Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 112: Chương 112



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mắt Cố Tử Yên loé sáng, đột nhiên cắn môi bật khóc: “Kình Hiên, em biết lỗi rồi, em xin lỗi huhu…”
Cô ta khóc đến đỏ cả mặt, cả người cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, như thể lúc nào cũng có thể ngất đi.

Trông thấy dáng vẻ yếu đuối đó của cô ta, Phó Kình Hiên mềm lòng, giúp cô ta vỗ lưng để nhuận khí: “Người em nên xin lỗi không phải là anh.”
“Vâng, ngày mai em sẽ đi xin lỗi Bạch Dương.” Cô ta kéo kéo cánh tay của anh nũng nịu: “Kình Hiên, anh tha thứ cho em được không?”
Phó Kình Hiên không nói sẽ tha thứ, nhưng cũng không kéo tay ra, ấn đường nhíu lại: “Anh muốn biết vì sao em lại làm như thế? Em có từng nghĩ em làm như vậy có thể sẽ hại chết một mạng người hay không?”
“Em không nghĩ nhiều đến thế.” Cố Tử Yên cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Em làm như vậy là vì em lo sợ, Bạch Dương đi theo anh sáu năm, em sợ anh có tình cảm với cô ấy, sợ sẽ bị cô ấy giành lại mất nên mới nhất thời kích động, sau đó em cũng hối hận, nhưng em không dám nói ra, em sợ anh sẽ trách em.”
“Ngốc, Trong lòng anh chỉ có em, anh với Bạch Dương không có khả năng đâu.” Hoá ra do bản thân không cho cô cảm giác an toàn, nên cô mới làm ra việc như thế này, Phó Kình Hiên không khỏi tự trách bản thân, kéo cô vào lòng, khẽ hôn lên tóc của cô.

“Nghe lời anh, sau này đừng làm ra việc như thế này nữa, biết không?”

“Vâng.” Cố Tử Yên dựa vào lòng anh, cảm giác được tâm trạng anh đã dịu xuống, biết được nghi ngờ của anh đã được xoá bỏ, thở ra một hơi nhẹ nhỏm.


băng bó vết thương, nhưng tốt nhất các người cũng nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ hơn, xem trong não có bị tụ máu bầm không.” Bác sĩ trả lời.

“Vâng, ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đi.” Lục Khởi gật đầu.

Sau khi tiễn bác sĩ đi, anh quay trở lại ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, vui mừng nhìn cô gái đang hôn mê trên giường bệnh: “May mà em không sao, nếu không thằng nhóc Lương Triết giết chết anh cũng không thỏa giận, không chừng còn sẽ hắc hoá tiêu diệt cả thế giới mất.”
Nghĩ đến bộ mặt thật của thằng nhóc đó, Lục Khởi không tự chủ mà run lập cập, sau đó nằm sấp trên giường ngủ.


Lúc Bạch Dương tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau.

Mắt cô xoay tròn nhìn quanh một lượt, mới biết mình đang ở nơi nào.

Bạch Dương chớp chớp mắt, rướn người định ngồi dậy, vừa mới cử động đã cảm thấy một cơn đau đớn truyền từ trên đầu xuống, đồng thời cảnh này đến cảnh khác cũng dần dần hiện lên trong đầu cô.

Cô nhớ ra rồi, Hôm qua lúc cô từ nhà tắm đi ra đã bị té ngã, còn bị đập đầu xuống nữa.

Khó trách đầu vừa đau vừa choáng váng.

Bạch Dương đau đến mức khẽ rên ra tiếng.

Lục Khởi ngủ mơ trên giường bên cạnh được một lúc thì thức dậy, đứng thẳng người lên nhìn Bạch Dương với đôi mắt ngái ngủ: “Em yêu, em tỉnh rồi sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.