Chương 1010
Dọc đường cứ cười cười nói nói, cuối cùng cũng đến bệnh viện số 1.
Lâm Diệc Hàng biết Bạch Dương sẽ đến nên đặc biệt đứng trước cửa chờ cô.
Thấy cô đi tới, anh ta cầm cái áo trắng đi tới: “Sao rồi, đi một chuyến có thấy chỗ nào không khỏe không?”
Bạch Dương lắc đầu một cái: “Không sao, đầu vẫn còn hơi choáng những vẫn tốt hơn nhiều so với hôm qua.”
“Vậy thì tốt rồi, mắt thì sao?” Lâm Diệc Hàng nhìn vào đôi mắt không còn lấp lành của cô.
Bạch Dương giơ tay lên sờ một chút: “Vẫn như cũ.”
“Cô có thể cảm nhận được bây giờ là ban ngày không?” Lâm Diệc Hàng hỏi.
Bạch Dương hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên, sau đó trả lời: “Có, có thể cảm nhận được ánh sáng.”
“Vậy có nghĩa là cảm giác ánh sáng vẫn còn, xem ra không lâu nữa là có thể hồi phục.” Lâm Diệc Hàng bật người dậy nói.
Nghe nói vậy, tâm trạng Bạch Dương cũng khá hơn, cười nói: “Vậy thì cảm ơn anh, được rồi, người đến chưa?”
“Đến rồi, đang ở phòng làm việc của tôi, đi thôi.” Lâm Diệc Hàng dẫn đường.
Lục Khởi đẩy Bạch Dương đi theo sau.
Ba người đi đến phòng làm việc, Lâm Diệc Hàng mở cửa ra, Trần Tú Chỉ đang co quắp nằm trên ghế sa lon, hai mắt đóng chặt, giống như đã hôn mê.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Lục Khởi chỉ về phía cô ta, hỏi: “Cô ta làm sao vậy?”
“Đang ngủ, lúc ở sở cảnh sát không ngủ, sau khi đến đây thì ngủ thiếp đi.” Lâm Diệc Hàng nhún vai và nói.
Bạch Dương không nhìn thấy, cũng không nói gì.
Lục Khởi đẩy cô đến gần chỗ của Trần Tú Chỉ: ‘Lâm Diệc Hàng, có thể bắt đầu được rồi.”
“Được.’ Lâm Diệc Hàng nhún vai, sau đó bắt đầu thôi miên.
Lục Khởi nhìn Lâm Diệc Hàng thôi miên, vẻ mặt của Trân Tú Chi càng ngày càng bình thản, yên lặng hơn.
Lúc mới bắt đầu, lông mày của Trần Tú Chi vẫn còn nhíu chặt, mặc dù đang ngủ nhưng biểu cảm vẫn đầy sự bất an và sợ hãi.
Nhưng bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Sự thay đổi này khiến Lục Khởi trố mắt ra: “Trời, đây là ma thuật hả?”
“Đừng làm ồn.” Bạch Dương dùng cùi chỏ thúc anh ta một cái.
Lâm Diệc Hàng cất chiếc đồng hồ vào túi, lắc người nói: “Được rồi, có vấn đề gì thì cứ hỏi, cô ta sẽ trả lời hết.”
Sắc mặt anh ta có chút tái nhợt.
Thấy vậy, Lục Khởi buông xe lăn ra, đưa tay giúp anh ta: “Anh không sao chứ?”
“Anh ấy bị làm sao vậy?” Bạch Dương hơi híp mắt, hỏi.
Lâm Diệc Hàng đẩy Lục Khởi ra, sau đó đi lại bàn làm việc ngồi xuống: “Tôi không sao, chỉ là thôi miên sẽ mất nhiều sức thôi.”