Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

Chương 2



You know the bed feels warmer

Sleeping here alone

You know I dream in colour

And do the things I want

You think you got the best of me

Think you had the last laugh

Bet you think that everything good is gone

Think you left me broken down

Think that I'd come running back

Baby you don't know me, cause you're dead wrong

What doesn't kill you makes you stronger….

Nhạc điệu Stronger mà tôi mê mẩn mấy ngày nay vang lên inh ỏi, điêng cuồng đập phá giấcmơ tuyệt đẹp tôi khó khăn lắm mới mớ được, tự dưng sao có ác cảm kinh khủng với nó quá. Lồm cồm bò dậy, mơ màng lục tìm điện thoại trong mớ chắn gối hỗn độn như bãi chiến trường, tôi gắt gỏng:

-Alo! Tên nào rảnh rổi sinh nông nỗi dám phá giấc ngủ vàng của chị đây hả?!

-Nhà ngươi giờ còn ngái ngủ được nừa hả?_Giọng nói bên kia tỏ vẻ ngạc nhiên kèm chút khó chịu_9 giờ sáng rồi đấy bà nội!!

-Biết! Biết! Nhà ngươi gọi ta có việc gì?_Tôi qua loa đại khái, vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn nhưng với trí thông minh tuyệt đỉnh của mình, tôi tự tin có thể phát giác được người đầu dây là ai. Vì thế cũng chẳng rảnh rỗi mà lễ với nghĩa

-Ngươi…_Nó thốt lên, thiếu điều làm đứt phăng màng nhĩ của tôi_...tuyệt giao…tút…tút

-…_Tôi ngẩn người, chưa kịp nói thêm điều gì đã nghe tiếng chuông đổ hồi nhạt nhẽo. Hai chứ"tuyệt giao" từ màng nhĩ xông thẳng vào não bộ, qua quá trình tiếp nhận, phân tích, dò xét, cơ thể tôi như phản xạ có điều kiệu, ko ai khiến mà vô thức bật giậy, vội vã làm vệ sinh cá nhân, rồi phi thẳng đến "Rockcafé"-nơi tôi và Kì Như chọn làm địa điểm "đánh ghen".

Chả là thế này, với cương vị bạn thân lâu năm của Kì Như, ko biết từ bao giờ, hình tượng thục nữ ngoan ngoãn yêu kiều của tôi đã làm nó yêu qúy, tự động cài đặt chế độ mặc định: tôi là chị dâu tương lai-vợ của anh nó. Và đáng chán nhất là cái lí do ko đâu vào đâu của nó: Nếu ổng lấy nhà ngươi, ta sẽ có thêm đồng minh hậu thuẫn, đến lúc đó dù có 10 cái đầu ổng cũng ko dám chọc giận ta. Quá rõ, nó lợi dụng tôi một cách trắng trợn. Tất nhiên tôi cũng ko ngốc đến mức tự đặt thân lên thớt cho nó chém, nhiều lần lên tiếng phản đối chuyện này: lúc thẳng thắn nói chuyện cho muối ra muối, mắm ra mắm thì bị nó lấy thức ăn mua chuộc, lúc ngấm ngầm phản động thì nó lại đem đống truyện khổng lồ ra dụ dỗ, trái tim yếu đuối của tôi, sau nhiều ngày bị công kích mãnh liệt đành phải phất cờ trắng chào thua, chấp nhận cho nó gọi mình là Chị hai dù rằng đến mặt anh nó tôi còn chưa có dịp chiêm ngưỡng lần nào. Chuyện tưởng chừng sẽ êm xuôi theo thời gian đi vào dĩ vãng cho đến vài ngày trước, nó bù lu bù loa với tôi về chuyện anh nó có biểu hiện rất thân mật với một chị cùng khóa, bắt tôi phải bằng mọi cách uốn nắn anh nó tránh xa con đường tôi lỗi. Than thở cả ngày trời mà mặt tôi cứ ngu ngơ, chút biểu hiện gọi là ghen tình cũng ko có, nó tức tối đề nghị tôi-theo khái niệm là vợ tương lai của anh nó-tiến hành xông pha trận mạc đi đánh ghen, một mặt muốn khơi dậy sóng tình trong tôi, mặt khác để chiếu cáo thiên hạ anh nó đã có chủ, hàng cấm ko phận sự miễn đụng vào. Song song với làn gió phản

đối mãnh liệt trong câm lặng của tôi, con bạn thân bắt đầu xây dựng một kế hoạch nghênh chiến địch hết sức tỉ mỉ, đến tôi khi đọc cũng cảm thấy chột dạ khi dây dưa với người nham hiểm như nó. Đại khái là: với loại địch thuộc nhóm gương mẫu, con ngoan trò giỏi, tốt nhất là dùng nước mắt thay lời nói ; đối với kẻ bám dai như đỉa cẩn phải cho nó thấy đẳng cấp bám dai của mình hơn nó; đối với kẻ mạnh mẽ cương trực nhất thiết phải dùng thủ đoạn hạ nhục danh dự, lòng tự trọng của nó; nhứng đứa tối ngày mít ướt thì nhất định phải cho nó thấy "tao khóc mà tao vẫn oách", dìm chết nó bằng vẻ đẹp kiêu sa... Nói tóm lại toàn là mấy chiêu làm nhụt chí đối phương cả. Nghĩ lại mà rùng mình. Ko những thế, để đảm bảo kế hoạch được thành công trót lọt, nó quyết định dấn thân vào con đường giang đầy rẫy nguy hiểm, hết dùng vũ lực rồi lại đến mĩ nhân kế thâm nhập mạng lưới tình báo điều tra mọi hoạt động của ông anh, trung thành cập nhật thông tin cho tôi 24/24 giờ dù tôi chả cần và ko có hứng thú. Đâm lao thì phải chạy theo lao mà đỡ, tôi-vợ tương lai cuả anh nó-và nó-em chồng muôn vạn lần ko muốn của tôi-bắt đầu kế hoạch đánh ghen đầu tiên trong lịch sử nước nhà. Quãng thời gian ngây thơ trong trắng chỉ biết mắm với cà của tôi kể từ giây phút này, chính thức chấm dứt đầy bi thương, hối hận chỉ khiến mình thêm nhục nhã mà thôi.

Vắt kiệt hết tốc lực, tôi cưỡi ngựa sắt phi thẳng đế "Rock café", cầu trời nó ko giận tôi quá hóa rồ mà tuyệt tình thật, nếu ko sau này khó tìm được người tự nguyện cống nạp truyện cho tôi ngốn. Thoáng thấy cái lưng lấp ló ko giống ai đầy khả nghi của nó trước cửa chính Rock cafe, tôi mới yên dạ nhảy xuống xe, rón rén đến bên cạnh nó rồi thì thầm cùng tiếng thở hắt:

-Sao rồi? Chúng nó đâu?

-A…..ưm…ưm…_Đúng là có tật giật mình, tôi mới dứt lời thì nó như bị điện giật với công suất lớn, thiếu điều tóc dựng đứng, lấy hết hơi mà hét như đi đêm gặp ma, cũng may tôi nhanh tay bịt chặt miệng nó lại, ko thì việc chưa thành đã cùng nhau dắt tay vào bệnh viện kiểm tra màng nhĩ rồi.

-Ta ko ngờ nhà ngươi cũng tới đấy_Lấy lại bình tĩnh, Kì Như nhìn tôi quắc mắc, cái giọng ko thể mỉa mai hơn được nữa, dám cá nó đang giận dai đấy mà.

-Xin lỗi bạn đẹp, bỗng dưng người ta quên mất_Tôi le lưỡi, hai lòng bàn tay úp lại với nhau, lạy lạy vẻ cầu xin, chút nũng nịu phát ra thấy ớn lạnh cả người_Chẳng nhẽ nhà ngươi nỡ cắt đứt duyên phận với ta sao?

-Đừng nịn, ta tha cho ngươi ko phải nợ cái duyên phận bèo bọt đó đâu nha, ta vì tương lai ông anh nên mới cho ngươi thêm cơ hội đó_Nó chống chế.

-Biết mà! Biết mà! Chồng ta đâu?_Tôi đánh trống lảng, nhướn cái chân lùn tịt của mình lên cao, đưa tầm mắt hạn ngó nghiêng giả bộ tìm kiếm.

-Ở trong ấy, kia kìa!_Kì Như nhanh miệng, đưa tay chỉ về đôi trai gái đang nói chuyện trong cửa hàng: tên con trai với mái tóc đen cắt tỉa thời thượng đang quay lưng về phía chúng tôi chắc hẳn là anh trai Kì Như còn bà chị đang ngồi e lệ kia chắc hẳn là "hồ ly tinh trong truyền thuyết".

-Đẹp đấy!_Tôi chép miệng đánh giá.

-Đồ ngốc, kẻ thù ngươi đó._Nó cốc đầu tôi rõ đau, nhân việc chung trả thù riêng.

-Biết! Ta chỉ khen tí thôi! -Khen kẻ địch là sỉ nhục chính mình đấy_Nó lườm tôi, lại giở câu châm ngôn tâm đắc ra giáo huấn_Giờ việc của ngươi là thể hiện sao cho đẹp hơn nó, quyến rũ hơn nó như trong kế hoạch ấy, ko quên chứ?

-Oki!_Tôi giơ tay ra hiệu "cứ yên tâm" rồi nở nụ cười roi rói che mắt, ko dám nghĩ đến thảm cảnh mình đánh ghen sẽ ra sao nữa, thôi thì cứ diễn đại vài cảnh đánh ghen như trong phim, cứ lấy tóc "hồ ly tinh" mà giật lấy giật để, miệng cười ha hả như mấy mụ bán rong nhặt được tiền tỉ là xong nghĩa vụ quân sự, về nhà ăn cơm và đào thảo quá khứ theo dạ dày, khỏe.

Tự an ủi chính mình tôi nhận lệnh Kì Như cưỡi ngựa tác chiến trận đầu, đợi quân địch khí lực giảm đi một nửa, đích thân nó sẽ ra tay yểm trở. Vuốt mái tóc lấy lại vẻ tự tin rực rỡ đến thái quá của một cô nhóc lớp 10 non choẹt, tôi gõ gót giày từng bước, từng bước hùng hồn tiến về đôi gian phu dâm phụ.Lúc đi còn ko quên tạo dáng, liếc mắt đưa tình với mấy tên thanh niên khá điển trai trong quán, dáng người yển chuyển như những cô nàng chân dài lượn lờ trên sàn catwalk cuốn hút bao ánh mắt vô hướng xung quanh ko hẹn mà bị hớp hồn hướng về phía tôi đầy kinh ngạc.

Như kịch bản, tôi đến đúng địa điểm gây án, hếch mặt lên trần nhà trắng muốt hợp với phương thẳng đứng 1 góc anfa 120 độ, nét mặt trịch thượng nếu thêm chiếc kính râm nữa là chính thức trở thành bộ mắt tiểu biểu của giới phụ nữ gangxto thời đại:

-Ra là cô?

-Cô là ai?_"Hồ ly tinh" ngẩng mặt nhìn tôi, nét mặt ko thay đổi

-Tôi nghĩ tôi cần có lời giải thích, được chứ?_Lơ đẹp câu hỏi của cô ta, tôi ném ánh mắt sát thủ đàn áp

-Sao tôi phải giải thích với cô?_"Hồ ly tinh" cười, mặt dày hỏi ngược lại tôi, dám cá cô ta nghĩ tôi hâm

-Tôi là vợ tương lai của người mà cô đang thả câu đấy_Đưa tay chỉ về phía bên phải mình, tôi quắc mắt, nhếch mép cười khẩy, chẳng thèm nhìn thằng chồng "bội bạc" lấy một

-Vợ tương lai?_Cô ta cời cợt vẻ ngạc nhiên, mặt cô ta chứa mấy lớp mỡ thế ko biết

-Tất nhiên! Hai gia đình đều đã đồng ý_Tôi làm bộ đắc chí, khả năng bịa chuyện của mình vẫn ko hề thuyên giảm

-Thật?_Nhíu mày vẻ ko tin, cô ta đảo mắt hướng về người đối diện, cần lời giải thích thỏa đáng.

-Anh yêu!_Tiếp tục cười duyên, tôi trưng bộ mặt hạnh phúc như lúc ăn tù tì 12 cây kem, quay sang "người đàn ông của tôi"_Nói…

"Người đàn ông của tôi" thật đẹp, đẹp đến nỗi tôi muốn đào lỗ chôn thân cho khỏi tủi hổ. Quả thật, nếu tôi chưa gặp hắn lần nào, nhất định tôi sẽ cuốn theo chiều gió mà lịm đi vì say trai, còn giờ thì dẹp đi, "Người đàn ông của tôi" chính là kẻ…được tôi "tỉnh tò" qua lời văn diễn cảm của cô Hóa, bí thư lớp 10C8, Lăng…Tử…Thần…Tiêu rồi….

Run, run, hết chân rồi đến tay ko khỏi, tim ngỡ như nằm trên chảo đập mạnh liên hồi, mặt mũi tôi lạnh cóng cùng bộ não to tướng đông lại thành cục nặng như chì, đôi mắt mở căng tròn nhìn con người bằng xương bằng thịt trước mặt, lòng ko khỏi tự vấn mình:

"Hắn...ở...đây...làm...gì? Chẳng nhẽ hắn là...anh trai Kì Như",

"Ko thể nào".

“Nếu thế sao lại đáng ghét hơn cả nó zậy”

“Hay hắn biết mình tới đây nên bắt cóc anh trai Kì Như nhằm phá chuyện tốt của mình”

“Cũng có thể hắn chỉ vô tình, là do mình nhìn lầm”

“Hoặc hắn thầm thích mình, nhờ Kì Như giúp đỡ”

Hồn chiến trong tôi bắt đầu mở hội nghị Diên Hồng, hàng tá giả thuyết được các chị em nhiệt tình nêu ra nhưng chả có cái nào hợp tình hợp lí cả, đa số toàn phi thực tế đến mức ko tưởng. Nếu thực hắn là anh trai Kì Như thì giấy khai sinh thuở còn ăn lông ở lỗ của hắn phải là Hạ Kì Thiên chứ ko phải là cái tên nghe đã mẫn cảm-Lăng Tử Thần. Hơn nữa nếu là anh em thì sao hai người này lại cùng tuổi được trong khi nó chỉ có thằng anh trai già đầu độc nhất vô nhị hơn nó 1 tuổi. Càng nghĩ càng thấy mình thông minh ra phết, bỗng dưng muốn đầu quân cho FBI làm thám tử ghê á.

Tôi căng mắt tìm bóng hình con bạn thân yêu của mình nhằm phát tính hiệu SOS, nhưng đáp lại tôi là sự mất tăm của nó. Bình thường, mỗi khi tôi định chén cái gì, ko mời nó nó cũng tự vác xác đến ăn chung, còn lúc thực sự cần như bây giờ thì đến cái mặt ngây ngốc của nó cũng chẳng thấy đâu. Sao hồi trước mình lại kết bạn với nó nhỉ, mà xui quỷ khiến gì lại làm tri kỉ của nó, giờ thấy hối hận cũng đã quá muộn, chỉ còn biết ở đây đối mặt với phong ba bão táp

Tống khứ hình ảnh con bạn ra khỏi bộ nhớ, tôi đưa mắt nhìn cái tên này giờ đang chiếu tướng mình lần cuối trước khi bôi tro, trát bùn lên mặt, khai toẹt toàn bộ sự cố vạn lần ko muốn này. Chết trong câm lặng là phỉ báng chính mình, là xỉ nhục dòng họ, là bôi nhọ tổ tong, tôi đe dọa lòng mình, ko cho phép nhụt chí, quyết lấy hết can đảm cuối cùng giải thích.

.-A...thực ra...

-Nói!_"Hồ ly tinh" hét, cô ta dám cả gan lơ đẹp tôi, coi tôi như ko khí mà ra lệnh cho Lăng Tử Thần, quả là ko thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, trai đẹp luôn chiếm ưu thế hơn nữ xinh thật chí lí.

-Tôi có thể giải thích_Tôi gắng gượng chem. chân dù biết mình ko hề có tiếng nói ở đây.

-Hai người là thực?_Lúc muốn cô ta tin thì đánh chết cũng ko chịu tin, lúc muốn cô ta đừng tin thì là cứ đâm đầu vào mà tin, đời sao kì thế, mồ hôi tôi lại chảy ròng ròng.

Tôi nuốt nước mắt, đưa ánh nhìn thê thảm của mình lướt trên gương mặt quỷ mị của cô ta, chút xinh đẹp tôi ngưỡng mộ ban đầu như chiếc mặt nạ bị lột tả tơi, nằm chễm chệ trong thùng rác công cộng

-Xin nghe tôi nói một chút!…

-Câm! Tôi hỏi cô sao?_Lại hét, người đâu mà dư hơi thế ko biết, cô ta dám ra lệnh cho tôi cơ à, đứng là có mắt ko tròng. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng nhá. Tôi đã muốn giải thích mà cô ko cho nhá, đừng trách lão bà đây ko nương tay.

-Nghe tôi nói đã_Sao tôi ko thể độc ác được với người khác nhỉ?

-Con điên! Điếc à?

Từ “Điên” nghe thật trịnh trọng bay qua bay lại trên đầu tôi như vòng quang của các thiên sứ, nó chính thức châm ngòi cho thế chiến thứ 3 bùng nổ. Ông tôi, bà tôi, ba tôi, mẹ tôi, thằng em tôi…chưa ai dám to gan chưởi tôi điên trước mặt mà giờ đây có kẻ ko biết tự lượng sức, dội xô nước nóng vào miệng cọp cơ đấy. Bà chị đừng tưởng em đây ngây thơ nhẫn nhục mà làm tới nhé, thử đưa nhau ra đấu trường xem con bò nào gõ cửa thiên đường trước.

-Xin lỗi nhé! Tôi mà điên thì gái già như chị thần kinh cũng có vấn đề đấy?_Tôi giở dọng chua ngoa đích thị của mấy bà rãnh rỗi thừa mỡ chọc phá người khác. Cố sức chọn lọc từ thật thâm thúy cho “Hồ ly tinh” đứt nơron mà chết. Ai bảo chị ta được nước làm tới

-Mày nói ai là gái già, ai thần kinh có vấn đề hả?_Chị ta trợn mắt, chân mày nhíu lại bặm trợn, dọa dẫm linh hồn trong trắng non nớt như chim non mới nở của tôi

-Ko đúng ư? Chị già hơn tôi thì là gái già, chị nói tôi điên mà lại đi tin lời tôi thì chẳng hóa thần kinh chị có vấn đề hay sao?_Lời lẽ quá đanh thép, quá chuẩn, tôi tự tin tương lai mình là một luật sư đại tài

-Mày…_Chị ta cứng họng, ko thèm đôi co với tôi nữa mà đổi hướng nhìn về phía Lăng Tử Thần vần đang tao nhã hớp café, giận giữ chất vấn_Nói đi! Cậu và con điên này có quan hệ gì hả?

-Này! Tôi…

Tôi đang cố đốp lại thì bất chợt bàn tay ai đó ngang tàn túm lấy cổ tay, giật mạnh ra phía sau, linh hồn và thể xác ko hẹn xoay đẹp một vòng đến choáng váng mặt mũi rồi vô thức ngã vào lòng ngực của Lăng Tử Thần-cái tên ko biết từ lúc nào đã đứng thù lù ở đó, ôm cây đợi thỏ. Thì ra bàn tay săn chắc kia là của hắn, hèn gì cổ tay tôi đau dễ sợ, thiếu điều muốn gãy đi. Đau đớn thể xác cùng nỗi khó hỉu hằn rõ trên từng nét mặt, tôi điên người ngông cuồng toan ngẩng mặt lên chươi hắn cho đỡ ức chế thì đầu hắn đột ngột cúi xuống, lấy môi bịt miệng tôi mà ko thèm cho tôi cơ hội nói “Yes or no”. Câu chưởi thề chưa kịp phun ra đã rơi tõm xuống ruột già, một đi ko trở lại.

Những vị khách tò mò trong cửa hang ồ lên một tràng, thích thú chiêm ngưỡng người thật việc thật, quang cảnh hiện ra trong mắt họ là đôi trai gái sức xuân tràn trề hôn nhau mãnh liệt, còn sự thật đau đớn chất chứa đằng sau thì chẳng ai ngó ngàng đến. Thế nên họ cũng chẳng biết được rằng tôi và hắn vẫn chưa hôn nhau mà chỉ dừng lại ở giai đoạn sắp sửa. Bởi lẽ với phản ứng quá tinh nhạy được rèn giũa 16 năm trong ngôi nhà đâu đâu cũng là kẻ thù, đâu đâu cũng là tiểu nhân, tôi đã ngoan cường giữ gìn sự trong sạch, tinh khiết cho đôi môi trẻ dại của thiếu nữ.Hai bàn tay tôi nắm chặt cằm của hắn, cố hết sức đẩy cái mặt điển trai xê ra khi môi cách môi chỉ còn 1cm. Xô ra, đẩy vào, đẩy vào, xô ra, lẳng nhằng mãi chưa được 10 phút cuối cùng, bàn tay đang chế ngự vòng eo thon thả bắt đầu di cư, thực hiện chuyến thăm quan lịch sử lướt qua từng sợi lông xúc cảm trên cánh tay dài ngoằng rồi nghiễm nhiên chiếm cứ một vùng đất trên mái tóc suôn mượt mới gội hôm qua của tôi, ban đầu còn nhẹ nhàng vờn vờn như vờn lông mèo, mấy giây sau lấy hết sức lực dúi đầu tôi về phía hắn, cái này là rào trước đón sau đấy. Tổ tông ơi, sức con gái sao bằng lực con trai, tất nhiên điều cần đến cuối cùng cũng phải đến, môi chạm môi, thật nhẹ nhưng đủ để người thứ ba “chiêm ngưỡng” đến đơ hoàn toàn, chẳng biết nói gì nữa…

Xong! Tôi bị lợi dụng một cách phũ phàng, tiền lương ko nhưng ko có mà hồn phách cũng lạc lên cõi bồng lai thiên cảnh, theo đám đông hóa đá, mặc cho cái tên trời đánh muốn làm gì thì làm.

Sau khi đạt được mục đích, hắn chẳng những chẳng buông tha cho tôi mà còn lôi tôi như lôi một con rối, phóng ra khỏi quán. Lạch bạch được một lúc, tôi mới tỉnh hẳn, linh hồn theo tiếng gọi con tim trở về quê nhà, đồng sức đồng lòng cùng thể xác ruồng rẫy chống cự, cố thoát ra khỏi bàn tay tàn bạo của hắn. Coi bộ hắn cũng để ý, dừng chân lại, quay mặt nhìn tôi đang ra sức biểu tình rồi lạnh lùng:

-Im…

Đang định quát gì đó chợt hắn dừng lại, ánh mắt từ vô cảm nhìn tôi đầy cảm xúc khó đoán, quét từ đầu đến chân tôi rồi kì quái hỏi:

-Cô đến phá chuyện tôi bằng bộ dạng đó sao?

-Gì?_Tôi hỏi lại, chả hiểu hắn đang nói gì, đưa cái mặt ngu ko thể tả nhìn hắn

-Nhìn lại mình đi?_Hắn gỏn lọn

-Nhìn thì nhìn_Tôi bĩu môi, nhìn người từ chân đến ngực, từ ngực đến chân…

Sặc, nhìn rồi! Thấy rồi, Sock rồi!

Này nhá, từ chân đến cổ tôi là bộ pijama hồng phấn mẹ tôi khiêng về từ hội chợ Nhật tháng trước, sau lưng là diễn tả hình ảnh chuột Jerry cầm súng hết sức gangxto chĩa vào đầu Tom hỏi 1+1 bằng mấy. Mặt trước đầy khủng bố với hình một đôi môi đỏ chót to tổ bố dành vị trí trung tâm trước ngực, choáng. Chưa hết, nó dài hỏng mông thì chẳng đáng ngại mấy nhưng có lẽ vì sợ trống trải quá, nhà thiết kế đã ban ơn cho thêm một cục bông xoắn tít trắng muốt đằng sau giả làm đuôi thỏ, chậc, cái quần cũng được cách điệu híp hóp, xăn cao đến đầu gối treo lủng lẳng mấy cái dây rua rua cực vướng y chang rừng rậm amazon. Nguyên bộ quần áo kia cũng đủ mất mặt rồi, ai dè tôi lại khiêng thêm đôi dép bong đi trong nhà, màu hồng phấn, hình mặt thỏ cho đủ đô. Đến độ này thì…chậc, chỉ có đâm đầu vào ô tô tự tử mới hết xấu hổ.

Tôi cúi đầu thật thấp, ko để cho hắn nhìn thấy cái mặt đỏ như đít khỉ của mình, thân thể đồng loạt run cầm cập

-Cô ko xấu hổ thì cũng phải nghỉ đến tôi chứ_Thoáng thấy biểu hiện lúng túng của tôi, hắn thở dài than

-…_Nhịn, nhịn

-Vợ tương lai? Chán chê quá! Chẳng biết giấu mặt vào đâu!

-..._Hắn đang khích mình, đừng ngu, đừng dại, ngẩng mặt lên là toi…

-…

Ko thấy tôi đáp trả, xem ra hắn chán quay người bỏ đi, để tôi lại theo kiểu vất con bỏ chợ, ko một lời nhắn nhủ… Tôi, giờ đây như bị một đống gạch vô duyên từ trên trời rơi xuống đè bẹp, sock tới nỗi đầu óc mê man, lú đú vô thức tìm kiếm cái xe đạp để chuồn về nhà cho xong, đứng đây chỉ tổ khiến người ta mất công mất của đưa tôi vào nhà thương điên.

Toi! Thêm một cục đá rõ nặng ko nương tay bụp thẳng vào đầu tôi! Chiếc xe đạp màu hồng yêu quý của tôi, người bạn quanh năm suốt tháng đèo tôi đến trường giờ cũng chẳng thấy đâu nữa, hoàn toàn ko để lại chút đất bụi làm dấu. Hôm nay phòng tôi bị sao chổi gõ cửa hay sao mà đen quá vậy,

Ôm mặt đau lòng, khóc tức tưởi,

Chân vụng đá thùng, rác ngổn ngang

Cúi nhặt đống rác bốc mùi "ngào ngạt" cuối cùng, tôi thở dài nhìn chiến tích lừng lẫy của mình. Cái thùng rác lúc nãy trong cơn giận vô thức bị tôi đá văng đã trở về nguyên hiện trạng của nó, bụng đầy ắp rác. Còn tôi, đã thảm hại lại còn te tua hơn. Nắm thành 2 đấm tay nhỏ, tôi ngậm đắng nuốt cay thu giấu bàn tay bẩn đầy vi khuẩn của mình chờ ông lao công nghiệm thu xong thì sẵn sàng chuồn lẹ, cố nén uất hận để ko vác thêm họa cho chính mình nữa. Bỏ ngoài tai những tiếng cười chế giếu, lơ đi những ánh nhìn kì quái và hành động chỉ trỏ của người đi đường xung quanh, tôi bước từng bước, nhanh dần, nhanh dần. Cơn tủi hổ cũng vô thức vỡ oà theo nhịp tim liên hồi.

-Tử Di_Giọng ai đó thật nhẹ nhàng vang lên sau lưng tôi, quá đỗi quen thuộc, đôi chân bất giác dừng lại, kí ức chợt ùa về như sóng trào_Phải cậu ko?

-..._Im lặng, chẳng thể nói gì, tôi có nén những giọt nước mắt chực trào trên khoé mi. Hận, hờn giận. Hận vì sao những lúc yếu đuối, người đó lại đến bên. Hờn giận vì sao mãi ko thể quên sự ân cần của người đó mà cứ khắc sâu

-Tử Di!_Người phía sau như ko thể chờ thêm được nữa, gằn giọng, kể cả quát lên cũng ko mất đi sự ấm áp ẩn chứa trong đó.

-..._Tôi vẫn quyết im lặng, hồn chiến lại mở hội nghị, một bên muốn bỏ chạy, mặc cho con tim nhói đau vì nhớ; một bên lại nhất quyết chọn quay đầu lại, chào hỏi người ta một tiếng, ra vẻ mình rất ổn, mỉm cười rồi mới bỏ đi.

Nhưng nếu thực sự đã ko còn gì cả, mắc mớ gì phải quay lại chỉ để nhìn người ta một cái, đê rồi chỉ thêm làm tổn thương chính mình. Giữa tôi và người đó, đã chấm dứt rồi, mọi thứ: quá khứ, hiện tại và cả tương lai.

Dặn lòng đừng luyến tiếc một cái nhìn, đừng thương nhớ một lời nói, tôi lấy hết can đản bỏ chạy khi bàn tay ai đó khẽ chạm lên vai. Bán sống bán chết lao thẳng như tên bắn về hướng vô định phía trước. Cố ko cho người đó nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình, để người ta khỏi cảm thấy tội lỗi, giằn vặt chính mình, rồi ko ai khiến lại tự phát thương hại tôi. Là con gái, ai chẳng muốn để lại trong người mình từng yêu những hình ảnh, những hoài niệm trong sáng nhất, đẹp đẽ nhất, tôi cũng vậy, dù với mọi người, tôi là người ko bình thường, nói trắng ra là người phi thường, nói quá lên là người đột biến gen, còn nói khiêm tốn chút là người hoàn hảo.

Sức người vốn hữu hạn, dù là quán quân maratông một thời như tôi thì nhiều nhất cũng lê được mấy chục mét là thâm hậu lắm rồi, huống hồ tôi vừa chạy hết mấy trăm mét. Cơ thể tôi bắt đầu tê dại, hoa mắt chóng mặt đến chao đảo trời đất, nhiều lúc tưởng chừng như ngất xỉu giữa đường, phó mặc cho người ta đưa vào bệnh viện nào thì nằm vạ bệnh viện ấy, đến lúc ra về người nhà thân tình chào đón, ô tô, taxi đến chở ầm ầm như mẫu nghi thiên hạ ấy, nghĩ mà sướng. Nhưng nếu tôi lịm đi lúc này, nhất định con người đó, sẽ lại một lần nữa, bước vào cuộc sống của tôi, thương hại tôi, sẽ lại thêm một lần nữa tự tay lấy dao rạch từng vạch lên trái tim, để nó thôi đập loạn nhịp, để nó thôi điên cuồng nhớ đến người đó, có như thế, bản thân tôi mới ko thôi chà đạp chính mình. Thế nên dù có chết tôi nhất định phải chết ở nơi ko có bia mộ của người đó, có phải sống, tôi nhất định ko đặt chân đến nửa địa cầu nơi người đó đang tồn tại. Do đó….giờ mà ko chuồn sớm, e tôi ko có can đảm lấy dao mổ ngực mình lấy tìm mà rạch từng nhát mất, ai mà chẳng sợ đau, tôi cũng thế, rất sợ mới đúng. Mà dù ko sợ thì liệu moi tim xong, tôi có còn sống mà rạch nữa ko biết ="=.

Song song với tiếng chạy đốp đốp đang ngày càng chậm lại của tôi là tiếng bước chân nhàn nhã nhưng vội vã đằng sau, dường như khoảng cách giữa tôi và con người đó dần được xích lại gần hơn thì phải, các bộ phận trên người cũng vì thế mà đình công đồng loạt, nháo nhào đòi bỏ cuộc, rủ rê nhau ngồi nghỉ cho khỏe, mọi chuyện còn lại đổ dồn cho cái miệng và bộ não giải quyết. Chán nản đưa đôi mắt đã hoa lên tìm phao cứu viện trong dòng người như kiến, tôi thở dốc, lấy lại sức trước khi tiếp tục quá "trò chơi" mèo đuổi chuột. Đương lúc toan bỏ cuộc tự nguyên nhảy lên thớt cho người ta vung đao chém thì trong khoảng không mắt tôi vừa quét qua, hình bóng của Lăng Tử Thần đang thong dong trên chiếc M55 Terminus bike giá khủng chờ đèn xanh chợt hiện ra thật rạng rỡ, thật chói lòa. Tôi như người chết đuối vớ được cộc, đôi mắt sáng lên như đèn ô tô, co giò chạy đến đon đả nỉnh nọt hắn, phỉnh hắn cho đi nhờ xe

Ngang lúc đèn xanh vừa sáng lên, tôi đã kịp chụp lấy chiếc xe của hắn, kéo về phía mình, hòng ko cho hắn đi. Người hiểu chuyện thì nghĩ tôi gặp người quen nên quá giang, người ko hiểu thì lại hàm hồ bảo tôi chặn đường cướp của ="=, oan ko thể tả.

Bị ai đó túm lấy xe ko thể di chuyển được, Lăng Tử Thần lạnh lùng quay mặt lại, ko chút biểu cảm, chỉ có giọng nói thoáng vẻ giận giữ.

-Ai…là cậu?

-À…chào!...hi!...Nihảo!...Xa-vắt-đi!(TháiLan)...Xam-bai-đi!(TiếngLào)…..zdrátxtvuiche(Tiếng nga)_Có lẽ vì nhất thời cuống quá chưa nghĩ ra được gì nên tôi liều mạng tuôn luôn một tràng chào hỏi bằng nhiều thứ tiếng khác nhau nhằm câu giờ, mắc cho hắn thộn mặt nhìn tôi như nhìn một con kinh kong vừa xong ra từ rạp chiếu phim.

-Bộ nụ hôn tôi nồng quá nên làm cậu hóa khùng rồi hả?_Hắn đớp lại một cách tàn nhẫn, ko thèm nghĩ đến cảm nhận của một thiếu nữ vừa bị cưỡng hôn như tôi.

-Hử?...À…Bạn Lăng Tử Thần thân mến, sao bạn lại nói điều đó một cách vô tư đến mặt dày như thế nhỉ?_Tôi lấy tay đập mạnh vào người hắn một cái rõ đau, nụ cười đểu giả chưa từng thấy tiếp tục được nước dựng võ._Dù gì cũng là bạn bè 10 ngày rồi, ko có tình thì cũng có danh, làm gì phải dìm hàng nhau dữ dội vậy?

-Sởn gai ốc_Lại nữa, hắn chẳng hề có thái độ hợp tác gì cả, ngang nhiên giập tắt nguồn cảm hứng đang dâng lên vời vợi của tôi, may cho hắn tôi đang cần hắn giúp nếu ko tôi cũng ko thèm nhìn mặt chủ mà đánh chó đâu nhá_Muốn nhờ tôi giúp?

Sao hắn hiểu tôi thế nhỉ? Chưa chi đã biết được dụng ý của tôi rồi Chậc! Ông cha ta quả có lí, núi cao còn có núi cao hơn, câu châm ngôn này thật quá thực tế, mà tôi và hắn thâm hiểm như nhau sao cấp bậc xem chừng cách biệt thế ta.

Tôi định bụng tiếp tục dụ dỗ hắn tiếp, nói lời ngon tiếng ngọt nịnh hắn, đến khi hắn động lòng trắc ẩn sẽ ko ngần ngại nhờ hắn giúp đỡ, sau này trên đường đời có gặp mặt, hắn mà lôi chuyện cũ đòi ân huệ thì cũng có cái mà chối "tại bạn ni tự nguyện chứ mình ko có ép", khỏi mất công tốt tiền tốn bạc đền ơn đáp nghĩa nhưng cao thủ chưa kịp ra tay hành động thì tiểu nhân sau lưng đã đánh lén, con người đó-sau khi bền bỉ chạy theo tôi-đã đuổi kịp đến nơi, chỉ còn vài mét nữa là có thể lôi tôi đi "tâm sự" được rồi.

Nhằm ngăn chặn điều đáng tiếc nhất xảy ra, tôi vất bỏ hình tượng nữ sinh gương mẫu, hai chân hai tay ko ngần ngại leo lên xe ngươi ta mặc cho người ta chưa kịp mở lời cho phép. Được thể hắn chẳng nói gì, tôi quen thói vỗ vỗ vào lưng hắn như mấy tên sát thủ lấy roi thúc ngựa, ra lệnh cho hắn đạp xe đi. Nhưng ngựa hoang vốn sẵn khó thuần nên hắn chẳng những ko đi mà còn bạo lực vừa quát vừa lôi tôi xuống xe. Bí quá thành liều, tôi chỉ còn cách lấy nụ hôn bị cưỡng lúc nãy đánh cược, làm điều kiện trao đổi. Hắn cướp nụ hôn của tôi thì giờ phải đưa tôi về, coi như giá tiền phải trả để bắt taxi hạng bét vậy. Có lẽ thấy tôi khẩu khí hùng hồn, lời tựa sấm truyền, hắn chỉ liếc nhìn một cái rồi phi xe đèo tôi về nhà, để lại con người đó, ở phía sau…

Khoảng cách xa dần…

Đi được một quãng tôi mới thấy mình thật ngu ngốc, "Second kiss" quan trọng như thế mà tôi chỉ đổi lấy có một chuyến xe ôm bèo bọt thế này: yên sau chả có mà ngồi, mông thì cứ trơ trơ diễu hành quay phim cảnh quan đô, hai chân vừa rã rời vì chạy giờ phải bất đắc dĩ làm cái trụ chống cả thân thể, chưa kể độ an toàn của tôi ngày càng giảm xuống tỉ lệ nghịch với tốc độ vận chuyển của cái tên giết người ko gươm giáo đó nữa chứ (Tử Thần là kẻ giết người mà, hắn tên Tử Thần thì cùng một giuộc với lũ đó thôi). Cảnh sinh tình, tình sinh thơ, trong lúc "ngồi mát ăn bát vàng", đầu óc của tôi lại chẳng thèm nghỉ ngơi, cứ thể văn thơ lai láng phỉ báng chỉ mình

Ngẩng mặt lên trời, tại sao lại thế?

Úp mặt xuống đất, chỉ tại mình ngu.

***

Tắm gội, ăn cơm, rửa chén xong, tôi lên phòng tức mình gọi cho Kì Như, chỉ tại nó mà tôi bị mẹ ca oán cho một trận tanh bành khỏi lửa, nào là con gái con lứa to đầu rồi chỉ biết ăn với ngủ, ngủ với chơi, chơi với ăn; ngủ dậy được mỗi cái chăn cái màn lại vất xó ko chịu xếp, tệ hơn là tự ý cho bạn mượn xe đạp mà ko thèm hỏi chủ chi. Thế nên giờ phải gọi cho nó, mắng nó cho đã mới hả được cơn giận..

Sau khi cho tôi ngồi đợi hết 30 phút, đến phút thứ 31, giọng nói đáng ghét của Kì Như mới oang oang lên trong điện thoại:

-Chào bạn hiền! Gọi gì mà sớm thế?_Nó đon đả, thừa biết đang giở bài nịnh nọt tôi đây

-Ngươi còn biết ta là bạn nữa cơ à?_Tôi giận dỗi đến mức chưa ngoa, ko dễ gì tha thứ cho cái tội tày đình mà nó gây ra được

-Đừng giận nữa mừ, ta đâu ngờ người đó lại là Lăng Tử Thần chứ, dám cá với ngươi ta đã thấy ông anh ngồi ở đó trước

-Hừ,…coi như ngươi mù, ngươi đui đi, nhưng dù là thế sao ngươi có thể để cho ta đi "đánh ghen" với cái bộ dạng trốn trại đó mà ko hề nói cho ta biết, chẳng những thế lại còn chuồn lẹ, để mặc ta lâm trận một mình, trơ mắt cho địch chém

-Nghe nè! Ta ko phải ko muốn nhắc ngươi mà trước đó ta ko chú ý, ta đâu ngờ ngươi lại ngu ngơ bê nguyên cái bộ dạng ngố toẹt của mình đi "đánh ghen" chứ, ta còn chưa sợ mất mặt vì có người chị dâu như ngươi thì ngươi dỗi cái gì. Còn nữa, ta thừa nhận ta bỏ đi trước cho ngươi chết đứng một mình là sai, nhưng lúc đó ta thấy ông anh ta đang chở một con nhỏ tóc vàng hoe đi trên đường, vì nghĩ đến mày nên chẳng thể kìm lòng nổi, "mượn tạm" xe ngươi đuổi theo ngăn chặn chớ bộ. Đâu phải ta là loại người qua cầu rút ván đó chứ_Coi kìa, nó học đâu ra cái lối chống chế cao thâm đó nhỉ, chắc tại ngồi với tôi lâu nên ảnh hưởng đây mà

Thầm ngưỡng mộ mình, tôi cười khẽ rồi lăn một vòng trên giường, đổi tư thế nằm cho đỡ mỏi:

-Hừ! Ăn nói được lắm!

-Tất nhiên, ta mà lại. Mà sau khi ta đi, mày thế nào? Có bị mụ kia đánh tả tơi ko? Hay là ngươi giả điên bỏ của chạy lấy người?

-Đừng nhắc nữa! Giờ ta ko muốn nghĩ đến vụ đó!_Tôi xua tay, cái chuyện mất mặt mất mũi đó sao có thể kể cho cái loa phóng thanh như nó nghe được chứ, lỡ mồm lỡ miệng là ko chỉ Việt Nam chủ nghĩa cộng hòa biết mà cả thế giới đều hay tin chứ chẳng phải chuyện đùa.

-Giời! Chắc ngươi thảm như cái bị rách nên mới ko chịu nói cho ta, sợ mất mặt chứ gì?_Tiếng cười haha từ điện thoại bên kia theo đường giây điện chằng chịt qua bao ngõ ngách, ko biết có bị chập ở đâu hay ko mà nghe thật man rợ, làm tôi bất giác rùng mình đến tận mang tai

-À mà nè!_Có lẽ tôi nên kể cho nó chuyện này, hơn ai hết, nó là người có thể giúp tôi thôi hi vọng huyễn hoặc.

-Gì?

-Phong…_Tôi cắn môi lưỡng lự, khó nói đến vậy.

-Phong? Hắn về rồi?_Nó hoài nghi thiếu điều hét lên

-ừm…chẳng biết nữa, chỉ là…

-Là sao?_Nó nóng lòng, có chút bực bội

-Ta gặp hắn trên đường với…

-?

-…với…

-Với cái bộ dạng ma ko ra ma, quỷ ko ra quỷ của ngươi hả?

-Ukm…

-Haha…_Lại tràng cười ko giống người vang lên, thấy ghét

-Thôi đi! Ko thèm nói với ngươi nữa!_Tôi ức chế toan cúp máy, người duy nhất hiểu tôi lại dám cả gan cười trên nổi đau của tôi thế đó, ko bực tôi là thánh

-Tử Di_Nó gọi với_...ngươi đừng quên, hắn ko yêu ngươi, ngươi biết thương hại chứ? Hắn chỉ thương hại ngươi thôi, ko phải là yêu, dù ngươi có thay đổi, thương hại ko thể biến thành yêu…

-…

Đúng vậy, yêu là yêu, thương hại là thương hại, thương hại ko bao giờ có thể trở thành tình yêu được. Đối với tôi, để ai đó phải thương hại mình, đúng là một cực hình. Ko phải tôi tự kiêu mà tôi ghét sự thương hại của họ, chỉ là, lòng tự trọng trong tôi quá lớn, đến nỗi, tôi ko cho phép bất cứ ai thương hại tôi, đến bên tôi chỉ vì nghĩ tôi cần được thương hại, hoàn toàn ko cho phép… Nếu ko, tôi sẽ cảm thấy mình quá bình thường, quá nhạt nhẽo, quá nhu nhược. Con người tôi được niềm kiêu hãnh là nhất, đánh mất nó đồng nghĩa với việc để người ta thương hại, tôi ko làm được. Đôi khi nghĩ quan niệm đó là sai lầm, nhưng bạn thân tôi lại sống vì nó, thế nên dần dân vì nó mà hi sinh, gạt bỏ tình cảm của những người xung quanh dành cho tôi. Cũng như Lâm Khải Phong, tôi đã cắt đứt sợi dây buộc chặt giữa tôi và cậu ấy, vĩnh viễn kìm nén tình yêu của mình, để cậu ấy ra đi cũng người con gái đó, chỉ vì, tình cảm cậu ấy cho tôi là sự thương hại…

Có dối mình trăm nghìn vạn lần đi nữa, tôi cũng ko thể tạo cho cậu ấy cơ hội thương hại tôi thêm lần nữa, một lần là quá đủ, lần thứ hai sẽ trở thành dòng dung nham trong lòng núi lửa phun trào cho đến khi giọt cuối cùng biến mất, bạn thân cũng đánh rơi giá trị của chính nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.