Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 603



Chương 603

Ông cụ Bạc nghe thấy Thẩm Thanh Ngọc nói, tức giận đến sa sầm mặt mày xuống, nhưng nơi này là nhà họ Bạc, không phải nơi Thẩm Thanh Ngọc để làm xằng làm bậy: “Cô không có bằng chứng, ngậm máu phun người! Nhà họ Thẩm dạy dỗ cô như thế sao?”

“Cách giáo dục của nhà tôi không đến lượt ông Bạc nhọc lòng, nhưng thật ra cách giáo dục của nhà họ Bạc khiến tôi thấy đủ rồi, chẳng trách mọi người thường nói, trên không nghiêm dưới ắt loạn! Ông làm những chuyện gì trong lòng ông tự rõ, ép tôi đến đường cùng tôi không ngại làm cho nhà họ Bạc nổi tiếng một phen đâu!”

Những lời của Thẩm Thanh Ngọc đều chọc thẳng vào tim ông cụ Bạc, làm ông ta tức giận đến phát run.

“Đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!”

“Để tôi xem ai dám?”

Người mở miệng chính là Phó Ngọc Hải luôn im thin thít đứng cạnh Thẩm Thanh Ngọc, ngày thường anh là người hay mỉm cười, khiến cho người khác không nhận ra thực chất anh cũng là một con sói.

Bây giờ anh nhìn ông cụ Bạc, trong mắt là ý cười nhạt nhòa: “Ông Bạc, tôi không dễ bắt nạt như Thẩm Thanh Ngọc, nếu hôm nay ông dám đụng vào Thẩm Thanh Ngọc, vậy tôi sẽ không khách sáo với ông, món nợ này tôi sẽ bắt nhà họ Bạc phải trả.”

Ông cụ Bạc nhìn Phó Ngọc Hải, không biết nhớ ra chuyện gì mà sắc mặt dần trở nên trắng bệch.

Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày, không ngờ rằng Phó Ngọc Hải có thể trấn áp được ông già thối tha này.

Cô cũng không muốn tốn thêm thời gian, nhấc chân đi đến trước mặt Bạc Minh Tâm, đè con dao găm lên trên mặt cô ta: “Muốn phá hủy khuôn mặt của tôi phải không? Vậy hôm nay tôi cho cô nếm thử cảm giác bị phá hủy khuôn mặt thế nào!”

Bạc Minh Tâm rất sợ, cả cơ thể mềm oặt đi, hai người đàn ông bên cạnh xách cô ta lên làm cô ta không thể ngã xuống, nhưng hai chân đã run lẩy bẩy, nhìn thấy Tần Minh Tú, cô ta như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Mẹ ơi cứu con! Hu hu hu, Thẩm Thanh Ngọc điên rồi! Mẹ mau cứu con!”

Tần Minh Tú từ đầu đến giờ không hề mở miệng đột nhiên đi lên, nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Ngọc, sắc mặt hơi trắng bệch: “Cô Thẩm, con bé Minh Tâm chỉ nhất thời kích động hành xử theo cảm tính, con bé biết sai rồi, cô, cô đừng vì xả cơn giận này mà làm bản thân mình liên lụy vào chuyện này!”

Bạc Minh Tâm cũng không dám cứng họng nữa: “Tôi sai rồi! Tôi thật sự biết sai rồi Thẩm Thanh Ngọc! Cô tha cho tôi đi! Hu hu hu, tôi thật sự biết sai rồi! Cô phá hủy khuôn mặt tôi là chuyện phạm pháp, cô không cần làm thế, cô không cần vì tôi…”

“Bà Bạc, bà không thèm quan tâm dạy bảo con gái bà, vậy tôi chỉ đành thay bà quan tâm dạy bảo thôi!”

Thẩm Thanh Ngọc nói rồi cầm con dao nhỏ quay vài vòng trên ngón tay, Bạc Minh Tâm sợ tới mức liên tục hét chói tai.

Thẩm Thanh Ngọc thấy không vui, giơ tay ném con dao xuống mặt đất: “Lúc làm chuyện xấu ra tay rất tàn nhẫn độc ác, bây giờ không dám gánh trách nhiệm, Bạc Minh Tâm, cô đúng là khiến người khác phải coi thường!”

Thẩm Thanh Ngọc vươn tay về phía Phó Ngọc Hải đứng bên cạnh, Phó Ngọc Hải nhanh đưa bút đánh dấu đã chuẩn bị sẵn sàng cho Thẩm Thanh Ngọc.

“Cảm ơn.”

Thấy Thẩm Thanh Ngọc ném dao, Tần Minh Tú hơi thở phào, nhớ lại lời Thẩm Thanh Ngọc vừa nói, bà ta đành phải cố nuốt lời nói đã lên đến miệng xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.