Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1139



Chương 1139

Một giây sau, Bạch Dương cảm thấy nửa người trên của mình được nhấc lên cao.

Cô thấp thoáng cảm nhận được, hai người này hình như đang nhét cô vào trong xe.

Quả nhiên, khi bàn tay trên tay trên chân của Bạch Dương cùng lúc nới lỏng, cơ thể của cô nhẹ tâng, bị ném vào thứ không mềm cũng không quá cứng.

Cô sờ thứ trên người, nhận ra là chỗ ngồi của xe ô tô, trái tim chợt thắt lại.

Thật sự là đưa cô lên xe.

Những người này muốn đưa cô đi!

Ý thức được điểm này, cơ thể của Bạch Dương chợt run rẩy.

Không được, cô ta không thể bị mang đi, ai cũng không biết, hai người này muốn đưa cô đi đâu.

Ngộ nhỡ bị mang tới nơi hoang vu hẻo lánh, kết cục của cô nghĩ thôi cũng biết.

Phải chạy!

Trong đầu hiện rah ai chữ này, Bạch Dương lập tức ngồi dậy.

Có điều hiện thực đều rất tàn khốc.

Cô vừa ngồi dậy thì có một người đàn ông cao lớn lần nữa túm cánh tay của cô lại, trực tiếp vặn cánh tay của cô ra đằng sau, sau đó đè cô ở trên ghế.

Mặt của Bạch Dương bị chất liệu thô ráp của chiếc ghế cọ đau, không nhịn được mà lên tiếng: “Đau quá, buông ral”

Người đàn ông cao lớn giữ chặt Bạch Dương đó sao có thể buông ra, thậm chí trực tiếp dán thứ gì đó vào miệng của cô.

Là băng dính.

Lần này, Bạch Dương giống như vừa rồi, không phát ra được âm thanh nữa.

Người đàn ông cao lớn đó lại nói: Được rồi, đưa dây thừng đây để trói cô ta lại, chúng ta cũng nên đi rồi, đỗ ở đây quá lâu sẽ rất phiên phức, ngộ nhỡ phía cảnh sát 3⁄11 tới thì gay to.”

“Tôi biết. Một người đàn ông cao lớn khác đáp một tiếng, sau đó Bạch Dương cảm thấy chân của mình bị dây thừng trói lại.

Bên ngoài, dì Trương nhìn thấy Bạch Dương bị túm chặt ở trong xe Van, lo lắng tới mức không màng đau đớn trên người mình, chống người muốn dậy, đi cứu Bạch Dương ra.

Nhưng bà ta vẫn đánh giá cao vết thương của mình, cú ngã đó khiến eo của bà ta bị thương không nhẹ.

Cho nên vừa đứng dậy, lại ngồi sụp trở lại, còn trực tiếp làm tổn thương xương cụt, càng đau đớn hơn.

Dì Trương biết mình không dậy được, dựa vào sức của mình cũng không thể cứu được Bạch Dương.

Vì vậy, bà ta quay đầu nhìn người đi đường xung quanh, khẩn thiết cầu xin: “Cầu xin mọi người, giúp tôi cứu cô chủ của tôi, chỉ cần mọi người cứu cô chủ nhà tôi, cậu chủ nhà tôi nhất định sẽ báo đáp mọi người, cầu xin mọi người.”

Trong chiếc xe Van chỉ có hai người đàn ông cao to, mà người đi đường đông như vậy, chỉ cần bọn họ lên, Bạch Dương chắc chắn có thể được cứu.

Nhưng dì Trương đã bỏ qua sự nhát gan và lạnh lùng của lòng người.

Những người đi đường này vốn là xem kịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.