Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

Chương 59



Hít một hơi thật sâu bình tâm, ông quản lí từ từ đưa tay núm lấy ốc nắm cửa, vặn mạnh trong cơ người run nhẹ. Ông ta bước vào căn phòng nhỏ của cô gái nọ, kính cẩn gập người 45 độ chào vị chủ nhân đáng kính đang tắt lịm đi nụ cười trên môi bởi sự xuất hiện của kẻ phá bĩnh.

-Cậu chủ! Đã đến giờ uống thuốc và nghỉ ngơi rồi!_Ngẩng đầu thật nhanh ngay sau đó, ông quản lí đưa mắt nhìn cậu chủ mình vẫn chưa buông lơi ngọn tóc đen nhánh, ánh nhìn hướng về người chủ của căn phòng nhỏ, lòng cảm thấy rất mực khó chịu. Ý chí dường như ko còn rối mù giữa sự cắn rứt và hoài mong nữa, giờ chỉ còn chỗ để chất chứa nổi hai từ "ngăn cản".

Nếu lỡ, chủ nhân của ông vướng vào thứ tình cảm đặc biệt với cô gái đó, sự thật đổ bể, ngài sẽ rất đau khổ và ông, với cương vị là người luôn sát cánh, cân nhắc cho ngài, nhất định phải dẹp đi mối đe dọa đó cho tương lai.

-Này! Sao ông ngẩn người ra thế?_Nói mãi mà kẻ tôi tớ trước mặt vẫn nghệt mặt ra nhìn mình như thấy phải người ngoài hành tinh hạ phàm, Tử Ân bực bội quát, nhưng với căn bệnh đang rút ngắn từng hơi thở của anh thì khó tạo âm vực thị uy để ép tim người khác được.

-Gì ạ?_Giật mình choàng tỉnh khỏi đống suy nghi mông lung bề bộn, ông quản lí lúng túng hỏi lại_Ngài có thể nói lại được ko, ban nãy tôi vô tình ko chú ý.

-Ta muốn hỏi sao hôm nay đến giờ uống thuốc nhanh thế!_Tử Ân chán nản thốt nguyên câu ban nãy, cử chỉ ko muốn rời khỏi một việc gì đó ở anh làm ông quản lí thêm lần nữa sựng người.

-Ko nhanh đâu ạ! Tại cậu chủ nghĩ vậy thôi_Rút kinh nghiệm, lần này, ông quản lí như nắm bắt được ý nghĩ của mình và cũng nhanh chóng nhận ra nguyên do của sự thay đổi ấy. Nhưng ông ko hề cảm thấy vui chút nào.

-Được rồi! Anh nên làm theo lời bác sĩ, chúng ta

-Được rồi! Anh nên làm theo lời bác sĩ, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau sau_Cùng vào hùa với ông quản lí, cô gái nọ tít mắt cười dỗ dành Tử Ân như dỗ một đứa trẻ. Lòng bàn tay trắng hồng của cô xoè ra trước mặt người bên cạnh, để lộ một cây kẹo mút tròn vị dâu ngọt lịm_Trong đắng có ngọt.

-Anh biết rồi!_Đưa tay chạm vào làn da ấy, Tử Ân khẽ khàng nhận lấy cây kẹo, ép nó vào lòng bàn tay ấm nóng của mình.

Anh đứng dậy, cố ko để cơn tê liệt vì ngồi quá lâu làm mình ngã rồi nở nụ cười nhẹ cáo từ:

-Mong nó ko có độc!

Theo 2 tên cận vệ lẽo đẽo sau lưng hộ giá lúc cấp bách ra ngoài, Tử Ân chợt quay đầu lại, hằn hộc nhìn ông quản lí vẫn còn ở bên trong:

-Ông ko đi sao?

-Xin cậu chủ cứ đi trước, tôi cần dặn dò một số thứ với tiểu thư đây_Hếch nhẹ đầu ra ám hiệu "đưa cậu chủ về phòng" cho hai tên cận vệ, ông quản gia quay đầu lại, ánh mắt đa xúc cảm rọi lên người cô gái nọ hồi lâu.

Cho đến khi chắc mẩm rằng chỉ còn mình ông và cô gái nọ trong căn phòng nhỏ hẹp, ông quản lí đột ngột qùy sụp xuống đất, bất ngờ đến mức cô gái ấy phải tròn mắt vài giây mới bật dậy lúng túng:

-Ông làm gì vậy?_Khó xử ko biết nên đứng, nên ngồi hay qùy xuống theo, cô gái kia dù đã cố giữ bản mặt lạnh lùng và thờ ơ nhưng vẫn bị lời thảng thốt tố cáo tâm trạng.

-Gia Băng, xin cô hãy cứu lấy cậu chủ của tôi_Ánh mắt cương nghị phút chốc long lên nét thần khẩn.

-Khoan..._Hơi giật mình trước những gì mình vừa nghe thấy, cô gái nọ nghi hoặc hỏi lại_Ông mới gọi tôi là gì?

-Gia Băng! Có chuyện gì sao?_Ông quản lí căng não.

-Sao ông biết tên tôi..._Sững sờ khi từng từ, từng chữ của 2 từ ấy lọt vào tai mình, cô gái ấy bất giác thắc mắt, ánh mắt ko ngừng chứa đựng những mối nghi hoặc lớn.

-Khi tìm người hợp tủy với cậu chủ, tôi đã phái người xâm nhập nội bộ P&P tìm tủy như một trò chơi may rủi. Và ông trời có mắt, tôi tìm thấy cô, hết thảy trong bản sơ yếu lí lịch mật của trường_Như chẳng còn gì để dấu diếm, ông quản lí khai tần tật những gì mình biết_Chẳng nhẽ, có chuyện gì ko đúng?

-Ko, ko có gì?_Lắc đầu nhẹ, ánh mắt của Gia Băng dần trở nên xa xăm hơn bao giờ hết. Chẳng ai biết cô đang nghĩ gì, chỉ biết có một sự lo lắng lẫn vui mừng bủa vây cô.

-Vậy, cô có thể trả lời câu hỏi ban nãy của tôi được chứ?_Ông quản lí vẫn chưa chịu buông tha vấn đề chính của mình.

-..._Gia Băng cho phép mình im lặng để nghĩ ngợi. Đây đâu phải một trò chơi để dễ dàng tiếp tục được chứ. Cô đứng yên, ko còn có ý muốn đỡ kẻ già trước mặt.

-Mang tiếng là đại thiếu gia nhà họ Lăng nhưng thực chất, cậu Tử Ân chưa bao giờ được lão gia xem trọng, kể cả lúc cậu Tử Thần chưa được tìm ra. Và dần dần, cậu ấy trở thành cái bóng mờ trong lòng ông ấy, nay lại thêm cái bệnh hiểm nghèo này nữa, ông chủ lại càng có lí do tách cậu ấy khỏi ghế thừa kế-thứ mà đáng nhẽ cậu ấy nên được hưởng. Cậu ấy cũng là con người, cũng có tình cảm, cậu ấy biết nhưng luôn im lặng và cố gắng hoàn thành mọi việc tốt nhất có thể. Nhưng giờ thì cậu ấy ko thể được nữa, cả hoài bão ước mơ, cậu ấy cũng phải dẹp hết chúng sang 1 bên_Long lanh hai con ngươi đẫm nước nhưng ko để cho thứ dịch lỏng trào trột ấy trào ra bên ngoài, ông quản lí kể lể, từng câu từng chữ như được ông ấp ủ thầm kín bấy lâu, nó thắm đượm vô vàn xúc cảm_Cậu ấy từng nói với tôi rằng, mối lo duy nhất của cậu ấy là phu nhân-người đã mang nặng đẻ đau cậu ấy cũng là người vợ ông chủ ko bao giờ yêu thương. Cậu ấy sợ, khi cậu ấy chết đi, bà ấy sẽ đau khổ, sinh bệnh mà chết.

-Đừng nói nữa!_Quay đầu sang hướng khác, Gia Băng ko muốn để mình bị ánh mắt kia dụ dỗ đến phát khóc, cô cố tỏ ra lệnh lùng nhất có thể_Ông kể những điều đó thì được ích gì chứ? Muốn thuyết phục tôi ư?

-Đúng nhưng chưa chính xác!_Ông quản lí đưa tay quệt nước mắt, mũi có phần nghẹt đi_Tôi ko chỉ muốn thuyết phục cô mà còn muốn cô hiểu cảm giác của một kẻ vô dụng như tôi. Tôi biết nhưng luôn đứng nhìn vì tôi chẳng thể có thứ gì có thể giúp được cho ngài ấy.

-Dù tôi đồng ý hay ko, mấy người vẫn lấy tủy của tôi, đúng chứ?_Gia Băng chất vấn bằng giọng điệu khinh miệt_Thế thì cần phải cầu xin tôi đồng ý làm gì? Hay ông sợ làm chuyện ác sẽ gặp báo ứng?

-Tôi biết cô khinh tôi, nhưng gì cũng được, mong cô hãy chấp nhận. Tôi ko muốn cậu chủ phải ăn năn, ray rứt cả đời.

-Nghe ông nói cứ như thể sau phẫu thuật tôi sẽ chết hoặc bị di chứng ấy nhỉ?_Nheo mắt săm soi, Gia Băng bông đùa.

-Gì? Ko...ko có chuyện đó đâu!_Nhưng nó lại làm cho ông quản lí bối rối, ông ta ấp úng bào chữa, nhưng càng nói càng tố cao thêm việc phẫu thuật sẽ có vấn đề_Tuyệt...tuyệt đối ko có...có chuyện đó.

-Tôi chỉ đùa thôi, ông đâu cần phản ứng mạnh như thế?_Gia Băng khó hiểu.

-Vâng, nhưng xin cô đừng đùa kiểu đó, ko tốt đâu_Ông quản lí chấm chấm khăn tay lên đám mồ hôi vừa toát ra trên trán, khẽ thở dài nhẹ, lòng cũng bớt loạn hẳn.

-Sao ko tốt! Chẳng nhẽ nói đùa câu nào thì câu đó thành sự thật hết ư? Ông vui tính thật_Cong môi cười nửa miệng, Gia Băng ngồi xổm xuống gần ông quản lí, chống tay lên đầu gối nghênh mặt chiếu tướng lên người ông ta ko biết có ý đồ gì_Trừ phi đó là sự thật.

Như bị một con dao nhọn hoắc đâm nhanh vào tim, ông quản lí đứng hình, mắt mở căng nhìn khoảng ko vô định trước mặt, trái tim đập thình thịch. Khó khăn lắm, ông ta mới thoát khỏi trạng thái tê liệt ấy, khoé môi khô khốc mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng ko thể thốt lên thành lời.

Thời gian trôi chậm lại, Gia Băng chán nản đứng dậy, khuôn mặt tuyệt đẹp của cô nghiêm lại, ko còn nét cười cợt hay khinh bỉ như trước. Cô chính thức suy nghĩ một cách nghiêm túc. Mà cũng chẳng cần phải suy nghĩ làm gì, vốn dĩ từ đầu cô đã quyết định sẵn, chỉ là ko muốn để bọn họ ăn mừng sớm.

Tuy biết, nếu cứu Tử Ân, người gặp trở ngại sẽ là Tử Thần, song cô ko phải kẻ máu lạnh, ko có tình người. Tử Ân cũng là người tốt, một người giàu tình cảm nhưng khó bộc lộ, anh ko đáng để mất đi sự sống và cô tin chắc, Tử Thần cũng sẽ vui vì quyết định này của cô.

-Tôi tình nguyện hiến tủy cho cậu chủ ông, ông yên tâm đi_Mỉm cười hiều hệt y một thiên sứ lạc chốn phàm khiến ông quản lí vừa thoát khỏi cú đơ thứ hai liền lãnh tiếp cú đơ thứ 3_Nhưng nói trước tôi sợ đau lắm đấy và tôi ko chắc đến lúc nằm trên bàn phẫu thuật sẽ ko gào đòi hủy đâu nhé.

-Thật ư?_Ông quản lí mừng vội, vẫn hỏi lần nữa cho chắc chắn_Thật là cô sẽ cứu cậu chủ?

-Đúng, nhưng tôi có điều kiện..._Đỡ ông quản lí đứng dậy, Gia Băng chậm rãi nói từng từ 1.

-Điều kiện?_Mặt ông quản lí lại tỏ ra lo lắng, lòng đoán già đoán non.

-Tôi muốn gặp nhị thiếu gia của ông, Lăng Tử Thần_Có chút đỏ mặt, Gia Băng cười thẹn_Tôi nhớ cậu ấy.

P/s: Hiện tại mình ko thê post ở đây được vì ko lên máy, ai có rảnh thì qua forum post giup mình nhé

5 giờ chiều, nắng về muộn, loang lổ vài vệ đậm màu trên mặt đường kẻ viền bao quanh những vạt cỏ xanh thẫm.

-Này! Sao cậu chạy nhanh thế? Chờ tớ với chứ!_Một cậu nhóc với thân hình đồ sộ và chiều cao có giới hạn lạch bạch chạy theo đám trẻ trước mặt, miệng thở hồng hộc.

-Tớ đâu ngốc, chờ để bị cậu bắt lại à?_Một cô bé với đầu tóc đuôi ngựa quay đầu ngoái lại, vẻ mặt đắc chí lắm.

-Bắt tớ nè!_Đám còn lại nháo nhào, chơi quên cả mệt mỏi.

Những tiếng cười của chúng như phá tan bầu ko khí vắng lặng, tẻ nhạt của trời chiều, làm nó nhộn nhịp, náo loạn cả lên. Tiếng cười của những cô bé, cậu bé đang tụ tập quanh bãi đất trống dim mát sao trong trắng và hồn nhiên đến thế...cứ như thể, chúng chẳng có mối bận tâm lớn hơn điều đó.

Xa xa, cạnh lũ trẻ nghịch ngợm và hiếu động ấy, những bà mẹ trẻ, những ông bố sau giờ tan sở đang mỉm cười tủm tỉm, họ nhìn những đứa con của mình và trò chuyện...cứ như thể, họ chẳng có mối bận tâm nào ở trong lòng.

Một bầu ko khí tràn ngập hạnh phúc và mĩ mãn. Ngay cả những ngọn gió vô tình, chúng dường như bay chậm lại, trêu chọc một vài chiếc lá tàn úa sắp lìa cành về cội hoặc tiễn luôn cho đỡ rườm rà, đêm ngày lắm mộng. Ngay cả nắng muộn, cũng nán lại, nhảy múa một vũ điệu quen thuộc nào đó giã biệt mọi vật rồi tan biến, như bong bóng, để lại chút dư âm dài.

Một thế giới yên bình quá, đẹp đẽ quá, nó làm kẻ nào đó đang ngắm nhìn qua khung cửa sổ phải ghen tị, căm phẫn.

Bật cười khinh giễu, Tử Thần kéo hai cánh cửa sổ đóng rầm lại, tiện tay phủ rèm che, làm nguồn ánh sáng duy nhất trong căn phòng tắt phựt.

Bóng tối bao trùm xung quanh cậu, u ám, nặng nề và trỗn lẫn sự cô độc.

Tử Thần bóp chặt hai bàn tay vào nhau, cả cơ thể cậu như run lên khi cố gắng kiềm chế khao khát được dập tắt đi tiếng cười trong trẻo kia, để khiến những đứa trẻ ngây thơ đó phải nếm mùi vị bất hạnh của cuộc đời như cậu đang nếm phải, để khiến đám người vô lo vô liệu kia phải tái tê sự mất mát, đau khổ, tuyệt vọng khi mất đi người mình yêu thương nhất.

Tâm trí cậu tràn ngập vô vàn câu hỏi, chúng ko chỉ là câu chất vấn bánh xe số phận mà còn là lời than oán của những kẻ bị nhấn chìm trong địa ngục tâm hồn.

Tại sao...

Tại sao khi người con gái cậu dành trọn trái tim mình ra đi, thế giới này vẫn tươi đẹp, hạnh phúc đến thế?

Tại sao Trái Đất vẫn tiếp tục quay tròn, quay mãi, mỗi ngày vẫn tròn trĩnh 24 h đồng hồ với ánh sáng và bóng tối thay nhau trị vì?

Tại sao Tử Di ra đi, thế giới này ko chìm trong tuyệt vọng như cậu?

Tất cả mọi thứ đều quay lưng lại với cậu, chúng tàn nhẫn và thật vô tình.

Đưa đôi mắt mơ màng, căm phẫn và oán giận đảo lướt 1 vòng nhìn quang cảnh đang dần lọt thọm vào bóng tối mịt mùng của thời gian trong căn phòng mình đang bị giam lỏng bởi kẻ cậu tin tưởng nhất, Tử Thần với lấy hộp sữa in hàng chữ "sữa ko đường, ít béo dành cho người đang ăn kiêng" váng lạnh mà chủ nhân của căn phòng quen thuộc này đặt vào chiếc tủ lạnh mini ở gốc phòng bấy lâu, luống cuống cho ống hút vào cái lỗ tròn li ti, hít một hơi cạn thứ chất lỏng trắng nhạt bên trong làm chiếc vỏ giấy méo hẳn, tạm thời đàn áp cơn đói đang trào lên trong cái dạ dày gần như 1 tuần tuyệt thực nay lũ lụt vì sữa.

Dùng lực vò chặt vỏ hộp đầy căm, vô thức để những giọt sữa lạnh từ lỗ "thông hơi" bắn toẹt vào khuôn mặt da bọc xương nhưng vẫn giữ được nét đẹp trai theo phong cách dân Châu Phi có điều da ko đen, Tử Thần vô ơn lấy oán báo ân ném mạnh nó vào cánh cửa gỗ, lối thoát duy nhất của căn phòng, miệng khẽ ựa một tiếng vì no.

Giận, cậu đang rất giận, ko phải vì chuyện mọi thứ xung quanh phản bội lại cậu, mà cậu giận bản thân mình sao Never Give Up (cách viết văn minh và teen hoá của NGU) đến thế. Tâm trạng cậu, suy nghĩ của cậu giờ đây cứ như đang mặc định rằng Tử Di đã chết. Dù tất cả mọi người đều nghĩ như vậy thì đáng nhẽ, cậu phải sáng suốt phủ nhận điều đó mới đúng, đằng này...

Lí trí cậu càng cố chối bỏ thì trái tim cậu càng thắt quặn, càng đớn đau, thật ngu ngốc. Người như cậu, sao lại dễ bị tình cảm chi phối như thế.

Tử Thần đứng phắt dậy, thu rèm và mở nhanh cánh cửa sổ vừa bị đóng lại mấy phút trước. Cậu đưa mắt nhìn quang cảnh huyên náo ban nãy rồi nhìn mọi thứ trong phòng đang dần hiện ra trong ánh sáng, chúng vẫn thế, vẫn thật đẹp.

Thế giới này vẫn đẹp, vẫn ngọt ngào, vẫn ấm áp, đó là vì người con gái trái tim cậu lỗi nhịp vần còn sống. Rất có thể, cô ấy đang ở một nơi nào đó, một hoang đảo ko người, một bệnh viện heo hút hoặc một khu rừng sẫm tối, bất cứ đâu có đất để đứng, có nước để uống và có thức ăn cầm hơi. Rất có thể cô đang tựa cơn dừa nhìn trời nhìn đất chờ cậu đến đón...

Vậy mà...cậu lại nhu nhược để mình bị giam lỏng ở đây và yếu ớt phảng kháng bằng biện pháp cũ xì-tuyệt thực.

Bật cười có phần sảng khoái giễu mình điên rồ, Tử Thần lửa chiến như bùng lên khi có thêm mấy can xăng hỗ trợ, ánh mắt sáng rực đầy sức sống và năng lượng.

-Công chúa vẫn sống thì hoàng tử phải ra tay hành động_Tử Thần bẻ những ngón tay tê cứng ko hoạt động nhiều mấy ngày qua của mình, những tiếng rắc rắc càng làm tăng nhuệ khí trong cậu đạt ngưỡng maxium. Cậu nheo mắt đưa tình với cánh cửa gỗ gan lì nhiều lần cản đường cậu trước mặt, miệng đểu giả cười 1 cái đe doạ, cơ chân vừa khởi động nóng xong sung mãn lực.

Tử Thần lùi ra sau vài bước, tạo khoảng cách phù hợp rồi đẩy nội công, xoay 1 vòng đưa cước chân nhằm mặt cửa cay cay mà đá.

Ầy! Đúng lúc ấy, những tưởng sẽ có màn nứt vỡ ầm ầm khí thế lẫm liệt, nào ngờ, chân Tử Thần chưa chạm tới 1 sợi lông hiếm hoi của nó thì nó đã mở toanh, xuất hiện lão già quản gia đáng ghét, kẻ dám ra lệnh giam lỏng chủ mình và ngày ngày đem cơm đến, bưng cơm đi cho cậu khỏi lìa đời vì đói, đồng thời đảm bảm sự béo tốt cho cậu.

Đã nói là bất ngờ thì dù thiên thần trượt chân đâm đầu xuống trần gian hạ phàm hay oan hồn từ địa ngục trồi lên cũng khó mà tránh được rủi ro huống hồ gì Tử Thần chỉ là người trần mắt thịt. Gót chân đen thui bám những bụi của cậu liến thoắng xé gió, ngang nhiên lật tung đĩa thịt gà rướm mỡ béo ngậy mà ông quản gia hì hục giành hết 2 tiếng quan sát chọn lựa và luộc kĩvà cả cốc nước ngọt vàng rượm đầy đã nữa. 2 anh em chúng rủ nhanh phi lên rồi cua vòng, rơi giòn giã xuống đất, tạo nên khung cảnh lá mùa thu bay bay trong gió chân thực và lãng mạn.

-Cậu chủ!_Cho mình im lặng vài phút để kiềm chế vài xúc cảm lố lăng và ko đẹp, ông quản gia trầm giọng, khuôn mặt như xi măng, nhanh chóng đông cứng lại, tạo cảm giác ghê rợn đến dựng tóc gáy.

-HA...HA!_Tử Thần rùng mình 1 cái, bình tĩng cười trừ, hết mực tỏ ra cái nét hiền lành chất phác nhất có thể_Ông ghé chơi đấy à?

-Cậu xem ra vẫn ko chịu an phận thủ thường thì phải?_Ông ta cười đáp trả, mùi chết chóc và sự mát lạnh vị bạc hà lảng vảng quanh người mang tiếng "cậu chủ".

-Đâu có, ta chỉ muốn thử độ bền của cánh cửa kia thôi_Tử Thần gãi đầu, nhanh chóng nhận ra sự yếu hèn của mình. Cậu đổi giọng, nghiêm mặt_Ông đến đây làm gì, muốn xem tôi chết hay chưa hả?

-Ko! Tôi chỉ đến đưa tin thôi_Ông quản gia có phần dịu đi, đưa tay đẩy gọng kính đang trễ xuống.

-Tin gì? Hay...là tin của Tử Di?_Sốt sắng hỏi, lòng Tử Thần léo lên những tia hi vọng nhạt nhẽo, bởi cậu biết, tin quá sẽ thất vọng nhiều.

-Ko, là tin từ Hàn gửi về_Ngắt lời xem biểu hiện dường như băng lạnh của người đối diện, ông quản gia tiếp lời_Cậu Tử Ân đã tìm được người có tủy thích hợp và cô ta nói muốn gặp ngài trước khi tiến hành phẫu thuật.

-Gặp tôi? Để làm gì?_Khó hiểu nhìn kẻ báo tin, Tử Thần nghi hoặc_Cô ta biết tôi?

-Tôi ko rõ, bên kia chỉ nói muốn nhận hồi âm tốt từ ngài. Ngài đi chứ?

-Ko!_Chẳng dành một giây để suy nghĩ, Tử Thần đáp ngay như lập tức.

-Tôi biết cậu có chuyện khác để quan tâm hơn nhưng nếu chuyện này, ngài ko giúp, e sẽ xảy ra tin đồn ko hay_Ông quản gia lo xa tính kĩ, mập mờ trong lòng những e ngại.

-Ko là ko, cô ta muốn gặp thì kệ cô ta, tôi ko rảnh để đi gặp người con gái khác!_Tử Thần kiên quyết, mắt sáng lên khi nhìn thấy cửa mở toang mà ko có tên cận vệ nào canh gác.

-Ngài đi đâu thế?_Hoảng hốt nhìn thú dữ xổng chuồng, ông quản gia chạy theo ngăn lại.

-Sao ông cứ...

-Sao các ngươi cứ theo ta hoài thế, chết tiệt!_Một giọng nói khác có uy lực và sức vang ngang hàng sư phụ của Tử Thần vang lên, át đi tiếng muỗi thủ thỉ của ai kia.

Song, nhờ đó, Tử Thần càng có cớ thoát ra khỏi 4 bức tường lạnh lẽo. Cậu chạy như bay xuống cầu thang, có chút thất kinh khi nhìn thấy cậu em vợ đang bị đám người dưới trướng bủa vây bu lấy, hệt y cục thịt ba chỉ tươi rói giữa đám sói hoang đói meo, cơ cảnh thảm khốc hơn cậu mấy ngày trước nữa.

-Chuyện gì vậy?_Tử Thần hắng giọng thị uy, làm đám nhốn nháo kia ko hó hé hò hét nữa mà tiến hành trong im lặng. Thấy vậy, Tử Thần chuyển sang hỏi Gia Minh cho khỏe, mắt cậu dán vào chiếc balo to đùng trên vai cậu ta_Muốn đi đâu à?

Ko nói ko rằng, Gia Minh lơ đẹp sự xuất hiện của Tử Thần, tiếp tục một mình một ngựa giành lại độc lập tự do.

-Chết nè, im chưa con!_Đám kia sung mãn thừa cơ oánh nạn nhân vài cái.

-Dừng tay!_Hét đến khàn giọng mà ko có tác dụng, Tử Thần đích thân xuất chinh, xông vào đám đông can ngăn_Điếc hết rồi à?

Đám kia im thin thít tránh đường, mặt cúi nhìn đất lảng tránh đôi mắt dữ dằn của chủ nhân.

Nhân cơ hội ruồi mũi đi hết, Gia Minh xoay người tiến nhanh ra cửa chính thì đám kia lại lắng xắng chặn cửa.

-Cút hết đi!_Gia Minh bực bội.

-Cậu muốn đi đâu à?_Tử Thần ôn hoà hỏi, mắt dao dắc soi lên chiếc taxi đợi sẵn bên ngoài.

-Về Newyork! Đã đến lúc bố mẹ tôi được biết tội ác của cậu con rể qúy báu rồi!_Gia Minh ngoái đầu lại, cười khinh miệt.

-Ko thể được_Ông quản gia toan ngăn cản thì bị Tử Thần chặn lại.

-Để cậu ấy đi!_Tử Thần hếch mặt lạnh lùng ra lệnh cho đám người.

-Nhưng...

-Hãy chuyển lời với bố mẹ cậu, Tử Di còn sống và tôi, sẽ tìm thấy cô ấy!

-Đồ hèn!_Gia Minh bật cười chế giễu, quắc mắt nhìn đám chó sai vặt xung quanh rồi tiến ra xe, cơ tay cậu nắm chặt thành đấm như vẫn ôm nỗi hận thấu trời ko từ bỏ.

***

Ho khụ vài tiếng, Tử Ân lại bỏ phòng bệnh, lang thang trên hành lang dài với thân thể yếu nhèm. Nếu đây là lần cuối anh có thể đi bằng đôi chân mình thì anh muốn lê cho đến ngõ cụt của hành lang.

Anh thực hiện điều đó, như 1 kẻ bệnh hoạn nhưng với anh, nó đỡ hơn là việc ngồi chờ chết.

-Cô ấy thực sự đồng ý sẽ phẫu thuật lấy tủy?_Chất giọng ôn nhu đầy ngạc nhiên của ông bác sĩ riêng của anh vẳng lên, đập vào tai anh. Dù là ai hờ hững cũng nổi lên chút tò mò thầm kín.

Anh nán lại nghe ngóng.

-Đúng vậy, cô ấy đồng ý!_Ông quản lí đáp lãnh đạm.

-Kể cả khi việc này sẽ có thể để lại di chứng cho cô ấy, tệ hơn là hủy hoại cả tương lai sau này?_Ông bác sĩ vẫn gặng hỏi

Tuy nhiên, Tử Ân ko mấy để ý đến đoạn hội thoại này nữa. Anh dựa hẳn người vào tường, thở dốc. Sự tuyệt vọng, đau đớn chiếm lấy cơ thể anh.

Để anh sống, cô gái đo sẽ đánh mất tương lai của mình...

Để anh sống, cô sẽ chuốc bệnh vào người và có thể, mạng đổi mạng.

Cô, ban đầu, là người xa lạ.

Nhưng giờ là người quan trọng thứ hai, là mục tiêu thứ hai để anh gắng gượng.

Anh sống mà cô phải hi sinh thì ích gì.

"Ko được! Mình ko thể hi sinh cô ấy! Mình sẽ lấy tủy của Tử Thần" Gạt đi những gì mình từng ghê tởm, Tử Ân gượng người đứng hẳng dậy, loạng choạng toan bước vào trong để nói hết những gì mình nghĩ.

Nhưng, anh chưa kịp bước, người anh đã ngã nhào xuống đất, cảm giác trống rỗng đến kì lạ

P/s: Về phần Gia Băng là ai mạn cáo tg ko ns nhé, đọc sẽ bít

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.