánh người đó.” Cậu thành thật nói rõ, “Con đã đồng ý với mẹ sẽ chăm sóc chú đàng hoàng, con nói được làm được.”

Anh nghẹn họng không nói được lời nào bèn giận dữ đập ly trở về phòng ngủ, gọi điện thoại, nhất định phải gọi điện thoại. Anh không tin thằng nhóc này đủ gan để tùy tiện đánh người.

Phó Thành rời nhà mua đồ ăn, khi trở về thấy trong tủ giày có thêm một đôi giày nam, size giày là số lớn, chủ của nó chắc cũng cao bằng cậu. Cậu hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn phòng ngủ của anh, cửa phòng đóng kín không nghe thấy tiếng gì. Cậu vào nhà bếp bỏ túi đồ ăn xuống, sau đó ra ngoài bước đến phòng ngủ của chủ nhân ngôi nhà.

“Chú ơi?”

Cậu gõ cửa hai lần vẫn không có ai đáp lại, cậu thử vặn cửa nhưng nó đã bị khóa.

“Chú!” Cậu cố ý gọi lớn.

“Cái gì!” Cuối cùng Phó Tuyết Thâm cũng chịu trả lời, giọng trầm thấp như đang thở dốc, thiếu kiên nhẫn.

Phó Thành không nói tiếng nào trực tiếp lùi về sau một bước, nhấc chân đạp cửa.

Ầm ——!

Tiếng đạp cửa làm anh bất ngờ, vừa sợ vừa tức mở miệng mắng: “Mẹ nó! Phó Thành, cậu điên hả?”

Người đàn ông trẻ tuổi trần trụi nằm trên giường vội vàng kéo chăn che bộ phận nhạy cảm của mình, anh ta ngẩng đầu thấy Phó Thành đang đi tới không hiểu sao lại sợ hãi rụt người về sau, hỏi Phó Tuyết Thâm: “Anh Thâm, ai vậy?”

Phó Thành thẳng thắn hơn nhiều, cậu không thèm hỏi đối phương là ai đã chỉ thẳng mũi anh ta, “Anh, leo xuống.”

Người đàn ông quay đầu nhìn Phó Tuyết Thâm, khó tin nói: “Anh Thâm à, con anh lớn vậy rồi sao?”

“Nói bậy gì đó, nó là cháu của tôi.”

“Cháu anh? Là con của anh hai anh…” Người đàn ông che miệng lại không nói tiếp, anh ta cẩn thận đánh giá cậu từ trên xuống dưới, nhìn xong còn giơ ngón tay cái khen ngợi, “Hóa ra là vậy, hèn gì đẹp trai quá, giống y như đúc ba cậu.”

Từ nhỏ cậu đã nghe đến mòn tai mấy câu khen ngợi thế này rồi nên không phản ứng gì, ngược lại Phó Tuyết Thâm nghe xong khóe mắt giật nhẹ, đáy lòng bỗng xuất hiện cảm giác mất mặt, một đạp đá người đàn ông xuống giường, “Con mẹ nó! Cút cho tôi!”

Người đàn ông không hiểu sao anh đột nhiên nổi giận nhưng anh ta vẫn biết rõ bản thân không thể ở lại nơi này được nữa bèn nhanh chóng nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào, trước khi đi còn không quên chào Phó Thành.

Đúng là thứ bỏ đi, hại anh mất hết mặt mũi trước mặt Phó Thành. Nếu cậu thật sự giống như đúc anh hai thì lần đầu gặp mặt anh cần gì phải nghi ngờ? Cái loại chó thích diễn thấy tiền sáng mắt này tốt nhất nên ném đi sớm.

Phó Tuyết Thâm giận chó đánh mèo lên người Phó Thành, mắng cậu một trận: “Mẹ cậu không dạy cậu phép lịch sự cơ bản sao? Muốn vào cửa phải gõ cửa! Còn nữa, không được tự ý phá hoại tài sản của người khác, giáo viên không dạy cậu à?”

Phó Thành không thèm để mấy lời anh nói vào tai, cậu chỉ chăm chăm nói rõ mục đích của mình: “Con đã nói rồi mà, chú không được dẫn người về nhà.”

Cái thái độ gì đây hả! Anh càng nghĩ càng bực, “Tôi là đàn ông trưởng thành có nhu cầu sinh lý bình thường, sao tôi không thể dẫn người về nhà? Không cho đem người về vậy lúc tôi nghẹn cậu tính sao, cậu cho tôi làm à?”

– Còn tiếp –

*Cayenne: Xe thể thao đa dụng của thương hiệu Porsche, ở Việt Nam có giá 4 tỷ 650 triệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.