Thừa Kế Di Sản Của Anh Hai Tiện Thể Hưởng Luôn Đứa Con Trai Của Ảnh

Chương 4: Chú ơi, con khó chịu



Phó Tuyết Thâm ngồi không nhúc nhích, biểu cảm bối rối như vừa bị dọa. Thằng nhóc này ăn hoocmon tăng trưởng mà lớn à?

“Chú ơi.” Phó Thành lại gọi anh, giọng nói nhuốm mùi tình dục, trầm thấp gợi cảm, cơ thể chuẩn đẹp, giọng nói cũng hợp tai, anh xấu hổ phát hiện cậu nhỏ dưới thân chào cờ nữa rồi.

“Con không nhịn được.” Cậu cầm tay anh đặt lên dương v*t của mình, xem ra cậu đang rất khó chịu, mặt nghẹn đỏ, cậu cầu xin: “Chú sờ nó đi.”

Trong đầu anh như đang có ấm nước đang sôi kêu “bíp bíp” liên tục, miệng lưỡi khô rát, mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh như muốn nhảy bổ khỏi lồng ngực. Không phải súng đã cũ tuổi đã cao sao, sao giờ mới nhìn có cái đã thấy rao rực, tinh lực dồi dào rồi? Có lẽ là do trước đây chưa từng thấy qua “cây súng” hoàn mỹ đến vậy.

Vật đó giống hệt chủ nhân của nó, hình dáng đẹp mắt như khối trụ tròn tiêu chuẩn, da thịt đậm màu, vừa to dài vừa thẳng, đỉnh chóp hơi chếch lên, nếu chủ nhân của nó cũng có kỹ thuật tốt thì khó mà tưởng tượng được người được nó hầu hạ sẽ sung sướng đến mức nào. Phó Tuyết Thâm lặng lẽ nuốt nước bọt, anh có một bí mật mà không ai biết đó là anh không thích làm 1, vừa mệt lại vừa tốn công tốn sức. Có điều từ nhỏ anh đã yếu ớt, cộng thêm bệnh sợ đau và tâm lý sĩ diện – đàn ông con trai lại để thằng đàn ông khác đè xuống chẳng khác nào chịu thua một bậc – mới bất đắc dĩ leo lên vị trí công.

Anh nắm dương v*t, gân xanh nổi rõ trên bề mặt nhiệt tình giật mấy cái, trông rất có sức sống, giống y như chủ nhân của nó. Bỗng nhiên anh nghĩ nếu gặp Phó Thành sớm hơn thì tốt biết mấy, nhất là vào những năm anh ăn chơi điên cuồng, khi đó mặc kệ cậu là con của ai cứ leo lên giường trước rồi tính, kiểu người hợp gu anh đến thế bỏ qua thì tiếc lắm. Đối tượng là Phó Thành thì anh sẵn sàng nằm dưới, mỗi ngày nằm yên để bạn trai nhỏ hầu hạ, cần gì đảm nhận vai trò làm gậy mát xa cho người khác.

“Chú ơi, di chuyển đi.” Cậu khó chịu thẳng lưng thúc nhẹ tay anh. Lòng bàn tay bị đỉnh quy đầu ươn ướt chọt trúng, anh thấy nơi đó ngứa ngáy, mông cũng rụt lại như thể chỗ bị chọt là chỗ khác.

Yếu hầu chuyển động lên xuống, trán đổ mồ hôi, mặt anh nóng lên, lúng túng vì suy nghĩ vớ vẩn của chính mình.

Biết là không nên nhưng anh lại không thể kiểm soát được bản thân, với anh một khi dục vọng đã thức tỉnh thì không cách nào kiềm chế. Anh giúp cậu tuốt mấy cái, đối phương đã rơi vào bể dục, dương v*t cương cứng, niệu đạo rỉ ra chút dịch trắng khiến anh có loại ảo giác cậu sẽ bắn tinh bất cứ lúc nào.

Không được, anh không kiềm được. Phó Tuyết Thâm rút tay về, tùy tiện khoác áo ngủ rồi hoảng loạn đứng dậy, anh không dám nhìn vào mắt cậu, vội vàng cất bước đi vào phòng tắm, “Tôi mệt, tự cậu làm…”

Câu còn chưa nói xong đã bị đối phương nắm cổ tay kéo trở về, anh kêu một tiếng sợ hãi, che mặt nằm úp sấp xuống giường. Cái mông chợt lạnh, hóa ra là do Phó Thành vén áo anh lên. Anh bị hành động của cậu dọa sợ, dùng sức kéo áo giằng co, “Phó Thành, cậu làm gì vậy! Buông ra!”

“Chú ơi, chú đừng động, đừng sợ.” Cậu thở hổn hển lấy dương v*t nóng muốn phỏng nhét giữa hai chân anh rồi khép chúng lại, “Con chịu hết nổi rồi, chú giúp con chút đi mà, con hứa sẽ không làm gì khác, chú cho con cọ xíu thôi.” Nói xong liền thẳng lưng bắt chước động tác giao hợp.

“Ưm, a a a…” Cách đây ít phút trong đầu anh toàn là suy nghĩ đen tối, hiện tại bị cậu đè xuống đối xử như thế làm sao chịu nổi kích thích, anh tách chân cố gắng bò về trước, nào ngờ chưa tới nửa tấc đã bị cậu nắm eo kéo lại giam cầm dưới thân. Phó Thành liên tục gọi “chú ơi”, cậu nhỏ không ngừng cọ xát, miệng thở dốc khen anh.

“Chú ơi, chân chú trắng quá, da dẻ mịn màng.”

“Chú ơi, có ai từng khen mông chú cong lắm không?”

“Con thích quá chú ơi, chưa bao giờ thoải mái như lúc này.”

“Chú ơi, con không bắn được, chú kẹp chân chặt hơn được không?”

Phó Tuyết Thâm muốn điên rồi!

– Còn tiếp –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.