Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 500



Chương 500

Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, khắp nơi đều đầy rẫy tin tái hôn của Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành, lễ cưới của hai người dự định tổ chức vào tháng sau, cũng chính là ngày mười sáu tháng mười một năm nay.

Buổi sáng lúc Phó Ngọc Hải trở về công ty, sắc mặt anh rất khó coi, Dương Vũ Phàm đã theo anh sáu bảy năm, chỉ cần nhìn qua cũng biết tâm trạng Phó Ngọc Hải không tốt.

Không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, Dương Vũ Phàm cầm tài liệu đứng ngoài cửa phòng làm việc gần nửa phút mới đưa tay gõ cửa phòng làm việc: “Tổng giám đốc Phó.”

“Vào đi.”

Dương Vũ Phàm đẩy cửa vào, anh ấy nhìn lướt qua Phó Ngọc Hải đang ngồi trước bàn làm việc.

Anh ngồi đó, trên tay cầm điếu thuốc, đôi mắt đào hoa vẫn đầy vẻ lạnh lùng như mọi ngày.

Phó Ngọc Hải lạnh nhạt liếc anh ấy một cái: “Có chuyện gì?”

Giọng nói anh trầm thấp, ánh mắt không có chút ấm áp nào, giống như đang nhìn anh ấy, lại không giống đang nhìn anh ấy.

Dương Vũ Phàm gắng gượng đặt tài liệu trong tay lên mặt bàn: “Tổng giám đốc Phó, đây là thứ anh bảo tôi điều tra, có liên quan đến chuyện xảy ra vào buổi tối bốn năm trước…”

Dương Vũ Phàm bỏ không ích công sức mới tra rõ được chuyện năm đó. Sau khi xem kết quả điều tra, Dương Vũ Phàm không khỏi ngạc nhiên, không ngờ phía sau còn có bí mật động trời đến như vậy.

Phó Ngọc Hải nhìn lướt qua tài liệu rồi cười khẽ một tiếng: “Đốt nó đi.”

Đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Dương Vũ Phàm có chút không đành lòng, anh ấy cắn răng: “Tổng giám đốc Phó, anh xem qua đi, biết đâu xem xong tâm trạng sẽ tốt lên.”

Trong đó có một bí mật động trời liên quan đến Bạc Minh Thành.

Nếu bí mật này lộ ra ngoài, Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành còn tái hôn được hay không còn chưa thể nói trước.

Phó Ngọc Hải nới cà vạt ra một chút rồi chậm rãi vươn tay ra, anh dùng ngón trỏ kẹp lấy tài liệu.

Tay còn lại của anh vẫn cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng lại hút một cái, khuôn mặt được chạm khắc tinh tế tới mức dường như nó không thuộc về thế giới này.

Dương Vũ Phàm không hiểu, tại sao cô Thẩm lại không để mắt đến Tổng giám đốc Phó của bọn họ chứ?

Thẩm Thanh Ngọc vừa ra khỏi phòng họp thì nhận được cuộc gọi từ Bạc Minh Thành. Cô thật sự không muốn trả lời điện thoại của anh ta, nhưng không muốn trồng sung ra vả, nên mặc dù thấy khó chịu, cô vẫn bắt máy: “Tôi, Thanh Ngọc, nghe đây.”

“Ông nội nói đám cưới sẽ tổ chức vào ngày mười sáu tháng sau.”

Cô lạnh lùng đáp: “Ừm. Còn gì nữa không?”

Anh ta nhận ra người ở đầu dây bên kia có chút sốt ruột, cau mày nói: “Hết rồi.”

“Ừ, vậy tôi cúp máy đây.” Bây giờ Thẩm Thanh Ngọc không muốn nói thêm câu nào với anh ta nữa.

Đột nhiên anh ta cất tiếng hỏi: “Đợi đã, em đang nổi giận đấy à?”

Nghe anh ta nói như vậy, cô lập tức phì cười: “Tại sao tôi phải giận?”

“Tối hôm qua tôi không có ý gì khác đâu.”

“Tối hôm qua anh đã làm gì?”

Anh ta đã làm gì? Anh ta chả làm gì cả!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.