Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1019



Chương 1019

Đặt điện thoại trở lại trên giường, Phó Kình Hiên nhìn cô: “Em định xử lý Trần Tú Chi ra sao?”

Người đó không phải hung thủ thực sự nên việc làm chuột bạch thử thuốc có hơi quá đáng.

Bạch Dương đỡ trán: “Thành thật mà nói, tôi thực sự không biết phải giải quyết †a sao. Tôi sẽ nói với bên Lâm Thiên Thần, trước mắt đừng thử nghiệm thuốc, còn lại phải thì phải chờ bắt được hung thủ thật sự rồi tính tiếp “

“Cũng đúng.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương thở dài.

Phó Kình Hiên nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, nhẹ giọng nói: “Buồn ngủ à?”

Bạch Dương ừ một tiếng: “Tôi hơi mệt.”

“Vậy em ngủ đi, anh sẽ trông chừng em” Phó Kình Hiên nói.

Bạch Dương muốn từ chối.

Phó Kình Hiên lại nói: “Em sợ ở một mình phải không? Nếu không thì lúc nãy sẽ không gọi y tá rồi.”

“Tôi …” Nỗi sợ hãi trong lòng bị anh chọc thủng, môi Bạch Dương giật giật, không nói được gì.

Ánh mắt Phó Kình Hiên dịu dàng: “Được rồi, em ngủ đi. Lát nữa ý tá trở vê anh sẽ đi”

Lần này, Bạch Dương không từ chối.

Bởi vì đầu của cô không được khỏe, buổi sáng lại đi ra ngoài. Bây giờ đầu óc quay cuồng, rất buồn ngủ.

Cô cũng biết bản thân không thể chống cự được nữa.

“Đã vậy thì làm phiền anh.” Bạch Dương giật giật khóe miệng, xấu hổ.

Phó Kình Hiên đỡ cô nằm xuống: “Không sao, ngủ đi.”

Anh đắp chăn cho cô.

Bạch Dương ậm ừ, nhắm mắt lại, chỉ một lát sau hơi thở của cô liền trở nên ổn định.

Phó Kình Hiên biết cô đã ngủ, nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của cô, đôi mắt tối sầm lại.

Sau đó anh đột nhiên cúi xuống, hôn lên trán Bạch Dương.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, y tá †ừ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc đến mức trợn to mắt: “Anh Phó, anh…”

Phó Kình Hiên cau mày, rõ ràng rất không hài lòng với sự chen ngang của y tá.

Anh có chút bất đắc dĩ đứng lên, quay đầu nhìn y tá, đưa một ngón tay lên môi mỏng: “Suyt, đừng đánh thức cô ấy!”

Lúc này y tá mới nhận ra Bạch Dương đã ngủ say, vô thức gật đầu.

Phó Kình Hiên từ mép giường đứng lên, đi về phía y tá. Anh cầm ví tiền của mình rút ra ít tờ tiền màu đỏ đưa cho y tá: “Đừng nói ra ngoài những gì cô vừa nhìn thấy.”

Hai mắt y tá sáng ngời nhận tiền, cười nói: “Anh Phó không cần lo lắng, vừa rồi tôi không nhìn thấy gì cả”

“Vậy thì tốt” Phó Kình Hiên cất ví, gật đầu hài lòng: “Còn nữa, lần sau cô ra ngoài nhớ về sớm. Cố gắng ở bên cạnh cô ấy đừng rời khỏi. Cô ấy không thể nhìn thấy gì lại ở một mình sẽ rất sợ hãi. Chỉ cần cô làm được, tôi sẽ cho cô thêm tiền công.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.