-Gia Băng, nghe nói em muốn gặp anh!_Phá tan bầu ko khí tĩnh lặng tưởng chừng như ko có sự sống hiện hữu chung quanh con người đang ngồi bó gối một góc ở sân tập, một người con trai dong dỏng cao chậm rãi bước đến gần, mái tóc nâu sẫm khá dài hơi rối bao lấy khuôn mặt điển trai thánh thiện hệt tựa một thiên sứ. Thoáng chốc, anh đứng trước mặt người con gái cơ hồ đang thả hồn lên mây kia, hai con ngươi sáng bừng nhìn cô trong nụ cười ôn nhu rộ nở.
-Hơ?_Ko hoàn toàn lơ đãng đi mọi thứ, Gia Băng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đối diện, khuôn mặt đỏ hồng thoáng nét ngạc nhiên_Anh Kì Thiên?
-Ra em vẫn còn nhớ tên anh cơ đấy! Xem ra cũng được an ủi phần nào_Nụ cười của anh đậm lên chua xót_Em hơi gầy đấy!
-Sao anh lại đến đây? Em nghe nói anh đang ở Mỹ?_Đứng dậy, phủi lẹ váy đồng phục cho khỏi bẩn, đôi chân Gia Băng thích ứng không kịp với tốc độ của thân thể liền loạng choạng thiếu điều cong vó ngã nhào.
Cũng may, Kì Thiên đứng trước mặt cô thân thủ nhanh nhẹn đỡ lấy người cô bằng vòng tay to khoẻ, tránh cho cô cái nạn ăn cháo hoặc vỡ bàn tọa. Anh lo lắng nhẹ giọng hỏi:
-Em không sao chứ?
-A...à...không sao ạ, chắc tại em ngồi lâu nên mới thế!_Gia Băng bề ngoài khoát tay cười giả lả nhưng thâm tâm liên tục rủa ông trời chơi đểu mình, cố tình *** hại để cô phải mất mặt.
-Thật ko có?_Nheo mắt hồ nghi, Kì Thiên thở dài bất lực khi nhận được cái lắc đầu quyết liệt của Gia Băng, uể oải hỏi tiếp_Anh nghe Tuấn Vĩnh bảo em muốn gặp anh, có chuyện gì sao?
-Dạ? Đâu có, em chỉ bảo muốn nói với anh ấy một chuyện thôi mà!_Gia Băng sững sờ muốn hét lên, cô có nói là muốn nói chuyện với "đội trưởng" tai quái này à?
-Vậy sao?_Thoáng chóc xị mặt, Kì Thiên thở dài hờn dỗ mà lẩm bẩm, tuy là nói lẩm bẩm nhưng âm lượng lại không hề nhỏ chút nào, như vốn cố tình để Gia Băng nghe thấy vậy_Thế mà anh cứ tưởng em có điều muốn nói nên mới gấp gáp bay về đây, chán thật! Mà thôi, em muốn nói gì với Chấn Vĩnh thì nói với anh luôn đi, giờ cậu ta chắc không ở đây đâu.
Cẩn thận suy xét lời đề nghị, Gia Băng cuối cùng mới chịu đưa tay vào túi, đưa ra một chiếc phong thư gấp nếp cẩn thận trắng toát phẳng lì, chìa về phía Kì Thiên:
-Anh thông qua cái này giúp em!
-Cái gì đây?_Cúi người đón lấy chiếc phong thư nhỏ gọn, đơn giản nhưng dễ thương từ tay cô gái nhỏ, Kì Thiên nghi hoặc hỏi trong nụ cười ý vị.
"Chẳng phải, người ta cũng thường tỏ tình bằng cách này sao?" Ý nghĩ này nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng khơi lên sự ấm áp trên đôi môi anh.
-À...cái đó là...
Gia Băng chưa kịp nói rõ, một bóng người nhanh như cắt, mang theo hương bạc hà phảng phất lướt qua, để lại đám bụi ko ai quét dọn bay tứ tung, xông vào mũi cô, hành hạ bằng những "đòn" "ách xì" thê thảm.
Trong phút chốc, phông thư trên tay Kì Thiên cũng mau lẹ biến mất, thay vào đó là sự xuất hiện của người thứ 3, thứ 4...thứ mấy chục.
-Chết chửa! Chuyện gì thế này! Đại ca!_Phe phẩy chiếc phong thư đoạt được trong tay, Tuấn Kiệt cười ám muội phóng điện về phía Kì Thiên đang cố nắm bắt tình thế rồi khẽ cùi chỏ Giai Tuyền một cái rõ đau_Này! Đố ngươi biết đây là cái gì đấy? Hehe!
-Phong thư!_Nhanh gọn, Giai Tuyền đáp, rồi hét lên kinh hãi khiến cả đám người đang tú tụm sau lưng "đầu đàn" Tuấn Kiệt phải giật mình kinh hoảng theo_Hình như đầu tôi có sợi tóc bạc, ôi no!
Tự hét tự la sướng cái miệng xong, Giai Tuyền đau khổ chạy vào phòng thay đồ truy tìm anh tóc bạc vô tội, không cần biết bầu không khí im lỉm mình gây ra quái gở tới mức nào.
Chừng 3 giây mặc niệm...những thành viên tinh anh của club và đám người qua đường mới tiếp tục ý định cũ.
-Lâm Chấn, ngươi biết đây là cái gì không?_"Đầu đàn" chung thủy hỏi tiếp vấn đề cũ rích kia, mắt nháy nháy đến đau ra hiệu cho bạn mình.
-Phong thư chứ cái gì? Muốn sỉ nhục nơron bọn này à?_Lâm Chấn bực bội quát. Vừa kết thúc đã gặt hái được vô số đồng tình từ phía anh em xa gần đằng sau.
-Cái bọn này..._Đau lòng đến độ muốn cho vài tên ăn đấm, Tuấn Kiệt phẫn nộ giơ phong thư lên cao, hét lớn thanh tỉnh mấy chục cái đầu óc người nơron heo_...Đây là thư tình Hàn tiểu thư nhà chúng ta gửi cho đại ca đấy! Biết chưa?
-Ồ!_Đám người "óc người nơron heo" đập tay bôm bốp, đồng loạt hướng ánh nhìn "ra là thế" về phía hai kẻ thanh thiên bạch nhật làm chuyện mờ ám, miệng cười gian tra như bắt được vàng_Biết rồi nha! Gia Băng ghê thật đấy!
-Chuyện này, thực ra thì..._Như có lò xo gắn chặt sau mông, Gia Băng ngay lập tức phản xạ, khoa chân múa tay cố gắng giải thích. Nhưng, trong tiếng cười đùa rầm rộ hết sức náo nhiệt của mọi người, tiếng nói không có trọng lượng của cô chỉ như tiếng vo ve chướng tai của đám ruồi nhặng thấp cổ bé họng mà thôi.
Vì thế, Gia Băng càng tốn calo, khàn cổ giải thích thì theo tâm lí xuyên tạc, bụng ta ra bụng người của đám đông, cô càng bị hiểu lầm là nguỵ biện, càng bị kiện là đa tình, càng bị khinh là hám trai.
Cơ mà, người bên cạnh cô lại ko hề tỏ giấu hiệu khó chịu khi bị hiểu nhầm. Anh thản nhiên nghênh đầu, khoanh tay trước ngực nhìn cô đổ mồ hôi hột đối phó với trăm cái miệng nói hoài ko sái của đám đông, nụ cười ôn hoà trên môi thường trực đến qủy dị.
Tư lự xem kịch một hồi thấy tinh thần mình thoải mái cực điểm, Kì Thiên mới chịu mở miệng giải vây cho "bạn gái", đôi mắt đen thăm thẳm khẽ động nhìn đám đông âm thầm cảnh cáo:
-Các cậu đùa như thế đủ rồi, đừng làm khó Gia Băng nữa!
Kì Thiên vừa mở miệng, tiếng huyên náo như vỡ chợt khoảng khắc tắt ngúm. Mọi người im lặng dâng hiến ánh mắt hiểu ý về phía anh, ngoan ngoãn phối hợp.
"Con trai oai nhất là những lúc làm cho người ta phục tùng mình như thế này! Đại ca yên tâm, bọn em sẽ giúp anh ghi điểm trong lòng đại tẩu!"
-Kì Thiên, nếu anh sợ Gia Băng ngại, bọn em này sẽ dốc sức thủ tiêu mấy đứa biết chuyện, tránh làm hỏng chuyện tốt!_Một thành viên mới nắm chặt tay thành đấm tỏ rõ sự kiên quyết, lập tức ngay sau đó, cậu ta có dự giác người tiên phong bị thủ tiêu là mình.
-Khoan đã, mấy anh hiểu nhầm rồi, hãy nghe em nói..._Chớp thời cơ tốt, Gia Băng dõng dạc lên tiếng.
-Gia Băng, qua đây anh nói!_Chưa kịp phân trần, Gia Băng đã bị Tuấn Kiệt lôi ra xa thì thầm thủ thỉ rất bí mật_Tiết lộ cho em một tin bí mật quốc gia nhé! Khi hôn đại ca Kì Thiên chúng ta, em phải cẩn thận, đại ca hôn rất bá đạo đó nha, được cái này sẽ lấn tới cái kia...mà em biết đó, chính phủ khuyến cáo bà con kế hoạch hoá gia đình, em hiểu ko?
-..._Đón nhận lời khuyên với khuôn mặt xám ngoét, Gia Băng nghẹn ngào ko nói được lời nào, hoá thạch.
-Á! Đúng rồi!_Như phát hiện ra điều gì đó, "đầu đàn" Tuấn Kiệt đập tay đánh bốp, nhìn Kì Thiên, cơ hồ phong thư trên tay vì thế mà vô tội nhàu nát thê lương_Đại ca, anh chưa có nhận lời Gia Băng.
-Anh ta ko cần phải nhận lời..._Rạch ngang huyên náo bằng ánh mắt sắc bén có thể cạo nguyên lông gà chỉ bằng một nhát, giọng nói lạnh lẽo đặc trưng của Tử Thần đá bay đi mọi thanh âm pha tạp khách, cô động đeo bám lấy màng nhĩ mọi người_...chủ nhân phong thư đó là tôi.