Disclaimer: Các nhân vật trong truyện thuộc sở hữu chung của tớ, Aoytaku Fukumata và Suzu Fukazime với fiction: Thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải ko????
Chú ý: Các hình minh họa là do tác giả chộp đại trên mạng, không thuộc bản quyền của tác giả ^^
Giới thiệu: (Lại) 1 câu chuyện về học sinh của P&P, nhưng lần này là 1 câu chuyện ngắn, đúng chất "Con gái không ai là bình thường ^^ Mong mọi người ủng hộ
Lách tách....
Lách tách....
Những giọt nước rơi xuống...
Vỡ tan...
Bầu không gian mát rượi thậm chí hơi se se lạnh bao trùm lấy mọi vật...
Trời lại mưa mất rồi...
Người ta hay nói gì nhỉ? À, Mưa là cội nguồn của sự sống. Mọi vật trong mưa đều được thanh tẩy và tái sinh
Hay gì đó nữa....
Mưa...
Mà mưa á...?
Ngẩn ngơ chạm lên mái tóc ướt sũng của mình, tôi giật mình bừng tỉnh, ngu ngơ tự hỏi mình đang ở nơi quái quỷ nào thế này
Không gian xung quanh rộng rãi và um tùm màu xanh của cây cối. Rải rác đâu đó những con thú nhún, cầu trượt, sân bóng,... Và tôi, 1 con nhỏ tự kỉ, đang ngồi trên 1 chiếc xích đu trong bộ dạng ướt sũng từ đầu đến chân.
Với mấy người khác, chắc họ chạy đi trú mưa ba đời rồi nhỉ...
Lười nhác nghĩ, tôi khẽ đưa chân, đu nhẹ cho chiếc xích đu khẽ chuyển động...
Những hạt mưa vẫn tiếp tục rơi...
Đậu vào những chiếc lá xanh thẫm, những viên đá bên đường, hay lên tóc và áo tôi...
Nước thấm sâu vào lớp áo mềm, dính chặt vào da tôi...
Lạnh cóng...
Kệ đi, dẫu sao tôi giờ, à mà không, phải là luôn luôn bất thường chứ, mình có bao giờ bình thường đâu. Mà cái áo này khi sáng mình phơi cũng đã khô đâu, chẳng qua bí quá, lôi ra mặc lại, giừ ướt tiếp cũng chẳng sao
Bật cười với cái ý nghĩ đó, tôi bất giác đưa tay vuốt khóe mi... Những giọt nước lăn dài trên má, là nước mưa hay là nước mắt của tôi?
Khép chặt mắt, hình ảnh cậu ấy lại hiện rõ trong đầu tôi...
Một chàng trai với làn da rám nắng, với nụ cười không đẹp nhưng vô cùng hiền lành, đang đưa tay vuốt nhẹ má tôi, đôi môi không ngừng ngâm nga 1 giải điệu....
Hơi ấm của đôi bàn tay ấy, vẫn vương vấn đâu đó trên vầng má tôi.
Độ trầm ấm của giọng hát ấy, vẫn văng vẳng đâu đó bên tai tôi
Thế mà.... Chúng tôi đã chia tay mất rồi...
Lần đầu tôi gặp Khang là lúc tôi cùng con nhỏ bạn đi lựa chó trong tiệm thú kiểng.
Nói thật, không phải tôi ghét chó, chỉ là con chó đầu tiên của tôi đã chết vì bệnh, và hình ảnh đó đã in sâu vào tim tôi. Từ đó, mỗi khi ôm ấp, nựng nịu 1 con chó nào, hình ảnh của nó trước lúc chết lại hiện lên trong đầu tôi, hơi ấm của nó, ánh mắt nó.... tất cả làm con tim tôi như vỡ tan ra và khiến tôi muốn khóc, mà tôi lại chẳng thích khóc chút nào. Thế nên, thay vì lon ton vuốt ve lũ chó con lông mượt như Tử Di, Kì Như tôi lại lân la chỗ bán đồ chơi cho thú cưng, tìm kiếm vài món về chơi với con mèo nhà dì. Con mèo đó, mang tiếng là mèo nhưng chuột đâu chả thấy bắt, chỉ thấy nó gặm lũ cây cối nhà tôi không à.
Đang ịn mũi lên kính kiếm xem cái nào re rẻ mà có thể chọc tức nó được, bất giác tôi ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Khang. Đôi mắt nâu ấm áp của cậu ấy như đang tan chảy ra khi nhìn tôi ngay lập tức thoáng vẻ lúng túng khi biết mình bị phát hiện, để rồi để lại 2 vệt đỏ rực 2 bên gò má và lúng búng giới thiệu về mấy món đồ chơi kia. Mỉm cười láu lỉnh, tôi đưa mặt đến gần mặt cậu ấy và nhìn cậu ấy bằng ánh mắt mà sau này cậu ấy kể cho tôi là tròn xoe và long lanh như mắt 1 chú cún, làm tôi nổi sùng, xả cho cậu ấy 1 trận về tội dám nói bạn gái giống cẩu, làm gò má cậu ấy còn đỏ rực hơn nữa. Thích thú với phát hiện mới mẻ này, tôi đứng nhìn cậu ấy có gần 30 phút, dù cậu ấy có cố ý quay sang tiếp các vị khách khác, đi pha cafe hay làm gì đi nữa thì ánh mắt tôi vẫn không rời cậu ấy lấy 1 phút. Đáng ra trò chơi của tôi còn tiếp tục nữa kìa, vì con gái, đặc biệt là con gái như tôi, ai chẳng thích khi thấy 1 cậu trai đỏ mặt chỉ vì ánh mắt của mình chứ? Thế nhưng, mụ Tử Di đã vội vã kéo tôi về nhà với chú cún mới trong tay và càu nhàu về việc tôi đi cùng mà chẳng giúp nó gì cả, chỉ mải ngắm trai làm tôi cười rung người. Thế nhưng 2 chúng tôi vừa đi được vài bước thì 1 bàn tay con trai to khỏe, nhưng cũng rất thon dài và có nhiều vết chai như bàn tay của nhạc công đã kéo tôi lại. Vẫn khuôn mặt ửng đỏ và giọng nói trấm ấm mà tôi rất ấn tượng, Khang nhét vào tay tôi 1 tờ giấy gấp đôi ghi tên và số điện thoại của cậu ấy và nói:
- Cho... Cho tớ làm quen nhé
Và thế là chúng tôi thành bạn, mà cũng không chắc là bạn nữa, khi mà cầu nối giữa chúng tôi chỉ là những tin nhắn có đi mà không có lại của Khang với tôi.
Chắc bạn đang tự hỏi thế nào là “có đi mà không có lại”? Chậc, ấy là tôi, dựa vào kinh nghiệm “kua gái” 16 năm của mình, cứ thản nhiên khơi cho Khang kể thiệt nhiều, nói thiệt nhiều về bản thân, còn mình thì cứ bí bí ẩn ẩn. Đôi khi nhận ra nói hơi nhiều, là thế nào tôi cũng phán 1 câu
“Chán. Đi Tây Thiên thỉnh kinh đây”
Vâng, Tây thiên chẳng mấy xa lạ khi nó là cái giường thân yêu bị Kì Như tôi giằng xéo bao đêm, còn kinh thư là đống manga tôi thu sẵn trong phòng. Sung sướng thế, nên mỗi lần phán “Chán” thì dù Khang có gửi hàng trăm tin nhắn thì cũng đừng hòng nhận được gì từ tôi. Đôi khi cậu ấy cũng có bày đặt giận dỗi, không thèm nhắn nhít gì thử xem tôi có động tĩnh gì không nhưng cuối cùng thì về cái khoản làm kiêu này, tôi cũng luôn là người cao cơ hơn cậu ấy, kiểu gì cậu ấy cũng phải ngoan ngoãn chịu thua trước. Đến giờ nhớ lại, tôi vẫn không hiểu nổi tại sao cậu ấy lại phải tốn thời gian (và tiền bạc) nhắn tin cho 1 đứa như tôi mà làm gì. Người như cậu ấy, cười duyên thế, tình hiền thế, thiếu gì bạn bè, thậm chí là bạn gái? Tại sao cứ phải bám lấy tôi? Mà kệ thôi, dẫu sao thì từ ngày có cậu ấy, cái tài khoản điện thoại của tôi đỡ mốc meo, cái dế cũng đỡ bị cô chủ vất xó vì ngoài Tử Di tôi chẳng còn ai mà nhắn tin, mà nó thì lại chẳng lên mạng, nghe nhạc nhiệc gì được hết. Tuy nhiên điều khiến tôi phải sốc nhất lời nhận xét của mấy ông chồng (Girl 100%) trong lớp rằng tôi cũng có nữ tính ra chút xíu xìu xiu, làm tôi bất giác phun nửa chai nước khoáng vào mặt tụi nó báo hại phải tốn cả trăm ngàn mua oishi về xin lỗi.
Đọc mấy dòng trên chắc các bạn nghĩ tính tôi hơi tự ti? No, no, no, bạn nhầm to rồi đấy. Kì Như tôi đây, dù không nổ bể mũi thì cũng phải tự nhận mình có chút nhan sắc và duyên ăn nói, chỉ có điều cái gọi là nhan sắc của tôi lại đúng nghĩa đen của từ Handsome, cộng thêm cái tính điên điên khùng khùng không biết lúc nào trở chứng nên tài ăn nói của tôi toàn được tôi xài đi lừa tình mấy bạn gái cho vui không hà. Chứ với lũ con trai, tui bó tay. Tụi nó cùng lắm chỉ coi tôi là 1 tình địch đáng gờm không hơn không kém. Thế nên mới có chuyện tôi phải đau đầu đi tìm lí do trên, và mới có chuyện con Tử Di hét lên sung sướng khi lôi điện thoại tôi ra nghịch đọc được mấy tin nhắn sau:
“Trời mưa rồi kìa”
“Ờ... thế hả?”
“Tớ yêu mưa lắm, còn cậu?”
“Cũng tạm *Bắt đàu chán*”
“Chán à... Thế đi chơi không? Tớ biết chỗ này ngồi ngắm mưa đẹp lắm”
“Không, sợ bị bắt cóc”
“Bắt cóc?”
“Ờ.... Tây Thiên vẫy gọi, pipi”
- Vậy là cậu ta muốn hẹn hò với mày rồi đấy! Kyyyaa! Kì Như con ơi!! Cuối cùng mẹ cũng đợi được đến ngày này!! – Bày đặt lấy cái khăn chấm chấm lên mắt, nó diễn y như mẹ tôi không bằng
- Thế à.... Vui nhể. Mà mày thành mẹ tao từ lúc nào thế? – Tui lãnh đạm, ném đại cho nó chồng Crash! cho nó im miệng cho rồi
Nhưng đời người đâu dễ dàng thế, hôm nay tôi còn có Crash! cho nó im, nhưng hôm sau thì chẳng có gì đảm bảo cả. Và quả đúng như thế, hôm sau, không biết có phải nó ngốn xong bộ đó rồi không mà ăn no rửng mỡ lôi tôi đi shopping, bắt tôi mua 1 đống váy vó phụ kiện đắt kinh người
- Mấy cái thứ này là sao hả? Mày điên à? – Bước ra từ trong phòng thay đồ, tui đưa mắt liếc bộ dạng mình trong gương. Chưa đến nỗi hồn nhiên như con điên, nhưng cũng chẳng mấy đẹp mặt – Mày làm gì bạn trai mày vậy hả?
Bốp!
Quẳng cho tui cái túi phụ kiện đi kèm cho hợp với cái váy, nó trừng mắt, nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống
- Bạn trai? Mày thành bạn trai tao giờ hả? Lo tu tỉnh làm người đi cưng. Não mày để đâu rồi hả? Tao đã dò xét rồi, Khang nó không tệ, làm em rể tao cũng không đến nỗi. Hồi cấp 2 tao không nói làm gì, nhưng lên cấp 3, rồi lại còn vô thấu P&P nữa rồi thì mày cũng phải yêu lấy 1 lần thử đi cho biết. Không thì đi gặp mặt, hẹn hò 1 lần thôi cũng được
- Mày điên hả? Tao yêu còn nhiều hơn mày đó!
Roạt!
Lại quẳng cho tôi cái váy khác để thay, nó nghiêm mặt, lần này còn hơn cả sát khí
- Tảo bảo với con trai kìa!!
Và cứ thế, với kinh nghiệm đầy mình với ông anh rể bì thư bị thọt (nói rõ là bí thư ạ) lớp tôi, nó sắp xếp cho tôi 1 cuộc hẹn với Khang bằng 1 tin nhắn không thể mắc ói hơn
“Ohayo ^o^!! Hôm nay trời đẹp quá cơ >.
Lòng đang thắc mắc không hiểu nó chêm mấy cái kí hiệu “^o^!”, “>.
Mang theo....? Ồ không, cậu ấy không phải chỉ mang theo 1 cây violin, mà còn mang theo cả 1 cô bé xinh đẹp cũng trong bộ đồng phục trường Sky. Hơi hụt hẫng chút xíu, tôi vừa quay người, nhìn Tử Di đang há hốc mồm mà oán trách thì Khang đã nhìn thấy tôi. Khẽ cười, 1 nụ cười rất ngọt, cậu ấy tiến tới nắm tay tôi và lôi tôi đi sau khi thản nhiên nói với cô bạn kia:
- Sry, em thấy đấy, anh có bạn gái rồi
Sau đó, tất cả những gì tôi biết là tôi bị cậu ấy lôi ra khỏi quán, lướt qua cái mặt thộn ra như con mát của Tử Di
- Khoan.... khoan đã! Cậu lôi tớ đi đâu thế này? – Lấy lại được tinh thần sau vài giây man mát của não bộ, tôi mới nhận ra mình đã bị cậu ấy lôi ra khá xa khỏi quán
- Đi đâu ư? Dĩ nhiên là về nhà cho cậu thay đồ rồi. Cậu mặc váy rất xinh nhưng cậu sẽ không được thoải mái, đúng không? – Cậu ấy mỉm cười dịu dàng, khẽ xiết chặt lấy bàn tay tôi
Sao cậy ấy biết?
Hơi ngẩn người, ánh mắt tôi chạm phải cây violin trên lưng cậu ấy, kí ức về bàn tay cậu ấy lúc trước, cũng là bàn tay tôi đang nắm lấy bây giờ bỗng nhiên vụt đến. Quả đúng cậu ấy là dân chơi nhạc
- Thế.... Thế còn chuyện lúc nãy? – Hơi bối rối chút xíu, tôi ráng tìm chủ đề để lèo lái câu chuyện theo hướng khác thì bất ngờ lại buột miệng, hỏi 1 điều mà rõ ràng tôi đã quá rành. Rất đơn giản, tôi chỉ là tấm bình phong cho cậu ấy từ chối con nhỏ kia dễ dàng, thế thôi!
- À... chuyện đó... không được sao? Tớ muốn cậu làm bạn gái tớ, được chứ?
Gương mặt cậu ấy lúc đó, sao mà như thể có 1 ma lực gì đó làm tôi không thể nào nói không được. Thế nên, dù cơ hàm đang giật giật biểu tình phản đối, tôi cũng phải gật đầu lúng túng nói đúng 2 từ:
- Được thôi
Và thế tôi có người yêu (thật sự) đầu tiên trong đời.