Chương 1072
“Tìm bác gái?” Bạch Dương nghỉ hoặc nghiêng đầu: “Bác gái có chuyện gì muốn nói với em sao?”
“Anh cũng không biết, nhưng mà nhìn dáng vẻ mẹ anh lúc đó, chắc là vậy.” Lục Khởi gật đầu.
Bạch Dương càng thêm khó hiểu: “Nếu như đã có chuyện nói với em, vì sao không nói trong điện thoại với em?”
“Ai biết được, có thể là phải nói trực tiếp, dù sao đến lúc đó em gặp thì biết.” Lục Khởi nhún vai.
Bạch Dương cười cười: “Cũng chỉ có thể như vậy, nhưng mà bây giờ khẳng định không đi được, bác gái phát hiện mắt em nhìn không thấy thì nhất định sẽ khóc, em không muốn làm bà lo lắng, đợi mắt em tốt lên rồi đi.”
“Anh đoán em chỉ có thể như vậy, cho nên anh đã nói với mẹ, nói em có thể phải qua một thời gian nữa mới đến nhà, mẹ của anh cũng đồng ý.” Lục Khởi cười hì hì nói.
Bạch Dương bĩu bĩu môi: “Vậy là được rồi.”
Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
Bạch Dương lấy điện thoại trong túi ra, đưa cho Lục Khởi: “Khởi, xem ai gọi đến?”
Lục Khởi duỗi đầu xem: “Lâm Diệc Hàng.”
“Em biết rồi.” Bạch Dương cầm điện thoại lại, dựa vào trí nhớ ấn nút trả lời, đặt điện thoại bên tai: “Bác sĩ Lâm.”
“Quỹ từ thiện chữa bệnh cho Trần Tú Chỉ, †ôi đã nộp đơn xin, có tôi đảm bảo, quỹ từ thiện sẽ nhanh chóng phê duyệt thông qua.” Lâm Diệc Hàng nói ra.
Bạch Dương ừ một tiếng: ‘Làm phiền anh rồi”
“Không có gì, dặn dò của cô, tôi đương nhiên phải làm xong.”
Bạch Dương bật cười, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, trị liệu của Tiểu Triết thế nào?”
“Mới vừa bắt đầu trị liệu, có thể thế nào?”
Lâm Diệc Hàng trả lời.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Bạch Dương mấp máy cặp môi đỏ mọng: “Tôi biết rồi, tôi đã nghe Khởi nói qua, tình hình của Tiểu Triết rất nghiêm trọng, cho nên chu trình trị liệu phải rất lâu, bây giờ mới là ngày đầu tiên, trị liệu khẳng định chưa tiến triển gì, tôi chỉ là muốn hỏi, quá trình trị liệu thuận lợi không? Cậu ấy phối hợp trị liệu không?”
Bên kia điện tthoại, Lâm Diệc Hàng ngồi trên ghế làm việc, giuơng mắt nhìn Lương Triết ngủ trên ghế sofa ở đối diện, kính mắt phản quang: “Miệng cậu ấy thì phối hợp, nhưng trong lòng lại vô cùng mâu thuẫn.”
“Mâu thuẫn?” Bạch Dương nhíu nhíu mày.
Lâm Diệc Hàng gật gật đầu: “Đúng thế, trong lòng cậu ấy theo bản năng mâu thuẫn với trị liệu tâm lý, nội tâm của cậu ấy không mở ra, cái gì cũng không muốn nói với tôi, vấn đề tôi hỏi cũng không trả lời, cho nên trị liệu của tôi đương nhiên cũng không xem là thuận lợi.”
“Tôi biết rồi, làm phiền anh rồi, tôi sẽ khơi thông với cậu ấy, cố gắng làm cậu ấy phối hợp.” Bạch Dương ngại ngùng đáp lại, sau đó lại hỏi: “Tiểu Triết bây giờ vẫn đang ở chỗ anh sao?”
“Ở đây, cậu ấy đã mấy ngày không nghỉ ngơi gì, cho nên bị tôi thôi miên đang ngủ.”
Lâm Diệc Hàng đẩy kính mắt nói.
Bạch Dương gật gật đầu: “Tôi biết rồi, chờ cậu ấy tỉnh lại, tôi sẽ liên lạc với cậu ấy.”
Cuộc gọi kết thúc, Lục Khởi cắn xoài hỏi: “Lâm Diệc Hàng tìm em làm gì vậy?”
“Nói với em đã nộp đơn xin quỹ từ thiện cho Trần Tú Chỉ rồi.” Bạch Dương ném điện thoại sang một bên.