-Cộp! Tiếng va chạm mạnh của da thịt bao quanh nhiều khối xương cứng ngắc khác nhau mạnh dạn phá tan bầu ko khí tĩnh lặng, cô quạnh trong căn phòng hầu như chỉ có người dọn dẹp thường xuyên lui tới. Song, ko chỉ là âm động vô nghĩa, nó mang tầm quan trọng nhiều hơn cái bản chất làm nhạc nền cho 1 cuộc cãi vã máu lửa sắp xảy ra, đó là...suýt lập công 1 mũi tên trúng 2 con bồ câu, 1 phát đả thương 2 mạng người, người này gãy cằm, người kia móp đầu. May sao chỉ là suuuýttt!
Đứng người gập lưng mình thành 1 hình vòm méo xẹo với cái đầu vẫn giữ nguyên hiện trạng, Tử Di méo mặt méo miệng, khoé mắt như muốn khóc nhưng chẳng tiết ra nổi hột nào vừa ý. Theo phản xạ tự nhiên có sẵn in sâu trong ADN, Tử Di hồi lâu não chấn động mạnh mới chịu phản kháng, gằn sức dồn hết lên bàn tay đang nắm chặt ra giường, đẩy 1 phát mãnh lực lên chiếc cằm thất đức dám đáp trên đầu mình kia. Mạnh đến nỗi xương cũng kêu rắc rắc chấn hưng uy thế, làm người kia ko phản kháng nổi ngã về phía sau, toàn thân đập vào tường rồi trượt dài trên nó như chiếc giẻ lau nhà, cuối cùng phủ phục xuống chân tường hệt y sự thanh thản cuối đời mà ông trời dành cho kẻ sắp diện kiến Diêm Vương vậy.
Quả, sự phẫn nộ trong con người luôn mang một sức mạnh ghê gớm. Thấy Khải Phong thân tàn tạ như xơ mướp sau cú da chạm da vô tình mà Tử Di mới ý thức được hành động trào phúng ban nãy của mình. Cô dè dặt đưa mắt nghi hoặc nhìn nạn nhân đã bất động, thất kinh hãi hùng khi mường tượng vệt máu đỏ dài vẽ theo đường trượt trên tường hay vũng máu nhỏ giọt như càfe phin, lòng than oán, thành tâm cầu xin trời đất phù hộ cho cái tên cô vẫn vương chút tình cảm được bình an, tránh cho cô cái nguy ăn cơm nhà đá.
Lòng thành chưa đủ, Tử Di mạo muội đến gần nạn nhân, một tay vô thức đưa lên môi để răng cắn móng, một tay khác lẩy bẩy rè rụt đưa về phía cái mặt đang cúi gằm xuống đất, lo lắng.
Như 1 con rắn nấp mình chờ con mồi, Khải Phong chụp gọn cánh tay lửng lờ giữa ko trung đang cố chạm vào mình, kéo giật khổ chủ của nó đổ nhào vào lòng ngực mình, rồi đưa tay đặt lên tấm lưng nhỏ thó ướt nhẹp của cô, trấn giữ.
-Làm gì thế?_Tẹt dí cái mũi vì đợt va chạm lần 2, Tử Di điên tiếc cố vùng ra khỏi lòng ngực vạm vỡ ấy, miệng kêu ca quá trời_Thả tôi ra!Ko mệt mỏi khi phải kìm giữ sự lộng hành của con người trong vòng tay, Khải Phong đè đầu cô vào ngực trái mình, giữ chặt:
-Muốn kiểm chứng tôi chết hay chưa thì hãy nghe tiếng tim đập ấy, kiểm tra hơi thở thì chắc ăn được gì.
-Thả tôi ra!_Vận hết nội công gỡ bẫy cho mình, Tử Di nhảy tót lên giường, chuẩn bị sẵn gối, hay bất cứ gì có thể để bảo vệ mình_Cậu muốn chết sớm hả? Có biết nam nữ thụ thụ bất thân ko?
-Làm như mình ngon lắm!_Lẩm bẩm một câu bất mãn, Khải Phong với tay lục lọi học tủ bên cạnh, cực khổ tìm kiếm thứ gì đó.Rồi cậu lấy ra 1 chai dầu gió to tướng xém chừng bằng chai rượu vang, ánh mắt ko còn sắc nét, luôn đề cao cảnh giác như thường ngày nữa, thay vào đó là 1 sự dịu dàng, trìu mến đến huyễn hoặc khi chiếu tướng lên người kẻ nghi hoặc nhìn mình.
-Làm gì đấy?_Săm soi chai dầu có kích thước khủng, Tử Di bật chế độ phòng thủ, đầu lại mường tượng ra hàng tá mưu mô đoản kế có thể phát sinh từ chai dầu. Giả như, tung hoả mù, lấy dầu trây vào mắt cô, khiến cô rơi vào thế bị động, lờ mờ nhìn gà hóa vịt rồi mới ra tay xử đẹp cô trả thù hay ác hơn, đầu độc khí quản của cô bằng dầu, khiến cô tắc thở chết queo rồi mới xắn tay xắn áo xông vào oánh, cứ như oánh bao cát người thật việc thật ấy. Song về mức độ sướng tay thì kế này chắc ko bằng kế trước vì theo cái tâm thần bất toại của con người mà nói, nạn nhân càng vùng, càng chống cự thì oánh mới càng sung, càng khoái. Mới nghĩ đến đó mà Tử Di đã thấy da gà da vịt mình dựng đứng cả lên, thế mới thấy ông cha ta nói đúng, nhìn người ko thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Khó chịu khi có kẻ nhìn chằm chằm vào mình, Khải Phong từ từ đứng dậy, loạng choạng lại gần Tử Di, chìa chai dầu về phía cô, trầm giọng:
-Lấy cái này mà xức lên đầu đi kẻo nó u thành cục bây giờ.
-Cảm ơn!_Dè dặt đáp trả, Tử Di chụp lấy chai dầu như cướp giật, mắt dõi theo hướng đi của người kia_Ê! Đứng lại đã! Chúng ta cần nói chuyện!
Dừng bước trước khi vặn nắm cửa, Khải Phong chiều lòng ai kia ngoái đầu nhìn lại, đưa ngón áp trỏ chỉ về phía cô, buông lời đe doạ
-Để sau đi! Giờ tôi phải giải quyết việc kia cho xong đã. Ở yên đó đấy, cậu mà hóng hớt ra khỏi phòng tôi thì biết tay tôi, nhớ chưa?
-Nhưng...tôi chỉ hỏi tí việc thôi mà..._Nhảy phóc xuống sàn nhà, Tử Di toan chạy đến giở thủ đoạn níu kéo thì đã muộn. Con người kia ngay khi dứt lời đã đóng rầm cửa lại, ấy vậy còn chốt ngoài như 1 sự đảm bảo cho nỗi lo trong mình được dẹp bớt.Vặn hoài cửa đều ko thể mở được, Tử Di la hét ỏm tỏi, hết đấm cửa thùng thùng rồi lại đá cửa rầm rầm. Vận đủ trò nhưng vô ích, cánh cửa giam lỏng cô lại được làm từ sắt nguyên chất, cửa sỗ bên trong cũng được khoá theo cơ chế máy tính hoá bằng mật khẩu để mở điều
hòa, coi bộ dù Tử Di có đốt lửa thiêu rụi phòng thì cũng chẳng hề hấn gì với bên ngoài. Tóm lại, nơi đây như 1 biệt động vậy.
Đương lúc Tử Di tối tăm mặt mũi trút cơn giận bằng cách ném phi tiêu xa xả lên bức ảnh 200x100cm chụp lại cảnh tự sướng của Khải Phong trong tư thế ngả người lên thành ghế mạ vàng, tay cầm quân vua đen của bàn cờ vua nghịch dại thì cánh cửa lãnh mấy chục phát của cô mở cạch. Khải Phong quay lại, cầm trên tay bộ áo quần màu hồng phấn, chân mày khẽ nhíu lên khi thấy mặt mình trên ảnh dày đặc phi tiêu nhưng cũng chẳng tỏ vẻ giận dỗi, thản nhiên ném bộ áo quần xuống giường.
-Tắm đi rồi thay, đừng để bị cảm!
Rồi cũng lỗ mãn như lần trước, Khải Phong đóng rầm cửa, chốt ngoài mà ko để cho Tử Di ú ớ kịp điều gì.Nghe Khải Phong dặn dò thế, cô mới sực nhớ ra tình trạng thực của mình lúc này: đầu tóc vẫn ướt, vón cục, rối và sặc mùi nước bể; áo quần cũng chẳng khá khẩm, ám nước và dính chặt vào người cô, tạo cảm giác nhớp nháp; đã vậy, ko khí trong phòng ko bức bối như bên ngoài, mát thì mát thật nhưng lại khiến cô cảm thấy lạnh, thân thể bắt đầu run nhẹ.
Thấy ko ổn, Tử Di bèn đánh liều vơ vội bộ áo quần trên giường bay vào phòng tắm xử trí đống bừa bộn trên người...
Gần 1 tiếng sau, cô nàng hốc hác, phờ phạc đi ra, đứng hình trước gương gần 5 phút mới thốt nên vài lời theo hướng tiêu cực:
-Tên Khải Phong khốn khiếp, ngươi đã có lòng lấy áo quần cho ta thì cũng phải chọn bộ nào sang trọng 1 chút, ra người 1 tẹo chứ? Cái bộ hồng hồng bắt mắt này là gì hả?
Khóc ko ra nước mắt, Tử Di hai tay núm chặt tà áo dài lụng thụng, chẳng thể dám ngẩng mặt nhìn bộ dạng mình thế nào nữa.Chiếu áo hồng hồng thì đúng màu cô thích đấy, nhưng nó lại rộng kinh khủng và dài đến tận đầu gối trong khi cái quần lại ngắn chũn chưa bằng bề dài của áo từ eo về cuối. Mặc quầm mà như ko mặc, thêm đôi ủng với đôi găng tay cùng tông, chiếc nón lá vàng rượi trên đầu với cái liềm nhọn hoặt trên tay, đảm bảo, cô ko khác gì mấy bà nông dân bán mặt cho đất bán mông cho trời ngoài ruộng.
Giận thì giận nhưng để nó lấn chiếm, làm tàn mục đích đến đây của mình thì Tử Di ko cho phép, cô ngậm ngùi nuốt ức, thề non hẹn biển sẽ trả thù về sau rồi ngồi ngả người trên chiếc ghế sôfa dài đồ sộ trong phòng, lặng yên chờ đợi cho tới khi người kia quay lại.
Và...cô cũng thiếp đi ngay sau đó vài phút...
***
-Cậu chủ! Ngài ko sao chứ?_Đưa bàn tay khô ráp áp hờ vào vầng trán vã mồ hôi của người bên cạnh, thất thanh gọi lớn đầy hoảng loạn_Trán ngài nóng quá!
-Chắc ngài ấy bì cảm rồi! Có lẽ chúng ta phải dừng bay, hạ cánh xuống nơi nào đó trước đã. Để thế ko ổn_Tên vệ sĩ từng bắt cóc Tử Di ái ngại, toan thúc phi công đằng trước hạ cánh thì bỗng bị chặn lại bằng cái nắm tay nóng như lửa.
-Cứ đi tiếp đi, ta ko sao cả!_Tử Thần thở hắt, đôi mi cậu khép hờ mệt mỏi.
-Nhưng.._Tên vệ sĩ lo lắng.-Ko sao! Tiếp tục bay.
-Vậy để tôi đo nhiệt độ cho ngài_Ông già ngồi bên cạnh mở đồ nghề, lấy ra cái đo nhiệt kế đưa cho Tử Thần kẹp vào nách, ngồi ko yên nhìn trời trở gió bên ngoài.Nhiệt tình ko kém, tên vệ sĩ cởi bỏ chiếc áo khoác trùm lên người chủ nhân đang run rấy, nóng lòng cầu mong có thể đến Việt Nam sớm nhất có thể trước khi bệnh tình trở nên nặng nề.Lấy nhiệt kế ra khỏi người bệnh nhân, nữ bác sĩ được triệu đến khẩn cấp thở dài nhìn con số bên trong rồi nhìn kẻ đứng cạnh:
-Cậu Khải Phong, cô ấy sốt cao quá, 49 độ!
-Sao thế được, hồi chiều cô ấy vẫn khoẻ mạnh mà_Đưa tay chườm lên trán Tử Di như muốn kiểm chứng lại, Khải Phong khẽ giật mình khi nhiệt độ bừng bừng ấy tràn lan khắp lòng bàn tay_Để tôi đi lấy đá chườm cho cô ấy!
-Ơ..._Hơi chút kinh ngạc trước thái độ khác thường của người mình làm việc đã 2, 3 năm ròng, nữ y tá đưa mắt dõi theo bóng dáng sốt sắng kia rồi nhìn lại khuôn mặt phờ phạc đẫm mồ hôi của bệnh nhân, có chút ko hài lòng. Bởi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chủ mình bấn loạn như vậy hay chăng cô đang ghen tị_Gu ăn mặc dở hơi, khuôn mặt cũng có tí sắc, lâu lâu thiếu gia đổi khẩu vị cũng chẳng có gì lạ, ngài ấy sẽ chóng chán ngay thôi.Trấn an bản thân 1 lúc, nữ bác sĩ trẻ mới mãn lòng vắt chiếc khăn ấm, lau lên làn da trắng nõn ko tì vết kia, lại dấy lên chút ganh tị khi chẳng thấy chút khuyết điểm trên gương mặt gần như ko có khuyết điểm ấy. Cô ta ném mạnh khăn lau xuống sàn nhà, toan bước ra khỏi phòng thì đúng lúc Khải Phong bước vào nên đành miễn cưỡng ở lại.
-Đá đây!_Khải Phong chìa khay đá cho nữ bác sĩ.
-Ko cần đâu, chỉ qua 1 đêm sẽ khỏi thôi mà. Sốt chỉ là loại bệnh vặt vãnh thôi_Đặt khay đá xuống bàn, nữ bác sĩ mỉm cười nhẹ, đôi môi quyến rũ lả lướt trên khuôn mặt Khải Phong_Chúng ta đi đâu đó giải khuây nhé, mấy ngày ko gặp thiếu gia, tôi nhớ muốn chết.
-Tôi ko có hứng, xong việc rồi thì về đi_Đẩy người kia ra khỏi mình, Khải Phong lạnh lùng đáp trả, mắt chỉ đăm đăm hướng về phía Tử Di. Biểu hiện ấy, thái độ đó khiến nữ bác sĩ trẻ rất mực tức giận, cô ta sải bước, háy mắt vài cái đi ra khỏi phòng.
-Chờ đã! Thuốc hạ sốt uống thế nào?
-Một lần 4 viên, 1 ngày 2 lần_Ko quay mặt ngoái lại, nữ bác sĩ trẻ bực mình đáp trả rồi tiếp tục đi.
-Ko phải 1 lần 2 viên à? Cô làm ăn kiểu gì vậy?_Cầm vỉ thuốc trên tay, Khải Phong nhìn vào hàng chữ nghuệch ngoạc viết bằng bút dạ, hồ nghi hỏi lại_Hay cô thực sự muốn chết?
-Nếu ngài biết rồi thì hỏi làm gì?_Nữ bác sĩ bước đi trật nhịp như thâm tâm đang thót mình, nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn trước kế hoạch đổ vỡ.
-Cút đi!_Ra lệnh bằng tông giọng nhỏ, đủ để người kia nghe thấy mà ko làm thức ai đó, Khải Phong lơ đãng bỏ từng viên đá mụn lạnh vào khăn ướt rồi đặt lên trán Tử Di, mặc người kia căm phẫn nhìn mình rồi bỏ đi.
Bỗng, nhạc chuông rộn rã Someone not me vẳng lên thật thấp như đang bị thứ gì đó đè nén lên lỗ loa, song vẫn làm Khải Phong phải để ý.
Cậu tìm lấy chiếc dế của Tử Di, mở khóa máy rồi nhìn vào tên người gọi.
Bạn Diêm Vương, Ai bòi (iceboy) gọi...
p/S: Chào mấy bà, haiz, tui vít như vầy đừng bảo dong dài nhá, dạo này tâm trí bất toại nên lúc vui vít hay lúc buồn viết tệ đó. Thông cảm tui nhá