Chương 1051
Cũng may là điện thoại rơi xuống nhưng không bị hư, ngoài việc điện thoại vỡ màn hình và tắt máy ra thì không ảnh hưởng đến việc khởi động lại và sử dụng.
Cố Mạn Tình vội tìm kiếm từ chối lệnh triệu tập của đồn cảnh sát sẽ có hậu quả gì, nhìn thấy câu trả lời trên điện thoại, trong lòng cô hoàn toàn lạnh ngắt.
Từ chối lời triệu tập đến đồn cảnh sát thì cảnh sát sẽ tìm đến nhà, dùng vũ lực cưỡng chế và áp giải đi.
Nếu như thế thì tin cô ta phạm tội sẽ lập tức được truyền ra ngoài, và rồi ba mẹ cô †a cũng sẽ biết, không thể để ba mẹ biết được.
Cố Mạn Tình cắn môi suy nghĩ, chẳng phải là đồn cảnh sát sao? Cô ta đi, chỉ cần cô ta không thừa nhận thì chẳng phải là được rồi ư?
Nghĩ đến đây, Cố Mạn Tình hít một hơi sâu rồi quay về nhà hàng.
Bà Cố nhìn sắc mặt trắng bệch của cô ta, bộ dạng rõ ràng là bị hoảng sợ quá mức, bà vô cùng đau lòng: “Mạn Tình! Sao thế? Có phải là những người không biết xấu hổ nhà họ Lý chửi con không?”
“Không có! Là con nghĩ đến những chuyện không vui. Ba mẹ, con muốn ra ngoài đi dạo.” Cố Mạn Tình chớp mắt nhìn hai vợ chồng Cố Việt Bân.
Cố Việt Bân gật đầu: “Đi đi! Lát nữa ba chuyển cho con ít tiền để mua vài món đồ con thích.”
“Cảm ơn bai” Cố Mạn Tình nói lời cảm ơn.
Cố Việt Bân cười: “Con là con gái duy nhất của ba, cảm ơn gì chứ”
Cố Mạn Tình cụp mí mắt xuống, che đi sự u ám trong đôi mắt.
Cứ như vậy, ba mẹ càng đối xử tốt với cô ta thì cô ta càng không muốn rời khỏi nhà họ Cố, không chỉ vì của cải nhà họ Cố mà còn vì sự nuông chiều của ba mẹ.
Vậy nên cho dù thế nào thì cô ta không thể để vụt mất thân phận của Cố Mạn Tình được, cô ta nhất định phải tìm cách vượt qua nguy cơ lần này.
Siết chặt lòng bàn tay, Cố Mạn Tình rời khỏi nhà họ Cố và đi đến đồn cảnh sát.
Bạch Dương và Trình Minh Viễn cũng lần lượt ra ngoài đi về hướng đồn cảnh sát.
Có lẽ là ông trời đã cố ý sắp đặt, xe của ba người gần như là cùng lúc đến đồn cảnh sát.
Sau đó ba người gặp nhau trước cổng đồn cảnh sát.
Nhìn thấy Bạch Dương và Trình Minh Viễn, Cố Mạn Tình cảm thấy chột dạ và sợ hãi theo bản năng, bước chân cũng bất giác lùi lại phía sau một bước, vội cúi đầu, né tránh ánh mắt của họ.
Dáng vẻ không dám đối diện với họ của cô ta quá rõ ràng, vừa nhìn là biết đã làm chuyện gì có lỗi với họ.
Trình Minh Viễn hoàn toàn tin chắc người tấn công Bạch Dương chính là cô †a.
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: “Trốn cái gì? Nhìn thấy hai chủ nhà chúng †ôi còn không nên chào hỏi à?”
Cố Mạn Tình nghe thấy lời nói không cảm xúc của anh ta, trong lòng đau nhói, đồng thời cúi đầu thấp hơn.
Cô ta không ngờ lại trùng hợp như vậy, lại gặp cả Bạch Dương và Trình Viễn Minh cùng một lúc ở đây.
Nếu chỉ có Bạch Dương thì còn đỡ, cô †a có thể ứng phó.
Nhưng đối diện với Trình Minh Viễn…
Cố Mạn Tình cắn môi, trong lòng hoảng loạn không thốt lên lời.