Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

Chương 84



Suốt ngày dài hôm ấy, Gia Băng như người mất hồn. Cô vô tri vô giác để mặc những khúc mắc, hồ nghi dai dẳng quẩn quanh, náo loạn trong đầu mình, mọi thứ chung quanh cũng vì thế mà trở nên mơ hồ, như bị đám sương trong cảm xúc của con người che mất sự hiện hữu.

Đánh răng mất hồn dùng nhầm sữa tắm, ăn sáng mất hồn múc cơm bỏ vào mũi, tắm táp mất hồn học đòi theo Bác tắm bằng nước lạnh ngày đông, cho cún con ăn cơm cũng mất hồn bỏ nhầm thức ăn cho chim, nói chung, Gia Băng ngày hôm ấy chẳng khác nào một con ma di động. Thể xác còn đấy nhưng hồn phách đã lưu lạc đến phương nào.

Chập chọang tối, gió lạnh bắt đầu nổi chứng, thổi mạnh. Tâm trạng người tức cảnh cũng sinh thêm não nề.

Đúng lúc khí trời thất thường ấy, kẻ gây họa vắng mặt bao lâu nay bỗng dưng xuất hiện.

-Cô chủ!_Đưa ánh nhìn qua đôi kính dày cộm bắn về phía vị chủ nhân nhỏ tuổi đang ngồi xổm ở ghế sô-pha, thất thần vuốt bộ lông mềm mại của ba con cún con đang rục rịch ăn cơm, Hồ quản gia kính cẩn cúi đầu chào như cái quy củ cổ quái được người trước hao tâm khổ tứ biên soạn bắt buộc.

Lâu sau, khi ko thấy người kia lên tiếng đáp trả, bà thận trọng thở dài kêu thầm “Lại nữa”, rồi đều giọng thông báo tiếp:

-Lăng thiếu gia đã về!

Vẫn nghĩ, sẽ có người nghe tin tốt mà nhảy cẫng lên, ôm đôi má đỏ hồng đúng chất của một người con gái đang yêu, nỉ non lẩm bẩm một mình như bà cố rồi chạy ra đón người ta hoặc không, cũng nổi giận đùng đùng, cong môi hơn dỗi người tình dám bỏ rơi mình bấy lâu nay ko thèm thăm hỏi. Nhưng, Hồ quản gia thực sự bất ngờ trước phản ứng ngoài dự kiến của cô chủ nhỏ.

Gia Băng nghe tin cũng chỉ thờ ơ ngửng đầu nhìn bà một cái cho có, hai con ngươi thất thần bất quá mới động một chút rồi nhanh chóng trở lại trạng thái hồn vía lên mây ban đầu.

"Biểu hiện này là gì?" Hồ quản gia bó tay, nhưng mà, dù ko hiểu, ít nhất, bà cũng có thêm một nhận định mới về cách của đám trẻ thời nay "Lạnh nhạt, thờ ơ cũng là cách biểu đạt tình yêu khi người ta thiếu thốn tình cảm, ngầm ý sâu xa là bảo người kia phải dỗ dành, vỗ về mình. Cô chủ quả rất cao thâm!"

-Cô chủ! Cậu ấy đang ở sân ngoài_Thầm ngưỡng mộ cách yêu độc đáo của Gia Băng, Hồ quản gia tiếp tục thông báo, ánh mắt kiên định rõ ràng muốn dò xét biểu hiện của chủ nhân.

-Gì?_Nghe đến đây, gương mặt Gia Băng từ mây đen u ám thoáng chút bừng sáng. Đôi mắt vốn lơ đãng nay hướng về phía bà quản gia, nhưng hình như, thần thái vẫn không mấy thay đổi_Bảo cậu ta, tôi đi vắng, không có nhà

Tuy có chút khựng người khó hiểu, Hồ quản gia cũng ko lỗ mãn hỏi nguyên do, định bụng nhanh chóng bước ra ngoài để truyền đạt

lời chủ cho vị “khách” vừa đến thì đã thấy người kia đứng trước khung cửa từ bao giờ. Đôi mày nhàn nhã có chút cau lại tọa thế núi đứng có vẻ hẳn nghe được cuộc đối thoại ngắn của bà.

-Lăng thiếu gia_Hơi ngạc nhiên, Hồ quản gia không kìm lòng thốt

lên một tiếng, dù nhỏ nhưng như vô tình mà như cố ý lôi kéo tâm hồn đang trôi dạt đâu đó của Gia Băng trở về với thực tại.

Tử thần chỉ khẽ gật đầu đáp lại, ánh mắt đen sâu lãnh đạm rơi lên người Gia Băng ko thôi.

"Đấy! Đấy mới là yêu chứ!" Hồ quản gia đồng tình cảm thán một tiếng, ko hiểu sao bà rất có cảm tình với vị thiếu gia cố chấp này phải biết.

Nói đến cố chấp, bà thể kìm lòng mà nhớ đến ngày hôm đó, chừng khoảng tháng 4 năm trước, vị thiếu gia mang bộ mặt tựa như băng sơn khó dời này đã đến biệt thự Hàn Gia ở Newyork, trong một tư thế ngạo nghễ đến mê người.

Lúc ấy, trong lòng bà ko khỏi dấy lên một cảm giác bất an khó tả. Và dự cảm của bà đã đúng, mấy chục phút sau, cậu ấy rời khỏi phòng tiếp khách trong cơn phẫn nộ muốn túm cổ giết chết cậu ngay lập tức của lão gia. Cũng may, lúc ấy, phu nhân đã kịp ngăn cản ông lại, nếu ko thì...

Còn nhớ, trước tình cảnh dầu sôi lửa bỏng ấy, cậu ấy đã ko sợ hãi, quay đầu, cười một cách tự tin đầy cháy bỏng mà nói một câu-cái câu mà khiến bà từ lúc đó đã sững sờ muốn quy phụng:

-Cha! Cha ko có quyền can thiệp vào chuyện này, bất quá, cha giờ chỉ là cha của con và cô ấy mà thôi. Người có quyền quyết định mọi thứ của cô ấy, là con, ko phải cha!

Từ lúc ấy, phút chốc đã gần mấy tháng trôi qua, giờ đây, con người bồng bột nhưng khiến ai cũng phải kiêng dè nể sợ kia đang đứng trước mặt bà với dáng vẻ quen thuộc ấy. Và bà sẽ phải làm gì tiếp theo?

Với kinh nghiệm phục vụ mấy chục năm qua Hồ quản gia hiểu ý lui ra khỏi phòng, để lại khoảng không gian yêu tĩnh cho cặp tình nhân xa nhau lâu ngày “tâm sự”.

Hôm nay là chủ nhật, theo giao ước giữa lão gia và 2 vị tiểu chủ, bà không có quyền ngăn cản cũng như chen ngang chuyện của họ, cho dù...đó là chuyện vô cùng tồi tệ.

Nhìn Tử Thần 1 hồi lâu, thấy cậu vẫn biểu hiện như cũ, bình chân như vại, tay đặt trước ngực, dáng bộ trịch thượng như chính cậu mới là chủ nhân đích thực của ngôi nhà này, Gia Băng đâm giận, khuôn mặt phớt hồng càng thêm đỏ gay gắt, nóng bừng như có lửa, lòng kêu lên than vãn.

Tên đáng ghét! Cậu ta dám làm tinh thần cô suy sụp, lãng phí hết một ngày Chủ Nhật qúy giá để lo chuyện không đâu của cậu ta, làm gì cũng chẳng thấy hứng thú.

Ấy vậy, không nói không rằng, cậu ta lại bỗng dưng xuất hiện trước mặt cô như thể mọi chuyện là điều dĩ nhiên. Cũng không thèm phân trần với cô một lời nào về tấm ảnh hoang đường trên trang chủ web trường nữa chứ, cứ tao nhã đứng nhìn chăm chăm vào cô như thể đang vào sở thú nhìn tinh tinh vỗ ngực huỳnh huỵch gào thét ý.

- Đáng ghét!_Tức tối rít thầm một tiếng, Gia Băng tuyệt tình bỏ

rơi ba con chó nhỏ đang lúc nhúc như sâu róm đùa giỡn trên sô-pha, quay người tính bỏ lên phòng.

-Xem ra, cậu không muốn gặp tôi!_Đến khi người trước giận dỗi bước đi một bước, Tử Thần mới chịu mở kim khẩu, chất giọng trầm nghe qua thì vô cảm nhưng khi ngẫm kĩ lại thấy có chút chua xót âm ỉ, đôi chân dài tự động rút ngắn đi không ít khoảng cách giữa hai người.

Xao động dừng bước với một chút nghĩ ngợi gì đó thoảng lên trong đôi mắt to tròn sầu muộn, Gia Băng không nói không rằng quay đầu lại lườm Tử Thần một cái, kiêu kì đưa tay hất nghẹ mái tóc mềm về phía cậu, đỏng đảnh đúng chất một cô nàng tiểu thư khuê các đi lên phòng.

Nhìn thì thấy người ra đi có vẻ hùng dũng lắm, dứt khoát lắm, nghiêm túc lắm cơ, song, cái gì cũng không nên dựa vào vẻ bề ngoài mà đánh giá.

Tuy Gia Băng ra vẻ mãnh liệt như vậy, nhưng bên trong cô lại ngập tràn vô vàn mâu thuẫn không rõ nguyên nhân và cả những do dự tầm thường. Cô cứ nghĩ nếu cô quay lưng

bỏ đi, chắc chắn kẻ kia sẽ thấy chột dạ không thôi mà giữ cô lại, nhỏ giọng rối rít xin lỗi cô hết sức chân thành như trong mấy quyển tiểu thuyết lãng mạn hay đại loại thế.

Ấy vậy, sự thật mất lòng.

Gia Băng dù đã cố sức bước chậm rãi lên hết các bậc cầu thang, người đã lưu luyến rẽ lối này, quẹo lối nọ hết mấy ngóc nghếch hành lang lòng vòng như mê cung trong cái biệt thự to đùng, thậm chí, tay cũng sắp sửa vặn ốc nắm cửa bước vào phòng, thế mà, cái nắm tay bất ngờ nhưng ấm áp, mãnh liệt nhưng an toàn giống trong phim kia vẫn không hề xuất hiện.

Đúng là thật đáng giận mà! Sao một kẻ vốn nổi tiếng hào hoa, làm biết bao cô gái mê muội như điếu đổ là cậu ta lại không thể hiểu được một tí ti tâm lí vốn đã quá rõ ràng của con gái nhỉ? Những lúc thế này, ko phải người cần hạ mình xin lỗi cô một tiếng, ra vẻ ngọt ngào ôm lấy cô một cái là cậu ta hay sao? Chẳng lẽ lâu nay cậu ta quen được con gái bám đuôi, mỡ dâng lên miệng mèo rồi nên giờ mới cù lần đến thế?! Dù gì đi nữa cậu ta đúng là rất đáng giận, đúng là rất đáng

giận mà. Aaaaaaa

Nhịn ko được tiếng gào thét của trái tim, tiếng nỉ non tủi hờn của tâm trạng, chân tay Gia Băng có chút ngứa ngáy.

Chần chừ một lát, Gia Băng hít nhẹ lấy dũng khí, từ từ quay người ra sau, đôi mắt "cương nghị" ban nãy bỗng xoay 180 độ, thao láo thu mọi hình ảnh vào tầm nhìn.

Đáng tiếc, ý trời lại muốn cô đường hoàng ngắm nhìn người khác, thế nên ko cho cô cơ hội hoá thân thành ninja đi xem trộm người mà cho người ta tự động đứng trước mặt cô "tạo dáng".

Thấy Gia băng không tự chủ được mà quay mặt lại nhìn mình, Tử thần khinh công xuất thần từ lúc nào đã đứng sau lưng cô, nở nụ cười gian tà nửa miệng như một lời chào xã giao, tuy thế ánh mắt cậu lại chất chứa một tình cảm dịu dàng, tràn trề sự ấm áp kì lạ.

Cậu nhìn thẳng vào cô, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn như chưa bao giờ được nhìn, hệt y đang chiêm ngưỡng một tuyệt tác nghệ thuật bằng tình yêu nồng ấm.

Quả đúng là cái nhìn của một chàng trai với tình yêu sau bao lâu xa cách.

Gia Băng xấu hổ, lúng túng không nói nên lời, nhanh chóng bước vào trong cánh cử đang hé mở.

Nhưng Tử Thần từ trước đến nay vẫn luôn là người nắm thế chủ động trong mọi tình huống. Lúc trước cậu như đang cười nhạo Gia Băng nhưng giờ đây lại không hề muốn để cô rời khỏi tầm mắt của mình.

Cậu đưa tay, toan áp hơi ấm từ cơ thể lên gò má phớt hồng dễ thương đến kì lạ kia, nhưng không kịp Gia Băng đã quay người đi nhanh hơn cậu. Vì thế, ai kia vô tình hay cũng có chủ ý đành kéo tuột lấy sợi dây buộc tóc hình con thỏ hồng to tướng trên mái đầu buộc đuôi gà ngộ nghĩnh, khiến sợi dây mem theo đường tóc dài trơn tuột rồi nằm gọn trong tay cậu.

Bị ngăn cản bởi cái cách không giống ai và có phần lỗ mãn, Gai băng giận mới hận cũ gom một thể ném về phía kẻ chơi xấu, phẫn nộ nhìn vài sợi tóc còn vương lại trên dây buộc:

-Cậu đang làm cái quái gì thế hả? Sao lại rựt tóc tôi, muốn tôi bị hói phải không?_Gia băng nghiến răng trèo trẹo, cố ghìm nén những ý muốn bạo lực đang lây lan trong từng hồng cầu, bạch cầu, biểu bì,..

Không trả lời vào vấn đề được hỏi, Tử thần bình tĩnh đưa dây buộc tóc trong tay lên mũi, bắt lấy những mùi hương thần túy của người kia còn đọng lại.

Một mùi sữa béo ngậy bao trùm lấy khướu giác cậu. Khơi dậy những cảm xúc cậu vốn đã đè nén từ lâu trong lòng:

-Cậu không gội đầu hả?_ Lấp liếm toàn bộ tâm tình bên trong bằng lớp da mặt dày đến nỗi kim đâm cũng không thủng nổi, Tử thần nhíu mày khóe môi cong tà ác hỏi.

- Cái… Cái gì?_ Mặt Gia Băng giật giật liên hồi đôi môi hồng nhuận cũng học đòi mấp máy theo.

-Trên đây..có mùi.._Tử Thần không biết là người thẳng thắn hay là kẻ thù muốn đâm chọt, khỉa kháy người khác, rất thành thật đánh giá và cho nhận xét.

- Tên – biến – thái!_ Rốt cuộc, hận người hận đời Gia Băng biến thành chị Dậu oai phong thời phong kiến, không câu nệ thứ bậc, đẳng cấp, địa vị và nhân quyền của người đối diện, mãnh lực đá một cước về phía mục tiêu đang nhe răng, hất mũi vẫy gọi.

Khổ thay, Tử thần kinh nghiệm đầy mình đã sớm thủ thế phòng bị chỉ băng một tay và chút lực thừ thãi trong cơ thể đã ngang nhiên đón lấy chân Gia Băng, giữ chặt không buông tha.

-Bạo lực gia đình sẽ bị xã hôi lên án!_Tử Thần tay còn xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi đến cái râu mọc ngược cũng không thèm mọc, dáng bộ như đang suy nghĩ chuyện trọng đại gì đó_ Chẳng qua tôi chỉ muốn khen tóc cậu rất thơm thôi, cậu không cần phải nổi nóng động chân động tay như vậy…

- Gì chứ!! Rõ ràng ngươi..bảo có mùi!!

- Nếu là người khác…_ Tử thần đục nước béo cò, lợi dụng việc đôi chân ngọc ngà của ai kia đã nằm gọn trong tay mình mà kéo mạnh.

Vì bị người khác kéo lấy chân nhất quyết không chịu thả, Gia Băng tiến thoãi lưỡng nan, không thể vừa nhảy lò cò vừa lùi ra đàng sau tránh tiếp xúc khoảng cách gần với ai kia được, quá mất hình tượng mà cũng ko đủ sức. Thế nên cô đành nhắm mắt xuôi tay, nó đến đâu thì nhảy đến đó mà ngã vào lòng ngực ấm áp khiến cô phát ngượng của cậu. Kệ vậy, Tử Thần có thể làm gì được cô khi đang ở trong biệt thự như thế này chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.