Chương 1101
Anh cứ tưởng là Bạch Dương đã rời khỏi đây.
Phải biết là, lúc nãy anh đứng ở một chỗ cách phòng nghỉ không xa để gọi điện thoại, nếu như Bạch Dương đi ra khỏi phòng nghỉ, chắc chắn có thể nghe thấy giao dịch của anh với những cơ sở kia.
Đến lúc đó, tất cả sẽ rất phiền phức.
Đang suy nghĩ, cửa phòng nhà vệ sinh đẩy ra, Bạch Dương vịn vào tường, từ bên trong đi ra.
Dì Trương muốn đi qua đỡ cô, nhưng đôi chân dài của Phó Kình Hiên đã đi qua trước một bước.
Phó Kình Hiên đỡ cánh tay Bạch Dương.
Bạch Dương ngửi thấy mùi hương bạc hà trên người anh truyền đến, lập tức dừng bước chân: “Sao lại là anh?”
“Không thể là tôi sao?” Phó Kình Hiên nhìn cô, hỏi ngược lại.
Bạch Dương cau mày: “Anh không phải là bảo mẫu của tôi, những chuyện này không cần anh làm.”
Nói xong, cô rút tay ra, lên tiếng gọi: “Dì Trương, dì Trương?”
Phó Kình Hiên nháy mắt với dì Trương.
Dì Trương cười, đứng nguyên tại chỗ không di chuyển, cũng không trả lời.
Lúc này Phó Kình Hiên mới hài lòng thu lại ánh mắt, nói với Bạch Dương: “Dì Trương không có ở đây, có việc đi ra ngoài rồi.”
“Đi ra ngoài?” Bạch Dương mím môi: “Dì ấy đi ra ngoài lúc nào, tại sao không nói với †ôi một tiếng?”
Với tư cách là một bảo mẫu, không nói tiếng nào với chủ mà đã rời đi, hành động này có chút không tôn trọng đạo đức nghề nghiệp.
Nhìn ra sự bất mãn của Bạch Dương, Phó Kình Hiên khẽ ho một tiếng, rủ mắt xuống nói dối: “Hình như công ty của dì ấy có việc gấp tìm dì ấy, dì ấy ở bên ngoài nhận điện thoại.”
“Hóa ra là như vậy.” Bạch Dương hất cằm, bày tỏ đã biết.
Bỏ đi, có chuyện gấp cô sẽ không tính toán nữa.
“Bây giờ tôi có thể đỡ em đi qua chưa?”
Phó Kình Hiên thấy cô đã tin lời mình nói, mí mắt nhướng lên.
Bạch Dương mím đôi môi hồng, không trả lời, xem như là ngầm thừa nhận.
Phó Kình Hiên lại đỡ cánh tay cô, đỡ cô đi đến trước sofa.
“Sắp đến trưa rồi, tôi gọi đồ ăn rồi, cùng ăn nhé?” Sau khi ngồi xuống, Phó Kình Hiên nói.
Bạch Dương vốn muốn từ chối, kết quả vẫn chưa nói ra, bụng đã kêu ọc ọc hai tiếng.
Cô xoa bụng, mặt có chút đỏ, cả người trở nên vô cùng ngượng ngùng: “Tôi…”
Cô không ngờ đến, cái bụng của mình lại không chịu thua kém, còn phát ra tiếng.
Lần này, cô đang từ chối, rõ ràng là cố ý khiến cô mất mặt đây mà.
Nghĩ vậy, Bạch Dương thở dài, cam chịu số phận, vén tóc ra sau tai, nói: “Vậy thì cảm ơn sếp Phó.”
“Không có gì, chỉ một bữa ăn mà thôi.”
Khóe miệng Phó Kình Hiên cong lên, trong mắt chứa ý cười.