Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 100: Chương 100





“Cô Bạch, đến rồi.

” Phó Kình Hiên thấy người phụ nữ vẫn chưa thả tay ra mới nói: “Sao vậy, cô còn muốn ôm thêm à?”
Phó Kình Hiên?
Sau khi nhận ra giọng người đàn ông, Bạch Dương lập tức buông tay ra, còn kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Cô lấy mũ bảo hiểm xuống, lộ ra gương mặt vẫn bình tĩnh: “Thật ngại quá, tôi còn tưởng là bạn trai tôi nên ôm hơi chặt, cảm ơn tổng giám đốc Phó.


Phó Kình Hiên nghe vậy thì ánh mắt tối lại.

Lục Khởi nhanh chóng trượt xuống, đi tới bên cạnh Bạch Dương: “Bảo bối, em không sao chứ?”
Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
“Vâng, không sao.


“Không sao là tốt rồi.


” Lục Khởi thở phào nhẹ nhõm, lại hô lên với người phía trên sườn núi với giọng điệu mất kiên nhẫn: “Này, cô Cố nhanh lên đi!”
Chờ sau khi Cố Tử Yên trượt xuống, anh ta không khách khí nói: “Cô đừng tưởng vừa nãy tôi không thấy được, chính là cô đụng vào Bạch Dương!”
“Tôi đội mũ bảo hiểm nên tầm mắt có hơi bị hạn chế.

” Cố Tử Yên khẽ cắn môi, xin lỗi Bạch Dương: “Thật ngại quá cô Bạch, tôi đã va vào cô.


“Bạch Dương ở trước mắt cô chứ không phải bên cạnh, mắt cô bị mù mới không nhìn thấy được!” Lục Khởi vung nắm tay trước mặt Cố Tử Yên: “Cô Cố mù thật, đúng không? Có cần tôi tìm bác sĩ chữa cho cô không?”
“Đủ rồi.

” Phó Kình Hiên không vui nói: “Tôi vừa cứu cô Bạch, Tử Yên cũng đã xin lỗi cô ta rồi.


Lục Khởi cười lạnh: “Tổng giám đốc Phó, anh cũng biết đường trượt tuyết này có độ dốc cao, bảo bối nhà tôi lại là người mới tập, bị cô Cố đụng vào như vậy, nếu không có ai cứu mà lăn xuống sẽ gãy xương đấy!”
“Tôi có thể nhận định rằng bạn gái anh giết người không thành không nhỉ?”
“Lục Khởi, anh đừng hùng hổ dọa người như vậy.

” Cố Tử Yên tức đến mức đỏ cả mắt, giọng run run: “Vừa rồi tôi thật sự không nhìn thấy, anh cứ muốn tính toán như thế, bây giờ tôi trượt lên, để cho cô Bạch đụng tôi một cái là được chứ gì?”
“Được!” Lục Khởi đáp ngay: “Cô mau lên cho Bạch Dương đụng cô một cái, tôi tới cứu cô, sau đó xem như hết nợ!”
“…” Cố Tử Yên dựa vào bên cạnh Phó Kình Hiên, vẻ mặt càng thêm yếu ớt đáng thương.


Bạch Dương thấy vẻ mặt Phó Kình Hiên thâm trầm, hình như bị chọc giận bởi vẻ hùng hổ dọa người của Lục Khởi, cô kéo Lục Khởi: “Được rồi, chúng ta về thôi.


“Anh không về!” Lục Khởi vô cùng khó chịu: “Mẹ nó, em và Phó Kình Hiên đã ly hôn, hơn nữa bạn gái anh ta bắt nạt em, em còn muốn làm Thánh Mẫu à?”
Bạch Dương dựa sát vào anh ta, khẽ nói: “Tài liệu thu mua Giai Ngẫu là do Trình Minh Viễn gửi cho em.


Trình Minh Viễn và Phó Kình Hiên có quan hệ rất tốt, nếu Phó Kình Hiên bảo anh ta làm gì, anh ta sẽ làm theo, cũng sẽ không để tâm xem có hợp tác với Bạch Dương không.

Bạch Dương không muốn bỏ qua cho Cố Tử Yên, nhưng cô càng không muốn Phó Kình Hiên chặn ngang một bước, làm cô không có cách nào thu mua được Giai Ngẫu.

Cô vừa nói vậy, Lục Khởi cũng hiểu rõ lợi và hại trong đó.

Anh ta chỉ hừ lạnh một tiếng, không tranh cãi với Cố Tử Yên nữa.

Chỉ là lúc sắp đi, anh ta xoay người lại giơ ngón giữa về phía bọn họ.

Cố Tử Yên tức giận không nhịn được.

Từ trước tới nay, cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào mồm miệng độc địa lại bỉ ổi như Lục Khởi!
Cố Tử Yên thấy người đàn ông lạnh lùng nghiêm mặt, khẽ nói: “Vừa rồi em chỉ lo trượt tuyết, không nhìn thấy cô Bạch.

Em cũng xin lỗi cô ta rồi, không ngờ Lục Khởi lại hùng hổ dọa người, khụ khụ…”
Cô ta cúi người ho khan vài tiếng, gương mặt nhỏ nhắn càng tái hơn.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.